Hà Tống rất kinh ngạc: “Bảo bối nhi, em thật có tiền đồ!”
Tuy rằng Phương Tử Cách kiệm lời ít nói, nhưng thật ra cậu cũng không được tính là người có tính tình ôn hòa. Chỉ là do tính cách gây nên, thành ra có người tìm cậu gây sự cậu cũng không thèm để ý.
Những chuyện không có liên quan đến Hà Tống, Phương Tử Cách luôn không thèm quan tâm.
Cho nên không thể trách tại sao Hà Tống kinh ngạc được, hắn thật không biết còn có chuyện gì có thể làm cho Phương Tử Cách để ý đến vậy.
Nguyên nhân hả, là vì lúc cậu và Hà Tống chia tay nhau ở trước cửa nhà trọ, trước khi đi Hà Tống và cậu còn hôn một cái, kết quả không biết bị tên bạn học nào đó chụp ảnh được.
Không chỉ chụp, mà còn đưa lên diễn đàn của trường, tiêu đề là “Học bá Phương Tử Cách bộc lộ tính hướng thật”, mặt sau còn chêm thêm một chuối icon than thở.
Phương Tử Cách cũng có lên diễn đàn, chỉ là không đi dạo bát quái, chỉ nhìn những topic có liên quan đến việc học.
Dẫn đến cái topic này treo đỉnh ba ngày mà cậu cũng không biết đến.
Nếu không phải lão đại trong kí túc xá nhịn không được, thử thăm dò cậu, hỏi “Đó thật là bạn trai cậu à”? Thì cậu thật sự vẫn chưa hay biết gì đây.
Trên mặt Phương Tử Cách không có biểu tình gì, mà trong đầu đã xoay chuyển vòng vòng, làm bộ suy tư một chút: “Ai?”
Lão đại nhìn dáng vẻ của cậu nghĩ là cậu không biết gì cả, nên nói cậu: “Cậu nhanh lên diễn đàn xem một chút.”
Nhìn thấy tấm hình kia, trong lòng Phương Tử Cách ít nhiều gì cũng có chút bồn chồn.
Cũng không phải cậu quan tâm chuyện đồng tính luyến ái này bại lộ hay không bại lộ, ngay cả ba mẹ cậu biết được cũng không đáng kể. Yêu ai, tôi không mang đến phiền phức cho người khác, người khác cũng đừng quan tâm những chuyện vô bổ làm gì.
Thế nhưng cậu sợ sẽ mang phiền phức đến cho Hà Tống, cũng sợ Hà Tống không vui.
Xem ảnh xong rồi kéo xuống, đi theo là “Học bá bộc lộ tính hướng, trước mặt mọi người cùng bạn trai mãnh liệt hôn”, câu chữ không dài, nhưng lại mang theo hàm xúc cười trên đau khổ và khinh bỉ người khác.
Phương Tử Cách kéo xuống, qua loa nhìn xuống bình luận, cái gì cũng nói, ngược lại cậu lại thở phào nhẹ nhõm. Thoạt nhìn bài post chỉ đề cập đến việc cậu bộc lộ tính hướng. Thời đại này bên trong trường đại học loại người gì cũng có, quần ma loạn vũ có cái gì để kinh ngạc đâu, nhiều lắm chỉ là có người nhìn cậu không lọt mắt, thuận lợi bôi đen một chút mà thôi.
Ngẫm lại gần đây tựa như là có bạn học nhìn cậu vài lần, lén lút nói thầm vài câu, nhưng đáng tiếc cậu hoàn toàn không để ở trong lòng.
Muốn nhìn muốn nói gì cũng được, cậu vẫn sẽ không để ở trong lòng.
Chủ bài lại còn đánh giá thêm: “Học bá chọn bạn trai thưởng thức chả ra sao cả tướng mạo của bạn trai quả thực…ha ha ha”.
Lúc đó, trong đầu Phương Tử Cách liền nổ tung.
Lại còn dám nói Hà Tống xấu xí! Đôi mắt có phải bị mù rồi không?!
Nói thật, tấm hình kia có thể nhìn ra được là hai người đang hôn môi, Phương Tử Cách nhìn rất rõ ràng, thế nhưng phần lớn khuôn mặt của Hà Tống đã bị chặn lại, khoảng cách xa, điện thoại di động vốn không thể chụp rõ được, căn bản không thấy rõ xấu đẹp.
Chủ topic vừa nói như thế, phỏng chừng chính là do không thấy Phương Tử Cách đáp trả gì trên bài, nên nhàn rỗi không chuyện gì làm phun vài câu thôi.
Hắn không nghĩ tới Phương Tử Cách căn bản không thèm nhìn những câu nói đó, chỉ cắn chặt câu nói này thôi.
“Có thể mắng tôi, nói bạn trai tôi —— CÚT!”
Phương Tử Cách sẽ không chửi đổng lên, dù sao nhiều người cũng mang đặc trưng lời ít ý nhiều mà —— thực ra thì từ cút đã là tất cả những gì cậu có thể nói đó.
Chủ topic không nghĩ tới qua mấy ngày rồi mà hiện tại cư nhiên Phương Tử Cách lại xuất hiện, kích động không thôi, lập tức ra trận cách mạng cắn chặt.
“A ôi ôi ôi, học bá che chở chồng nha rất sợ đó nha!”
Nhưng mà Phương Tử Cách lại không thèm đáp trả lại sự khiêu khích của hắn, sau đó người này đã tìm ra quy luật, chỉ cần mắng bạn trai của cậu, Phương Tử Cách sẽ đáp trả lại hắn.
Phương Tử Cách lại bị mọi người đặt cho một cái biệt danh “tên cuồng che chở chồng”.
Nghe xong, Hà Tống muốn vui lại không dám vui, sợ Phương Tử Cách tức giận.
“Bảo bối nhi đừng nóng giận, người này ghim em như thế, không phải đã kết thù oán gì rồi đó chứ?”
“Em nào có biết hắn là ai.” Phương Tử Cách tức giận bị nén đầy bụng: “Còn chưa nhìn thấy anh, cư nhiên dám nói anh xấu!”
Lúc này cậu lại lo lắng sẽ mang đến phiền phức cho Hà Tống: “… Có khi nào sẽ bị ảnh hưởng đến anh không?”
“Có thể làm gì tôi?” Hà Tống cười: “Tôi lo lắng cho em đó bảo bối nhi, em cãi nhau với người ta, hắn ở trong tối em ngoài sáng, vạn nhất nói không lại lại giở trò ném đã dấu tay với em thì sao?”
“Em không sợ.” Phương Tử Cách nghĩ thầm, bản thân mình cũng đã thân kinh bách chiến, thủ đoạn bé nhỏ này còn chưa đủ dọa cậu.
“Tôi sợ.” Hà Tống thở dài thật sâu.
Bảo bối nhi em cho rằng tôi ở bên này không lo lắng sao? Vạn nhất lại thêm một Ngô Đức nữa thì phải làm sao bây giờ?
Tôi chỉ mong em có thể bình an học xong bốn năm đại học, không để xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Hà Tống…”
Được Hà Tống mong nhớ như vậy, Phương Tử Cách vui vẻ đến mức ném hết những chuyện khác ra sau đầu.
“Em biết rồi, sẽ không thèm phản ứng lại hắn.”
Không riêng gì không phản ứng. Hà Tống đã dặn nhiều lần, lưu ý bên người có ai có hành động dị thường nào hay không, mọi việc đều phải chú ý nhiều hơn nữa —— nếu đã có ý nghĩ cực đoan, quản mày là ai, thấy ngứa mắt thì cứ xuống tay thôi.
Hà Tống suýt chút nữa đã nói thẳng ra như vậy.
Cúp điện thoại, Phương Tử Cách vui vui vẻ vẻ về kí túc xa lên diễn đàn, để lại một câu cuối cùng:
“Cậu cứ tùy ý, thời gian cấp bách, đi đây.”
Sau, rốt cuộc cậu cũng không thèm quan tâm đến nữa.
Người trong kí túc xá cũng không quá ý tứ mà muốn dò hỏi, Phương Tử Cách lại bình tĩnh thản nhiên nên làm gì thì làm cái đó. Chỉ có anh chàng giường bên bình thường cũng hay nói chuyện với cậu, gọn gàng dứt khoát hỏi “Cậu có phải là…”, Phương Tử Cách cũng gọn gàng dứt khoát trả lời: “Đúng.”
Anh em bị cậu bình tình trả lời làm cho chấn động rồi.
Qua không lâu sau, bát quái quần chúng mới hiểu được câu nói “Thời gian cấp bách” của cậu là có ý gì —— cuộc thi tư pháp.
Năm thứ 2 đại học đã có thể tham gia cuộc thi tư pháp, cái này còn có tên “Cuộc thi đệ nhất thiên hạ”, người thông qua thấp đến dọa người, ngay cả Hà Tống cũng biết được.
Phương Tử Cách bước đầu dự định trong năm 2 phải thi đậu.
Lại nói ngoại trừ cuộc thi tư pháp, thì còn có cái loại bài thi to nhỏ khác nữa, cậu cũng không thời gian lên mạng cãi nhau với người khác. Các bạn cùng phòng cũng nhanh chóng đem phong ba lúc trước quên sạch sành sanh, dồn dập đến ôm Phương Tử Cách “cái đùi lớn” —— coi như là đồng tính luyến ái, cậu cũng là cái học bá đồng tính luyến ái, vở ghi chép photo ra bán cũng được cả đống tiền.
Về phần một học bá khác của ký túc xá đó hả? Thôi, so sánh với hắn, Phương Tử Cách quả thực thân thiện đến nỗi không thể nói không, thà rằng vì Phương Tử Cách dâng ra hoa cúc cũng không muốn ăn nói khép nép với hắn ta.
Có lúc Phương Tử Cách nhìn hắn ta, cảm thấy hắn thật giống bản thân mình ngày xưa.
Thời trung học, mình ở trong mắt người khác đại khái cũng là như vậy nhỉ? Sau khi ở cùng Hà Tống, đối ngoại cậu mềm dẻo hơn rất nhiều, không còn vừa lạnh vừa cứng nữa, ai nhìn vào cũng không vừa mắt.
Gặp gỡ cái gì không vui, ngẫm lại có Hà Tống làm hậu thuẫn, cái gì cũng thấy không cần.
Thi học kỳ vừa qua, cậu triệt để nghỉ ngơi mấy ngày, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Hà Tống nghỉ hè sớm, cố ý đi trước đến nhà bác cả thăm bà nội một chuyến, sau đó liền về nhà, cùng cậu trải qua sinh hoạt cuối năm trước khi đi tiếp.
Phương Tử Cách rất vui vẻ, hận không thể nhanh chóng bay trở về nhà.
Trước khi xuất phát, cậu lại lên diễn đàn liếc mắt một chút.
Cái topic kia đã bị che mất, tìm tòi nửa ngày mới tìm được.
Sau comment cuối cùng kia của cậu, chủ topic lại gửi một đống icon “bị xuyên cúc” đẩy bài lên trên. Đẩy đến nỗi người khác cũng không thể nhìn thêm được nữa, trở lại cmt một câu “Nhưng cậu ta vẫn là đệ nhất nha, nếu như bị xuyên hoa cúc mà có thể thi được số một, tui cũng vui vẻ, nói không chừng còn sảng khoái đến bạo.”
Thời gian chính là sau khi thành tích cuối kỳ được dán bảng, xem cái ID kia, cũng là một acc có tiếng.
Như thế rất tốt, phía dưới còn có nhiều người cop dán lại câu đó theo hàng chỉnh tề:
“Nếu như bị xuyên hoa cúc mà có thể thi được số một, tui cũng vui vẻ, nói không chừng còn sảng khoái đến bạo.”
Kỳ thực rất nhiều người cũng không phải thật sự nghĩ như vậy, chỉ là đã đi xem trò vui thì cũng không ngại lớn chuyện, ngược lại cũng chả liên quan gì, cứ xếp hàng đùa cũng thấy thú vị.
Phương Tử Cách thật muốn cmt một câu: “Quả thực sảng khoái đến bạo.”
—————–
Tên cuồng che chở chồng Phương Tử Cách.
Thực ra Phương Tử Cách cũng có chút vặn vẹo, vậy đây chính là có tiềm chất bệnh kiều thụ.
Tuy rằng Phương Tử Cách kiệm lời ít nói, nhưng thật ra cậu cũng không được tính là người có tính tình ôn hòa. Chỉ là do tính cách gây nên, thành ra có người tìm cậu gây sự cậu cũng không thèm để ý.
Những chuyện không có liên quan đến Hà Tống, Phương Tử Cách luôn không thèm quan tâm.
Cho nên không thể trách tại sao Hà Tống kinh ngạc được, hắn thật không biết còn có chuyện gì có thể làm cho Phương Tử Cách để ý đến vậy.
Nguyên nhân hả, là vì lúc cậu và Hà Tống chia tay nhau ở trước cửa nhà trọ, trước khi đi Hà Tống và cậu còn hôn một cái, kết quả không biết bị tên bạn học nào đó chụp ảnh được.
Không chỉ chụp, mà còn đưa lên diễn đàn của trường, tiêu đề là “Học bá Phương Tử Cách bộc lộ tính hướng thật”, mặt sau còn chêm thêm một chuối icon than thở.
Phương Tử Cách cũng có lên diễn đàn, chỉ là không đi dạo bát quái, chỉ nhìn những topic có liên quan đến việc học.
Dẫn đến cái topic này treo đỉnh ba ngày mà cậu cũng không biết đến.
Nếu không phải lão đại trong kí túc xá nhịn không được, thử thăm dò cậu, hỏi “Đó thật là bạn trai cậu à”? Thì cậu thật sự vẫn chưa hay biết gì đây.
Trên mặt Phương Tử Cách không có biểu tình gì, mà trong đầu đã xoay chuyển vòng vòng, làm bộ suy tư một chút: “Ai?”
Lão đại nhìn dáng vẻ của cậu nghĩ là cậu không biết gì cả, nên nói cậu: “Cậu nhanh lên diễn đàn xem một chút.”
Nhìn thấy tấm hình kia, trong lòng Phương Tử Cách ít nhiều gì cũng có chút bồn chồn.
Cũng không phải cậu quan tâm chuyện đồng tính luyến ái này bại lộ hay không bại lộ, ngay cả ba mẹ cậu biết được cũng không đáng kể. Yêu ai, tôi không mang đến phiền phức cho người khác, người khác cũng đừng quan tâm những chuyện vô bổ làm gì.
Thế nhưng cậu sợ sẽ mang phiền phức đến cho Hà Tống, cũng sợ Hà Tống không vui.
Xem ảnh xong rồi kéo xuống, đi theo là “Học bá bộc lộ tính hướng, trước mặt mọi người cùng bạn trai mãnh liệt hôn”, câu chữ không dài, nhưng lại mang theo hàm xúc cười trên đau khổ và khinh bỉ người khác.
Phương Tử Cách kéo xuống, qua loa nhìn xuống bình luận, cái gì cũng nói, ngược lại cậu lại thở phào nhẹ nhõm. Thoạt nhìn bài post chỉ đề cập đến việc cậu bộc lộ tính hướng. Thời đại này bên trong trường đại học loại người gì cũng có, quần ma loạn vũ có cái gì để kinh ngạc đâu, nhiều lắm chỉ là có người nhìn cậu không lọt mắt, thuận lợi bôi đen một chút mà thôi.
Ngẫm lại gần đây tựa như là có bạn học nhìn cậu vài lần, lén lút nói thầm vài câu, nhưng đáng tiếc cậu hoàn toàn không để ở trong lòng.
Muốn nhìn muốn nói gì cũng được, cậu vẫn sẽ không để ở trong lòng.
Chủ bài lại còn đánh giá thêm: “Học bá chọn bạn trai thưởng thức chả ra sao cả tướng mạo của bạn trai quả thực…ha ha ha”.
Lúc đó, trong đầu Phương Tử Cách liền nổ tung.
Lại còn dám nói Hà Tống xấu xí! Đôi mắt có phải bị mù rồi không?!
Nói thật, tấm hình kia có thể nhìn ra được là hai người đang hôn môi, Phương Tử Cách nhìn rất rõ ràng, thế nhưng phần lớn khuôn mặt của Hà Tống đã bị chặn lại, khoảng cách xa, điện thoại di động vốn không thể chụp rõ được, căn bản không thấy rõ xấu đẹp.
Chủ topic vừa nói như thế, phỏng chừng chính là do không thấy Phương Tử Cách đáp trả gì trên bài, nên nhàn rỗi không chuyện gì làm phun vài câu thôi.
Hắn không nghĩ tới Phương Tử Cách căn bản không thèm nhìn những câu nói đó, chỉ cắn chặt câu nói này thôi.
“Có thể mắng tôi, nói bạn trai tôi —— CÚT!”
Phương Tử Cách sẽ không chửi đổng lên, dù sao nhiều người cũng mang đặc trưng lời ít ý nhiều mà —— thực ra thì từ cút đã là tất cả những gì cậu có thể nói đó.
Chủ topic không nghĩ tới qua mấy ngày rồi mà hiện tại cư nhiên Phương Tử Cách lại xuất hiện, kích động không thôi, lập tức ra trận cách mạng cắn chặt.
“A ôi ôi ôi, học bá che chở chồng nha rất sợ đó nha!”
Nhưng mà Phương Tử Cách lại không thèm đáp trả lại sự khiêu khích của hắn, sau đó người này đã tìm ra quy luật, chỉ cần mắng bạn trai của cậu, Phương Tử Cách sẽ đáp trả lại hắn.
Phương Tử Cách lại bị mọi người đặt cho một cái biệt danh “tên cuồng che chở chồng”.
Nghe xong, Hà Tống muốn vui lại không dám vui, sợ Phương Tử Cách tức giận.
“Bảo bối nhi đừng nóng giận, người này ghim em như thế, không phải đã kết thù oán gì rồi đó chứ?”
“Em nào có biết hắn là ai.” Phương Tử Cách tức giận bị nén đầy bụng: “Còn chưa nhìn thấy anh, cư nhiên dám nói anh xấu!”
Lúc này cậu lại lo lắng sẽ mang đến phiền phức cho Hà Tống: “… Có khi nào sẽ bị ảnh hưởng đến anh không?”
“Có thể làm gì tôi?” Hà Tống cười: “Tôi lo lắng cho em đó bảo bối nhi, em cãi nhau với người ta, hắn ở trong tối em ngoài sáng, vạn nhất nói không lại lại giở trò ném đã dấu tay với em thì sao?”
“Em không sợ.” Phương Tử Cách nghĩ thầm, bản thân mình cũng đã thân kinh bách chiến, thủ đoạn bé nhỏ này còn chưa đủ dọa cậu.
“Tôi sợ.” Hà Tống thở dài thật sâu.
Bảo bối nhi em cho rằng tôi ở bên này không lo lắng sao? Vạn nhất lại thêm một Ngô Đức nữa thì phải làm sao bây giờ?
Tôi chỉ mong em có thể bình an học xong bốn năm đại học, không để xảy ra bất cứ chuyện gì.
“Hà Tống…”
Được Hà Tống mong nhớ như vậy, Phương Tử Cách vui vẻ đến mức ném hết những chuyện khác ra sau đầu.
“Em biết rồi, sẽ không thèm phản ứng lại hắn.”
Không riêng gì không phản ứng. Hà Tống đã dặn nhiều lần, lưu ý bên người có ai có hành động dị thường nào hay không, mọi việc đều phải chú ý nhiều hơn nữa —— nếu đã có ý nghĩ cực đoan, quản mày là ai, thấy ngứa mắt thì cứ xuống tay thôi.
Hà Tống suýt chút nữa đã nói thẳng ra như vậy.
Cúp điện thoại, Phương Tử Cách vui vui vẻ vẻ về kí túc xa lên diễn đàn, để lại một câu cuối cùng:
“Cậu cứ tùy ý, thời gian cấp bách, đi đây.”
Sau, rốt cuộc cậu cũng không thèm quan tâm đến nữa.
Người trong kí túc xá cũng không quá ý tứ mà muốn dò hỏi, Phương Tử Cách lại bình tĩnh thản nhiên nên làm gì thì làm cái đó. Chỉ có anh chàng giường bên bình thường cũng hay nói chuyện với cậu, gọn gàng dứt khoát hỏi “Cậu có phải là…”, Phương Tử Cách cũng gọn gàng dứt khoát trả lời: “Đúng.”
Anh em bị cậu bình tình trả lời làm cho chấn động rồi.
Qua không lâu sau, bát quái quần chúng mới hiểu được câu nói “Thời gian cấp bách” của cậu là có ý gì —— cuộc thi tư pháp.
Năm thứ 2 đại học đã có thể tham gia cuộc thi tư pháp, cái này còn có tên “Cuộc thi đệ nhất thiên hạ”, người thông qua thấp đến dọa người, ngay cả Hà Tống cũng biết được.
Phương Tử Cách bước đầu dự định trong năm 2 phải thi đậu.
Lại nói ngoại trừ cuộc thi tư pháp, thì còn có cái loại bài thi to nhỏ khác nữa, cậu cũng không thời gian lên mạng cãi nhau với người khác. Các bạn cùng phòng cũng nhanh chóng đem phong ba lúc trước quên sạch sành sanh, dồn dập đến ôm Phương Tử Cách “cái đùi lớn” —— coi như là đồng tính luyến ái, cậu cũng là cái học bá đồng tính luyến ái, vở ghi chép photo ra bán cũng được cả đống tiền.
Về phần một học bá khác của ký túc xá đó hả? Thôi, so sánh với hắn, Phương Tử Cách quả thực thân thiện đến nỗi không thể nói không, thà rằng vì Phương Tử Cách dâng ra hoa cúc cũng không muốn ăn nói khép nép với hắn ta.
Có lúc Phương Tử Cách nhìn hắn ta, cảm thấy hắn thật giống bản thân mình ngày xưa.
Thời trung học, mình ở trong mắt người khác đại khái cũng là như vậy nhỉ? Sau khi ở cùng Hà Tống, đối ngoại cậu mềm dẻo hơn rất nhiều, không còn vừa lạnh vừa cứng nữa, ai nhìn vào cũng không vừa mắt.
Gặp gỡ cái gì không vui, ngẫm lại có Hà Tống làm hậu thuẫn, cái gì cũng thấy không cần.
Thi học kỳ vừa qua, cậu triệt để nghỉ ngơi mấy ngày, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Hà Tống nghỉ hè sớm, cố ý đi trước đến nhà bác cả thăm bà nội một chuyến, sau đó liền về nhà, cùng cậu trải qua sinh hoạt cuối năm trước khi đi tiếp.
Phương Tử Cách rất vui vẻ, hận không thể nhanh chóng bay trở về nhà.
Trước khi xuất phát, cậu lại lên diễn đàn liếc mắt một chút.
Cái topic kia đã bị che mất, tìm tòi nửa ngày mới tìm được.
Sau comment cuối cùng kia của cậu, chủ topic lại gửi một đống icon “bị xuyên cúc” đẩy bài lên trên. Đẩy đến nỗi người khác cũng không thể nhìn thêm được nữa, trở lại cmt một câu “Nhưng cậu ta vẫn là đệ nhất nha, nếu như bị xuyên hoa cúc mà có thể thi được số một, tui cũng vui vẻ, nói không chừng còn sảng khoái đến bạo.”
Thời gian chính là sau khi thành tích cuối kỳ được dán bảng, xem cái ID kia, cũng là một acc có tiếng.
Như thế rất tốt, phía dưới còn có nhiều người cop dán lại câu đó theo hàng chỉnh tề:
“Nếu như bị xuyên hoa cúc mà có thể thi được số một, tui cũng vui vẻ, nói không chừng còn sảng khoái đến bạo.”
Kỳ thực rất nhiều người cũng không phải thật sự nghĩ như vậy, chỉ là đã đi xem trò vui thì cũng không ngại lớn chuyện, ngược lại cũng chả liên quan gì, cứ xếp hàng đùa cũng thấy thú vị.
Phương Tử Cách thật muốn cmt một câu: “Quả thực sảng khoái đến bạo.”
—————–
Tên cuồng che chở chồng Phương Tử Cách.
Thực ra Phương Tử Cách cũng có chút vặn vẹo, vậy đây chính là có tiềm chất bệnh kiều thụ.
Danh sách chương