Mới sáng sớm điện thoại đã vang lên, Phương Tử Cách vừa nhìn thấy người gọi là Hà Tống, tức giận nhưng không chỗ phát tiết.

Đêm qua cậu khóc đến khi ngủ quên luôn.

Lần đầu tiên không phải là bị Hà Tống làm đến khóc, mà là bởi vì không được Hà Tống làm mà khóc.

Con heo kia ở trước video mà quay tay.

Hoàn toàn không quản cậu ở đây bị mấy cái đản đản làm cho dục hỏa thiêu người! Chật vật kẹp bốn cái đản đản đi vào nhà vệ sinh, một bên khóc một bên lôi ra ngoài trực tiếp ném toàn bộ vào thùng rác.

Cảm giác mà đồ chơi mang lại với cảm giác mà côn thịt của Hà Tống mang lại sao có thể giống nhau được chứ, bên trong hậu huyệt hư không gần chết, một bên ảo tưởng côn thịt của Hà Tống một bên xoa xoa cố gắng để bản thân bắn ra một lần, sau đó ngồi trong bồn tắm mắng to Hà Tống.

Tiếng chuông dành riêng cho Hà Tống bướng bỉnh mà vang lên không ngừng, cậu cũng không dám không tiếp.

“Trong nhà có người khác không?” Hà Tống nhấc đầu liền hỏi.

“Không có ai…” Phương Tử Cách rút đầu về lại trong chăn, rất nỗ lực làm cho hắn không nghe được tia cao hứng trong giọng nói của mình.

Hà Tống sao có thể quan tâm nhiều như vậy: “Mở cửa!”

“Ả?”

“Mở cửa!”

Phương Tử Cách lập tức ngồi xuống, đây rõ ràng là đã đến ngoài cửa rồi!

“Mở cửa cho ông đây nhanh lên một chút!”

Phương Tử Cách lăn lộn mà nhảy xuống đi mở cửa, Hà Tống vừa nhìn thấy cậu, cái gì cũng không nói, đem cậu đẩy vào bên trong rồi hất tay đóng cửa cái “rầm”.

Tiếp theo áp cậu lên trên tường tàn bạo mà ngắt véo cái mông của cậu: “Con mẹ nó, bộ dạng này của cậu là muốn đi tìm người làm đúng không?!”

Phương Tử Cách mới nhớ ra ngày hôm qua để mông trần mà ngủ.

“Tôi… Quên mất…!”

“Quên con khỉ, tôi thấy là cậu quên đi dụ người khác thì đúng?!”

Hà Tống cầm cổ tay cậu hất cậu ngã kên ghế salon trong phòng khách, ngay cả giày cũng không đổi mà nhanh chóng mở thắt lưng quần ra.

“A a a cậu làm gì ————!”

Phương Tử Cách bị hắn dọa sợ đến thét lên, không biết làm sai cái gì, hạ thân quang lõa cũng không biết nên giấu chỗ nào.

“Làm gì?! XXX cậu!”

Hà Tống kéo hai chân của cậu đặt lên trên vai, ngón tay tô thô bạo đâm mạnh vào bên trong hậu huyệt của cậu.

“Không được…! Đau…! Đau chết mất…!”

Phương Tử Cách bị lửa nóng vô danh của hắn dọa sợ, hậu huyệt co rút lại đến lợi hại. Hà Tống còn liều mạng đè lên người cậu, ấn đầu xuống hôn lên miệng cậu.

“Ưm ưm ưm ưm…!”

Hà Tống không phải là đang hôn môi, mà là gặm cắn, tựa dã thú động dục mà ghé vào lỗ tai cậu thở mạnh:

“Gọi! Dùng sức mà gọi như ngày hôm qua! Gọi lão công!”

Phương Tử Cách mới hiểu được không phải lửa nóng vô danh gì cả, mà là lửa dục vọng.

Hà Tống cùng giống như bản thân mình bị lửa dục vọng thiêu cả một buổi tối, cho nên mới sáng sớm đã chạy đến đây tìm cậu để dập lửa.

Cảm giác khát vọng côn thịt Hà Tống của đêm qua từ từ trở về bên trong thân thể của cậu.

“Lão… Công…! A ——!”

Hà Tống thô bạo khơi ra dục vọng, thân thể của của thành thực vì Hà Tống mà mở ra.

Tuy rằng đã rất trơn trượt, khi chen vào vẫn còn có chút đau, nhưng đối với khát cầu kết hợp to lớn này lập tức đè bẹp cảm giác đau đớn. Phương Tử Cách ôm lấy hai chân, để cho Hà Tống thoả thích đâm vào.

Lửa nóng của Hà Tống cuồn cuộn bùng cháy, chỉ điên cuồng lập đi lập lại một động tác.

Phương Tử Cách bị hắn đâm đến nổ đom đóm mắt, lúc thì rên rĩ lúc thì rít gào, nhưng mà cảm giác được côn thịt lập kín *** huyệt làm cậu thỏa mãn vô cùng.

Cậu nhìn thấy côn thịt của mình phun dịch thể lên bụng, lay động trong tầm mắt là màu đen tím, là côn thịt của Hà Tống liên tục ra vào làm sưng tấy *** huyệt của cậu.

“Đâm… Thật sâu… Lão công… Thật sâu…”

Phương Tử Cách thì thào nói.

Vì để cho *** huyệt hoàn toàn được bại lộ, hai nửa trên dưới của thân thể cậu cơ hồ dính lại với nhau, đè lên một góc ghế salon.

Hà Tống mạnh mẽ áp trên người cậu mà đâm liên tục, sau đó ưỡn một cái thân, đem dịch thể sền sệt rót vào bên trong hậu huyệt của cậu.

“A…!”

Lúc bắn tinh được vách tràng ấm áp bao quanh thật quá tuyệt vời.

Chat *** một hồi! Quay tay xong một phát căn bản không đủ, làm cho bản thân khó chịu cả một buổi tối, trong óc tất cả đều là hậu huyệt chảy nước cùng với khuôn mặt khóc lóc gọi lão công của cậu.

Phương Tử Cách bị hắn làm đến thất thần, trong lúc nhất thời cái gì cũng không nói ra được.

Hắn dùng côn thịt còn chưa mềm nhũn xuống đâm đâm thêm mấy lần vào hậu huyệt, còn có thể nghe thấy Phương Tử Cách hừ hừ.

Rút côn thịt ra, đem theo lượng dịch thể chảy ra ngoài, lau lau lên đùi lớn của Phương Tử Cách. Hai cái chân dài trắng nón kia có thể là bị hắn đè đến tê rần, hơi động một chút Phương Tử Cách liền rầm rì.

“Bảo bối nhi ngoan, một lát nữa lão công lại xoa xoa cho.”

Dùng sức một cái ôm vắt lên vai, Hà Tống vuốt cái mông của cậu: “Tinh dịch đừng chảy ra, lão công không muốn quét nhà.”

Phương Tử Cách hừ hừ, lại theo bản năng đóng chặt hậu huyệt lại.

Hà Tống cởi hết đồ ôm cậu lên giường, hai người nằm trong chăn hôn hôn mò mò, chốc lát lại làm thêm một phát.

Làm xong bụng đói cồn cào, Phương Tử Cách đi tắm, Hà Tống tự động đi làm cơm.

“Bảo bối nhi, thu dọn đồ đạc, một lát nữa đến nhà của tôi.”

“Ả.”

Phương Tử Cách cũng sẽ không hỏi lại “Vì sao”, Hà Tống nói cái gì thì làm cái đó, có phản đối cũng vô dụng.

Hệ thống sưởi ấm của trường học xảy ra vấn đề, lập tức cần dùng nên phải sửa gấp, bất đắc dĩ cho nghĩ ba ngày liên tục. Hiện tại Hà Tống lại nói, mười chín tám, trong vòng chín buổi tối cũng không về được, Phương Tử Cách yên lặng mà nhét thêm vài cái quần lót vào trong túi.

Không có xe môto, chỉ có thể đi tàu điện ngầm.

Lắc lắc lư lư đến nhà Hà Tống, Phương Tử Cách đã bắt đầu mệt rã rời. Hết cách rồi, mới ngủ được mấy tiếng lại bị Hà Tống đè ra làm, đã làm là làm luôn hai phát, đã sớm nên đi bổ sung giấc ngủ.

“Bảo bối nhi đừng ngủ, một lát nữa lại đến xưởng sửa chữa, Ngô ca sẽ lập tức đến.”

“Tôi buồn ngủ…” Phương Tử Cách ngáp một cái: “Tôi muốn ở nhà ngủ…”

“Không được, đi cùng lão công.”

Phương Tử Cách ở trong lòng mắng hắn một vạn lần ‘đồ đáng ghét’.

Ngô Đức lái xe đi đón Hà Cao, thuận tiện cũng chở luôn hai người bọn họ.

Hà Cao tình cờ buôn bán xe đẩy hai bánh, mua thấp bán cao, sửa chữa đổi linh kiện đều là ở chỗ Ngô Đức. Hà Tống muốn học hỏi tay nghề từ Ngô Đức, Hà Cao rất có ý tứ muốn cùng nhau làm ăn với hắn.

Em trai với mình rất giống nhau, đầu óc không ngu ngốc, chỉ là không thích học tập. Cũng may là tự mình biết mình, nên đem sức thông minh đầu tư vào nơi khác.

Nhưng mà vì sao con mẹ hắn lại thích chơi cái mông của đàn ông.

Hà Cao cũng không cần nhìn về phía sau, nghe động tĩnh đã biết Hà Tống lại cùng với bạn trai nhỏ của nó nhỏ giọng tâm sự.

“Bảo bối nhi, sắp đến rồi, một lát nữa sẽ tìm chỗ cho cưng ngủ.”

“Buồn ngủ… Quá buồn ngủ…”

“Lão công hôn một cái, hôn một cái sẽ không buồn ngủ.”

“Ừm…”

Hà Cao nghe thấy liền liếc mắt: “Anh đang lái xe”

Ngô Đức từ gương chiếu hậu nhìn cảnh đằng sau, ẩn ẩn vui mừng.

“Lái xe của anh đi, cười cái phân thân!”

Đến sửa chữa xưởng, Hà Tống đưa Phương Tử Cách vào phòng nghỉ ngơi, có một cái giường nhỏ cho người trực đêm ngủ gật dùng.

Nhưng mà không quá sạch sẽ, Phương Tử Cách vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ liền nhăn lại.

Hà Tống lấy khăn quàng cổ của mình bao lấy gối, áo khoác trải lên giường: “Được chưa? Nghe lời lão công, ngủ đi.” Thuận tiện kéo rèm cửa sổ lại.

Phương Tử Cách lúc này mới miễn miễn cưỡng cưỡng nằm xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện