Chu Tố Khanh không lại gần bọn họ mà chỉ cúi chào từ xa, thể hiện sự dịu dàng đoan trang khó tả.
Mai Như chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một lần. Nàng vừa thấy Chu Tố Khanh làm bộ làm tịch liền khao khát vạch trần bộ mặt giả dối kia, sau đó khắc trên trán Phó Tranh năm chữ “không có mắt nhìn người”! Sao hắn không trêu ghẹo ai khác mà lại trêu ghẹo vị tài nữ này, mai mốt nhị tỷ tỷ lấy hắn khéo sẽ bị nàng ta bắt nạt ngầm!
Nghĩ đến đây, Mai Như ngoảnh mặt đi và chả hề nói tiếng nào. Phó Chiêu đâu phải người biết giữ mồm nên chẳng mấy chốc đã thuật lại hết hành trình của Chu Tố Khanh.
Hóa ra Chu Tố Khanh đến cùng tự thừa[1] trực thuộc Hồng Lư Tự.
Chu Tố Khanh là tiểu thư nổi danh khắp kinh thành nên đủ tư cách gặp thánh thượng, chưa kể có Hạ Thái phó giới thiệu nữa. Nàng ta bảo muốn đi theo tự thừa của Hồng Lư Tự để mở mang kiến thức lẫn tầm mắt. Thánh thượng nghe vậy thì cao hứng lắm, ông nói rằng nữ nhi triều Đại Ngụy hiếm ai có chí hướng như thế và không bị trói buộc bởi chốn khuê các, vì vậy ông mừng rỡ chấp thuận ngay.
Song Chu Tố Khanh nào ngờ trong lúc bọn họ đến đây, Phó Tranh chịu áp lực từ thánh thượng cũng như lo mất cơ hội tốt nên dẫn người đi trước.
Hôm qua nàng ta mới đến thành Bình Lương, hôm nay theo Mạnh Chính đón đoàn người Phó Tranh.
Chuyến đi này quả thật phí công.
Mai Như nghe xong liền đưa mắt nhìn Chu Tố Khanh đúng lúc nàng ta cũng đang nhìn nàng. Người này nở nụ cười dưới mũ có rèm rồi tiến lên, “Như muội muội.” Khi chào hỏi, nàng ta khéo léo đứng cạnh Phó Tranh.
“Chu tỷ tỷ,” Mai Như đáp lễ.
Mai Như cười khẩy trước hình ảnh hai người kia đứng cạnh nhau như thể bọn họ là một đôi bích nhân. Nàng hờ hững liếc Phó Tranh một cái, ai dè lại đụng trúng đôi mắt đen như mực của hắn.
Chỉ hai người biết hàm ý đằng sau cái liếc mắt này.
Mai Như biếng nhác dời mắt vì không muốn thấy mặt hắn nữa.
Khuôn mặt Phó Tranh lạnh nhạt và không biểu lộ gì, hắn lặng lẽ ngắm Mai Như trong chốc lát rồi mới nhìn sang chỗ khác.
Chu Tố Khanh sửng sốt tột độ.
Bởi vì Mai Như sở hữu cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp, nàng chỉ cần thờ ơ liếc nhìn đã đủ tô đậm nét quyến rũ cho ánh mắt, thêm chút hờn dỗi giống mèo con khoe vuốt thì càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Chu Tố Khanh chẳng phải người nhận ánh mắt kia mà còn hoảng hốt vì vẻ đẹp của nó, không biết người trực tiếp nhận lấy như Phó Tranh sẽ có cảm xúc gì? Nàng ta nghĩ vậy bèn trộm ngó Phó Tranh dưới lớp rèm.
Người đứng cạnh nàng ta vẫn giữ nguyên bộ mặt dửng dưng thường ngày, hắn khôi ngô tuấn tú nhưng xa cách nghiêm nghị và đậm vẻ lạnh lùng.
Chu Tố Khanh nhìn về phía Mai Như.
Mai Như đã quay đầu đi, không biết Thập Nhất điện hạ nói gì mà nàng nhíu mày ghét bỏ.
Chu Tố Khanh cân nhắc tới lui rồi cười nói, “Nghe bảo Như muội muội đi cùng điện hạ, vậy đồng nghĩa với lập công lớn trước mặt mọi người còn gì? Thế thì điện hạ nhất định phải tuyên dương muội ấy với thánh thượng.” Dứt lời, nàng ta vui vẻ dặn dò Phó Tranh, “Thận Trai ca ca đừng quên đấy!”
Giọng điệu nàng ta thân thiết cứ như là người một nhà với Phó Tranh, còn tiện thể ám chỉ việc Mai Như xuất đầu lộ diện.
Mai Như là một cô nương chưa xuất giá nhưng lại lộ mặt trước người ngoài. Tuy để làm việc quan trọng liên quan tới sự bình an của bá tánh Bình Lương, song suy cho cùng vẫn không danh chính ngôn thuận. Huống hồ nàng vốn dĩ bị Phó Tranh ép buộc. Chuyện này mà truyền đến kinh thành thì chỉ gây hại cho thanh danh Mai Như, nếu tin tức lan rộng ra sợ sẽ thành những phiên bản khó nghe hơn! Chu Tố Khanh lại khác, nàng ta được thánh thượng cho phép nên đây là chuyện vẻ vang.
Thế này hèn gì Mai Tương phiền muộn suốt hành trình.
Mai Như phóng khoáng nên không để bụng, có điều nàng cũng khó nén giận khi nghe Chu Tố Khanh bóng gió. Nàng lạnh nhạt “hừ” một tiếng rồi chỉ cười mỉa chứ chẳng đáp trả.
Phó Tranh thoáng khựng lại, hắn lãnh đạm lắc đầu, “Phái Cẩn, tam cô nương đi theo để chiếu cố Mai công tử thì sao bản vương có thể tuyên dương nàng ấy trước mặt phụ hoàng? Phái Cẩn, ngươi hồ đồ quá.”
Chu Tố Khanh ngẩn người, nàng ta lúng túng ra mặt.
Mai Như cười khanh khách, “Đúng đó Chu tỷ tỷ, ta chỉ đi theo chăm sóc ca ca thì sao có công được? Nhưng Chu tỷ tỷ vượt ngàn dặm xa xôi tới đây nên không có công lao cũng có khổ lao, điện hạ đừng quên báo công nha.”
Mấy lời này thọc trúng chỗ đau của Chu Tố Khanh, nàng ta vẫn giữ vẻ ngoài bình thản nhưng bên trong lại sinh lòng thù địch.
Mai Như cười toe toét rồi ung dung đi tìm Mạnh Chính.
Nàng đã bàn kỹ lưỡng với Phó Tranh về lý do nàng đi theo hắn.
Mai Như đâu ham tranh công, càng chẳng muốn ai biết mình hiểu ngôn ngữ của mấy bộ tộc man rợ. Đến lúc về kinh thành chỉ sợ không giải thích nổi, nàng chả thích gặp rắc rối chút nào! Vì vậy hôm ghé thăm ca ca, Mai Như đã lập giao kèo với Phó Tranh. Nàng không cần ai thừa nhận công lao, Phó Tranh giữ kín chuyện này là được. Mặc dù Phó Chiêu lẫn Mạnh Uẩn Lan đều lờ mờ đoán ra phần nào nhưng Mai Như quyết ngậm chặt miệng, nàng chỉ nói mình đi chiếu cố ca ca nên bọn họ không tiện hỏi nhiều.
Sau khi hàn huyên vài câu, đoàn người khởi hành về thành Bình Lương.
Chu Tố Khanh nhìn lướt qua con ngựa phía sau Mai Như. Phó Tranh và mọi người đều cưỡi ngựa, nàng ta suy tính giây lát rồi mời mọc, “Hay Như muội muội ngồi xe ngựa cùng tỷ tỷ nhé?”
Mai Như đương nhiên cự tuyệt vì nàng ghét nhất ở gần người này. Ai dè Mạnh Chính vô tình nghe thấy, ông lập tức đồng ý, “Tuần Tuần, con lên xe ngựa đi.”
“Dượng…”
Mai Như chưa nói xong thì Mạnh Chính đã sai binh sĩ thuộc cấp dắt ngựa của nàng. Nơi này đông người phức tạp, tiểu cô nương như Tuần Tuần ngồi xe vẫn hơn. Người xuề xòa giống Mạnh Chính hiếm hoi mới được một lần tinh tế nhưng lại khiến Mai Như nôn ra máu.
Hai người ngồi trong xe, ai cũng có nha hoàn riêng nên chẳng nói với nhau câu nào.
Phó Chiêu rất muốn tán dóc cùng Mai Như, mấy ngày không gặp làm hắn có cả đống chuyện phải kể. Song hắn vừa hướng về phía nàng đã bị Phó Tranh giữ rịt cạnh bên bằng gương mặt lạnh tanh. Phó Chiêu đành gục đầu theo sau ca ca.
Chu Tố Khanh mỉm cười, nàng ta giả vờ đùa giỡn, “Như muội muội thân với Thập Nhất điện hạ nhỉ.”
Nàng ta lại gán ghép nàng với Phó Chiêu!
Mai Như hơi bực nhưng vẫn thản nhiên đáp, “Chu tỷ tỷ cứ đùa. Thập Nhất điện hạ vô tư chẳng câu nệ tiểu tiết, hắn gặp tỷ tỷ cũng luôn mồm gọi tỷ tỷ đấy thôi. Thế thì hai người chắc phải thân nhau dữ lắm đúng không?”
Một câu phản pháo giúp lỗ tai Mai Như thảnh thơi.
Đến thành Bình Lương, đoàn người nhanh chóng về trạm dịch. Mai Như tới chào tiểu Kiều thị nhưng chưa kịp nói gì đã bị bà đuổi đi, bà bảo nàng tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng đến.
Tức nghĩa bà đang chê nàng dơ.
Mai Như mím môi cười.
Các bà tử đi theo Mai Như biết cô nương nhà mình sắp về nên đun sẵn một thùng nước ấm khổng lồ, Mai Như vừa đến là họ gấp rút hầu hạ nàng tắm rửa.
Toàn thân nàng dính bụi suốt mấy ngày nay, hiện giờ được ngâm mình trong nước ấm khiến nàng cực kỳ thoải mái.
Hai bẹn trầy xước nên dính nước chút thôi là Mai Như đau đớn hít hà. May hồi rời phủ nàng có chuẩn bị thuốc mỡ, nàng tắm xong rồi bôi thuốc lên vết thương. Thuốc mỡ mát lạnh giúp nàng dễ chịu hơn hẳn.
Mạnh Uẩn Lan tới gặp Mai Như trong lúc Tĩnh Cầm đứng sau chải tóc cho nàng.
Các tiểu tỷ muội mới không gặp vài ngày đã có biết bao chuyện cần tâm sự, “Tuần Tuần à, ngươi không biết chứ nương xỉa xói hai cha con ta cả ngày. Nhờ cái vị Chu tỷ tỷ mà nương dễ tính hơn, đêm qua nương còn tính rủ rê nàng ta chong đèn luận bàn nọ kia. Nương thậm chí chẳng quản ta nữa…” Mùi ghen tỵ thoang thoảng trong những từ cuối này.
Mai Như cười giòn giã, “Vậy giờ ngươi có thời gian rảnh học cưỡi ngựa bắn cung với dượng còn gì?”
Nói đến đây, Mạnh Uẩn Lan nổi giận, “Tên điện hạ ngốc nghếch luôn chê cười ta, ta thấy hắn là tức.”
Mai Như nhất thời không hiểu nàng ấy nói ai, thế rồi nàng bật cười, “Thập Nhất điện hạ á…” Phó Thập Nhất là kẻ thích đâm chọt điểm yếu của người ta, Mai Như đã lĩnh giáo tật xấu đó. Nàng cũng biết miệng lưỡi Mạnh Uẩn Lan lợi hại, hai người này mà ở chung một chỗ thì sẽ cãi lộn ầm ĩ. Mai Như tò mò hỏi, “Sao thế? Hắn lại chọc ngươi hả?”
“Thằng nhãi ấy cứ giễu cợt ta không biết lên ngựa!” Mạnh Uẩn Lan giận dữ tố cáo. Phó Chiêu chỉ tình cờ túm được một nhược điểm của Mạnh Uẩn Lan mà bám riết chẳng tha, lần nào gặp hắn cũng chê cười nàng ấy! Mạnh Uẩn Lan vốn là tài nữ đứng thứ hai sau Chu Tố Khanh, giờ tự dưng lại thêm vết nhơ nên hỏi sao nàng ấy không bực chứ?
“Tuần Tuần, hay ngày mai ngươi dạy ta đi,” nàng ấy nài nỉ.
Mai Như ngạc nhiên hỏi lại, “Sao dượng không dạy ngươi?”
“Cha không nỡ để ta học mấy thứ này, nương còn cấm đoán nữa nên sao ông ấy dám…” Mạnh Uẩn Lan chưa nói hết đã lộ vẻ buồn rầu cùng cực.
Mai Như thấy vậy bèn đáp chắc nịch, “Được, để ta dạy cho.”
Sau khi Mai Như thay đồ chỉnh tề, hai người cùng tới viện tử của tiểu Kiều thị và bắt gặp Chu Tố Khanh đang ở đấy trò chuyện rất ăn ý với bà. Mạnh Uẩn Lan trề môi, nàng ấy phải giữ hình tượng nên đành chào một tiếng, “Chu tỷ tỷ.”
Chu Tố Khanh đưa mắt nhìn, Mai Như chỉ gật đầu chào qua loa rồi thi lễ với tiểu Kiều thị.
Tiểu Kiều thị phất phất tay như thể lười quan tâm các nàng, Mai Như cùng Mạnh Uẩn Lan nhanh nhẹn ngồi xuống.
Mai Như nhét quả hạnh xanh vào mồm, Chu Tố Khanh cười hỏi, “Nghe nói Như muội muội đang giúp Kiều tiên sinh biên soạn tài liệu?”
Mai Như gật đầu.
Tiểu Kiều thị giải thích, “Tuần Tuần chả thạo cầm kỳ thư họa nhưng hỗ trợ viết lách khá ổn và không bị mắc lỗi.”
Mai Như hơi bực, dì mình nhận xét có thẳng toẹt quá không vậy? Thật chẳng giữ sĩ diện giùm nàng gì cả. Song tính tiểu Kiều thị xưa nay vẫn thế nên Mai Như chỉ biết nuốt cục tức này vô bụng.
Chu Tố Khanh ngần ngừ đề nghị, “Thập Nhất điện hạ kể dạo này Như muội muội chuyên tâm vẽ một tác phẩm lớn, muội có thể cho ta xem không?”
Những lời trên khiến Mai Như tức hộc máu, Phó Chiêu hễ mở miệng là cái gì cũng khai ra hết!
Chu Tố Khanh đang nhắc tới bức tranh mà Mai Như vẽ trên đường đến đây nhưng giờ vẫn chưa hoàn thành; e rằng nàng ta tâng bốc Mai Như chỉ để lát nữa khiến nàng mất mặt.
Mai Như tự biết khả năng của bản thân nên dĩ nhiên từ chối, “Ta vẽ chơi thôi và chưa vẽ xong nữa, không lọt nổi vào mắt xanh mọi người đâu.”
“Như muội muội thật khách khí.” Chu Tố Khanh giả lả khen, “Ta nhớ rõ bức mai đỏ muội vẽ vào sinh nhật ta năm ngoái, chỉ với vài nét bút mà tạo nên những nhánh cây giống như đúc.”
Chu Tố Khanh còn bày đặt ca ngợi nàng, Mai Như thầm cười khinh bỉ.
Ai ngờ tiểu Kiều thị lại thấy hứng thú, bà không biết Tuần Tuần cũng vẽ tranh nên bảo, “Tuần Tuần, đã vậy thì con lấy ra cho mọi người xem trước đi.”
Mai Như hết cách, nàng miễn cưỡng sai Tĩnh Cầm về phòng lấy tranh.
Bởi vì Mai Như làm biếng cũng như chẳng có tâm tình vẽ vời, bức tranh này quả thật dở dang. Tranh được mở ra trước mặt mọi người nhưng bọn họ chỉ thấy nét bút tán loạn với các nét đậm nhạt đan xen, và một bố cục rời rạc.
Tiểu Kiều thị lẫn Chu Tố Khanh trố mắt nhìn. Bọn họ phản ứng y hệt Phó Chiêu, cả hai chẳng hiểu Mai Như vẽ gì nên không biết nói thế nào.
Cả phòng im phăng phắc, tiểu Kiều thị cau mày, “Tuần Tuần, con vẽ…” Bà dừng một lúc lâu mới bối rối tiếp lời, “Tuần Tuần, tranh của con lạ quá, con vẽ gì thế?”
Đây không phải phong cách vẽ tranh bình thường, nó thật sự gây khó hiểu cho người nhìn.
Mai Như ngượng ngùng thè lưỡi, nàng cũng biết mình vẽ linh tinh thì sao được mấy người này đánh giá cao.
Chu Tố Khanh đề xuất, “Kiều tiên sinh, kỹ năng vẽ của hai ta đều kém hơn Yến Vương điện hạ, chi bằng chúng ta mời ngài ấy bình luận thử xem?”
Nàng ta rõ ràng mưu toan làm nàng mất mặt trước Phó Tranh.
Mai Như cự tuyệt, “Ta đâu dám làm phiền điện hạ.”
“Như muội muội, có gì phiền đâu chứ?” Chu Tố Khanh nói, “Thận Trai ca ca thích vẽ tranh nhất, chúng ta cứ coi đấy là văn nhân bàn luận tác phẩm thôi.”
Tiểu Kiều thị là người một lòng theo đuổi văn chương và hội họa, bà cũng muốn nghe Phó Tranh bình phẩm nên phái nha hoàn đi hỏi. Lát sau, nha hoàn trở về bẩm báo, “Điện hạ nói mình đang rảnh.” Thế là tiểu Kiều thị sai người đưa tranh tới chỗ hắn, sau đấy bà nghiêng đầu hỏi Mai Như, “Tuần Tuần, rốt cuộc con vẽ gì thế?”
Mai Như xấu hổ trả lời, “Dì, Tuần Tuần vẽ những dãy núi và bờ ruộng nối tiếp nhau.”
Tiểu Kiều thị ngỡ ngàng, “Mấy nét bút đậm nhạt lộn xộn của con là bờ ruộng?”
Mai Như mắc cỡ gật đầu.
Tiểu Kiều thị vừa cười vừa lắc đầu, “Thế này thì ai nhìn ra được? Sao lại vẽ kiểu đó?” Bà quay sang Chu Tố Khanh, “Có khi Yến Vương điện hạ cũng chịu thua mất.”
Chu Tố Khanh chỉ cười nhạt chứ không đáp lời.
Quả nhiên, nha hoàn truyền lời lại rằng, “Điện hạ bảo chưa từng gặp ai vẽ tranh như vậy, điện hạ quyết định giữ lại tranh để suy nghĩ thêm.”
Môi Mai Như vô thức giật giật.
Chu Tố Khanh thấy sắc mặt nàng khác thường bèn trấn an, “Như muội muội, Thận Trai ca ca luôn nghiêm khắc với việc vẽ tranh nên muội chớ trách móc.”
Mai Như nghe vậy liền bực mình. Ai cần ngươi thay hắn nói chuyện? Phó Tranh thích nhị tỷ của ta chứ có thích ngươi đâu!
Suy nghĩ trên khiến Mai Như thầm mong chuyến đi săn mùa thu mau tới.
Vào chuyến đi săn mùa thu ở kiếp trước, Phó Tranh cứu nhị tỷ nên nảy sinh tình yêu sâu đậm. Cùng năm ấy, nàng trộm ngắm Phó Tranh dẫn đến những việc làm hồ đồ về sau.
Mai Như thở dài, nàng hy vọng kiếp này nhị tỷ có thể lấy tình lang.
Hôm sau Mai Như ghé qua chỗ tiểu Kiều thị và phát hiện Chu Tố Khanh cũng có mặt. Nàng bỗng đồng cảm với Mạnh Uẩn Lan; Chu Tố Khanh dai như đỉa đói, nàng ta chường mặt đi khắp nơi. Song Chu Tố Khanh là khách quý của tiểu Kiều thị, ngay cả Mạnh Chính cũng vô cùng đáng thương mà xếp sau nàng ta.
Mọi người nói chuyện một hồi thì bên ngoài có người đến thông báo, “Yến Vương điện hạ gọi người tới lấy tranh của tam cô nương.”
Tiểu Kiều thị phái nha hoàn đi lấy, sau đó nha hoàn vác biểu cảm kỳ quái trở về.
Trực giác mách bảo Mai Như rằng người nọ chắc chắn không nói gì hay ho.
“Điện hạ nói sao?” Tiểu Kiều thị nhấp ngụm trà rồi hỏi.
Nha hoàn đáp, “Điện hạ nói nét bút của tam cô nương hơi non nớt, vẽ quá cẩu thả nên bố cục nhìn chung không tốt…”
Biết ngay mà!
Mấy lời này vừa vào tai là Mai Như phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi. Tranh nàng vẽ liên quan gì đến hắn? Ai mướn hắn nhận xét? Thật đáng giận!
Nha hoàn nói đến đây thì ngừng lại, tiểu Kiều thị cười cười, “Điện hạ có nhìn ra tranh vẽ gì không?”
Nha hoàn trả lời, “Điện hạ bảo mọi người cứ nhìn sẽ biết.”
Tiểu Kiều thị lẫn Chu Tố Khanh đều thấy quái lạ. Hôm qua bọn họ đoán không ra nội dung tranh thì hôm nay xem lại có ích gì? Chẳng lẽ giờ họ có thể hiểu à?
Ngay sau đấy, nha hoàn cẩn thận trải bức tranh lên bàn. Mọi người lại gần để xem và không khỏi sững sờ.
Bức tranh vẽ lung tung ngày hôm qua đã chuyển mình với tầng tầng lớp lớp những dãy núi bao la hùng vĩ khiến người xem choáng ngợp. Các nét bút ngổn ngang lộn xộn hoàn toàn hòa vào tranh, chúng biến thành bờ ruộng đan xen giữa non sông tráng lệ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy dòng suối nhỏ và chú trâu chậm chạp cày ruộng. Cơ thể, hai sừng, cùng cái đuôi phe phẩy như đang đuổi côn trùng; đây mới là vẽ giống như đúc.
Chu Tố Khanh bần thần hoàn hồn rồi liếc Mai Như; ánh mắt nàng ta đầy ý tứ sâu xa.
Mai Như lạnh lùng nhíu mày.
Phó Tranh chẳng những nhìn ra nàng vẽ gì mà còn hoàn tất giùm kẻ lười biếng là nàng đây? Hắn…cố vẽ đẹp xuất sắc để chê cười nàng?
Thậm chí Phó Tranh còn đóng con dấu đặc trưng lên tranh. Mai Như càng nhìn hai chữ “Thận Trai” càng thấy bực tức, nàng vung tay ra lệnh cho nha hoàn, “Mau đốt nó đi.”
“Sao lại đốt?” tiểu Kiều thị ngăn cản. “Yến Vương điện hạ lâu rồi không vẽ, bức tranh đẹp nhường này thì nên cất giữ.” Bà ngắm nghía vài lần mới tiếc rẻ nói, “Mấy nét bút của Tuần Tuần trông yếu hơn hẳn, nhưng không sao, điện hạ sửa tranh tuyệt lắm.”
Mai Như tức ói máu.
Mai Như chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một lần. Nàng vừa thấy Chu Tố Khanh làm bộ làm tịch liền khao khát vạch trần bộ mặt giả dối kia, sau đó khắc trên trán Phó Tranh năm chữ “không có mắt nhìn người”! Sao hắn không trêu ghẹo ai khác mà lại trêu ghẹo vị tài nữ này, mai mốt nhị tỷ tỷ lấy hắn khéo sẽ bị nàng ta bắt nạt ngầm!
Nghĩ đến đây, Mai Như ngoảnh mặt đi và chả hề nói tiếng nào. Phó Chiêu đâu phải người biết giữ mồm nên chẳng mấy chốc đã thuật lại hết hành trình của Chu Tố Khanh.
Hóa ra Chu Tố Khanh đến cùng tự thừa[1] trực thuộc Hồng Lư Tự.
Chu Tố Khanh là tiểu thư nổi danh khắp kinh thành nên đủ tư cách gặp thánh thượng, chưa kể có Hạ Thái phó giới thiệu nữa. Nàng ta bảo muốn đi theo tự thừa của Hồng Lư Tự để mở mang kiến thức lẫn tầm mắt. Thánh thượng nghe vậy thì cao hứng lắm, ông nói rằng nữ nhi triều Đại Ngụy hiếm ai có chí hướng như thế và không bị trói buộc bởi chốn khuê các, vì vậy ông mừng rỡ chấp thuận ngay.
Song Chu Tố Khanh nào ngờ trong lúc bọn họ đến đây, Phó Tranh chịu áp lực từ thánh thượng cũng như lo mất cơ hội tốt nên dẫn người đi trước.
Hôm qua nàng ta mới đến thành Bình Lương, hôm nay theo Mạnh Chính đón đoàn người Phó Tranh.
Chuyến đi này quả thật phí công.
Mai Như nghe xong liền đưa mắt nhìn Chu Tố Khanh đúng lúc nàng ta cũng đang nhìn nàng. Người này nở nụ cười dưới mũ có rèm rồi tiến lên, “Như muội muội.” Khi chào hỏi, nàng ta khéo léo đứng cạnh Phó Tranh.
“Chu tỷ tỷ,” Mai Như đáp lễ.
Mai Như cười khẩy trước hình ảnh hai người kia đứng cạnh nhau như thể bọn họ là một đôi bích nhân. Nàng hờ hững liếc Phó Tranh một cái, ai dè lại đụng trúng đôi mắt đen như mực của hắn.
Chỉ hai người biết hàm ý đằng sau cái liếc mắt này.
Mai Như biếng nhác dời mắt vì không muốn thấy mặt hắn nữa.
Khuôn mặt Phó Tranh lạnh nhạt và không biểu lộ gì, hắn lặng lẽ ngắm Mai Như trong chốc lát rồi mới nhìn sang chỗ khác.
Chu Tố Khanh sửng sốt tột độ.
Bởi vì Mai Như sở hữu cặp mắt hoa đào tuyệt đẹp, nàng chỉ cần thờ ơ liếc nhìn đã đủ tô đậm nét quyến rũ cho ánh mắt, thêm chút hờn dỗi giống mèo con khoe vuốt thì càng khiến trái tim người ta ngứa ngáy.
Chu Tố Khanh chẳng phải người nhận ánh mắt kia mà còn hoảng hốt vì vẻ đẹp của nó, không biết người trực tiếp nhận lấy như Phó Tranh sẽ có cảm xúc gì? Nàng ta nghĩ vậy bèn trộm ngó Phó Tranh dưới lớp rèm.
Người đứng cạnh nàng ta vẫn giữ nguyên bộ mặt dửng dưng thường ngày, hắn khôi ngô tuấn tú nhưng xa cách nghiêm nghị và đậm vẻ lạnh lùng.
Chu Tố Khanh nhìn về phía Mai Như.
Mai Như đã quay đầu đi, không biết Thập Nhất điện hạ nói gì mà nàng nhíu mày ghét bỏ.
Chu Tố Khanh cân nhắc tới lui rồi cười nói, “Nghe bảo Như muội muội đi cùng điện hạ, vậy đồng nghĩa với lập công lớn trước mặt mọi người còn gì? Thế thì điện hạ nhất định phải tuyên dương muội ấy với thánh thượng.” Dứt lời, nàng ta vui vẻ dặn dò Phó Tranh, “Thận Trai ca ca đừng quên đấy!”
Giọng điệu nàng ta thân thiết cứ như là người một nhà với Phó Tranh, còn tiện thể ám chỉ việc Mai Như xuất đầu lộ diện.
Mai Như là một cô nương chưa xuất giá nhưng lại lộ mặt trước người ngoài. Tuy để làm việc quan trọng liên quan tới sự bình an của bá tánh Bình Lương, song suy cho cùng vẫn không danh chính ngôn thuận. Huống hồ nàng vốn dĩ bị Phó Tranh ép buộc. Chuyện này mà truyền đến kinh thành thì chỉ gây hại cho thanh danh Mai Như, nếu tin tức lan rộng ra sợ sẽ thành những phiên bản khó nghe hơn! Chu Tố Khanh lại khác, nàng ta được thánh thượng cho phép nên đây là chuyện vẻ vang.
Thế này hèn gì Mai Tương phiền muộn suốt hành trình.
Mai Như phóng khoáng nên không để bụng, có điều nàng cũng khó nén giận khi nghe Chu Tố Khanh bóng gió. Nàng lạnh nhạt “hừ” một tiếng rồi chỉ cười mỉa chứ chẳng đáp trả.
Phó Tranh thoáng khựng lại, hắn lãnh đạm lắc đầu, “Phái Cẩn, tam cô nương đi theo để chiếu cố Mai công tử thì sao bản vương có thể tuyên dương nàng ấy trước mặt phụ hoàng? Phái Cẩn, ngươi hồ đồ quá.”
Chu Tố Khanh ngẩn người, nàng ta lúng túng ra mặt.
Mai Như cười khanh khách, “Đúng đó Chu tỷ tỷ, ta chỉ đi theo chăm sóc ca ca thì sao có công được? Nhưng Chu tỷ tỷ vượt ngàn dặm xa xôi tới đây nên không có công lao cũng có khổ lao, điện hạ đừng quên báo công nha.”
Mấy lời này thọc trúng chỗ đau của Chu Tố Khanh, nàng ta vẫn giữ vẻ ngoài bình thản nhưng bên trong lại sinh lòng thù địch.
Mai Như cười toe toét rồi ung dung đi tìm Mạnh Chính.
Nàng đã bàn kỹ lưỡng với Phó Tranh về lý do nàng đi theo hắn.
Mai Như đâu ham tranh công, càng chẳng muốn ai biết mình hiểu ngôn ngữ của mấy bộ tộc man rợ. Đến lúc về kinh thành chỉ sợ không giải thích nổi, nàng chả thích gặp rắc rối chút nào! Vì vậy hôm ghé thăm ca ca, Mai Như đã lập giao kèo với Phó Tranh. Nàng không cần ai thừa nhận công lao, Phó Tranh giữ kín chuyện này là được. Mặc dù Phó Chiêu lẫn Mạnh Uẩn Lan đều lờ mờ đoán ra phần nào nhưng Mai Như quyết ngậm chặt miệng, nàng chỉ nói mình đi chiếu cố ca ca nên bọn họ không tiện hỏi nhiều.
Sau khi hàn huyên vài câu, đoàn người khởi hành về thành Bình Lương.
Chu Tố Khanh nhìn lướt qua con ngựa phía sau Mai Như. Phó Tranh và mọi người đều cưỡi ngựa, nàng ta suy tính giây lát rồi mời mọc, “Hay Như muội muội ngồi xe ngựa cùng tỷ tỷ nhé?”
Mai Như đương nhiên cự tuyệt vì nàng ghét nhất ở gần người này. Ai dè Mạnh Chính vô tình nghe thấy, ông lập tức đồng ý, “Tuần Tuần, con lên xe ngựa đi.”
“Dượng…”
Mai Như chưa nói xong thì Mạnh Chính đã sai binh sĩ thuộc cấp dắt ngựa của nàng. Nơi này đông người phức tạp, tiểu cô nương như Tuần Tuần ngồi xe vẫn hơn. Người xuề xòa giống Mạnh Chính hiếm hoi mới được một lần tinh tế nhưng lại khiến Mai Như nôn ra máu.
Hai người ngồi trong xe, ai cũng có nha hoàn riêng nên chẳng nói với nhau câu nào.
Phó Chiêu rất muốn tán dóc cùng Mai Như, mấy ngày không gặp làm hắn có cả đống chuyện phải kể. Song hắn vừa hướng về phía nàng đã bị Phó Tranh giữ rịt cạnh bên bằng gương mặt lạnh tanh. Phó Chiêu đành gục đầu theo sau ca ca.
Chu Tố Khanh mỉm cười, nàng ta giả vờ đùa giỡn, “Như muội muội thân với Thập Nhất điện hạ nhỉ.”
Nàng ta lại gán ghép nàng với Phó Chiêu!
Mai Như hơi bực nhưng vẫn thản nhiên đáp, “Chu tỷ tỷ cứ đùa. Thập Nhất điện hạ vô tư chẳng câu nệ tiểu tiết, hắn gặp tỷ tỷ cũng luôn mồm gọi tỷ tỷ đấy thôi. Thế thì hai người chắc phải thân nhau dữ lắm đúng không?”
Một câu phản pháo giúp lỗ tai Mai Như thảnh thơi.
Đến thành Bình Lương, đoàn người nhanh chóng về trạm dịch. Mai Như tới chào tiểu Kiều thị nhưng chưa kịp nói gì đã bị bà đuổi đi, bà bảo nàng tắm rửa sạch sẽ rồi hẵng đến.
Tức nghĩa bà đang chê nàng dơ.
Mai Như mím môi cười.
Các bà tử đi theo Mai Như biết cô nương nhà mình sắp về nên đun sẵn một thùng nước ấm khổng lồ, Mai Như vừa đến là họ gấp rút hầu hạ nàng tắm rửa.
Toàn thân nàng dính bụi suốt mấy ngày nay, hiện giờ được ngâm mình trong nước ấm khiến nàng cực kỳ thoải mái.
Hai bẹn trầy xước nên dính nước chút thôi là Mai Như đau đớn hít hà. May hồi rời phủ nàng có chuẩn bị thuốc mỡ, nàng tắm xong rồi bôi thuốc lên vết thương. Thuốc mỡ mát lạnh giúp nàng dễ chịu hơn hẳn.
Mạnh Uẩn Lan tới gặp Mai Như trong lúc Tĩnh Cầm đứng sau chải tóc cho nàng.
Các tiểu tỷ muội mới không gặp vài ngày đã có biết bao chuyện cần tâm sự, “Tuần Tuần à, ngươi không biết chứ nương xỉa xói hai cha con ta cả ngày. Nhờ cái vị Chu tỷ tỷ mà nương dễ tính hơn, đêm qua nương còn tính rủ rê nàng ta chong đèn luận bàn nọ kia. Nương thậm chí chẳng quản ta nữa…” Mùi ghen tỵ thoang thoảng trong những từ cuối này.
Mai Như cười giòn giã, “Vậy giờ ngươi có thời gian rảnh học cưỡi ngựa bắn cung với dượng còn gì?”
Nói đến đây, Mạnh Uẩn Lan nổi giận, “Tên điện hạ ngốc nghếch luôn chê cười ta, ta thấy hắn là tức.”
Mai Như nhất thời không hiểu nàng ấy nói ai, thế rồi nàng bật cười, “Thập Nhất điện hạ á…” Phó Thập Nhất là kẻ thích đâm chọt điểm yếu của người ta, Mai Như đã lĩnh giáo tật xấu đó. Nàng cũng biết miệng lưỡi Mạnh Uẩn Lan lợi hại, hai người này mà ở chung một chỗ thì sẽ cãi lộn ầm ĩ. Mai Như tò mò hỏi, “Sao thế? Hắn lại chọc ngươi hả?”
“Thằng nhãi ấy cứ giễu cợt ta không biết lên ngựa!” Mạnh Uẩn Lan giận dữ tố cáo. Phó Chiêu chỉ tình cờ túm được một nhược điểm của Mạnh Uẩn Lan mà bám riết chẳng tha, lần nào gặp hắn cũng chê cười nàng ấy! Mạnh Uẩn Lan vốn là tài nữ đứng thứ hai sau Chu Tố Khanh, giờ tự dưng lại thêm vết nhơ nên hỏi sao nàng ấy không bực chứ?
“Tuần Tuần, hay ngày mai ngươi dạy ta đi,” nàng ấy nài nỉ.
Mai Như ngạc nhiên hỏi lại, “Sao dượng không dạy ngươi?”
“Cha không nỡ để ta học mấy thứ này, nương còn cấm đoán nữa nên sao ông ấy dám…” Mạnh Uẩn Lan chưa nói hết đã lộ vẻ buồn rầu cùng cực.
Mai Như thấy vậy bèn đáp chắc nịch, “Được, để ta dạy cho.”
Sau khi Mai Như thay đồ chỉnh tề, hai người cùng tới viện tử của tiểu Kiều thị và bắt gặp Chu Tố Khanh đang ở đấy trò chuyện rất ăn ý với bà. Mạnh Uẩn Lan trề môi, nàng ấy phải giữ hình tượng nên đành chào một tiếng, “Chu tỷ tỷ.”
Chu Tố Khanh đưa mắt nhìn, Mai Như chỉ gật đầu chào qua loa rồi thi lễ với tiểu Kiều thị.
Tiểu Kiều thị phất phất tay như thể lười quan tâm các nàng, Mai Như cùng Mạnh Uẩn Lan nhanh nhẹn ngồi xuống.
Mai Như nhét quả hạnh xanh vào mồm, Chu Tố Khanh cười hỏi, “Nghe nói Như muội muội đang giúp Kiều tiên sinh biên soạn tài liệu?”
Mai Như gật đầu.
Tiểu Kiều thị giải thích, “Tuần Tuần chả thạo cầm kỳ thư họa nhưng hỗ trợ viết lách khá ổn và không bị mắc lỗi.”
Mai Như hơi bực, dì mình nhận xét có thẳng toẹt quá không vậy? Thật chẳng giữ sĩ diện giùm nàng gì cả. Song tính tiểu Kiều thị xưa nay vẫn thế nên Mai Như chỉ biết nuốt cục tức này vô bụng.
Chu Tố Khanh ngần ngừ đề nghị, “Thập Nhất điện hạ kể dạo này Như muội muội chuyên tâm vẽ một tác phẩm lớn, muội có thể cho ta xem không?”
Những lời trên khiến Mai Như tức hộc máu, Phó Chiêu hễ mở miệng là cái gì cũng khai ra hết!
Chu Tố Khanh đang nhắc tới bức tranh mà Mai Như vẽ trên đường đến đây nhưng giờ vẫn chưa hoàn thành; e rằng nàng ta tâng bốc Mai Như chỉ để lát nữa khiến nàng mất mặt.
Mai Như tự biết khả năng của bản thân nên dĩ nhiên từ chối, “Ta vẽ chơi thôi và chưa vẽ xong nữa, không lọt nổi vào mắt xanh mọi người đâu.”
“Như muội muội thật khách khí.” Chu Tố Khanh giả lả khen, “Ta nhớ rõ bức mai đỏ muội vẽ vào sinh nhật ta năm ngoái, chỉ với vài nét bút mà tạo nên những nhánh cây giống như đúc.”
Chu Tố Khanh còn bày đặt ca ngợi nàng, Mai Như thầm cười khinh bỉ.
Ai ngờ tiểu Kiều thị lại thấy hứng thú, bà không biết Tuần Tuần cũng vẽ tranh nên bảo, “Tuần Tuần, đã vậy thì con lấy ra cho mọi người xem trước đi.”
Mai Như hết cách, nàng miễn cưỡng sai Tĩnh Cầm về phòng lấy tranh.
Bởi vì Mai Như làm biếng cũng như chẳng có tâm tình vẽ vời, bức tranh này quả thật dở dang. Tranh được mở ra trước mặt mọi người nhưng bọn họ chỉ thấy nét bút tán loạn với các nét đậm nhạt đan xen, và một bố cục rời rạc.
Tiểu Kiều thị lẫn Chu Tố Khanh trố mắt nhìn. Bọn họ phản ứng y hệt Phó Chiêu, cả hai chẳng hiểu Mai Như vẽ gì nên không biết nói thế nào.
Cả phòng im phăng phắc, tiểu Kiều thị cau mày, “Tuần Tuần, con vẽ…” Bà dừng một lúc lâu mới bối rối tiếp lời, “Tuần Tuần, tranh của con lạ quá, con vẽ gì thế?”
Đây không phải phong cách vẽ tranh bình thường, nó thật sự gây khó hiểu cho người nhìn.
Mai Như ngượng ngùng thè lưỡi, nàng cũng biết mình vẽ linh tinh thì sao được mấy người này đánh giá cao.
Chu Tố Khanh đề xuất, “Kiều tiên sinh, kỹ năng vẽ của hai ta đều kém hơn Yến Vương điện hạ, chi bằng chúng ta mời ngài ấy bình luận thử xem?”
Nàng ta rõ ràng mưu toan làm nàng mất mặt trước Phó Tranh.
Mai Như cự tuyệt, “Ta đâu dám làm phiền điện hạ.”
“Như muội muội, có gì phiền đâu chứ?” Chu Tố Khanh nói, “Thận Trai ca ca thích vẽ tranh nhất, chúng ta cứ coi đấy là văn nhân bàn luận tác phẩm thôi.”
Tiểu Kiều thị là người một lòng theo đuổi văn chương và hội họa, bà cũng muốn nghe Phó Tranh bình phẩm nên phái nha hoàn đi hỏi. Lát sau, nha hoàn trở về bẩm báo, “Điện hạ nói mình đang rảnh.” Thế là tiểu Kiều thị sai người đưa tranh tới chỗ hắn, sau đấy bà nghiêng đầu hỏi Mai Như, “Tuần Tuần, rốt cuộc con vẽ gì thế?”
Mai Như xấu hổ trả lời, “Dì, Tuần Tuần vẽ những dãy núi và bờ ruộng nối tiếp nhau.”
Tiểu Kiều thị ngỡ ngàng, “Mấy nét bút đậm nhạt lộn xộn của con là bờ ruộng?”
Mai Như mắc cỡ gật đầu.
Tiểu Kiều thị vừa cười vừa lắc đầu, “Thế này thì ai nhìn ra được? Sao lại vẽ kiểu đó?” Bà quay sang Chu Tố Khanh, “Có khi Yến Vương điện hạ cũng chịu thua mất.”
Chu Tố Khanh chỉ cười nhạt chứ không đáp lời.
Quả nhiên, nha hoàn truyền lời lại rằng, “Điện hạ bảo chưa từng gặp ai vẽ tranh như vậy, điện hạ quyết định giữ lại tranh để suy nghĩ thêm.”
Môi Mai Như vô thức giật giật.
Chu Tố Khanh thấy sắc mặt nàng khác thường bèn trấn an, “Như muội muội, Thận Trai ca ca luôn nghiêm khắc với việc vẽ tranh nên muội chớ trách móc.”
Mai Như nghe vậy liền bực mình. Ai cần ngươi thay hắn nói chuyện? Phó Tranh thích nhị tỷ của ta chứ có thích ngươi đâu!
Suy nghĩ trên khiến Mai Như thầm mong chuyến đi săn mùa thu mau tới.
Vào chuyến đi săn mùa thu ở kiếp trước, Phó Tranh cứu nhị tỷ nên nảy sinh tình yêu sâu đậm. Cùng năm ấy, nàng trộm ngắm Phó Tranh dẫn đến những việc làm hồ đồ về sau.
Mai Như thở dài, nàng hy vọng kiếp này nhị tỷ có thể lấy tình lang.
Hôm sau Mai Như ghé qua chỗ tiểu Kiều thị và phát hiện Chu Tố Khanh cũng có mặt. Nàng bỗng đồng cảm với Mạnh Uẩn Lan; Chu Tố Khanh dai như đỉa đói, nàng ta chường mặt đi khắp nơi. Song Chu Tố Khanh là khách quý của tiểu Kiều thị, ngay cả Mạnh Chính cũng vô cùng đáng thương mà xếp sau nàng ta.
Mọi người nói chuyện một hồi thì bên ngoài có người đến thông báo, “Yến Vương điện hạ gọi người tới lấy tranh của tam cô nương.”
Tiểu Kiều thị phái nha hoàn đi lấy, sau đó nha hoàn vác biểu cảm kỳ quái trở về.
Trực giác mách bảo Mai Như rằng người nọ chắc chắn không nói gì hay ho.
“Điện hạ nói sao?” Tiểu Kiều thị nhấp ngụm trà rồi hỏi.
Nha hoàn đáp, “Điện hạ nói nét bút của tam cô nương hơi non nớt, vẽ quá cẩu thả nên bố cục nhìn chung không tốt…”
Biết ngay mà!
Mấy lời này vừa vào tai là Mai Như phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi. Tranh nàng vẽ liên quan gì đến hắn? Ai mướn hắn nhận xét? Thật đáng giận!
Nha hoàn nói đến đây thì ngừng lại, tiểu Kiều thị cười cười, “Điện hạ có nhìn ra tranh vẽ gì không?”
Nha hoàn trả lời, “Điện hạ bảo mọi người cứ nhìn sẽ biết.”
Tiểu Kiều thị lẫn Chu Tố Khanh đều thấy quái lạ. Hôm qua bọn họ đoán không ra nội dung tranh thì hôm nay xem lại có ích gì? Chẳng lẽ giờ họ có thể hiểu à?
Ngay sau đấy, nha hoàn cẩn thận trải bức tranh lên bàn. Mọi người lại gần để xem và không khỏi sững sờ.
Bức tranh vẽ lung tung ngày hôm qua đã chuyển mình với tầng tầng lớp lớp những dãy núi bao la hùng vĩ khiến người xem choáng ngợp. Các nét bút ngổn ngang lộn xộn hoàn toàn hòa vào tranh, chúng biến thành bờ ruộng đan xen giữa non sông tráng lệ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy dòng suối nhỏ và chú trâu chậm chạp cày ruộng. Cơ thể, hai sừng, cùng cái đuôi phe phẩy như đang đuổi côn trùng; đây mới là vẽ giống như đúc.
Chu Tố Khanh bần thần hoàn hồn rồi liếc Mai Như; ánh mắt nàng ta đầy ý tứ sâu xa.
Mai Như lạnh lùng nhíu mày.
Phó Tranh chẳng những nhìn ra nàng vẽ gì mà còn hoàn tất giùm kẻ lười biếng là nàng đây? Hắn…cố vẽ đẹp xuất sắc để chê cười nàng?
Thậm chí Phó Tranh còn đóng con dấu đặc trưng lên tranh. Mai Như càng nhìn hai chữ “Thận Trai” càng thấy bực tức, nàng vung tay ra lệnh cho nha hoàn, “Mau đốt nó đi.”
“Sao lại đốt?” tiểu Kiều thị ngăn cản. “Yến Vương điện hạ lâu rồi không vẽ, bức tranh đẹp nhường này thì nên cất giữ.” Bà ngắm nghía vài lần mới tiếc rẻ nói, “Mấy nét bút của Tuần Tuần trông yếu hơn hẳn, nhưng không sao, điện hạ sửa tranh tuyệt lắm.”
Mai Như tức ói máu.
Danh sách chương