Ngày 18 tháng 2 năm 2007
Căn bản là không có cách nào ngủ được!
Khang Đằng đang nằm ở cạnh tôi, sao tôi ngủ được chứ? Tloi cảm thấy hiện tại rất lúng túng, việc lúng túng này đều là bởi mẹ tôi mà ra!
Sau khi mẹ ăn sủi cảo xong xuân vãn cũng kết thúc, một giờ rưỡi mẹ tôi bảo chúng tôi rửa mặt đi ngủ, còn vô cùng tự nhiên an bài Khang Đằng ngủ ở phòng tôi.
Xưa nay tôi không cảm thấy diện tích trong nhà bé, thế nhưng lần này tôi đột nhiên hi vọng nhà chúng tôi có thể xuất hiện một gian phòng khách.
Không phải là tôi không muốn để cho Khang Đằng ngủ ở phòng tôi, mà là...
Trong lòng tôi có quỷ.
Bây giờ tôi rất lo lắng rất lo lắng rất nôn nóng, không biết có phải anh đang ngủ không, tôi căn bản là không có pháp ngủ, nằm ở nơi đó hơi động đậy cũng không dám động, thực sự không nhịn được, chạy tới nhà vệ sinh lén lút viết nhật ký.
Tôi thật quá vô dụng...
Nếu như dựa theo phương pháp sáng tác tiểu thuyết đam mỹ, vào lúc này tôi cần phải đem bàn tay tiến vào trong chăn của anh sau đó nắm tay anh.
Tề Nhạc Tư bước một bước nhỏ, nhân loại bước một bước dài!
Nhưng mà tôi không dám, tôi sợ anh giận.
Hơn nữa dưới dưới mí mắt mẹ tôi làm những chuyện này, luôn cảm thấy đặc biệt chột dạ, chột dạ đến mức tôi đi tiểu liên tục.
Nếu mẹ tôi biết tôi với chàng trai này ôm ý nghĩ ra sao, đại khái sẽ điên mất?
Đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với mẹ, thế nhưng tôi thật sự thích Khang Đằng.
Lo lắng đến không dám trở lại.
Nhưng là nếu như tôi ở đây trốn một buổi tối chẳng phải là rất lãng phí?
Khi Khang Đằng ngủ (tôi cảm thấy cũng có thể là làm bộ ngủ) cũng rất tuấn tú, so với lúc thường anh dữ dằn với tôi thì đẹp trai hơn, kỳ thực anh căn bản cũng không phải là người dữ tợn như vậy, chỉ là cố ý lừa gạt tôi, tôi biết hết.
Người này luôn cảm giác mặt nạ mình mang rất chắc chắn, thực ra nhiều chuyện cũng đã làm anh bại lộ.
Trước khi ngủ tôi cho anh nhìn cái hộp tôi dùng để cất thư, nhớ trước đây tôi từng ôm ảo tưởng đến một ngày có thể ôm cái hộp lớn này đến gặp anh, không nghĩ tới, tôi không đi, anh đến.
Nhưng cũng thực sự đáng tiếc, tôi chuẩn bị một cái hộp lớn như vậy, thư bên trong lại không nhiều.
Giữa chúng tôi có hơn hai năm thời gian trống, đây là thứ vĩnh viễn không thêt bù đắp, tôi chỉ có thể sau này viết nhiều thư cho anh, sau đó sẽ bức bách anh hồi âm cho tôi, có lẽ có một ngày chiếc hộp này có thể bị chứa đầy.
Anh nhìn thấy hoa khô tôi làm thành thẻ đánh dấu trang sách, đều là dùng những cánh hoa bách hợp anh đưa đến làm.
Tôi nói tặng cho anh, anh rõ ràng rất muốn, ngoài miệng lại không thừa nhận, tôi quyết định tìm cơ hội đi cầu phật, không cầu gì khác, chỉ cầu Khang Đằng có thể thành thực với tôi một chút.
Tôi luôn cảm thấy Khang Đằng thật giống như đang tự do sống ở bên ngoài, anh đang cố ý giữ một khoảng cách với thế giớ này, tựa như chỉ lo áp sát quá gần sẽ bị thương tổn.
Đây là cảm giác rút ra được từ khi tôi thực sự tiếp xúc với anh, không biết có phải là tôi nghĩ quá nhiều không, ý nghĩ này cứ vây quanh tôi.
Trong lòng anh nhất định chứa rất nhiều rất nhiều bí mật không thể nói cho người khác nghe, tôi thật lòng muốn trở thành người anh có thể trải hết lòng, nhưng là bây giờ, anh còn chưa trao cơ hội này cho tôi.
Hẳn là do tôi còn chưa đủ cố gắng, nước mưa chảy cũng có thể làm mòn đá, lẽ nào tôi lại không thể lay động được một Khang Đằng sao?
Tôi cảm thấy được ở phương diện này tôi cũng không vô dụng nhue vậy.
Đúng, tôi không thể lại làm người vô dụng, phải làm người dũng cảm, tôi cũng dũng cảm lâu như vậy rồi, bây giờ anh đang nằm trên giường của tôi, tôi không làm chút chuyện gì, xứng đáng với sự an bài của mẹ sao?
Tôi phải quay lại.
Đúng rồi, Khang Đằng ăn trúng sủi cảo nhân đường duy nhất của nhà chúng tôi.
Năm mới, anh sống sẽ rất ngọt ngào.
Bởi vì có em!
_____________________________
Hôm nay mình có hơi buồn nhưng lần nào gặp nhau chẳng lẽ mình cũng chỉ than thở thôi sao? Thật không ổn chút nào.
Kể cho các bạn nghe một chuyện vui nhé. Nhà cháu mình có mang một con mèo con về. Cháu mình đã ngồi nói chuyện với bé mèo đó rất lâu. Toàn kêu méo méo méo méo.
Bỗng nhiên nhớ tới lời bài hát mình cũng học tiếng mèo kêu nhé.
Kêu cùng anh méo méo méo méo
Nghe mình kể thì nhạt toẹt vậy thôi nhưng các bạn phải chứng kiến tận mắt cơ. Lúc cu cậu kêu lên ôi bạn mèo con rồi bảo bố và bà nuôi bạn ấy nữa. Giọng dịu dàng mà cưng lắm ý trời. Khi nào mình sẽ chụp ảnh bé mèo cho các bạn xem nha.
Vậy thì nghe luôn bài học tiếng mèo kêu đi
Căn bản là không có cách nào ngủ được!
Khang Đằng đang nằm ở cạnh tôi, sao tôi ngủ được chứ? Tloi cảm thấy hiện tại rất lúng túng, việc lúng túng này đều là bởi mẹ tôi mà ra!
Sau khi mẹ ăn sủi cảo xong xuân vãn cũng kết thúc, một giờ rưỡi mẹ tôi bảo chúng tôi rửa mặt đi ngủ, còn vô cùng tự nhiên an bài Khang Đằng ngủ ở phòng tôi.
Xưa nay tôi không cảm thấy diện tích trong nhà bé, thế nhưng lần này tôi đột nhiên hi vọng nhà chúng tôi có thể xuất hiện một gian phòng khách.
Không phải là tôi không muốn để cho Khang Đằng ngủ ở phòng tôi, mà là...
Trong lòng tôi có quỷ.
Bây giờ tôi rất lo lắng rất lo lắng rất nôn nóng, không biết có phải anh đang ngủ không, tôi căn bản là không có pháp ngủ, nằm ở nơi đó hơi động đậy cũng không dám động, thực sự không nhịn được, chạy tới nhà vệ sinh lén lút viết nhật ký.
Tôi thật quá vô dụng...
Nếu như dựa theo phương pháp sáng tác tiểu thuyết đam mỹ, vào lúc này tôi cần phải đem bàn tay tiến vào trong chăn của anh sau đó nắm tay anh.
Tề Nhạc Tư bước một bước nhỏ, nhân loại bước một bước dài!
Nhưng mà tôi không dám, tôi sợ anh giận.
Hơn nữa dưới dưới mí mắt mẹ tôi làm những chuyện này, luôn cảm thấy đặc biệt chột dạ, chột dạ đến mức tôi đi tiểu liên tục.
Nếu mẹ tôi biết tôi với chàng trai này ôm ý nghĩ ra sao, đại khái sẽ điên mất?
Đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với mẹ, thế nhưng tôi thật sự thích Khang Đằng.
Lo lắng đến không dám trở lại.
Nhưng là nếu như tôi ở đây trốn một buổi tối chẳng phải là rất lãng phí?
Khi Khang Đằng ngủ (tôi cảm thấy cũng có thể là làm bộ ngủ) cũng rất tuấn tú, so với lúc thường anh dữ dằn với tôi thì đẹp trai hơn, kỳ thực anh căn bản cũng không phải là người dữ tợn như vậy, chỉ là cố ý lừa gạt tôi, tôi biết hết.
Người này luôn cảm giác mặt nạ mình mang rất chắc chắn, thực ra nhiều chuyện cũng đã làm anh bại lộ.
Trước khi ngủ tôi cho anh nhìn cái hộp tôi dùng để cất thư, nhớ trước đây tôi từng ôm ảo tưởng đến một ngày có thể ôm cái hộp lớn này đến gặp anh, không nghĩ tới, tôi không đi, anh đến.
Nhưng cũng thực sự đáng tiếc, tôi chuẩn bị một cái hộp lớn như vậy, thư bên trong lại không nhiều.
Giữa chúng tôi có hơn hai năm thời gian trống, đây là thứ vĩnh viễn không thêt bù đắp, tôi chỉ có thể sau này viết nhiều thư cho anh, sau đó sẽ bức bách anh hồi âm cho tôi, có lẽ có một ngày chiếc hộp này có thể bị chứa đầy.
Anh nhìn thấy hoa khô tôi làm thành thẻ đánh dấu trang sách, đều là dùng những cánh hoa bách hợp anh đưa đến làm.
Tôi nói tặng cho anh, anh rõ ràng rất muốn, ngoài miệng lại không thừa nhận, tôi quyết định tìm cơ hội đi cầu phật, không cầu gì khác, chỉ cầu Khang Đằng có thể thành thực với tôi một chút.
Tôi luôn cảm thấy Khang Đằng thật giống như đang tự do sống ở bên ngoài, anh đang cố ý giữ một khoảng cách với thế giớ này, tựa như chỉ lo áp sát quá gần sẽ bị thương tổn.
Đây là cảm giác rút ra được từ khi tôi thực sự tiếp xúc với anh, không biết có phải là tôi nghĩ quá nhiều không, ý nghĩ này cứ vây quanh tôi.
Trong lòng anh nhất định chứa rất nhiều rất nhiều bí mật không thể nói cho người khác nghe, tôi thật lòng muốn trở thành người anh có thể trải hết lòng, nhưng là bây giờ, anh còn chưa trao cơ hội này cho tôi.
Hẳn là do tôi còn chưa đủ cố gắng, nước mưa chảy cũng có thể làm mòn đá, lẽ nào tôi lại không thể lay động được một Khang Đằng sao?
Tôi cảm thấy được ở phương diện này tôi cũng không vô dụng nhue vậy.
Đúng, tôi không thể lại làm người vô dụng, phải làm người dũng cảm, tôi cũng dũng cảm lâu như vậy rồi, bây giờ anh đang nằm trên giường của tôi, tôi không làm chút chuyện gì, xứng đáng với sự an bài của mẹ sao?
Tôi phải quay lại.
Đúng rồi, Khang Đằng ăn trúng sủi cảo nhân đường duy nhất của nhà chúng tôi.
Năm mới, anh sống sẽ rất ngọt ngào.
Bởi vì có em!
_____________________________
Hôm nay mình có hơi buồn nhưng lần nào gặp nhau chẳng lẽ mình cũng chỉ than thở thôi sao? Thật không ổn chút nào.
Kể cho các bạn nghe một chuyện vui nhé. Nhà cháu mình có mang một con mèo con về. Cháu mình đã ngồi nói chuyện với bé mèo đó rất lâu. Toàn kêu méo méo méo méo.
Bỗng nhiên nhớ tới lời bài hát mình cũng học tiếng mèo kêu nhé.
Kêu cùng anh méo méo méo méo
Nghe mình kể thì nhạt toẹt vậy thôi nhưng các bạn phải chứng kiến tận mắt cơ. Lúc cu cậu kêu lên ôi bạn mèo con rồi bảo bố và bà nuôi bạn ấy nữa. Giọng dịu dàng mà cưng lắm ý trời. Khi nào mình sẽ chụp ảnh bé mèo cho các bạn xem nha.
Vậy thì nghe luôn bài học tiếng mèo kêu đi
Danh sách chương