Hà Niệm cũng không giận, ánh mắt dịu đi trong giây lát, sau đó cất điện thoại di động vào trong túi, cô uống xong ngụm trà sữa cuối cùng, tay hơi dùng sức bóp lấy cái cốc, rồi sau đó ném một cái, ly trà sữa chuẩn xác mà rơi vào trong thùng rác cách đó không xa, cô đi về phía cánh cửa lớn của tòa cao ốc hoa lệ kia.

Một thiếu niên mặc quần bò rách đứng bên cạnh thùng rác mở to hai mắt, ánh mắt dại ra mà nhìn vào thùng rác, lại nhìn bóng dáng đang dần rời xa của Hà Niệm.

Sau đó ngơ ngác mà nhặt lên chai nhựa mà mình ném không chuẩn.


Khả năng chỉ là do anh ta không nắm chắc được lực độ ném nhỉ?Ngay khi vừa bước vào cánh cửa xa hoa, Hà Niệm liền cảm nhận được bầu không khí mãnh liệt, những người ra vào nơi này đều mặc trang phục công sở tiêu chuẩn, nhân viên nữ mặc áo sơmi trắng tinh, phía dưới thống nhất mặc váy chữ A hoặc là quần tây, chân đi một đôi giày cao gót, trên mặt trang điểm nhẹ, tất cả mọi người đều vấn tóc lên, không có một chút tóc rối nào, ưu nhã giỏi giang.

Có rất nhiều người, Hà Niệm liếc mắt nhìn đám người ra vào.

Thoạt nhìn trông thật náo nhiệt.

Vấn đề là……Cô khẽ liếc mắt nhìn quần áo mình đang mặc…… sau đó đẩy chiếc kính gọng đen trên mũi xuống.

Chọn quần áo thật là một bài kiểm tra khảo nghiệm chỉ số thông minh, Hà tiểu thư cảm thấy lần sau có phải là nên tìm kẻ điên họ Diệp kia tham khảo một chút không?Chẳng qua cái phong cách chính thức và nghiêm túc như vậy cũng không phù hợp với cô.

Cô tự lấy cho mình một cái cớ có thể chấp nhận được, vấn đề là cô thật sự không trải qua loại chuyện này, trước đây cô hay mặc đồ dễ cử động, người ta chắc cũng không thể bắt cô mặc váy chữ A mà đi đánh nhau đúng không? Hình ảnh này quá đẹp tới mức cô thực sự không dám nghĩ tới nữa.

Cũng không thể bắt cô đi giày cao gót đi đua xe chứ?Vậy thì cô đúng là chán sống rồi, không còn thiết sống nữa.


Tìm được một cái cớ tuyệt vời, Hà tiểu thư lập tức không còn lo lắng nữa.

Cô chậm rãi đi về phía quầy lễ tân.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo ở quầy lễ tân mỉm cười nhìn cô theo tiểu để lộ tám cái răng.

“Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô sao?” Giọng nói của người đẹp này thật ngọt ngào, nho nhã lễ độ mà lại không thể hiện vẻ cao hơn người khác một bậc, loại khí chất dịu dàng này lập tức liền giành được ấn tượng tốt của Hà Niệm.

Lễ tân cũng cảm thấy có ấn tượng tốt với cô nữ sinh trước mắt này, tuy rằng nữ sinh này mặc một bộ trang phục trông thật bình thường nhưng cô lại không có chút chậm trễ nào.

Lễ tân cũng đã gặp qua đủ loại người, nữ sinh trước mắt này tuy rằng không giống như thiên kim danh viện, nhưng đem tới một loại cảm giác không thể nói được thành lời, còn có làn da tốt tới mức không thấy cả lỗ chân lông, vừa nhìn là biết được phải tốn một số tiền lớn để chăm sóc, khiến cô ta không khỏi nhớ tới câu thơ khen ngợi Dương Quý Phi —— ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi(1).


------(1): Suối ấm, nước trơn dội trên da trắng mịn như mỡ đông ( dịch nghĩa trích từ bài thơ Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị)Cô ấy nhìn qua là một người trông thật cao lãnh, đôi mắt lạnh lẽo hơi híp lại, hàng lông mi dài và mỏng che đi sóng nước lạnh gợn lên trong mắt, vô hình chung đem lại cảm giác áp bách nhàn nhạt.

Bộ dạng trông rất khiêm tốn.

Chỉ là không biết đây là thiên kim nhà ai ở Đế Đô?“Tôi họ Hà, tìm trợ lý Trần.

”“Xin hỏi cô có hẹn trước sao?” Tập đoàn chỉ có một trợ lý Trần, đó chính là trợ lý chuyên dụng số một của Boss, những người tìm anh ta cũng đều là những người có tầm ảnh hưởng lớn, lễ tân cầm lấy sổ ghi chú, tìm thấy được thông tin cuộc hẹn trên đó, thái độ phục vụ cũng tốt lên.

Hẹn trước?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện