Mở cửa ra, trong nháy mắt đã bị Hà Tống bóp cổ đè lên tường, tàn bạo nói: “Lá gan không nhỏ, dám trốn tránh tôi?”
“Tôi… Tôi không có…!”
“Không có?! Vậy vì sao lại không tiếp điện thoại tôi?!”
“Không nghe thấy…”
“Cả ngày cũng không nghe thấy?” Hà Tống nở nụ cười: “Có phải là nhét vào mông của cậu mới có thể nghe thấy được hay không?!”
Cả ngày…? Phương Tử Cách bỗng nhiên mới phát hiện, bây giờ đã là buổi tối.
Hà Tống kéo cậu đi vào trong phòng, đi ngang qua nhà bếp nhìn thấy một mảnh hỗn loạn: “Còn chơi rất kịch liệt —— phòng cậu ở đâu?”
“Bên trái…”
Đóng cửa phòng, Hà Tống đẩy cậu ngã xuống đất, mở thắt lưng ra ngồi ở bên giường: “Há miệng.”
Phương Tử Cách quỳ gối giữa hai chân hắn, đương nhiên biết mình nên làm gì. Tay run rẩy chỉ lột mép quần lót màu đen kia xuống, vật thể to lớn còn chưa cương lên xuất hiện ở trước mắt.
“Không ăn cơm tối, vậy uống sữa bò của lão công đi.”
Kỳ thực cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì cả, ngay cả tối hôm qua cũng vậy.
Há miệng ngậm lấy côn thịt miễn cưỡng cương lên kia, mùi vị thuộc về Hà Tống vọt vào chóp mũi. Ra sức phun ra nuốt vào, liếm láp, côn thịt ngay tại trong miệng mình đứng lên.
“Ưm ư, ưm ư…!”
Côn thịt phồng lớn căn bản cậu không thể ngậm hết, mỗi một lần đều rất khổ sở.
Cậu lè lưỡi liếm từ gốc rễ liếm đến đỉnh đầu đỉnh, đầu lưỡi cảm nhận được vật thô to mạch lạc làm cho cậu hãi hùng khiếp vía kia.
Môi miệng bao vây lấy đầu đỉnh khổng lồ, đầu lưỡi đảo quanh mép đầu đỉnh cùng lỗ nhỏ, lại hút, Hà Tống phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
“Dùng sức một chút, bảo bối nhi, lão công không cảm nhận được cái gì cả.”
Cái gì cũng không cảm nhận được vậy tại sao lại cứng lên hả?
Hà Tống cầm lấy tóc cậu cưỡng bách cậu nuốt càng sâu, côn thịt vẫn luôn thọt tới trong cuống họng, làm cho Phương Tử Cách muốn nôn mửa theo quán tính, lại làm cho Hà Tống sảng khoái không chịu được, dứt khoát nâng đầu cậu lên đâm xuyên mấy cái.
“Aizz! Ưm ưm ưm ưm!”
Nước mắt cùng nước miếng chảy ra liên tục, Phương Tử Cách quả thực không thể hô hấp.
Tuy rằng miệng của cậu làm cho Hà Tống rất thoải mái, thế nhưng cách bắn tinh còn rất xa, hắn rút côn thịt ra khỏi miệng Phương Tử Cách, nhìn cậu nói:
“Miệng nhỏ phía dưới cũng nên ăn một chút”
Không có chút nào muốn ăn cả.
Phương Tử Cách cởi quần xuống, bò lên giường.
Hà Tống lười biếng nằm ra sau một cái, khuỷu tay chống đỡ trên giường, một bộ không muốn cử động.
Phương Tử Cách không thể làm gì khác hơn là trèo qua eo hắn, đem ngón tay luồn vào bên trong hậu huyệt của mình.
“Bảo bối nhi nhanh lên một chút, hiện tại lão công rất tức giận, giá trị tức giận đã tăng cao.”
Cứ việc còn lâu mới đạt được trình độ nuốt chửng côn thịt của Hà Tống, Phương Tử Cách hoảng sợ miễn cưỡng bản thân ngồi xuống côn thịt.
“Ưm a a a…! Đau quá…!”
Đỉnh còn chưa tiến vào, hậu huyệt đã giống như muốn bị nứt ra. Rõ ràng hôm qua đã làm nhiều như vậy, vì sao hôm nay lại chặt như thế?
Hà Tống “tặc” một tiếng, cầm cổ tay cậu nhấc lên, vỗ cái mông của cậu để cậu nhổm dậy.
“Đã nói *** huyệt này của cưng một ngày không làm là không được mà.” Nói xong thuần thục chen hai ngón tay đi vào, cúi đầu há miệng cắn tiểu côn thịt mềm mại trước mắt.
Hắn cắn thật, như thật sự chỉ cần một ngụm là cắn đứt, cái côn thịt nhỏ nhắn kia đáng thương mà đánh qua lại hàm răng của hắn.
Phương Tử Cách rầm rì mà gọi, luôn có cảm giác Hà Tống sẽ một hơi cắn đứt côn thịt nhỏ của mình.
“Vật nhỏ này của cưng cũng không đủ để cho lão công ăn một miếng.”
Phương Tử Cách so với người bình thường cũng không quá nhỏ bé, chỉ là so với đại quái vật kia của Hà Tống thì thật sự là bé hơn rất nhiều. Hắn cố ý nói như vậy chỉ là vì muốn bắt nạt Phương Tử Cách mà thôi.
“Ừm… Ư a…!!!”
Hà Tống chơi đùa hậu huyệt của cậu quá thông thạo, qua lại mấy lần đã làm cho hậu huyệt ẩm ướt chảy nước, cánh mông của Phương Tử Cách run lên, kiên trì đung đưa eo mình đẩy côn thịt vào miệng Hà Tống.
Rút ngón ray ra, Hà Tống liền bán nằm trở lại: “Ngồi.”
Phương Tử Cách đỡ lấy côn thịt để cho hậu huyệt của mình ăn vào từng chút, mãi cho đến khi cả cây đều nuốt trọn vào, sau đó tự giác mà bắt đầu chuyển động.
“A…! A…! A…! A…! A…!”
Sợ Hà Tống không hài lòng, cậu rất ra sức không ngừng lay động cái mông. Cao cao nhấc lên, tầng tầng ngồi xuống, làm cho côn thịt kia lần lượt được đẩy sâu vào trong cơ thể mình.
Mặc dù mới cách có một ngày, cảm giác khi côn thịt ma sát *** huyệt vẫn như cũ làm cho Phương Tử Cách cả người run rẩy. Trên cái hung khí thô to kia phủ đầy gân mạch, mỗi một lần chui vào huyệt khẩu đều cảm nhận rất rõ ràng, dẫn tới *** thủy của cậu chảy ra liên tục. Dâm huyệt đã hoàn toàn nhớ kỹ cái hình dáng kia, mỗi một lần đi vào đều tham lam hút chặt lại không tha.
Trên mặt cậu hiện ra biểu tình trầm mê.
Hà Tống mắng một câu “Mẹ “, kéo cậu từ trên người xuống giường, đè lên tách hai chân ra: “Tự đâm mình sảng khoái sao?!”
Tìm tới cái miệng nhỏ hẹp ướt nhẹp kia dung sức đâm đi vào, đâm Phương Tử Cách thoải mái đến mức rên rỉ liên tục. Thế nhưng ngay lập tức, chủ đạo tình ái của Hà Tống dần trở nên cuồng bạo làm cậu vừa sảng khoái lại vừa hoảng sợ.
“Tiểu tao hóa, dám trốn tôi! Không giết chết cưng liền không biết sợ!”
“Tôi… Tôi không có…!”
“Không có?! Vậy vì sao lại không tiếp điện thoại tôi?!”
“Không nghe thấy…”
“Cả ngày cũng không nghe thấy?” Hà Tống nở nụ cười: “Có phải là nhét vào mông của cậu mới có thể nghe thấy được hay không?!”
Cả ngày…? Phương Tử Cách bỗng nhiên mới phát hiện, bây giờ đã là buổi tối.
Hà Tống kéo cậu đi vào trong phòng, đi ngang qua nhà bếp nhìn thấy một mảnh hỗn loạn: “Còn chơi rất kịch liệt —— phòng cậu ở đâu?”
“Bên trái…”
Đóng cửa phòng, Hà Tống đẩy cậu ngã xuống đất, mở thắt lưng ra ngồi ở bên giường: “Há miệng.”
Phương Tử Cách quỳ gối giữa hai chân hắn, đương nhiên biết mình nên làm gì. Tay run rẩy chỉ lột mép quần lót màu đen kia xuống, vật thể to lớn còn chưa cương lên xuất hiện ở trước mắt.
“Không ăn cơm tối, vậy uống sữa bò của lão công đi.”
Kỳ thực cả ngày hôm nay cậu chưa ăn gì cả, ngay cả tối hôm qua cũng vậy.
Há miệng ngậm lấy côn thịt miễn cưỡng cương lên kia, mùi vị thuộc về Hà Tống vọt vào chóp mũi. Ra sức phun ra nuốt vào, liếm láp, côn thịt ngay tại trong miệng mình đứng lên.
“Ưm ư, ưm ư…!”
Côn thịt phồng lớn căn bản cậu không thể ngậm hết, mỗi một lần đều rất khổ sở.
Cậu lè lưỡi liếm từ gốc rễ liếm đến đỉnh đầu đỉnh, đầu lưỡi cảm nhận được vật thô to mạch lạc làm cho cậu hãi hùng khiếp vía kia.
Môi miệng bao vây lấy đầu đỉnh khổng lồ, đầu lưỡi đảo quanh mép đầu đỉnh cùng lỗ nhỏ, lại hút, Hà Tống phát ra tiếng rên rỉ thoải mái.
“Dùng sức một chút, bảo bối nhi, lão công không cảm nhận được cái gì cả.”
Cái gì cũng không cảm nhận được vậy tại sao lại cứng lên hả?
Hà Tống cầm lấy tóc cậu cưỡng bách cậu nuốt càng sâu, côn thịt vẫn luôn thọt tới trong cuống họng, làm cho Phương Tử Cách muốn nôn mửa theo quán tính, lại làm cho Hà Tống sảng khoái không chịu được, dứt khoát nâng đầu cậu lên đâm xuyên mấy cái.
“Aizz! Ưm ưm ưm ưm!”
Nước mắt cùng nước miếng chảy ra liên tục, Phương Tử Cách quả thực không thể hô hấp.
Tuy rằng miệng của cậu làm cho Hà Tống rất thoải mái, thế nhưng cách bắn tinh còn rất xa, hắn rút côn thịt ra khỏi miệng Phương Tử Cách, nhìn cậu nói:
“Miệng nhỏ phía dưới cũng nên ăn một chút”
Không có chút nào muốn ăn cả.
Phương Tử Cách cởi quần xuống, bò lên giường.
Hà Tống lười biếng nằm ra sau một cái, khuỷu tay chống đỡ trên giường, một bộ không muốn cử động.
Phương Tử Cách không thể làm gì khác hơn là trèo qua eo hắn, đem ngón tay luồn vào bên trong hậu huyệt của mình.
“Bảo bối nhi nhanh lên một chút, hiện tại lão công rất tức giận, giá trị tức giận đã tăng cao.”
Cứ việc còn lâu mới đạt được trình độ nuốt chửng côn thịt của Hà Tống, Phương Tử Cách hoảng sợ miễn cưỡng bản thân ngồi xuống côn thịt.
“Ưm a a a…! Đau quá…!”
Đỉnh còn chưa tiến vào, hậu huyệt đã giống như muốn bị nứt ra. Rõ ràng hôm qua đã làm nhiều như vậy, vì sao hôm nay lại chặt như thế?
Hà Tống “tặc” một tiếng, cầm cổ tay cậu nhấc lên, vỗ cái mông của cậu để cậu nhổm dậy.
“Đã nói *** huyệt này của cưng một ngày không làm là không được mà.” Nói xong thuần thục chen hai ngón tay đi vào, cúi đầu há miệng cắn tiểu côn thịt mềm mại trước mắt.
Hắn cắn thật, như thật sự chỉ cần một ngụm là cắn đứt, cái côn thịt nhỏ nhắn kia đáng thương mà đánh qua lại hàm răng của hắn.
Phương Tử Cách rầm rì mà gọi, luôn có cảm giác Hà Tống sẽ một hơi cắn đứt côn thịt nhỏ của mình.
“Vật nhỏ này của cưng cũng không đủ để cho lão công ăn một miếng.”
Phương Tử Cách so với người bình thường cũng không quá nhỏ bé, chỉ là so với đại quái vật kia của Hà Tống thì thật sự là bé hơn rất nhiều. Hắn cố ý nói như vậy chỉ là vì muốn bắt nạt Phương Tử Cách mà thôi.
“Ừm… Ư a…!!!”
Hà Tống chơi đùa hậu huyệt của cậu quá thông thạo, qua lại mấy lần đã làm cho hậu huyệt ẩm ướt chảy nước, cánh mông của Phương Tử Cách run lên, kiên trì đung đưa eo mình đẩy côn thịt vào miệng Hà Tống.
Rút ngón ray ra, Hà Tống liền bán nằm trở lại: “Ngồi.”
Phương Tử Cách đỡ lấy côn thịt để cho hậu huyệt của mình ăn vào từng chút, mãi cho đến khi cả cây đều nuốt trọn vào, sau đó tự giác mà bắt đầu chuyển động.
“A…! A…! A…! A…! A…!”
Sợ Hà Tống không hài lòng, cậu rất ra sức không ngừng lay động cái mông. Cao cao nhấc lên, tầng tầng ngồi xuống, làm cho côn thịt kia lần lượt được đẩy sâu vào trong cơ thể mình.
Mặc dù mới cách có một ngày, cảm giác khi côn thịt ma sát *** huyệt vẫn như cũ làm cho Phương Tử Cách cả người run rẩy. Trên cái hung khí thô to kia phủ đầy gân mạch, mỗi một lần chui vào huyệt khẩu đều cảm nhận rất rõ ràng, dẫn tới *** thủy của cậu chảy ra liên tục. Dâm huyệt đã hoàn toàn nhớ kỹ cái hình dáng kia, mỗi một lần đi vào đều tham lam hút chặt lại không tha.
Trên mặt cậu hiện ra biểu tình trầm mê.
Hà Tống mắng một câu “Mẹ “, kéo cậu từ trên người xuống giường, đè lên tách hai chân ra: “Tự đâm mình sảng khoái sao?!”
Tìm tới cái miệng nhỏ hẹp ướt nhẹp kia dung sức đâm đi vào, đâm Phương Tử Cách thoải mái đến mức rên rỉ liên tục. Thế nhưng ngay lập tức, chủ đạo tình ái của Hà Tống dần trở nên cuồng bạo làm cậu vừa sảng khoái lại vừa hoảng sợ.
“Tiểu tao hóa, dám trốn tôi! Không giết chết cưng liền không biết sợ!”
Danh sách chương