Kha Minh Hiên cùng y lên giường không phải vì tiền của y, mà là vì mông của y.  Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Biên lão đại lại cảm thấy đau lòng.

Nếu dùng tiền có thể làm cho Kha Minh Hiên ngoan ngoãn nằm xuống cho y thao, bao nhiêu tiền y cũng nguyện ý —— nhưng vấn đề trọng điểm chính là, Kha Minh Hiên so với y thì cũng thuộc dạng có tiền, giá trị của Hòa Thịnh còn cao hơn gấp mười lần Cửu An, cho dù bản thân y táng gia bại sản, phỏng chừng Kha đại thiếu gia cũng chướng mắt.

Biên Dĩ Thu ra ngoài tiệm trang sức, đột nhiên cảm thấy đau lòng, đều mẹ nó nhồi máu cơ tim mất.

Tả Thành lái xe đậu ở ven đường chờ y, trơ mắt nhìn lão đại tươi cười đi vào, mặt mày xám xịt như tro đi ra, trên đường về đơn thuần hỏi một câu: “Quên mang tiền?”

Biên Dĩ Thu xem thường mà trở mình một cái, y cảm thấy mình sau này lúc tuyển vệ sĩ, nhất định không chỉ nhìn thân thủ, còn phải đo chỉ số IQ.

Tả Thành nói xong mới nhìn thấy túi mua sắm y xách trên tay, lúc này mới hiểu được câu nói của mình quá ngu xuẫn, lập tức ngoan ngoãn câm miệng, mặt không chút thay đổi mà đánh tay lái.

Xe vừa mới chạy ra ngoài đươc mười thước, điện thoại trong tay Biên lão đại liền reo lên.

Y nhìn thông báo cuộc gọi, ấn nút trả lời, biểu tình trên mặt nháy mặt liền dịu xuống, lộ ra một nụ cười thoải mái tiêu chuẩn.

“Nguyễn tổng, thật ngại quá, ăn xong bữa sáng lại ngủ tiếp, quên gọi lại cho anh.”

Tả Thành từ trong kính sau nghiêm túc nhìn Biên Dĩ Thu nói hươu nói vượn, nghĩ thầm công lực nói dối của Biên lão đại càng ngày càng thâm hậu, chỉ cần mở miệng, ngay cả bản nháp cũng không cần.

“Sao thế được? Ai có thể so với anh mà hấp dẫn tôi chứ.”

“Hửm? Hôm nay không được, tôi phải về nhà lớn một chuyến.”

“Ngày mai được.”

“Ừ, vậy anh tới câu lạc bộ sớm đón tôi.”

Biên Dĩ Thu thề thời điểm y đáp ứng Nguyễn Thành Kiệt năm mới cùng hắn đi du lịch là thật tâm thành ý, tuyệt đối không nghĩ đến cho hắn leo cây, nhưng đôi khi sự tình phát triển thật sự không phải chuyện mà năng lực của người thường có thể khống chế.

Quay về Húc Viên hai tiếng, Mai phu nhân vẫn trước sau như một mà ôn nhu tao nhã, nhận được quà vô cùng vui vẻ, một bên kêu người làm giúp bà đeo thử dây chuyền, một bên nói với Biên Dĩ Thu, sau này không cần tốn kém như vậy.

Biên Dĩ Thu nói: “Thứ tốt nhất phải tặng cho người thích hợp, người thích hợp đeo vào mới thể hiện được giá trị thật sự của nó.”

“Haha được rồi.” Mai phu nhân cười cười, vội vàng kêu người làm bưng hoa quả, điểm tâm lên, lại tự mình pha một bình Phoenix Dancong*, “Hai ngày trước Trăn Trăn đưa đến đây, nghe nói là rất nổi tiếng thời nhà Tống, có mùi hương Chi Lan rất thơm, hương vị không tồi, nếm thử xem.”

*Phoenix Dancong: là trà ô long. Sản xuất tại thành phố Triều Châu, tỉnh Quảng Đông, Phoenix Mountain. Huyện Tokai trên bờ vực của một khí hậu ấm áp, lượng mưa dồi dào, trà được trồng ở độ cao 1.000 mét trên đỉnh núi, quanh năm mây khuếch tán, không khí ẩm, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm, với nhiệt độ trung bình hàng năm khoảng 20 ℃, lượng mưa hàng năm khoảng 1.800 mm, đất đai màu mỡ sâu, giàu chất hữu cơ và các nguyên tố có lợi cho sự phát triển và hình thành của chất polyphenol trong trà và các chất thơm.

Dù cho trà dâng tới miệng Biên Dĩ Thu so với các loại trà ngâm bên ngoài cũng không có gì khác biệt, bưng tách lên uống một hơi cạn sạch, uống trà cao cấp so với uống rượu hào phóng giống nhau động tác quá nhan cũng không ngửi được mùi hoa Chi Lan, nhưng lúc nuốt xuống chép chép miệng lại có hậu ngọt.

“Ôi chao, uống rất ngon.”

Nụ cười trên mặt Mai phu nhân lại tươi hơn: “Để dì cho người mang ra, lát cậu đem về mà uống.”

“Không cần đâu, Diệp Trăn tặng cho dì, dì giữ đi, con quay lại đòi Diệp Trăn cũng được.”

Diệp Trăn là cháu gái bà con xa của Mai phu nhân, lúc trước nếu không phải có tầng quan hệ này, người ta nhất định sẽ không từ bỏ chức quản lý cấp cao ở PWC mà gia nhập Cửu An. Cho nên mấy bài báo bát quái viết Diệp Trăn vì y nên mới về nước, quả thật chính là nói hươu nói vượn.

Buổi tối y cùng Mai phu nhân hai người dùng cơm, đồ ăn lại làm bảy tám món, liếc mắt nhìn sơ qua thì tất cả đều là món y thích ăn.

Biên Dĩ Thu ăn đến gió cuốn mây tan mà no căng bụng, giữa lúc ăn Mai phu nhân hỏi y gần đây có phải công ty gặp phải phiền toái gì hay không? Biên Dĩ Thu nói không có, chỉ là vấn đề nhỏ, dì đừng lo lắng. Mai phu nhân gật gật đầu, nói có chuyện gì cần giúp nhất định phải nói, đừng tự mình ôm đồm, Cửu gia mất, chúng ta chính là người thân nhất.

Biên Dĩ Thu nghe mấy lời này có chút xúc động, cười nói: “Con biết rồi, thật sự nếu không làm được, nhất định sẽ mở miệng nói với người.”

Mai phu nhân vừa lòng mà gấp cho y một đũa cá chầy hấp: “Ăn nhiều một chút.”

Cơm nước xong xuôi lại ngồi uống hai tuần trà, Biên Dĩ Thu mới đứng dậy đi về. Mai phu nhân tiễn y đến cửa lớn, nhìn thấy thân xe vững vàng tiến vào trong bóng đêm.

Xe ra khỏi nhà lớn, rẽ lên đường núi, Biên Dĩ Thu quay đầu lại nhìn thoáng qua, Mai phu nhân khoác một chiếc áo choàng trắng trong gió đêm tung bay, phá lệ làm người khác chú ý.

Trong đầu Biên Dĩ Thu đột nhiên hiện lên hình ảnh một bức ảnh phủ đầy bụi đã lâu, nó xa như thể một bức tranh từ kiếp trước, giống như rất nhiều năm trước kia, cũng có một người phụ nữ như thế, đứng chờ y, nhìn theo y rời đi.

Nhưng kỳ quái chính là, mặc kệ y cố gắng thế nào, cũng không thể nhìn được toàn vẹn ngũ quan của người phụ nữ mơ hồ đó.

Biên Dĩ Thu nhíu nhíu mày có chút mệt mỏi mà tựa vào ghế. Đường núi quanh co, đèn đường mờ nhạt, những ngọn núi ở phía xa xa từ từ nhỏ dần. Hệ thống giảm xóc của Maybach cực tốt cùng với kỹ thuật lái xe cao siêu của Tả Thành, làm cho y cơ hồ không cảm giác được chút chuyển động nhỏ nào, rất nhanh rơi vào mộng đẹp.

Trong mộng y mơ về trước đây, lúc còn rất rất nhỏ, chân trần chạy băng qua con đường đá được ánh mặt trời sưởi ấm, tay trái xách theo một đôi giàu vải rách bươm, tay phải xách theo một cái thùng nhựa, bên trong đựng mấy con cá nhỏ vừa mới bắt được ở bờ sông, cao hứng mà chạy về phía trước. Con cá trong thùng hoảng hốt mà giãy dụa, bọt nước bắn tung tóe, ở dưới ánh trời chiều dần buông, phát ra một ánh sáng rực rỡ.

Đứa nhỏ 4,5 tuổi không biết lo lắng gì, dù trong nhà rất nghèo rất khổ cũng có thể cười, có thể nháo, vừa chạy vừa vui vẻ nghĩ, con cá trong thùng nên chiên hay là nấu chín đây? Ở cuối đường đá, là một cái sân rộng, trong sân chật chội có hơn mười hộ gia đình, ồn ào, ầm ĩ khói hun lửa cháy, để sống thêm được hai người, ngay cả lối đi nhỏ cùng dùng để nấu ăn.

Y thân thủ linh hoạt xuyên qua không khí ngột ngạt trong sân, chạy về phía gian phòng nhỏ bên trong, ván cửa rách nát phát ra một tiếng két, y ở giữa áng trời chiều màu cam phía đường chân trời xa xa kia, nhìn một người phụ nữa mặc đồ trắng đứng trước bếp đưa lưng về phía y.

Có lẽ nghe được động tĩnh ở cửa, người phụ nữ kia xoay người lại, ôn nhu mà gọi y: “Tiểu Thu.”

Biên Dĩ Thu mở to mắt, muốn thấy rõ dáng vẻ của người phụ nữ kia, cũng không biết vì cái gì, hai người trong lúc đó giống như cách một tầng bông không thấy được mà cũng không sờ được, y không thể bước lại, cũng khán bất chân thiết*. Y chỉ có thể đứng trước cửa, cùng thân ảnh màu trắng kia xa xa ngắm nhìn, như là gần trong gang tấc, lại giống như xa ở thiên nhai. Cuối cùng, ngay cả thân ảnh kia cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, dần dần biết mất trong tầm mắt của chính mình.

“Tiểu Thu.”

*看不真切– Khán bất chân thiết: Thành ngữ vụ lý xem hoa chỉ khán bất chân thiết nguyên hình dung tuổi già thị lực kém, xem đồ vật này nọ mơ hồ, sau cũng ẩn dụ sự tình không đúng, mơ hồ.

Xe đột nhiên thắng gấp, Biên Dĩ Thu đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại. Ngoài cửa sổ, dòng xe cộ như đan, tiếng người ồn ào, ngày cuối cùng của năm, một đoàn người đổ xô ra đường bắt đầu đếm ngược, làm cho giao thông thành phố căn bản không thông lại trở nên tê liệt.

Hai cô gái trẻ ăn mặc sành điệu chạy qua xe, nắm tay, cười và nói đùa. Nếu Tả Thành không đạp phanh nhanh, không chừng đã thành hai thi thể nằm dưới bánh xe.

Tả Thành vì tránh hai cô gái kia, đánh tay lái sang bên cạnh, loảng xoảng một tiếng đụng vào chiếc xe khác, chủ xe ấn cửa xuống, có lẽ vì muốn chửi, nhưng nhìn thấy LOGO chiếc xe của Biên Dĩ Thu, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn về phía hai tên đầu sỏ kia mà hét lên một tiếng: “Không muốn sống nữa à!”

Chung quy chỉ là một vụ tai nạn xe cộ không lớn không nhỏ, xe của đối phương bị đâm không nhẹ, bồi thường là chuyện không thể tránh khỏi. Cũng may nơi này cách câu lạc bộ cũng không xa, mất mười phút đi bộ, Biên Dĩ Thu không muốn ở lại và đợi cảnh sát giao thông, xuống xe và nói sẽ đi bộ.

Tả Thành đương nhiên mặc kệ, ai mẹ nó biết hôm nay trong biển người này có đối phủ mai phục muốn bắn lén hay không, càng là chỗ nhiều người lại càng không thể lơi lỏng, loại thời điểm này kiên quyết không thể để lão đại rời khỏi tầm mắt của mình.

“Được rồi, khoảng cách gần như vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ, tôi cũng rất mệt, đi hóng gió tỉnh ngủ.” Biên Dĩ Thu nói xong nhấc chân bước đi, Tả Thành theo bản năng đuổi theo, lại bị chủ xe kia túm cánh tay, chờ cậu đàm phán vài câu xong quay đầu lại, Biên Dĩ Thu đã tiến vào giữa đám đông, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.

Bên cạnh con đường chính là Star River Plaza, màn hình LED khổng lồ đang phát nhạc đặc biệt, âm nhạc rực rỡ và hình ảnh đầy màu sắc của năm mới làm cho cả thế giới trở nên sống động, và gió lạnh giữa mùa đông mang theo sự ngọt ngào của những xâu kẹo hồ lô.

Biên Dĩ Thu theo mùi thơm đó mà đi qua, thật đúng là có một ông lão đang cầm một bó kẹo hồ lô mà rao bán. Y bước hai bước về phía trước nhớ tới ví của mình hình như đã bỏ lại trong xe, hiện tại trên người một đồng cũng không có.

Y liếm liếm môi, có chút lưu luyến nói thầm hai chữ: “Quên đi.” Sau đó quay lại, tính toán định quay về câu lạc bộ, nhưng trong nháy mắt y quay đầu lại, mẫn cảm phát hiện phía sau có hai cái đuôi đi theo.

Đại khái không nghĩ tới đột nhiên người phía trước đột nhiên xoay người, hai người kia vô cùng nhanh chóng phản ứng, giả người qua đường mà chui vào đám đông, Biên Dĩ Thu vẫn như cũ ngửi thấy được mùi vị nguy hiểm khác thường.

Tả Thành cái miệng quạ đen, thật đúng là cậu ta nói trúng rồi, xem ra “tai nạn xe cộ” hôm nay không phải ngoài ý muốn, có người đoán trước đoạn đường của y, ở chỗ này chờ y sẵn.

Y ôm lấy áo gió trên người, cố ý làm cho mình bại lộ trong tầm mắt của đối phương, làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, không nhanh không chậm mà đi về phía sau quảng trường, đem tiếng người ồn ào, ầm ĩ bỏ lại phía sau.

Cách quảng trường hai trăm mét, có một dãy nhà rất đặc trưng của Thành phố Z, đây là một tòa nhà cũ vào những năm 1980, có một con hẻm hẹp giữa hai tòa nhà, hằng năm tản ra một mùi hôi thối như xe rác.

Chính quyền thành phố đã đem khu vực này quy hoạch, nghe nói rằng một trung tâm tài chính quốc tế sẽ được xây dựng, hiện tại cư dân trong các tòa nhà dân cư cũ này đã gần như đã chuyển đi hết, rất nhiều căn nhà bỏ trống, liếc mắt một cái nhìn lại một vài ngọn đèn được thắp sáng, đều cách đầu hẻm rất xa.

Biên Dĩ Thu dẫn người đi về phía này, cũng không muốn gây thương tích và tai nạn cho những người ở quảng trường, bản thân mình thân phận không sạch sẽ, sợ đem đến phiền toái cho người khác.

Hai người kia đuổi đến đây, không thấy thân ảnh của Biên Dĩ Thu, nhìn chằm chằm vào con hẻm tối, không dám vào trong.

Một người nói: “Tao rõ ràng thấy hắn chạy vào đây, sao lại không thấy?”

Người nọ lại nói: “Trừ phi hắn ta có thuật tàn hình, bằng không nhất định vẫn còn ở trong hẻm.”

Sau khi người thứ hai nói xong, từ thắt lưng lấy ra một cây súng, giơ tay kéo bạn đồng bọn ra sau lưng, và bước vào con hẻm trước mắt.

Người phía sau thấy hắn bước vào, tự nhiên cũng không thể sợ hãi nữa, rồi rút súng ra và thủ sẵn tư thế sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào, và bước từng bước một vào trong.

Hai người còn chưa đi được vài bước, đột nhiên một cú đá mạnh từ trên trời giáng xuống, tàn nhẫn mà đá vào động mạch ở cổ của người nọ, Cả hai đã không đi được vài bước trước đó, cơ thể vạm vỡ gần như hoàn toàn bay lên khỏi mặt đất và đập xuống.

Bởi vì hẻm nhỏ rất chật hẹp, người phía sau không có chỗ để né, vừa vặn bị đánh trúng, gấp gáp đỡ thân thể đồng bọn rồi nâng tay nổ súng, nhưng ngón trỏ còn chưa kịp đụng đến cò súng, cổ tảy đã bị Biên Dĩ Thu đá sang một bên. Súng bay khỏi tay hắn, rơi vào trong tay Biên Dĩ Thu, một tiếng súng câm thấp phát ra từ bộ giảm thanh, tuy rằng bắn độ chính xác rất cao, nhưng viên đạn vẫn như cũ chuẩn xác không lầm mà không trúng đùi người nọ.

Tất cả động tác chỉ mất vài giây là hoàn thành, rất mạnh rất chuẩn, liền mạch lưu loát, không chút dài dòng.

Người nọ bụm đùi máu chảy đầm đìa quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu lên, ánh mắt nhìn Biên Dĩ Thu như một tên quái vật.

Biên Dĩ Thu nhìn cũng chưa thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt y dừng ở trên người tên bị đá một đòn cực mạnh vào động mạch cổ đến mê man, xác định hắn một chốc cũng không tỉnh được, mới lười biếng mà thu hồi ánh mắt.

“Như vậy mà cũng học người ta chơi theo dõi? Trở về nói với ông chủ của các cậu, lần tới phái hai tên lợi hại chút, bằng không tôi không cảm giác được thành tựu.”

Nói xong nhặt khẩu súng khác lên bỏ vào túi, không chút khách khí mà đem hai khẩu súng kia biến thành của riêng, lắc lư mà rời khỏi.

“Trung Quốc không thể tàn trữ trái phép súng ống và đạn dược. Cậu phải giao nộp hai khẩu súng của mình.”

Biên Dĩ Thu vừa mới từ đường tắt ra, phía sau thình lình xuất hiện một giọng nói làm y sợ tới mức thiếu chút nữa giật bắn mình, nếu giọng nói này không phải thật sự quá mức quen thuộc, chỉ sợ y không nói hai lời mà giơ súng hướng về chỗ phát ra tiếng nói kia.

Y đứng tại chỗ quay đầu lại, ở nơi đêm tối hòa hợp với ánh sáng mà cố gắng phân biệt nửa ngày, sau đó mới nhìn thấy một người đang đứng dựa vào bức tường ở đầu ngõ bên cạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện