Ngày 20 tháng 2 năm 2007

Tề Nhạc Tư sắp thành cái đuôi của tôi, tôi đi đến đâu em cũng muốn đi theo.

Tôi trải qua một mùa xuân bên nhà em, tựa hồ mẹ em cũng coi tôi thành bạn tốt của em.

Nếu như mẹ em biết hai chúng tôi lúc trước đi thuê phòng, tôi định làm ra loại chuyện gì đó với con trai bà, chắc bà sẽ đánh đuổi tôi ra ngoài ngay.

Đây có lẽ là ký ức tốt đẹp nhất về năm mới với tôi, trước đây khi hai người kia chưa tách ra, ngay cả mùa xuân năm mới tôi cũng trải qua trong nơm nớp lo sợ, tết đối với tôi mà nói so với ngày thường không khác nhau gì cả, cũng như trước sống không biết trong giây phút lại đột nhiên phát sinh dâm loạn sợ hãi.

Sau khi bọn họ ly hôn, tôi sống cuộc sống của mình.

Tuổi còn nhỏ, lại trải qua những chuyện đó, mỗi lần đến tết ra ngoài đi dạo loanh quanh, phố xá không có bất kỳ ai, tình cờ có xe chạy qua, cũng là vội vội vàng vàng đi về nhà đoàn viên.

Tôi nhìn biết bao ngôi nhà mở đèn sáng ấm áp, không có một chiếc đèn nào là sáng lên vì tôi.

Nhưng năm nay không giống vậy, cái gì cũng không giống.

Ban đầu là một buổi trưa tôi trở về phòng của mình, thực ra tôi không có cách nào tự nhiên ở chung với người lạ.

Lúc trước ở với người thuê chung cũng dùng một quãng thời gian rất dài mới thích ứng được, còn những bạn học ở chung ký túc xá, chúng tôi cho đến bây giờ cũng rất ít nói chuyện.

Đây là do tính cách của tôi vấn đề, tôi biết vậy, thế nhưng hết cách rồi, tôi cũng lười sửa lại.

Chuyện làm khó dễ tôi chính là, tôi đã trở về, Tề Nhạc Tư cũng theo trở về.

Cha em đi công tác xong về nhà, em nói trong nhà quá ồn ào, em không thể học tập, vì vậy liền đeo cặp sách chạy theo tôi.

Tôi thực sự là không biết nên nói gì với em.

Tôi vốn là muốn ở giữa đường đuổi em đi, thế nhưng em giả bộ đáng thương với tôi, tôi nói cái gì em cũng không nghe, phiền đến muốn chết rồi.

Hai ngày nay Tề Nhạc Tư mỗi ngày sáng sớm đã tới tìm tôi, có thể coi là do em đã biết tôi sống ở đây rồi, hận không thể ngủ lại luôn.

Nhưng tôi nhất định không thể đồng ý, em ngủ lại lỡ như chuyện gì xảy ra? Hai chúng tôi không rõ ràng, vạn nhất thật sự làm ra chuyện gì, sau đó em quấn lấy tôi ép tôi chịu trách nhiệm, tôi phải làm sao bây giờ? Công lực quấn người của em tôi vẫn rất tin tưởng.

Bây giờ đã là bảy giờ tối, em vẫn chưa về nhà.

Vừa rồi làm đề mô phỏng hệ thống kỹ thuật, tôi thật sự rất tức giận, có đôi khi cảm thấy em đến nhà tôi không phải là để học mà là để khoe thành tích tốt của bản thân, em mới lớp 11, một bộ đề mô phỏng đề thi đại học làm không sai mấy, tôi còn chưa nhìn kỹ, nhưng nghe em lải nhải hẳn là phải 140 điểm trở lên, còn có thiên lý sao? Em học được như vậy đến trường tôi thi cái rắm gì?

Em vừa nấu mì ăn liền xong, mùi thơm đã bay vào phòng ngủ. Tôi rất đói bụng, thế nhưng không có khẩu vị gì, đều là bị em chọc tức.

Tôi phát hiện tôi hoàn toàn không có biện pháp gì với em, em sẽ không tức giận, vẫn luôn cười khanh khách, tôi nói cái gì em cũng đều gật đầu vâng vâng dạ dạ đồng ý, tôi chỉ muốn biết bây giờ tôi bảo em cởi hết quần áo nằm trên giường em cũng sẽ đồng ý hay không.

Vô tâm vô phế*, tại sao có thể có người như vậy?

*không tim không phổi chỉ người không biết lo lắng suy nghĩ gì

Mì ăn liền nấu xong, em bưng vào tôi thấy được em có một tật xấu, nấu hai gói mì thả nước đầy cả nồi, là muốn tôi ăn nhạt chết sao?

Bị em chọc tức đến độ không nói ra được lời thô tục.

Thôi, cứ như vậy đi, tôi cũng đành ăn, không vậy còn có thể làm thế nào, tôi cũng không thể đá em với cái nồi đó bay ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện