Kha Minh Hiên nhìn thân ảnh Biên Dĩ Thu càng ngày càng xa, hắn biết nếu mình không thỏa hiệp, điều gì sẽ chờ đợi Biên Dĩ Thu ở tòa án.

Xe cảnh sát bẻ lái, ở chỗ góc chết của camera giám sát ở tòa án dừng lại. Sau một lát, Kha Minh Hiên từ trong bóng râm đi ra, đeo kính râm, thong dong rời khỏi, ngồi vào chiếc xe sớm chờ ở ven đường, đi về phía cao ốc Hòa Thịnh.

Hắn do dự mãi, tìm một số từ trong danh bạ, ấn nút gọi.

Hẹn thời gian gặp mặt với người ở đầu bên kia, sau khi tắt máy mới thở phào nhẹ nhõm, điện thoại của Hà Tự lại gọi đến, nói cho hắn một tin phi thường khiến người ta khiếp sợ.

Chu Minh đã chết.

Kha Minh Hiên lập tức kêu tài xế qua đầu, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở tập đoàn Cửu An.

Đây là lần đầu tiên hắn đến Cửu An, không nghĩ tới dĩ nhiên là tình huống Biên Dĩ Thu không ở đây.

Bởi vì thời gian trước tin tức Hòa Thịnh cùng Cửu An hỗ trì cổ phần công ty tương đối xôn xao, Cửu An không ai không biết hắn là ai. Đối với việc hắn đến đây có chút bất ngờ, nhưng cô gái được huấn luyện chuyên nghiệp trước quầy lễ tân rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, đưa hắn tới văn phòng giám đốc bộ phận pháp lý của Hà Tự.

Hắn đẩy cửa vào, mấy người ngồi trên sô pha đều đứng dậy. Đều là người quen, Kha Minh Hiên cũng lười hàn huyên, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề: “Sao lại như thế?”

Hà Tự đáp: “Tôi cũng vừa lấy được tin tức. Lão Mạnh qua bên pháp y xác nhận, đích thị là Chu Minh.”

Kha Minh Hiên nhìn lão Mạnh: “Chết như thế nào?”

Lão Mạnh nói: “Chết đuối. Bước đầu pháp y xem xét là do say rượu trượt chân ngã xuống sông Thiên Thủy ở thành Bắc.”

Kha Minh Hiên cười nhạo: “Sông Thiên Thủy còn có thể có người chết đuối?”

Sông Thiên Thủy tuy rằng nghe tên rất khí phách, trên thực tế chỉ là một dòng sông nhỏ ở ngoại ô phía Bắc thành phố Z, chỗ có mực nước sâu nhất nhiều lắm cũng chỉ có thể ngập đến đùi một người đàn ông trưởng thành, hơn nữa mặt nước cũng không rộng, nước cũng không chảy xiết, được cho là một con sông thập phần ôn hòa. Mùa hè thường có mấy đứa bé đến sông bơi lội, cho tới bây giờ cũng chưa từng xảy ra sự cố. Sao có thể có một người trưởng thành chết đuối? Lão Mạnh còn nói: “Bình thường có thể sẽ không có người chết đuối, nhưng trước đó mưa to liên tiếp một tuần, nước sông dâng cao, có vài chỗ mực nước cao hơn hai mét, ngập cả con đường đá bên cạnh. Nếu quá say, bên cạnh lại không có ai, ngã xuống quả thật rất khó có thể dùng lực của mình mà leo lên.”

Kha Minh Hiên cau mày có chút đăm chiêu, cũng không lập tức chấp nhận cách nói này: “Xác định thời gian tử vong là trận mưa to mấy hôm trước?”

Lão Mạnh nói: “Căn cứ vào kết quả giám định phỏng đoán của pháp y, thời gian tử vong hẳn là mười đến mười hai giờ đêm năm ngày trước, vừa lúc là thời điểm mưa to nhất.”

Tả Thành vẫn ngồi bên cạnh không nói lời nào, đột nhiên lại nói một câu: “Buổi tối còn mưa lớn như vậy, hắn ta đến bờ sông làm gì? Uống say đi lầm đường à?”

Ánh mắt của mọi người đều quét về phía cậu.

Tả Thành vẻ mặt mờ mịt: “…..Tôi nói cái gì sai hả?”

“Không, cậu nói mấu chốt xảy ra sự việc trên.” Kha Minh Hiên nói xong nhìn về phía Hà Tự, “Có tra được trong khoảng thời gian này cậu ta ở đâu không?”

Hà Tự lắc đầu: “Sau sự việc năm ngoái, tất cả bất động sản của cậu ta đều bị ngân hàng thu lại để gán nợ, vợ con cậu ta cũng rời khỏi thành phố Z về nhà mẹ đẻ, cũng không liên hệ với cậu ta nữa, cậu ta cùng người nhà, bạn bè đoạn tuyệt quan hệ, không dùng điện thoại, không dùng chi phiếu, cũng không xuất hiện ở nơi công cộng. Trước đó tôi tra được cậu ta ở thành Nam thuê một nhà bán hầm, nhưng sau khi hai anh xảy ra tai nạn xe cộ, chỗ kia đã trở thành người đi – nhà trống.”

“Có người ở gần nơi xảy ra tai nạn hay không?”

“Ngoại trừ khu nhà tập thể của nhà máy thép bị phá bỏ một nửa, không có khu dân cư nào khác. Chỗ này từ sớm đã bị dọn trống không, chỉ còn lại hai tòa nhà đổ nát, sao có người ở được?”

“Bởi vì tất cả mọi người cảm thấy chỗ đó không thể có người ở, cho nên giấu ở nơi đó mới an toàn. Mà Chu Minh chuẩn bị kỹ càng đem mình giấu kỹ như thế, tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện sơ suất say rượu chết đuối này.

Đây không phải là ngoài ý muốn, mà là giết người diệt khẩu.

Tối hôm đó Chu Minh xuất hiện ở núi Ngô Diệp nhất định có người ở sau lưng sai khiến, chiếu theo tình huống lúc đó mà xem, hẳn không phải là Tiễn Thắng. Nói cách khác, bắt cóc Biên Dĩ Thu chính là Tiễn Thắng, nhưng chân chính muốn y chết, là một người khác.

Trong lòng hắn ẩn ẩn biết là ai, nhưng không có Chu Minh, chính là chết không đối chứng.

Kha Minh Hiên cùng lúc phái người đến khu nhà tập thể nhà máy thép cũ tìm tòi, về phương diện khác phái người đi đến nhà mẹ vợ Chu Minh dò hỏi. Chu Minh có thể làm anh em tám năm với Biên Dĩ Thu, hơn nữa từng quản lý Hoằng Nguyên lừng lẫy, sẽ không phải tên ngốc. Hắn nếu dám cùng người nọ hợp tác, nhất định đã giữ lại đường lui, hắn không tin Chu Minh sẽ để chính mình chết không minh bạch như thế.

Mà cái chết của Chu Minh làm cho hắn bắt đầu bất an, người kia đã hoàn toàn điên cuồng không có lý trí, hắn phải nhanh chóng đưa Biên Dĩ Thu từ trại giam ra ngoài.

Rời khỏi Cửu An, thời gian đã không còn sớm, Kha Minh Hiên không đến Hòa Thịnh, mà trực tiếp đến chỗ hẹn.

Cùng ngày, Kha Minh Hiên trở về đại viện quân khu, nói với ba hắn: “Ba thắng rồi.”

Kha tư lệnh như thể đã sớm đoán được kết quả này, chậm rãi buông tờ báo trong tay, nâng ánh mắt nhìn về phía con trai thân cao dáng dài, anh tuấn, kiên cường, lộ ta một nụ cười do tình thế bắt buộc: “Ta rất cao hứng vì rốt cuộc con cũng nhận rõ tình thế.”

Mặt Kha Minh Hiên không chút thay đổi: “Con đồng ý kết hôn, nhưng con có điều kiện.”

Kha tư lệnh đưa tay nâng chén trà trên bàn uống một ngụm: “Nói xem.”

“Biên Dĩ Thu phải lập tức vô tội phóng thích.”

“Con trai.” Ánh mắt Kha tư lệnh nhìn hắn như thể hắn vẫn còn là một đứa bé khờ dại, “Ta chỉ nói con đáp ứng kết hôn, Biên Dĩ Thu mới có thể sống, cũng không có nói, cậu ta có thể ra ngoài.”

Kha Minh Hiên nghe vậy biến sắc: “Ba có ý gì?”

Kha tư lệnh lãnh đạm mà liếc hắn một cái: “Ý chính là, con kết hôn cậu ta có thể không bị phán tử hình, nhưng chuyện cậu ta làm ra, phải bị pháp luật chế tài.”

Kha Minh Hiên từ trên ghế đứng lên: “Pháp luật chế tài? Chế tài thế nào? Kết án vô thời hạn, làm cho em ấy cả đời ngồi trong tù?”

“So với chết không phải đã tốt hơn, không phải sao?”

Đương nhiên không phải. Kha Minh Hiên ở trong lòng phản bác, Biên Dĩ Thu người kia, muốn cho y ngồi tù cả đời, so với trực tiếp giết y càng làm cho hắn khó chịu hơn.

“Ba.” Kha Minh Hiên nghiến răng nghiến lợi nói ra chữ này, “Con đã muốn lui từng bước, con hy vọng ba không bức người quá đáng. Con đồng ý kết hôn, tuyệt đối không đổi ý, nhưng trước khi con kết hôn, Biên Dĩ Thu không thể không chút tổn hại mà ra ngoài, con không đảm bảo có thể làm chuyện gì bất lợi đến gia tộc hay không.”

“Mày phản!” Kha Chấn Sơn vỗ bàn, chỉ vào mũi hắn mắng, “Ai cho mày lá gan này, dám uy hiếp lão tử!”

Hai mắt Kha Minh Hiên muốn tách ra: “Tôi không phải uy hiếp, tôi là đàm phán với ba. Tôi kết hôn, em ấy ra tù. Hơn nữa ba phải cam đoan tiêu hủy hết tất cả hồ sơ vụ án, từ nay về sau không thể nhằm vào em ấy nữa.”

Kha tư lệnh giận dữ cười ngược: “Mày đây là chào giá không giới hạn, mày thấy tao sẽ đáp ứng à?”

“Ba cũng có thể không đáp ứng. Cùng lắm thì tôi cũng ra ngoài giết một người, tử hình cũng tốt, mà tù vô thời gian cũng tốt, tôi cùng với em ấy.”

Kha tư lệnh tức giận thiếu chút nữa chảy máu não, chỉ vào hắn nửa ngày không nói nên lời, gã thật sự không tin được cái ca “ra ngoài giết người” do chính miệng con trai mình nói ra. Nhưng kiên định cùng cứng nhắc trong mắt Kha Minh Hiên nói với gã, hắn không phải nói đùa, nếu mình không đáp ứng, hắn thật sự có thể làm như thế.

Kha tư lệnh lần đầu tiên cảm thấy mình làm ba có bao nhiêu thất bại, gã có thể quản tốt trăm ngàn quân đội, nhưng gã không quản tốt con trai của mình. Hoặc nói là, cho tới bây giờ gã chưa từng quản đứa con này, tâm tư của gã dành cho quân đội nhiều hơn là ở nhà.

Kha Minh Hiên từ khi sinh ra đến khi đi học, chức vị của gã thay đổi thường xuyên, có đôi khi ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, bình thường mấy tháng không về nhà. Cuối cùng khi gã đứng được ở vị trí hiện tại, vừa xoay đầu mới phát hiện con trai đã trưởng thành. Mà gã, vĩnh viễn bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để dạy con.

Nhưng chuyện này cũng không đại biểu gã sẽ nhìn con trai mình tiếp tục đi con đường sai lầm.

Kha tư lệnh cả đời làm quân nhân, chính khí nghiêm nghị, cương trực công chính của quân nhân đã khắc sâu vào xương tủy gã, đối với lão đại hắc bang như Biên Dĩ Thu căm thù đến tận xương tủy, ở trong lòng gã, những người này chính là cặn bã của xã hội, sâu mọt của quốc gia. Gã không thể lý giải cũng không thể tiếp thụ được tình cảm con trai mình dành cho Biên Dĩ Thu, gã chỉ biết, nếu là sai, gã phải phá hoại.

Hai cha con giằng co giương cung bạt kiếm, trong thư phòng ước chừng im lặng mười phút, cuối cùng Kha tư lệnh cũng không thể không nhượng bộ: “Hiện tại vô tội phóng thích là không có khả năng, sau khi hôn lễ của con chấm dứt, ta sẽ cho người thả cậu ta ra.”

Kha Minh Hiên tiếp tục đưa ra điều kiện: “Trước hôn lễ.”

Kha tư lệnh nhìn hắn: “Cậu ta ra ngoài mày còn có thể an tâm kết hôn à?”

Kha Minh Hiên hỏi lại: “Con kết hôn rồi ba còn có thể thả em ấy ra à?”

Kha tư lệnh giận không thể kìm được: “Mày ngay cả ba mày mà cũng không tin nổi?”

Kha Minh Hiên cười lạnh một tiếng: “Không phải ba cũng không tin con trai của mình sao?”

“Mày cũng không ngẫm lại lý do vì sao ba không tin mày!” Kha tư lệnh đưa tay đập chén trà thật mạnh xuống bàn, trà thượng hạng bắn tung tóe lên bàn, “Cùng ngày diễn ra hôn lễ. Chỉ cần mày thành thật kết hôn, ta cam đoạn cậu ta sẽ thuận lợi ra ngoài.”

Kha Minh Hiên biết đây là giới hạn của ba mình, tranh cãi nữa có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, vì thế hắn đành chấp nhận, gật đầu đáp: “Được, cùng ngày diễn ra hôn lễ.”

Vì để Biên Dĩ Thu nhanh chóng ra tù, yêu cầu đối với hôn lễ của Kha Minh Hiên là “càng nhanh càng tốt”, dù sao hắn biết hai nhà Kha Phùng đã chờ ngày này lâu lắm rồi. Về phần đối tượng kết hôn, không chút bất ngờ chính là Trần gia qua chúc Tết Phùng gia vào tết âm lịch.

Bộ trưởng Trần là bạn của Kha tư lệnh, lúc ở bộ đội hai người đã có giao tình, hơn nữa ông nội Trần cùng với ông ngoại Phùng vốn là đồng minh có chính kiến giống nhau, quan hệ hai nhà đơn nhiên không giống bình thường, đám cưới ngoại trừ thêm thân thì cũng là vì củng cố ích lợi gia tộc —– Sự nghiệp quân chính của Kha tư lệnh cùng cục trưởng Phùng đang ở thời kỳ cực kỳ rực rỡ, dựa theo tuổi tác cùng lý lịch của Kha tư lệnh, nếu còn thăng chức, khẳng định sẽ làm tổng ủy nào đó, Trần gia đơn nhiên muốn chiếu cố họ vào lúc này. Mà cục trưởng Phùng sang năm phải điều đến văn phòng tỉnh, vừa lúc do bộ trưởng Trần định đoạt.

Hai nhà Kha Phùng vốn là nhân khẩu mỏng manh, Kha Minh Hiên đã theo con đường kinh doanh, cơ bản là không có hy vọng trở lại chính trường, em trai Phùng Ngọc tuy rằng mới học trung học, nhưng dựa theo phương hướng bồi dưỡng hiện tại, tương lai nhất định sẽ đi theo con đường chính trị, hắn làm anh nếu lựa chọn sự nghiệp tự do, vậy cũng chỉ có thể vì gia tộc mà hy sinh hôn nhân.

Kha Minh Hiên từ thư phòng đi ra, một khắc cũng không muốn đợi ở nhà, xuống lầu trực tiếp rời khỏi.

Phùng Thục Nhàn đuổi theo hỏi hắn sao cả cơm cũng không ăn, hắn ngay cả đầu cũng không quay lại, “Có việc.”

Xe chạy đến cửa đại viện, vừa lúc nhìn thấy xe của Lâm Gia Ngạn từ bên ngoài chạy vào. Hai chiếc xe cứ như vậy mà đứng giữa đường, ai cũng không lùi bước.

Kha Minh Hiên nhanh chóng nghĩ đã bao lâu hắn không gặp Lâm Gia Ngạn, hình như là từ lúc vừa mới cùng Biên Dĩ Thu xác định quan hệ, mời mấy anh em ăn cơm, hắn vì làm cho y chết tâm nên nói đặc biệt nghiêm trọng, từ đó về sau hai người cũng không lui tới. Sau đó có một ngày hắn về nhà, cũng ở đây đụng phải y, nhưng y chạy qua khỏi xe mình, hai người cũng không nói chuyện. Cũng không biết người đứng ở cửa chờ y quay về, có phải Tiễn Thắng hay không. Lần cuối cùng cùng xuất hiện, cũng chỉ có khi Biên Dĩ Thu bị Tiễn Thắng bắt cóc, y nhắn một tin làm cho cảnh sát định vị được vị trí ở núi Ngô Diệp. Cũng không biết khi tên tiểu tử họ Tiễn bị bắt, y gần đây thế nào.

Hai người cứ như vậy đỗ giữa đường, xe phía sau không ra được, nhấn kèn inh ỏi.

Kha Minh Hiên đánh tay lái chạy đến chỗ trống bên cạnh, sau đó ấn cửa xe xuống ngoắc tay về phía Lâm Gia Ngạn, kêu y lại đây.

Lâm Gia Ngạn chạy xe vào, đậu song song với hắn, sau đó mở cửa xuống xe, ngồi vào ghế phó lái xe Kha Minh Hiên.

“Anh Minh Hiên, lâu rồi không gặp.”

Kha Minh Hiên liếc mắt nhìn y một cái: “Em cũng biết đã lâu không gặp? Gần đây bận cái gì?”

“Bận công tác chứ còn bận cái gì nữa.” Lâm Gia Ngạn cũng quay đầu nhìn hắn, “Thương thế của anh ổn chưa?”

Ngữ khí của Lâm Gia Ngạn cùng trước kia cũng không khác nhau lắm, thoạt nhìn cũng không đến nổi uể oải, không phấn chấn, Kha Minh hiên có chút yên tâm.

“Không tốt thì anh có thể lái xe được à. Em….Gần đây ổn không?” Kỳ thật hắn vốn muốn hỏi một chút chuyện của y với Tiễn Thắng, nhưng lời đến bên miệng, lại không biết nên mở miệng thế nào. Dù sao, chuyện này cũng có chút không hay.

“À, rất tốt.” Lâm Gia Ngạn quay đầu nhìn kính chắn gió phía trước, vươn tay từ bảng điều khiển kéo một mô hình trang trí nhỏ, cầm nó trong tay để chơi.

Kha Minh Hiên nhìn động tác này của y biết đứa nhỏ này không nói thật. Y mỗi lần muốn che giấu gì đó, cố ý tìm chuyện khác để làm nhằm dời lực chú ý, thoái quen nhỏ này chỉ sợ y cũng chưa phát hiện.

Hà Tự nói với hắn, quan hệ của Tiễn Thắng cùng với Lâm Tiểu Ngạn giống như quan hệ giữa hắn với Biên Dĩ Thu —– đương nhiên, hắn cũng không cho rằng tình cảm của hai người sâu đậm như tình cảm của hắn với Biên Dĩ Thu, nhưng xem Lâm Tiểu Ngạn cũng không xem nhẹ hắn, hiện tại Tiễn Thắng vào tù, hơn nữa tội danh khẳng định cũng không nhẹ, trong lòng Lâm Tiểu Ngạn chịu khổ sở cũng là bình thường.

Bất quá hắn xem như đây là chuyện tốt, Tiễn Thắng không giống Biên Dĩ Thu, hắn chính là xã hội đen “tại ngũ”, nếu Lâm Gia Ngạn tiếp tục cùng hắn dây dưa không rõ, Lâm gia sớm hay muộn cũng sẽ cuốn vào. Đổ vỡ như bây giờ, sau này đỡ phải gặp phiền toái.

“Vậy là tốt rồi. Họ Tiễn cũng không phải món đồ gì tốt, nếu đã vậy rồi, em cũng không nên đặt tâm tư trên người cậu ta.”

Lâm Gia Ngạn đại khái không nghĩ tới hắn lại nói như vậy, ngẩn người, tiện đà cười ha ha.

“Anh Minh Hiên, anh nói cái gì vậy? Em cùng họ Tiễn chỉ là chơi đùa thôi, không giống anh với Biên Dĩ Thu, sao em lại đặt tâm tư trên người anh ta chứ? Anh nói đùa à ha ha ha ha….”

Kha Minh Hiên nghe y cười, không biết tại sao thấy tim có chút đau. Lâm thiếu gia từ nhỏ đi theo sau mông hắn, tùy hứng lại kiêu căng, chưa bao giờ che giấu cảm xúc của mình, là bắt đầu từ khi nào, đã học được cách ở trước mặt hắn miễn cưỡng cười đùa chứ?
Tác giả có lời muốn nói:

Tui đã giấu hai điềm báo trong chương này, một lần là “Hắn do dự mãi, tìm một số từ trong danh bạ, ấn nút gọi. Cùng với người ở đầu bên kia điện thoại hẹn xong thời gian gặp mặt….”, còn có câu phía sau, “Rời khỏi Cửu An, thời gian đã không còn sớm, Kha Minh Hiên không đến Hòa Thịnh, mà trực tiếp đến chỗ hẹn.”

Hai câu này chính là điềm báo, người hắn hẹn cùng với chuyện kết hôn có liên quan….Nhưng vì nội dung câu chuyện tui không thể nói người kia là ai được, bất quá mấy người có thể đoán (kỳ thật tui cảm thấy có thể đoán được), dù sao tuyệt đối không phải gạt hôn!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện