Mai Như đi sau Phó Tranh lúc hai người rời điện công chúa, nàng cụp mắt mím môi và đã sớm khôi phục vẻ bình tĩnh. Song sắc mặt Phó Tranh cực kỳ khó coi, rét buốt như muốn giết người tới nơi. Hai người ra ngoài cung điện trong im lặng. Hoàng cung Tây Khương chẳng thể xa hoa bằng Tử Cấm Thành, nó sở hữu bầu không khí cổ kính nặng nề rất đặc trưng. Ánh tà dương nhuộm máu kéo nghiêng bóng hai người trên bức tường cung điện dày.
Ngoài cung điện là một chiếc xe ngựa chờ sẵn, Phó Tranh lập tức vén rèm lên xe. Mai Như chậm một bước, nàng nhìn trái nhìn phái còn Phó Tranh lạnh nhạt liếc nàng từ trong xe. “Bản vương có chuyện cần nói.” Giọng điệu hắn cứng rắn, không biết hắn đang tức cái gì nữa.
Hiện giờ đang ở ngoài nên Mai Như chẳng tranh cãi, nàng nhanh nhẹn lên xe.
Nàng mặc loại váy thoải mái để tiện di chuyển và búi tóc giống nam tử, thành thử trông nàng rất khí khái mỗi lần giơ tay nhấc chân.
Trong xe ngựa, Phó Tranh ngồi ở ghế đầu còn Mai Như hờ hững ngồi tựa vào cửa sổ xe.
Hắn lạnh lùng lườm nàng và cau mày, “Hồi nãy nàng nói gì với công chúa?!”
“Ta không nói gì cả,” Mai Như thản nhiên đáp, “chỉ dịch lời của điện hạ sao cho nhã nhặn hơn thôi.”
Lúc ở Hồi Đồ, Mai Như đã giúp Phó Tranh phiên dịch nên cũng quen việc. Song lần này đứng giữa hai vị điện hạ thật sự làm nàng thấy quái đản. Công chúa thì tha thiết nhìn Phó Tranh, ánh mắt chan chứa mến mộ lẫn tình yêu. Ai dè Phó Tranh toàn trừng mắt, nói chuyện cứ như đang phun băng giá. Vì vậy, nhằm tránh cho công chúa nổi giận, Mai Như nói giảm nói tránh ý của Phó Tranh. Ví dụ Phó Tranh mắng công chúa hãy giữ tự trọng, Mai Như dịch thành xin công chúa buông tay. Nếu hắn bảo công chúa nhỏ tuổi mà hành xử thế này thật là trò cười lố bịch nhất thiên hạ, Mai Như bèn nói công chúa còn nhỏ nên về sau sẽ thương nghị lại.
Phó Tranh nhìn Mai Như bằng ánh mắt phức tạp, hắn hiếm lắm mới nghiêm túc giải thích, “Không phải như nàng nghĩ đâu.”
Mai Như cau mày, xẵng giọng đáp, “Sao điện hạ biết ta nghĩ gì?”
Phó Tranh lười đấu khẩu với cô nhóc có cái lưỡi lợi hại này, hắn chỉ nhắc nhở, “Tuyệt đối không thể khinh thường A Mâu Công chúa. Nàng ta nhỏ tuổi nhưng tâm tư thâm trầm, nàng đừng hiểu lầm.”
“Ai hiểu lầm?” Mai Như phản bác, “Tuy ta không biết chuyện trước kia giữa điện hạ với công chúa, nhưng ta cũng thấy rõ điện hạ chẳng muốn dính dáng tới nàng ta. Dĩ nhiên ta sẽ không đi khắp nơi buôn chuyện hai người.” Mai Như quá rành thủ đoạn đối phó người khác của Phó Tranh, nàng đâu cần cãi lời hắn về vấn đề này.
Phó Tranh nghe Mai Như nói thì khóe miệng cong lên thành nụ cười. Nụ cười khen ngợi ấy rất khó phát hiện, hắn trở lại vẻ lạnh băng chỉ trong giây lát. Nam tử lãnh đạm nói, “Thứ cô công chúa kia muốn chính là mọi người ‘buôn chuyện chúng ta’. Nếu phụ hoàng biết bản vương có quan hệ mập mờ với đứa trẻ đó thì e rằng phụ hoàng sẽ nghi ngờ bản vương!” Từng câu từng chữ của Phó Tranh đều ngập tràn giá rét.
Mai Như thoáng trầm tư nhưng vẫn tiếp lời, “Có điều…”
“Có điều gì?” Phó Tranh đưa mắt nhìn nàng, tâm trạng hắn có vẻ tốt nên mới chủ động tiếp chuyện.
Mai Như bảo, “Theo ta thấy thì tình cảm công chúa dành cho điện hạ chưa chắc là hoàn toàn giả bộ.”
Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Ôi, mắt A Mâu Công chúa khi nhìn Mai Như giống đang thèm khát được đục hai cái lỗ trên người nàng. Nàng ta mà biết Phó Tranh muốn cưới Chu Tố Khanh thì sẽ đục mấy cái lỗ đây.
Nghe đến đây, toàn thân Phó Tranh hạ nhiệt độ. Hắn túm chặt cổ tay áo để kiềm chế khao khát bóp chết người ngồi đối diện.
Mai Như cười, “Điện hạ, ta hứa sẽ không kể Chu cô nương nghe.”
Tay hắn siết chặt hơn, Phó Tranh nhìn thiếu nữ, “Nàng không để ý?”
“Ta để ý làm gì?” Mai Như chỉ thấy buồn cười, nàng nhìn Phó Tranh với gương mặt vừa bình thản vừa nghiêm nghị. “Mong điện hạ đừng đùa giỡn nữa.”
Những lời nàng nói quá thờ ơ, ánh mắt nàng quá thẳng thắn, chúng tựa thanh đao đâm vào tim người ta.
Phó Tranh dời mắt sang chỗ khác.
Xe ngựa yên tĩnh lại, Mai Như cũng tập trung suy nghĩ các bước tiếp theo của kế hoạch.
Đột nhiên, Phó Tranh nhíu mày. Hắn nghiêng người vén mành xe, đôi mắt sắc bén nhìn ra ngoài.
Hắn áp sát làm cả người Mai Như nhiễm mùi hương mạnh mẽ của đàn ông. Nàng bồn chồn dịch người sang bên cạnh thì Phó Tranh đột ngột đè vai nàng xuống. “Đừng nhúc nhích!” hắn thì thào.
Toàn thân Mai Như cứng đờ.
Bả vai bị hắn đè như bị chọc bởi cây kim bạc đã lớn còn dài – chưa biết chừng có dính độc nữa – làm nàng liệt nửa người. Khoảng cách gần khiến hơi thở ấm áp của hắn tràn tới. Mai Như hơi phẫn nộ. Thiếu nữ trốn tránh, lúc nàng giận dữ trừng mắt thì Phó Tranh đã rút tay về và ngồi trở lại chỗ cũ. Hắn nói với vẻ vô cảm, “Bản vương thất lễ nhưng ban nãy có gì đó là lạ.”
“Là lạ điểm nào?” Mai Như đanh mặt lại, trong lòng càng bực bội hơn.
Phó Tranh nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không trả lời, Mai Như vén mành nhìn ra xung quanh. Trên đường này có cái gì là lạ? Ồn ào, đông người, điểm nổi bật duy nhất chắc là họ vừa đi ngang thanh lâu! Mai Như thả mành xuống rồi hững hờ cụp mắt, sắc mặt băng giá gấp bội.
Bả vai bị Phó Tranh đè cứng như đá.
Đêm hôm đó, cung điện Tây Khương mở tiệc chiêu đãi sứ thần triều Đại Ngụy. Công chúa không tham dự nên Mai Như cũng chẳng đi. Nàng ở trạm dịch và được Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền hầu hạ rửa mặt chải đầu. Hành trình đi về phía tây kéo dài hơn nửa tháng, Mai Như chưa có cơ hội tắm rửa kỹ lưỡng. Quãng đường từ Ngọc Môn Quan tới thủ phủ Tây Khương chìm trong cát vàng và thiếu nước trầm trọng, chỉ khi đến đây mới có nước được dẫn từ Thiên Trì[1] xuống để tưới ruộng.
Sau khi nhờ dịch thừa nấu nước nóng, Mai Như cố gắng tắm thật sạch.
Hiện giờ hơi nước ấm lượn lờ khắp phòng, tạo nên khung cảnh mờ ảo. Áo ngoài của Mai Như treo trên bình phong, nàng thấy cực kỳ khó chịu và chướng mắt, thậm chí là ghê tởm nữa. Nàng nhíu mày ra lệnh cho Tĩnh Cầm, “Cất cái áo này đi, bao giờ về phủ nhớ đốt nó!”
Tĩnh Cầm không hỏi nhiều, nàng ấy vội vàng gấp áo rồi để vào trong bao xiêm y.
Mai Như bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người, và thay quần áo sạch. Nàng thở dài khoan khoái.
Các cô nương nhõng nhẽo yếu đuối quả thật không thể chịu đựng loại khổ này. Nói đến đây, Mai Như cũng sợ dơ; đôi lúc gió điên cuồng hất cát vào mặt nàng, khiến da dẻ nứt hết cả.
Mái tóc ướt của nàng nhẹ nhàng rủ trên lưng, Ý Thiền lấy khăn cẩn thận lau khô, “Cô nương, trên đường gió cát dữ quá, lát nữa chúng ta thoa nhiều nước thơm hơn nhé.”
Mai Như chịu thua Ý Thiền, nàng cười, “Bôi thơm phức vậy làm chi?”
Chủ tớ hai người đang trò chuyện thì ngoài kia truyền đến tiếng ồn ào nhốn nháo. Trạm dịch tại thủ phủ Tây Khương không lớn, các viện tử san sát nhau. Mọi người quan tâm Mai Như là một cô nương nên phân cho nàng viện tử nhỏ nằm riêng biệt. Tuy nàng ở trong cùng nhưng vẫn nghe thấy bọn họ la hét ầm ĩ. Mai Như biết Tôn đại nhân với Úc đại nhân say rượu trở về. Văn nhân yêu rượu có vẻ là bản tính từ xa xưa, mà những người này uống xong sẽ thích bàn luận chuyện trên trời dưới biển. Bọn họ to tiếng tranh cãi đủ thứ, chả ai phục ai.
Mai Như dựng tai lên nghe trong chốc lát, cảm thấy họ cũng khá đáng yêu; lớn tuổi rồi mà còn cãi cọ vì một chữ “lý”. Chẳng bao lâu sau, mọi người lục tục về viện tử của mình và bên ngoài yên tĩnh lại. Nếu không có họ thì ban đêm ở đây yên ắng lạ thường, vắng bóng cả tiếng côn trùng kêu hay âm thanh khác. Mai Như nhìn ra ngoài qua tấm màn cửa sổ, hôm nay trăng sáng sao thưa nên mai hẳn là một ngày đẹp trời.
Tóc nữ tử chưa khô, vì vậy nàng khoác thêm áo rồi đọc sách dưới ánh nến.
Ánh nến chập chờn giữa đêm đen, Mai Như chỉ ngồi một lát mà hai mắt díp lại. Nàng thật sự vất vả bao ngày qua, cái bọng thâm đen xuất hiện ngay dưới vành mắt.
Ban đêm ở chỗ này cũng rất lạnh. Tĩnh Cầm hong ấm chăn bằng lò sưởi, nàng ấy nhắc, “Cô nương ngủ sớm đi.”
Mai Như nghĩ đến mai còn phải lên triều thương nghị việc cắt đất nên gật đầu.
Chăn ấm áp dễ chịu, nàng chui vào chưa đầy một khắc đã say giấc. Tĩnh Cầm thả màn giường xuống rồi nghỉ ngơi ở cách vách cùng Ý Thiền.
Mai Như tỉnh giấc vì nghe thấy một tiếng “rầm” rất to và nặng nề. Kế tiếp là gió thổi hai cánh cửa kêu kẽo kẹt loạn xạ, màn giường cũng bay phấp phới theo chiều gió. Mai Như lập tức tỉnh ngủ, nàng mở mắt rồi ngồi dậy vén màn–
Đập vào mắt nàng là bóng người đen ngòm đứng trước giường!
Người này cao gầy, đôi mắt sắc nhìn nàng ám màu đỏ như con thú khát máu!
Mai Như hoảng sợ, nàng luống cuống bọc chăn quanh mình. “Ai đó?” nàng cao giọng quát. Nữ tử vừa dứt lời thì nhận ra bóng đen này là Phó Tranh!
Mai Như vừa sợ hãi, vừa tức giận tột độ, “Sao điện hạ lại tới đây?”
“Mau mặc quần áo rồi đi với bản vương!” Phó Tranh trầm trọng nói, mặt hắn sa sầm.
Khi hắn nói, Mai Như nghe bên ngoài xuất hiện những âm thanh kỳ lạ; chúng giống tiếng kim loại va chạm, cũng giống tiếng gió gào thét nức nở. Ánh lửa hắt lên cửa sổ phía sau hắn, thế này lấy đâu ra nước dập lửa! Mai Như tức khắc bật dậy, nàng mò tìm áo dài rồi mặc vào. Nàng đang mặc quần lửng trong nhà của các cô nương, nhưng Phó Tranh vẫn ở đây, thay đồ trước mặt đàn ông thì–
Mai Như còn chần chừ nhưng sự kiên nhẫn của Phó Tranh đã cạn sạch, hắn dứt khoát xốc chăn lên và thúc giục với khuôn mặt không biểu cảm, “Đi thôi! Đừng lề mề nữa!” Nói rồi hắn nắm chặt tay nàng để chạy ra ngoài.
Mai Như cuống quýt mang giày, nàng bị hắn kéo đi một cách chật vật.
Khi ra đến bên ngoài thì Mai Như phát hiện tình thế rất nguy cấp. Ngọn lửa cháy hừng hực ngoài kia cao tận trời, chưa kể còn tiếng vun vút cắt không khí của kim loại.
Kiếp trước, Mai Như quen thuộc với âm thanh trên. Nàng lục tìm ký ức và nhớ ra ngay – là tiếng mũi tên!
Có người bắn tên vào trong!
Bọn họ bị tập kích!
Trái tim Mai Như chùng xuống, nàng muốn chạy qua cách vách gọi hai nha hoàn. Ai ngờ chân nàng vừa cử động thì một mũi tên xé gió bay đến và cắm phập vào khung cửa ngay cạnh nàng! Mũi tên được châm lửa – có khi còn bôi dầu cây trẩu nữa – thế là ngọn lửa nhanh chóng bùng lên. Cùng lúc đó, phía sau nàng lại vang lên tiếng xé gió. Mai Như định nghiêng đầu tránh thì nghe “cạch” một tiếng, Phó Tranh đã dùng kiếm chặn mũi tên!
Giờ Mai Như mới thấy thanh kiếm trong tay hắn. Lưỡi kiếm dính máu, quần áo của hắn cũng vậy; những vết máu đỏ tươi mà âm u, chúng bốc mùi tanh khó ngửi.
Trong nháy mắt, Mai Như im bặt.
Phó Tranh không nói lời nào, hắn vẫn nắm tay nàng mà chạy ra ngoài. Nơi nàng ở là viện tử trong cùng nên muốn thoát ra quả thật khó khăn bội phần, chẳng biết hồi nãy sao Phó Tranh đến đây được. Cơn mưa mũi tên trút xuống viện tử mỗi lúc một dày đặc và ào ạt; đầu mũi tên lấp lánh vì được bôi thuốc độc hay châm lửa, đúng là khó thoát tột cùng!
Phó Tranh che phía trước Mai Như, nàng bất chợt cất tiếng, “Điện hạ, nha hoàn của ta…”
Hắn vẫn tiếp tục chạy, lạnh lùng bảo, “Giao cho hộ vệ.”
Mai Như định nói tiếp nhưng hắn đã cấp tốc ôm nữ tử vào lòng để bảo vệ nàng.
Hơi thở của nam tử ập vào mặt, Phó Tranh ôm làm nàng dán sát vô ngực hắn. Đầu Mai Như muốn nổ tung. Nàng dốc sức vùng vẫy nhưng hắn ôm rất chặt, có điều chẳng mấy chốc hắn đã buông nàng ra.
Mai Như lạnh lùng trừng mắt, nàng tính mở miệng chửi song chợt khựng lại.
Một mũi tên ác độc đã xuyên thủng vai phải Phó Tranh từ đằng sau ra đằng trước, đầu mũi tên ánh bạc nên đương nhiên có độc. Mai Như ngẩn người, những câu chửi rủa kẹt trong cổ họng và chẳng thể phát thành tiếng. Gương mặt Phó Tranh nặng nề, hắn không nói gì mà chỉ dùng tay trái cầm kiếm còn tay phải nửa ôm nửa che chở nàng, đồng thời tìm đường khác để chạy.
Con đường hai người đi qua được chiếu sáng bởi ánh lửa ngút trời, xung quanh là tiếng la hét thảm thiết. Mùi khét lẹt chui vào mắt, vào mũi người ta, nó lạnh lẽo hệt cái chết. Mai Như loáng thoáng nghe thấy Tôn đại nhân rên rỉ, gió đưa thanh âm thê lương ấy tới khiến nó như bò ra từ địa ngục A Tỳ.
Thiếu nữ bất giác rùng mình, Phó Tranh ôm nàng chặt hơn.
Mai Như nhìn hắn, “Điện hạ…”
Giọng Phó Tranh rất trầm khi đáp, “Bản vương không thể cứu nhiều người như vậy.”
Hắn vừa nói vừa cản phá mấy mũi tên. Một kẻ mặc đồ đen đuổi theo từ phía sau, Phó Tranh quyết đoán đâm kiếm vào ngực đối phương. Hắn hành động gọn gàng và chẳng hề do dự, sau đấy bình tĩnh dẫn Mai Như rời đi.
Cắt đuôi quân truy đuổi xong, Phó Tranh không đưa Mai Như đi xa mà tìm một góc hẻo lánh để quan sát trạm dịch bằng đôi mắt diều hâu.
Mai Như được bảo vệ trong lòng hắn nên chả nhìn thấy gì. Bây giờ nàng mới gắng gượng phục hồi tinh thần và mở lời hỏi han, “Điện hạ vẫn ổn chứ?”
Phó Tranh lạnh nhạt dời mắt, hắn im lặng mím môi rồi lần lượt bẻ gãy phần đầu lẫn đuôi của mũi tên.
Mai Như thấy thân thể nam tử cứng ngắc, chắc hắn đang đau vô cùng. Phó Tranh thở hổn hển, hắn nghỉ ngơi giây lát rồi nhìn nàng với ánh mắt nặng trĩu.
Hắn bảo, “Chúng ta tìm chỗ ẩn náu qua đêm, ngày mai sẽ nghĩ cách ra khỏi thành.”
Ngoài cung điện là một chiếc xe ngựa chờ sẵn, Phó Tranh lập tức vén rèm lên xe. Mai Như chậm một bước, nàng nhìn trái nhìn phái còn Phó Tranh lạnh nhạt liếc nàng từ trong xe. “Bản vương có chuyện cần nói.” Giọng điệu hắn cứng rắn, không biết hắn đang tức cái gì nữa.
Hiện giờ đang ở ngoài nên Mai Như chẳng tranh cãi, nàng nhanh nhẹn lên xe.
Nàng mặc loại váy thoải mái để tiện di chuyển và búi tóc giống nam tử, thành thử trông nàng rất khí khái mỗi lần giơ tay nhấc chân.
Trong xe ngựa, Phó Tranh ngồi ở ghế đầu còn Mai Như hờ hững ngồi tựa vào cửa sổ xe.
Hắn lạnh lùng lườm nàng và cau mày, “Hồi nãy nàng nói gì với công chúa?!”
“Ta không nói gì cả,” Mai Như thản nhiên đáp, “chỉ dịch lời của điện hạ sao cho nhã nhặn hơn thôi.”
Lúc ở Hồi Đồ, Mai Như đã giúp Phó Tranh phiên dịch nên cũng quen việc. Song lần này đứng giữa hai vị điện hạ thật sự làm nàng thấy quái đản. Công chúa thì tha thiết nhìn Phó Tranh, ánh mắt chan chứa mến mộ lẫn tình yêu. Ai dè Phó Tranh toàn trừng mắt, nói chuyện cứ như đang phun băng giá. Vì vậy, nhằm tránh cho công chúa nổi giận, Mai Như nói giảm nói tránh ý của Phó Tranh. Ví dụ Phó Tranh mắng công chúa hãy giữ tự trọng, Mai Như dịch thành xin công chúa buông tay. Nếu hắn bảo công chúa nhỏ tuổi mà hành xử thế này thật là trò cười lố bịch nhất thiên hạ, Mai Như bèn nói công chúa còn nhỏ nên về sau sẽ thương nghị lại.
Phó Tranh nhìn Mai Như bằng ánh mắt phức tạp, hắn hiếm lắm mới nghiêm túc giải thích, “Không phải như nàng nghĩ đâu.”
Mai Như cau mày, xẵng giọng đáp, “Sao điện hạ biết ta nghĩ gì?”
Phó Tranh lười đấu khẩu với cô nhóc có cái lưỡi lợi hại này, hắn chỉ nhắc nhở, “Tuyệt đối không thể khinh thường A Mâu Công chúa. Nàng ta nhỏ tuổi nhưng tâm tư thâm trầm, nàng đừng hiểu lầm.”
“Ai hiểu lầm?” Mai Như phản bác, “Tuy ta không biết chuyện trước kia giữa điện hạ với công chúa, nhưng ta cũng thấy rõ điện hạ chẳng muốn dính dáng tới nàng ta. Dĩ nhiên ta sẽ không đi khắp nơi buôn chuyện hai người.” Mai Như quá rành thủ đoạn đối phó người khác của Phó Tranh, nàng đâu cần cãi lời hắn về vấn đề này.
Phó Tranh nghe Mai Như nói thì khóe miệng cong lên thành nụ cười. Nụ cười khen ngợi ấy rất khó phát hiện, hắn trở lại vẻ lạnh băng chỉ trong giây lát. Nam tử lãnh đạm nói, “Thứ cô công chúa kia muốn chính là mọi người ‘buôn chuyện chúng ta’. Nếu phụ hoàng biết bản vương có quan hệ mập mờ với đứa trẻ đó thì e rằng phụ hoàng sẽ nghi ngờ bản vương!” Từng câu từng chữ của Phó Tranh đều ngập tràn giá rét.
Mai Như thoáng trầm tư nhưng vẫn tiếp lời, “Có điều…”
“Có điều gì?” Phó Tranh đưa mắt nhìn nàng, tâm trạng hắn có vẻ tốt nên mới chủ động tiếp chuyện.
Mai Như bảo, “Theo ta thấy thì tình cảm công chúa dành cho điện hạ chưa chắc là hoàn toàn giả bộ.”
Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Ôi, mắt A Mâu Công chúa khi nhìn Mai Như giống đang thèm khát được đục hai cái lỗ trên người nàng. Nàng ta mà biết Phó Tranh muốn cưới Chu Tố Khanh thì sẽ đục mấy cái lỗ đây.
Nghe đến đây, toàn thân Phó Tranh hạ nhiệt độ. Hắn túm chặt cổ tay áo để kiềm chế khao khát bóp chết người ngồi đối diện.
Mai Như cười, “Điện hạ, ta hứa sẽ không kể Chu cô nương nghe.”
Tay hắn siết chặt hơn, Phó Tranh nhìn thiếu nữ, “Nàng không để ý?”
“Ta để ý làm gì?” Mai Như chỉ thấy buồn cười, nàng nhìn Phó Tranh với gương mặt vừa bình thản vừa nghiêm nghị. “Mong điện hạ đừng đùa giỡn nữa.”
Những lời nàng nói quá thờ ơ, ánh mắt nàng quá thẳng thắn, chúng tựa thanh đao đâm vào tim người ta.
Phó Tranh dời mắt sang chỗ khác.
Xe ngựa yên tĩnh lại, Mai Như cũng tập trung suy nghĩ các bước tiếp theo của kế hoạch.
Đột nhiên, Phó Tranh nhíu mày. Hắn nghiêng người vén mành xe, đôi mắt sắc bén nhìn ra ngoài.
Hắn áp sát làm cả người Mai Như nhiễm mùi hương mạnh mẽ của đàn ông. Nàng bồn chồn dịch người sang bên cạnh thì Phó Tranh đột ngột đè vai nàng xuống. “Đừng nhúc nhích!” hắn thì thào.
Toàn thân Mai Như cứng đờ.
Bả vai bị hắn đè như bị chọc bởi cây kim bạc đã lớn còn dài – chưa biết chừng có dính độc nữa – làm nàng liệt nửa người. Khoảng cách gần khiến hơi thở ấm áp của hắn tràn tới. Mai Như hơi phẫn nộ. Thiếu nữ trốn tránh, lúc nàng giận dữ trừng mắt thì Phó Tranh đã rút tay về và ngồi trở lại chỗ cũ. Hắn nói với vẻ vô cảm, “Bản vương thất lễ nhưng ban nãy có gì đó là lạ.”
“Là lạ điểm nào?” Mai Như đanh mặt lại, trong lòng càng bực bội hơn.
Phó Tranh nhắm mắt nghỉ ngơi chứ không trả lời, Mai Như vén mành nhìn ra xung quanh. Trên đường này có cái gì là lạ? Ồn ào, đông người, điểm nổi bật duy nhất chắc là họ vừa đi ngang thanh lâu! Mai Như thả mành xuống rồi hững hờ cụp mắt, sắc mặt băng giá gấp bội.
Bả vai bị Phó Tranh đè cứng như đá.
Đêm hôm đó, cung điện Tây Khương mở tiệc chiêu đãi sứ thần triều Đại Ngụy. Công chúa không tham dự nên Mai Như cũng chẳng đi. Nàng ở trạm dịch và được Tĩnh Cầm cùng Ý Thiền hầu hạ rửa mặt chải đầu. Hành trình đi về phía tây kéo dài hơn nửa tháng, Mai Như chưa có cơ hội tắm rửa kỹ lưỡng. Quãng đường từ Ngọc Môn Quan tới thủ phủ Tây Khương chìm trong cát vàng và thiếu nước trầm trọng, chỉ khi đến đây mới có nước được dẫn từ Thiên Trì[1] xuống để tưới ruộng.
Sau khi nhờ dịch thừa nấu nước nóng, Mai Như cố gắng tắm thật sạch.
Hiện giờ hơi nước ấm lượn lờ khắp phòng, tạo nên khung cảnh mờ ảo. Áo ngoài của Mai Như treo trên bình phong, nàng thấy cực kỳ khó chịu và chướng mắt, thậm chí là ghê tởm nữa. Nàng nhíu mày ra lệnh cho Tĩnh Cầm, “Cất cái áo này đi, bao giờ về phủ nhớ đốt nó!”
Tĩnh Cầm không hỏi nhiều, nàng ấy vội vàng gấp áo rồi để vào trong bao xiêm y.
Mai Như bước ra khỏi bồn tắm, lau khô người, và thay quần áo sạch. Nàng thở dài khoan khoái.
Các cô nương nhõng nhẽo yếu đuối quả thật không thể chịu đựng loại khổ này. Nói đến đây, Mai Như cũng sợ dơ; đôi lúc gió điên cuồng hất cát vào mặt nàng, khiến da dẻ nứt hết cả.
Mái tóc ướt của nàng nhẹ nhàng rủ trên lưng, Ý Thiền lấy khăn cẩn thận lau khô, “Cô nương, trên đường gió cát dữ quá, lát nữa chúng ta thoa nhiều nước thơm hơn nhé.”
Mai Như chịu thua Ý Thiền, nàng cười, “Bôi thơm phức vậy làm chi?”
Chủ tớ hai người đang trò chuyện thì ngoài kia truyền đến tiếng ồn ào nhốn nháo. Trạm dịch tại thủ phủ Tây Khương không lớn, các viện tử san sát nhau. Mọi người quan tâm Mai Như là một cô nương nên phân cho nàng viện tử nhỏ nằm riêng biệt. Tuy nàng ở trong cùng nhưng vẫn nghe thấy bọn họ la hét ầm ĩ. Mai Như biết Tôn đại nhân với Úc đại nhân say rượu trở về. Văn nhân yêu rượu có vẻ là bản tính từ xa xưa, mà những người này uống xong sẽ thích bàn luận chuyện trên trời dưới biển. Bọn họ to tiếng tranh cãi đủ thứ, chả ai phục ai.
Mai Như dựng tai lên nghe trong chốc lát, cảm thấy họ cũng khá đáng yêu; lớn tuổi rồi mà còn cãi cọ vì một chữ “lý”. Chẳng bao lâu sau, mọi người lục tục về viện tử của mình và bên ngoài yên tĩnh lại. Nếu không có họ thì ban đêm ở đây yên ắng lạ thường, vắng bóng cả tiếng côn trùng kêu hay âm thanh khác. Mai Như nhìn ra ngoài qua tấm màn cửa sổ, hôm nay trăng sáng sao thưa nên mai hẳn là một ngày đẹp trời.
Tóc nữ tử chưa khô, vì vậy nàng khoác thêm áo rồi đọc sách dưới ánh nến.
Ánh nến chập chờn giữa đêm đen, Mai Như chỉ ngồi một lát mà hai mắt díp lại. Nàng thật sự vất vả bao ngày qua, cái bọng thâm đen xuất hiện ngay dưới vành mắt.
Ban đêm ở chỗ này cũng rất lạnh. Tĩnh Cầm hong ấm chăn bằng lò sưởi, nàng ấy nhắc, “Cô nương ngủ sớm đi.”
Mai Như nghĩ đến mai còn phải lên triều thương nghị việc cắt đất nên gật đầu.
Chăn ấm áp dễ chịu, nàng chui vào chưa đầy một khắc đã say giấc. Tĩnh Cầm thả màn giường xuống rồi nghỉ ngơi ở cách vách cùng Ý Thiền.
Mai Như tỉnh giấc vì nghe thấy một tiếng “rầm” rất to và nặng nề. Kế tiếp là gió thổi hai cánh cửa kêu kẽo kẹt loạn xạ, màn giường cũng bay phấp phới theo chiều gió. Mai Như lập tức tỉnh ngủ, nàng mở mắt rồi ngồi dậy vén màn–
Đập vào mắt nàng là bóng người đen ngòm đứng trước giường!
Người này cao gầy, đôi mắt sắc nhìn nàng ám màu đỏ như con thú khát máu!
Mai Như hoảng sợ, nàng luống cuống bọc chăn quanh mình. “Ai đó?” nàng cao giọng quát. Nữ tử vừa dứt lời thì nhận ra bóng đen này là Phó Tranh!
Mai Như vừa sợ hãi, vừa tức giận tột độ, “Sao điện hạ lại tới đây?”
“Mau mặc quần áo rồi đi với bản vương!” Phó Tranh trầm trọng nói, mặt hắn sa sầm.
Khi hắn nói, Mai Như nghe bên ngoài xuất hiện những âm thanh kỳ lạ; chúng giống tiếng kim loại va chạm, cũng giống tiếng gió gào thét nức nở. Ánh lửa hắt lên cửa sổ phía sau hắn, thế này lấy đâu ra nước dập lửa! Mai Như tức khắc bật dậy, nàng mò tìm áo dài rồi mặc vào. Nàng đang mặc quần lửng trong nhà của các cô nương, nhưng Phó Tranh vẫn ở đây, thay đồ trước mặt đàn ông thì–
Mai Như còn chần chừ nhưng sự kiên nhẫn của Phó Tranh đã cạn sạch, hắn dứt khoát xốc chăn lên và thúc giục với khuôn mặt không biểu cảm, “Đi thôi! Đừng lề mề nữa!” Nói rồi hắn nắm chặt tay nàng để chạy ra ngoài.
Mai Như cuống quýt mang giày, nàng bị hắn kéo đi một cách chật vật.
Khi ra đến bên ngoài thì Mai Như phát hiện tình thế rất nguy cấp. Ngọn lửa cháy hừng hực ngoài kia cao tận trời, chưa kể còn tiếng vun vút cắt không khí của kim loại.
Kiếp trước, Mai Như quen thuộc với âm thanh trên. Nàng lục tìm ký ức và nhớ ra ngay – là tiếng mũi tên!
Có người bắn tên vào trong!
Bọn họ bị tập kích!
Trái tim Mai Như chùng xuống, nàng muốn chạy qua cách vách gọi hai nha hoàn. Ai ngờ chân nàng vừa cử động thì một mũi tên xé gió bay đến và cắm phập vào khung cửa ngay cạnh nàng! Mũi tên được châm lửa – có khi còn bôi dầu cây trẩu nữa – thế là ngọn lửa nhanh chóng bùng lên. Cùng lúc đó, phía sau nàng lại vang lên tiếng xé gió. Mai Như định nghiêng đầu tránh thì nghe “cạch” một tiếng, Phó Tranh đã dùng kiếm chặn mũi tên!
Giờ Mai Như mới thấy thanh kiếm trong tay hắn. Lưỡi kiếm dính máu, quần áo của hắn cũng vậy; những vết máu đỏ tươi mà âm u, chúng bốc mùi tanh khó ngửi.
Trong nháy mắt, Mai Như im bặt.
Phó Tranh không nói lời nào, hắn vẫn nắm tay nàng mà chạy ra ngoài. Nơi nàng ở là viện tử trong cùng nên muốn thoát ra quả thật khó khăn bội phần, chẳng biết hồi nãy sao Phó Tranh đến đây được. Cơn mưa mũi tên trút xuống viện tử mỗi lúc một dày đặc và ào ạt; đầu mũi tên lấp lánh vì được bôi thuốc độc hay châm lửa, đúng là khó thoát tột cùng!
Phó Tranh che phía trước Mai Như, nàng bất chợt cất tiếng, “Điện hạ, nha hoàn của ta…”
Hắn vẫn tiếp tục chạy, lạnh lùng bảo, “Giao cho hộ vệ.”
Mai Như định nói tiếp nhưng hắn đã cấp tốc ôm nữ tử vào lòng để bảo vệ nàng.
Hơi thở của nam tử ập vào mặt, Phó Tranh ôm làm nàng dán sát vô ngực hắn. Đầu Mai Như muốn nổ tung. Nàng dốc sức vùng vẫy nhưng hắn ôm rất chặt, có điều chẳng mấy chốc hắn đã buông nàng ra.
Mai Như lạnh lùng trừng mắt, nàng tính mở miệng chửi song chợt khựng lại.
Một mũi tên ác độc đã xuyên thủng vai phải Phó Tranh từ đằng sau ra đằng trước, đầu mũi tên ánh bạc nên đương nhiên có độc. Mai Như ngẩn người, những câu chửi rủa kẹt trong cổ họng và chẳng thể phát thành tiếng. Gương mặt Phó Tranh nặng nề, hắn không nói gì mà chỉ dùng tay trái cầm kiếm còn tay phải nửa ôm nửa che chở nàng, đồng thời tìm đường khác để chạy.
Con đường hai người đi qua được chiếu sáng bởi ánh lửa ngút trời, xung quanh là tiếng la hét thảm thiết. Mùi khét lẹt chui vào mắt, vào mũi người ta, nó lạnh lẽo hệt cái chết. Mai Như loáng thoáng nghe thấy Tôn đại nhân rên rỉ, gió đưa thanh âm thê lương ấy tới khiến nó như bò ra từ địa ngục A Tỳ.
Thiếu nữ bất giác rùng mình, Phó Tranh ôm nàng chặt hơn.
Mai Như nhìn hắn, “Điện hạ…”
Giọng Phó Tranh rất trầm khi đáp, “Bản vương không thể cứu nhiều người như vậy.”
Hắn vừa nói vừa cản phá mấy mũi tên. Một kẻ mặc đồ đen đuổi theo từ phía sau, Phó Tranh quyết đoán đâm kiếm vào ngực đối phương. Hắn hành động gọn gàng và chẳng hề do dự, sau đấy bình tĩnh dẫn Mai Như rời đi.
Cắt đuôi quân truy đuổi xong, Phó Tranh không đưa Mai Như đi xa mà tìm một góc hẻo lánh để quan sát trạm dịch bằng đôi mắt diều hâu.
Mai Như được bảo vệ trong lòng hắn nên chả nhìn thấy gì. Bây giờ nàng mới gắng gượng phục hồi tinh thần và mở lời hỏi han, “Điện hạ vẫn ổn chứ?”
Phó Tranh lạnh nhạt dời mắt, hắn im lặng mím môi rồi lần lượt bẻ gãy phần đầu lẫn đuôi của mũi tên.
Mai Như thấy thân thể nam tử cứng ngắc, chắc hắn đang đau vô cùng. Phó Tranh thở hổn hển, hắn nghỉ ngơi giây lát rồi nhìn nàng với ánh mắt nặng trĩu.
Hắn bảo, “Chúng ta tìm chỗ ẩn náu qua đêm, ngày mai sẽ nghĩ cách ra khỏi thành.”
Danh sách chương