Viện điều dưỡng Phong Hồ là một chỗ tách biệt, ít nhất đối với Kha Minh Hiên mà nói, là hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Cuộc sống mỗi ngày của hắn ở đây đều là quanh quẩn trong biệt thự, ăn cơm, ngủ nghỉ, đọc sách, đi dạo trong sân tản bộ hóng gió, chờ nhân viên y tế chuyên nghiệp đúng giờ đến kiểm tra khám sức khỏe và phục hồi vai.

Trải qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, cánh tay phải đã không còn trở ngại, cuộc sống hàng ngày cơ bản cũng không chịu ảnh hường gì. Bác sĩ phụ trách nói chỉ cần kiên trì tập luyện, cầm nắm vật nặng cùng với lái xe cũng không thành vấn đề.

Kha Minh Hiên hỏi: “Đánh nhau được không?”

Bác sĩ: “….”

Kha Minh Hiên lại hỏi: “Tôi có thể khôi phục tốc độ cùng lực tay như trước đây không?”

Bác sĩ: “…..Chắc hơi lâu một chút, hẳn là không thành vấn đề.”

“Bao lâu?”

“Ba đến năm năm….” Bác sĩ nói được một nửa nhìn thấy sắc mặt hắn không ổn, vội sửa lời, “Hai ba năm cũng không phải không được, trọng điểm là cậu phải kiên trì tập luyện, đừng quá sốt ruột. Muốn khôi phục linh hoạt đến trình độ trước kia, khẳng định cần một ít thời gian….”

Kỳ thật cái mà bác sĩ muốn nói chính là, tại sao nhất định phải đánh nhau? Cánh tay người này chỉ cần không đánh nhau, một chút vấn đề cũng không xảy ra. Đánh nhau nếu bị thương lần nữa, có thể phải phế thật sự.

Kha Minh Hiên đương nhiên có lý do không thể không đánh, Biên lão đại nhà bọn họ nếu không cùng ai đánh nhau, sẽ rất nhàm chán.

Bác sĩ kiểm tra lời dặn của mình một lần nữa, thu dọn hộp thuốc rồi rời đi. Kha Minh Hiên uống thuốc xong mệt rã rời, lên lầu quay về phòng, nhắm mắt để hai tên vệ sĩ nhốt lại bên ngoài phòng ngủ.

Trước khi lên giường nắm, hắn ném phi tiêu trên tủ đầu giường vào tường như thường lệ, tám vòng, mũi tên xiên xiên trên bảng phi tiêu, dừng lại chưa đầy hai giây thì rơi xuống.

Không chuẩn xác, độ mạnh yếu cũng không đủ. Trước kia hắn nhắm mắt cũng có thể ném mười vòng, muốn kéo mũi tên đâm rất sâu xuống cũng phải tốn rất nhiều sức.

Bây giờ không giống trước đây nữa, cảm giác này không phải bình thường. Sau này phỏng chừng đánh nhau cũng không đánh lại Biên Dĩ Thu, tên kia biết được còn không mừng như điên à.

Nghĩ đến Biên lão đại, Kha Minh Hiên không khỏi cong khóe môi cười rộ lên, nở nụ cười trong chốc lát nhịn không được lại vò tóc thở dài.

Hắn đã bị nhốt ở chỗ này hơn nửa tháng, không biết còn bị nhốt bao lâu nữa. Nghe nói gần đây hai đại quân khu có diễn tập chung, Kha tư lệnh bận đến độ chân không chạm đất, đẩy hắn đến đây, cũng không xuất hiện nữa, hy vọng không có thời gian tìm Biên Dĩ Thu gây rắc rối.

Hắn nhân cơ hội này nghĩ cách ra ngoài, nhưng cưỡng ép chắc chắn không được, mà đánh lén cũng không ổn. Hắn nghiên cứu vị trí địa lý chỗ này nửa tháng, phủ định từng phương án một, cuối cùng cho ra một kết luận, đại khái chỉ có thể từ chỗ cậu hắn mà xuống tay, liên hệ với mẹ hắn, dù sao bà Phùng so với Kha tư lệnh thì dễ lừa hơn nhiều…

Nhưng trọng điểm là, làm sao mới có thể lay chuyển cục trưởng Phùng? Đó mới là vấn đề.

Đang suy nghĩ, trên ban công đột nhiên nghe thấy một tiếng “Bụp” vang lên, như thế có đứa bé nào đó ném một viên đá nhỏ vào chỗ hắn. Tiếng vang không lớn, vệ sĩ dưới lầu cùng với vệ sĩ ngoài cửa hẳn là không nghe được, nhưng hắn lại nghe rất rõ, hơn nữa hắn vô cùng chắc chắn gần đây không có đứa bé nào thường xuyên lui tới.

Kha Minh Hiên nhíu nhíu mày, lập tức nghĩ đến chuyện gì đó, buông phi tiêu xuống vòng qua cuối giường, mở cửa kính rồi đi ra ngoài.

Trên ban công cách vách, Lương Tử Nhạc chơi cờ cùng ông nội, đầu cũng chưa ngóc lên.

Kha Minh Hiên nhìn hắn một cái, xoay người nhìn tờ giấy được cột vào cục đá, lảo đảo quay về phòng, vừa lật vừa nghĩ. Này mẹ nó còn hơn cả đảng phái bí mật nữa, cuộc sống cũng quá trầm bổng rồi.

Bất quá, khi hắn nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, không thể vui vẻ được nữa —- trầm bổng còn ở phía sau Kha thiếu gia à.

Cùng lúc đó, ở tiểu khu Quân Lâm Thiên Hạ.

Từ khi nhận được điện thoại của Hà Tự đến khi cảnh sát chắn trước cửa nhà, tổng cộng chỉ có ba tiếng.

Lúc nghe được tiếng chuông cửa, Biên Dĩ Thu vừa mới sửa sang một cuốn sách trên giá sách xong.

Tả Thành đi mở cửa, một đám cảnh sát đứng ngay cửa, trang bị đầy đủ súng trên vai, đạn lên nòng, có người còn làm tư thế nếu người bên trong chống lại lệnh bắt liền trực tiếp nổ súng.

Dẫn đầu không phải ai khác, đúng là đội trưởng tổ phòng chống tội phạm – Cố Lăng.

Hắn đưa giấy chứng nhận cho Tả Thành, lên tiếng vô cùng khách khí: “Biên tiên sinh có ở đây không?”

Xuất phát theo bản năng muốn bảo vệ lão đại, Tả Thành vô cùng muốn nói không có, nhưng còn chưa nói ra, Biên Dĩ Thu đã đi ra từ thư phòng.

“Có khách à?” Y nhìn thấy cảnh sát đứng trước cửa cũng không bất ngờ, ngược lại như thể biết trước bọn họ sẽ đến, đặc biệt trấn an nói với Tả Thành một câu “Lấy áo khoác của tôi ra đây”, sau đó đi về phía Cố Lăng, chào hỏi với hắn, “Thì ra là đội trưởng Cố.”

Làm lão đại tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Z, cùng tiếp xúc với đội phòng chống tội phạm hiển nhiên không dừng ở một lần hai lần. Cho dù lúc Cố Lăng lên làm đội trưởng, Cửu An cơ bản đã tẩy trắng, mà Biên Dĩ Thu đang ngồi tù ở Đồng Sơn, nhưng cũng nhờ ơn đội trưởng đội phòng chống tội phạm nhiệm kỳ trước ban tặng, có một khoảng thời gian rất dài, quanh quẩn bên tai Cố Lăng đều là ba chữ “Biên Dĩ Thu” —–Người tiền nhiệm đã phải nếm qua nhiều tổn thất trong tay Biên Dĩ Thu, trước khi chuyển sang đội khác cả ngày ở trước mặt hắn nhắc tới y, làm cho hắn phi thường muốn đến nhà tù Đồng Sơn xem thử vị lão đại hắc bang này rốt cuộc có phải ba đầu sáu tay hay không.

Sau khi Biên Dĩ Thu ra tù, thị cục sau khi nhận được tin còn lo lắng một hồi, sợ sẽ gặp động tĩnh lớn gì, toàn bộ cảnh giới phòng bị rất lâu mới phát hiện Lê Cửu “tẩy trắng” tương đối hoàn toàn, đừng nói giao dịch đen, ngay cả giao dịch xám cũng không có, thành thật đến mức làm người ta không tin được. Nhưng cứ như thế, tên của y vẫn như cũ nằm trong danh sách cần chú ý của thị cục, chưa từng được bỏ qua.

Hai người trong vài trường hợp bất đồng có gặp qua vài lần. Chức trách của Cố Lăng là chống tội phạm, đối với một lão đại hắc bang tẩy trắng cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cần y không phạm tội, trên cơ bản cũng không cùng xuất hiện. Nhưng hắn không bao giờ nghĩ đến, chính mình có một ngày dẫn theo thủ hạ vô cùng lo lắng mà đảm nhiệm một vụ án, mục đích dĩ nhiên là vì cứu Biên Dĩ Thu. Hơn nữa thời điểm biết Kha thiếu gia vì vị Biên lão đại này mà phát điên, hắn ở trong gió suy nghĩ ngổn ngang hơn mười phút cũng chưa hồi phục tinh thần, đến bây giờ cũng không nghĩ thông suốt, hai con người cho dù đánh tám gậy tre cũng không xuất hiện cùng một chỗ, rốt cuộc thế nào mà lại ở bên nhau. Hơn nữa thoạt nhìn không phải chơi đùa bình thường!

Đội trưởng Cố thấy chuyện này thật sự rất mẹ nó thần kỳ, tuy rằng không đến mức không chấp nhận được, nhưng đối với chuyện này cũng không để ý lắm —- cho nên sáng hôm nay khi nhận được mệnh lệnh, kêu hắn đến bắt Biên Dĩ Thu, thật sự có một cảm giác “Nhìn đi, quả nhiên là như thế”.

Viện kiểm sát trực tiếp ký lệnh bắt giữ, mà không phải kêu bọn họ dẫn người về “phối hợp điều tra”, chuyện này chứng tỏ cấp trên cũng không phải nhất thời nảy lòng tham, mà là đã sắp xếp từ lâu. Những hành động chống lại tập đoàn Cửu An lúc trước chỉ là sự khởi động của Kha gia mà thôi, bây giờ mới là chiêu lớn nhất. Trong khoảng thời gian này, cục cảnh sát cùng với viện kiểm sát hắn đã nắm giữ không ít bằng chứng phạm tội của Biên Dĩ Thu, bằng không sẽ không trực tiếp bắt giữ. Cho dù bây giờ y đã tẩy trắng thành một người làm ăn đứng đắn, nhưng những vụ án trước đây nếu thật sự muốn truy cứu, tuyệt đối không phải ở tù ba hay năm năm là có thể giải quyết được.

Cố Lăng yên lặng thở dài trong lòng, bắt đầu có chút đồng tình với y.

Bất quá đối tượng được hắn đồng tình cũng không có vẻ mặt kinh ngạc hay bối rối gì, mà đặc biệt bình tĩnh hỏi hắn: “Bây giờ đi sao?”

Cố Lăng nói: “Cậu biết chính mình sẽ gặp chuyện này?”

Biên Dĩ Thu lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng nhìn thấy cậu, tôi đã biết.”

Kỳ thật nhận được điện thoại của Hà Tự, y chỉ biết mình sẽ gặp phải chuyện không hay ho, nhưng quả thật không nghĩ tới, Kha tư lệnh lại ra tay tàn nhẫn đến như vậy.

Từ khi y tiếp nhận Cửu An tới nay, tư hỏi không có chuyện gì có thể làm cho người ta nắm được nhược điểm, sau khi cảnh sát tìm tới cửa, khẳng định đã tìm đến những án kiện cũ trước đây của y, mà vụ án này, nếu phán nhẹ thì có thể để y vững chãi ngồi tù, nếu phán nặng, cũng có thể trực tiếp tử hình.

Thủ đoạn của Kha tư lệnh cứng rắn, mạnh mẽ, làm việc không chút ướt át bẩn thỉu, thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt đối không thua gì lão đại hắc bang. Gã không thích đàm phán với bạn, cũng không nghe bạn giải thích, trực tiếp lựa chọn phương thức hữu hiệu nhất, nhanh nhất, cũng bớt lo nhất để đạt tới mục đích của mình.

Từ lúc đầu yên lặng không chút tiếng động đưa Kha Minh Hiên đi, cũng xóa bỏ hết dấu vết, chặt đứt tất cả liên hệ với thế giới bên ngoài, lại dùng thời gian một tháng chậm rãi thu thập chứng cứ phạm tội của Biên Dĩ Thu, đồng thời lời dụng quyền lợi của tập đoàn Cửu An trong tay để tiến hành chèn ép.

Nếu Biên Dĩ Thu ở công ty gặp chuyện không may có thể nhận rõ tình huống, thức thời mà chủ động rời khỏi thành phố Z, không hề xuất hiện trước mặt Kha Minh Hiên nữa, chứng cứ phạm tội này sẽ trở thành chồng giấy bỏ đi, dù sao Kha tư lệnh cũng không định đuổi cùng giết tận. Nhưng Biên Dĩ Thu không chỉ không đi, thậm chí còn như cũ ở trong nhà Kha Minh Hiên, nghiễm nhiên xem nơi đó trở thành nhà của mình. Chuyện này ở trong mắt Kha tư lệnh, chẳng khác gì đang khiêu khích. Về phần nguyên nhân thật sự người ta không đi là vì con của gã, đương nhiên bị gã cười nhạt xem nhẹ.

“Nếu không đi, làm cho cậu ta đến chỗ mà mình nên đến.”

Kha tư lệnh nói với cục trưởng Phùng như thế.

Cục trưởng Phùng cũng chấp hành theo.

Cố Lăng chính là người phải chấp hành.

Biên Dĩ Thu vừa ra đến cửa, đột nhiên dừng bước, hỏi Cố Lăng: “Tôi có thể về phòng gọi một cuộc điện thoại không?”

Cố Lăng nhìn y, gật đầu đáp ứng: “Có thể.”

“Cảm ơn.” Biên Dĩ Thu xoay người đi về phía phòng ngủ.

“Đội trưởng, chuyện này không hợp quy củ.” Đội viên phía sau nhỏ giọng nói.

Cố Lăng nói: “Cậu muốn đi tố giác tôi à?”

Đội viên yên lặng ngậm miệng.

Biên Dĩ Thu quay lại phòng ngủ, lấy điện thoại ra, cũng không biết nên gọi cho ai. Y mở danh bạ ra, dừng lại trên cái tên Kha Minh Hiên thật lâu, sau đó lướt qua, tìm được số của Hà Tự, gọi một cuộc.

Hà Tự đang lái xe, ngữ khí nhận điện thoại không thể nào tốt hơn được nữa: “Bây giờ nghĩ thông suốt? Muốn đi?”

“Đi không được.” Biên Dĩ Thu cười cười.

“Cái gì?” Hà Tự nhanh chóng đạp phanh, xe liền đứng sừng sừng giữa đường, sau đó một chiếc xe thiếu chút nữa trực tiếp đâm vào đuôi xe hắn, sau khi bấm còi inh ỏi, một loạt xe đành phải chạy vượt mặt chiếc BMWs của Hà Tự.

Thời gian có hạn, Biên Dĩ Thu cũng không muốn nói lời vô nghĩa với hắn: “Cửu An giao lại cho các cậu, tâm huyết của Cửu gia, đừng làm cho nó sụp đổ như vậy; chú Thời tuổi cũng đã cao, thân thể cũng không khỏe, cậu có nhiều thời gian rảnh thì đến Nguyệt Lộc Sơn Trang xem ông ấy giúp tôi….”

“Biên Dĩ Thu, anh đợi một chút….”

“Nếu ông ấy hỏi tôi đi đâu, cứ nói với ông ấy tôi xuất ngoại, rất lâu mới có thể trở về.”

“Bây giờ anh đang ở đâu? Kha gia rốt cuộc muốn làm gì!”

“Nếu tìm được Chu Minh rồi, giao cho Kha Minh Hiên….Nếu như cậu còn có thể gặp được anh ấy…”

“Biên Dĩ Thu, anh mẹ nó trả lời vấn đề của tôi! Anh đang ở đâu!”

“Câu lạc bộ Danh Nhân các cậu muốn giữ thì giữ, không muốn quản nữa thì đóng cửa đi.”

“Biên Dĩ Thu…”

“Chuyện cuối cùng.” Biên Dĩ Thu nhìn ngoài cửa, hạ thanh âm một chút, “Còn Tả Thành, đầu óc cậu ta rất nhạy cảm, cậu biết mà.”

Hà Tự vừa muốn nói gì, cửa xe đột nhiên bị cảnh sát giao thông gõ gõ. Hắn cứ như thế mà đỗ xe giữa đường lớn, quả thật hơi đường đột.

Cuối cùng Biên Dĩ Thu nói thêm câu gì đó, Hà Tự cũng không nghe rõ, chờ khi hắn muốn hỏi lại, Biên Dĩ Thu đã ngắt máy, gọi lại thì đã tắt máy.

Hắn đập mạnh vào tay lái, căn bản mặc kệ có bị cảnh sát giao thông ghi giấy phạt hay không, sang số và tăng ga, chiếc xe đột ngột lao ra ngoài, đi thẳng đến Quân Lâm Thiên Hạ.

Biên Dĩ Thu mở cửa phòng, nhìn Tả Thành đứng ở cửa như một chú chó lớn hết sức trung thành, nâng tay vỗ vỗ vai cậu: “Tôi không sao đâu, Hà Tự là luật sư, sẽ có cách cứu tôi ra ngoài. Cậu chờ cậu ta ở đây, đừng làm chuyện ngu xuẩn, có biết không?”

Tả Thành nhìn y một lúc lâu, vô vị đáp lại một chữ “Biết”. Nhưng tâm lý Tả Thành rất rõ ràng, Hà Tự là luật sư, nếu Kha gia không đi trình tự tư pháp bình thường, luật sư căn bản không có tác dụng gì.

Kha Minh Hiên xem tờ giấy kia xong, trực tiếp lao ra khỏi cửa, chạy nhanh xuống cầu thang.

Đại khái bởi vì hắn thành thật nhiều ngày như vậy, đột nhiên làm cho vệ sĩ có chút không kịp phản ứng, chậm nửa nhịp mới đuổi theo, Kha Minh Hiên đã chạy đến giữa cầu thang, bị vệ sĩ khác nghe thấy tiếng rồi chắn đường.

Hắn ngay cả tạm dừng cũng không, trực tiếp dùng một đấm đấm vào khóe mắt người trước mặt, sau đó một cước đạp vào bụng hai người kia.

Bởi vì tư thế từ trên đi xuống, người nọ vừa mới bước hai bậc, bị hắn đạp một cước bay ra ngoài, đụng trúng hai người phía sau.

Kha Minh Hiên trực tiếp từ trên lầu xoay người nhảy xuống, rơi xuống đất nhảy lên sô pha, đạp lên bàn trà mà chạy ra ngoài. Mà vệ sĩ trong sân nghe thấy động tĩnh bên trong, đều chạy vọt vào, bao vây Kha đại thiếu gia ở phòng khách.

Không biết có phải người đang trong cảnh tuyệt vọng có thể phát ra tiềm năng vô hạn hay không, Kha Minh Hiên ở giữa một mảnh hỗn đỗn trái xung phải đột, một câu dư thừa cũng không nói, trong đầu óc đều là vô luận thế nào hôm nay cũng phải ra ngoài, hoàn toàn không có cảm giác cánh tay phải không thoải mái. Quyền cước không chút lưu tình nện vào người nọ, ngay cả tai cũng có thể nghe thấy tiếng da thịt va chạm, phát ra từng tiếng trầm đục.

Nhưng muốn đánh bại hơn hai mươi tên bộ đội đặc chủng để chạy đi, với trạng thái hiện tại của hắn quả thật là nghìn lẻ một đêm. Cho nên không thể gắng gượng, chỉ có thể dùng trí.

Kha Minh Hiên túm lấy cánh tay một tên vệ sĩ, hắn nắm tay đấm thẳng vào dây chằng nách, người nọ rên rỉ một tiếng, co đầu gối lên, Kha Minh Hiên nhanh nhẹn tránh thoát, vặn cánh tay người ta không buông mà dùng một góc độ cực kỳ xảo quyệt ném người sang bên cạnh.

Động tác của mấy người kia một khắc đều ngừng lại, như thể bị ấn nút tạm dừng, mà điều khiển từ xa nằm trong tay Kha Minh Hiên.

Người vệ sĩ vừa rồi gần như bị gãy tay, liếc nhìn chiếc bao da quanh thắt lưng, nó trống rỗng.

Kha Minh Hiên nhanh chóng cầm súng, nhắm ngay tên bộ đội đặc chủng đang bị thương kia.

Đội trưởng đang dẫn đầu mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn: “Trừ phi cậu đánh chết hết chúng tôi, nếu không cậu đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”

“Phải không?” Kha Minh Hiên câu khóe môi, súng trong tay đổi phương hướng, đổi sang huyệt thái dương của mình, “Vậy thì sao?”

Đội trưởng: “….”

Kha Minh Hiên: “Ba tôi cho các cậu trông tôi, nếu tôi chết các cậu cảm thấy ông ấy sẽ như thế nào?”

Đội trưởng: “….”

Kha Minh Hiên vẫn duy trì tư thế này, từng bước ra khỏi cửa.

Biết rõ hắn đây là uy hiếp trắng trợn, nhưng vẫn không ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Con trai duy nhất của Kha tư lệnh, cháu ngoại đức tôn duy nhất, bảo bối của ông nội Phùng, đừng nói một súng vào đầu, chỉ cần một súng vào ngón tay ngón chân, bọn họ cũng không đủ lực gánh vác.

Cảnh sát vũ trang canh gác cũng không ngăn cản nữa, người ở chỗ này là thân phận gì, trong lòng mọi người đều có tính toán. Loại ân oán nhà giàu nay so với phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, theo chân đám tiểu binh như bọn họ cũng không liên quan gì. Lúc nào nên giả ngu thì giả ngu mới là đạo lý, cùng lắm lúc đó bị Kha tư lệnh truy cứu trách nhiệm, bị cấp trên giáo huấn một chút, còn nếu vị đại thiếu gia này thật sự bị thương, ai có thể nói được điều gì? Vì thế Kha Minh Hiên thành công dùng tư thế súng đỉnh vào đầu một đường đi ra sân, hướng biêt thự cách vách rống lên một câu: “Lương Tử Nhạc!”

Lương Tử Nhạc từ trên ghế đứng lên, nhìn tình hình phía dưới, cằm thiếu chút nữa rớt đất: “Đm, cậu cũng quá lợi hại rồi đó!”

“Chìa khóa xe!”

Xe của Lương Tử Nhạc đỗ trước cửa, nghe hắn nói như thế theo phản xạ lấy chìa khóa ném xuống dưới.

Tay trái Kha Minh Hiên nhanh nhẹn chộp lấy, mở cửa xe, nhìn đám vệ sĩ đang khóc không ra nước mắt mà nhanh chóng lái xe rời khỏi Viện điều dưỡng.

Lương Tử Nhạc nhìn xe mình biến mất trên con đường ở Phong Hồ, đột nhiên phản ứng lại chỗ gì đó không đúng: “Họ Kha cậu lấy xe đi rồi sao tôi về đây!”
Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người: Đào gia cô sao mà đến viết ngược cũng có thể tung cẩu lương vậy hả?

Đào gia: Tui nói nhiều lần rồi, tui là một cô tác giả ôn nhu ấm áp, tui căn bản sẽ không viết ngược, trình độ viết ngược của tui chỉ là một chút mảnh vỡ thủy tinh trộn với đường mật thôi à, mấy người cảm thấy khẩu vị thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện