Phương Tử Cách làm bộ như không nghe thấy.

Hà Tống liền mò xuống phía dưới của cậu, cắn lỗ tai rồi hạ lưu nói đùa cậu: “Lão công không bắn ở bên trong, mà vẫn có nhiều nước như vậy, cưng nói xem cưng có phải là tiểu tao hóa không?”

Không đúng không đúng không phải! Đều là do cậu làm hại, trước đây tôi mới không như vậy! “Miệng đâu, hôn một cái.”

Hà Tống đặt cậu ngồi lên đùi rồi ôm vào trong ***g ngực, ôm chầm lấy bả vai rồi dùng mặt cọ mặt cậu.

Phương Tử Cách vừa nghe đã muốn hôn môi, không còn nhớ tới những chuyện như hắn “hại bản thân trở nên *** đãng”, ngóng ngóng đầu mà quệt miệng dán môi lên môi.

“Thích hôn môi sao?” Hà Tống một bên hôn cậu, một bên theo kẽ hở giữa đôi môi, miệng đối miệng nói chuyện với cậu.

“Ừm…” Phương Tử Cách cọ cọ đôi môi hắn: “Thích.”

“Đã cùng người khác hôn qua sao?”

Hắn hỏi rất ôn nhu, Phương Tử Cách lại nghe ra ý tứ bên trong mang theo tia nguy hiểm. Nhưng mà loại vấn đề đã biết rõ đáp án mà còn cố hỏi này làm cho Phương Tử Cách cảm thấy vừa oan ức lại vừa khó chịu.

Cậu không trả lời, Hà Tống còn tưởng rằng cậu thật sự đã từng hôn môi với người nào khác, giọng nói liền lạnh xuống: “Nói chuyện.”

Phương Tử Cách có chút sợ sệt, nhưng vẫn méo miệng không nói.

Hà Tống bắt đầu cân nhắc nên nắm chặt côn thịt hay bấm bấm đầu nhũ của cậu, không hù dọa một chút sẽ không phun ra lời nói thật.

Tay còn chưa đưa đến giữa hai chân, liền nghe thấy giọng nói vẫn còn khàn khàn của Phương Tử Cách:

“Chuyện như vậy… Cậu còn muốn hỏi à…?”

Trừ cậu ra còn có thể hôn với ai nữa?!

Nhận được đáp án vừa lòng, trong lòng Hà Tống rất vui vẻ, liền trở nên ôn tồn hơn.

“Lão công sai rồi, lão công không hung dữ với cưng nữa, đến, lão công hôn nhẹ.”

Phương Tử Cách vẫn còn tức giận hắn, hàm răng mãi không chịu mở ra. Hà Tống nhéo đầu nhũ, giống như ấn nút mở cửa, chu chu miệng nhỏ muốn gọi lên, bị Hà Tống lè lưỡi ngăn chặn.

Bàn tay xoa qua xoa lại thân thể trần truồng của cậu, cũng không quên chăm sóc mày mò đầu nhũ mà hắn yêu thích. Lông mày của Phương Tử Cách dần dần giãn ra, ôm lấy cổ Hà Tống, thoải mái đến nỗi ngón chân cũng muốn cuộn tròn lại.

“Ừm… Lão công…”

Phương Tử Cách cũng không phát hiện cậu gọi “lão công” càng ngày càng tự nhiên, há miệng là gọi. Hà Tống phát hiện nhưng không có ý định nhắc nhở cậu, nếu không thì cậu sẽ trở nên cứng miệng, nghẹn chết cũng không nói.

Trong phòng khách, hí kịch đã hát đến đoạn Lương Sơn Bá đi tìm Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài hát: “Mời vào tiểu lâu ngồi cùng với muội.”

Chạng vạng tối, ánh tà dương ấm áp, nằm phơi rất thoải mái. Hai người hôn xong cả nửa ngày trời cũng không thèm nhúc nhích, Phương Tử Cách dựa vào người hắn muốn nhắm mắt ngủ.

“Đừng ngủ, còn phải ăn cơm.”

“Ừm…”

Mở mắt ra, một lần nữa Phương Tử Cách quan sát căn phòng nhỏ này.

Phòng ngủ hình chữ nhật rất phổ thông, ở phía cuối cái giường có một cái bàn gỗ, cạnh cửa là tủ quần áo giản dị, trên cửa dán đầy những bức ảnh, lớn có nhỏ có.

“Đó là cậu sao?”

Hà Tống hướng theo tầm mắt của cậu nhìn sang: “Là tôi, đẹp trai không? Tôi và cha tôi.”

Phương Tử Cách trầm mặc. Cậu biết ba ba Hà Tống chỉ còn yên lặng chờ qua đời, ông bị ung thư.

“… Tại sao bà nội chỉ ở một mình?”

“Bà không muốn chuyển, cảm thấy sống một mình rất thanh tịnh. Cũng không muốn cho người chăm sóc, từ lúc tôi đi theo mẹ cũng không hay qua thăm bà cho lắm, bà nội chỉ là nghễnh ngãng, chứ không hồ đồ.”

Không hồ đồ… Không hồ đồ cậu còn nói đối tượng làm cái gì?!

Làm cho Phương Tử Cách lúc ăn cơm cũng không dám ngẩng đầu nhìn bà nội Hà Tống, chỉ lo cúi đầu ăn cơm.

Cậu chỉ ăn hai chén.

Tuy rằng Hà Tống rất đáng ghét, nhưng mà không thể không thừa nhận, Hà Tống nấu cơm ăn rất ngon.

Hồng hầm sườn non, bỏ thêm khoai tây cắt sợi nãi bạch cá chép thang một đĩa rau xào thập cẩm còn có một đĩa cải bó xôi trộn, bỏ thêm tỏi phi, đậu phộng giã nát, thêm một chút dầu vừng, so với tiệm cơm mùi vị khác nhau hoàn toàn.

Nãi bạch cá chép thang: đại loại là canh cá chép, dùng cho bà bầu để lợi sữa.

Hà Tống đưa tay qua muốn xới cho cậu một chén cơm nữa, Phương Tử Cách lắc lắc muốn rụng cả đầu.

“Không thể ăn nữa, no chết!”

Hà Tống nói cậu là dạ dày chim, mới ăn mấy hạt gạo đã no. Phương Tử Cách biết câu nói tiếp theo của hắn là “ăn nhiều một chút mới có sức làm tình với hắn chứ”!

Cơm nước xong đã bảy giờ, bà nội lập tức đi nghỉ ngơi.

Hà Tống dọn dẹp từ trong ra ngoài xong hết mọi việc, trước khi đi còn dặn lần sau lại đến thăm, có việc thì phải gọi điện thoại cho hắn, hắn viết số điện thoại lên trên tấm lịch để bàn, kiếng lão mỗi một phòng đều có một cái.

Phương Tử Cách cũng không biết là hắn lại có sức nhẫn nại như vậy.

Ngày hôm nay phải đi đưa cơm cho mẹ hắn, Hà Tống cũng chở cậu đến tiểu khu nhập khẩu.

Mẹ của Hà Tống kinh doanh một cửa hàng tiện lợi nhỏ, mở ngay bên trong khu chung cư mà cậu đang ở. Phương Tử Cách đã đến nhà hắn nhiều lần, đối với mẹ Hà cũng có ấn tượng rất sâu sắc.

Bởi vì bà hay dùng chổi đánh Hà Tống.

“Đã nói với mày là không được bắt nạt bạn học! Sao mày còn dám bắt nạt người ta!”

Ai bảo Hà Tống làm cậu quá tàn nhẫn, đôi mắt khóc sưng như hai quả đào lập tức liền bị mẹ Hà nhìn thấy được. Cho tới tận lúc nhìn Phương Tử Cách đi lên nhà, còn không quên rống Hà Tống một câu: “Lễ phép với bạn học một chút!”

Hắn mới không lễ phép, hắn hạ lưu gần chết rồi.

“Đến, hôn lão công một cái.” Hà Tống chu chu môi.

Mọi người nhìn đi, ngay trên đường cái, cũng bắt người ta hôn hắn cho bằng được.

“Nhanh lên một chút, không sẽ tức giận!”

Phương Tử Cách hết cách rồi, nhìn chung quanh một chút xem có ai chú ý hay không, nhanh chóng ịn lên môi hắn một cái, hôn xong liền bỏ chạy.

“Hừ.”

Hà Tống nghĩ thầm, cậu cứ chạy đi, còn có thể chạy thoát khỏi năm ngón tay của lão công sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện