Mai Như đi theo Phó Tranh vào quân doanh.

Lúc đó Mạnh Chính đang ở bên trong gãi đầu đi tới đi lui chửi con mẹ nó. Chính là đang mắng hai thám tử kia sống chết cũng không mở miệng. Quân doanh đương nhiên có không ít người hiểu được tiếng người Hồ, nhưng hai gã thám tử này khẩu âm quả thật rất kỳ quái, không biết là sinh ra ở chỗ nào. Ở phương bắc, các bộ lạc phân tán rộng, nên không nghe hiểu thì cũng không có gì là kỳ quái, nhưng bên trong thật sự đang nén giận.

Nhìn thấy Mai Như và Phó Tranh tới, Mạnh Chính ngừng bước chân, nghi hoặc nói: " Điện hạ, Tuần Tuần sao hai người lại đến đây."

Phó Tranh tóm tắt sự việc một lượt, Mạnh Chính càng thêm kinh ngạc: " Tuần Tuần, con làm sao biết."

" Dượng." Mai Như vô cùng bình tĩnh nói dối: " Ban đầu trong phủ có mời Hứa phu tử khi trẻ đã đi rất nhiều nơi, vì thế học không ít tiếng địa phương, Tuần Tuần liền nghe trộm của phu tử để học, ngẫu nhiên có thể hiểu được một ít."

Cớ này đêm hôm qua Mai Như đã suy nghĩ kĩ.

Mai phủ ban đầu quả thật đã mời được Hứa phu tử khi trẻ đã đi rất nhiều nơi, hiện tại đã không ở Mai phủ, không biết đi chỗ nào tiêu dao tự tại rồi. Bây giờ tìm không thấy ông ấy, đương nhiên sẽ không đi tìm người đối chứng. Lấy cờ này chính là ổn thoả nhất.

Mạnh Chính là một người thô kệch, nghe Mai Như nói xong, căn bản không có nghi ngờ gì, khuôn mặt vừa không kiên nhẫn cũng thoải mái đi chút ít.

" Tuần Tuần lúc này đến giúp đỡ dượng đúng là đại ân." Mạnh Chính haha cười.

Trên mặt Mai Như đỏ mặt vì xấu hổ thẹn thùng, lại mềm giọng nói: " Dượng, chuyện này trở về đừng nói cho cha mẹ con biết, đúng rồi, cũng không thể nói cho lão tổ tông! Nếu lão tổ tông biết, nhất định sẽ trách phạt con."

Giọng nói nàng mềm mại, tràn đầy tâm tư không muốn người nhà biết.

Mạnh Chính là người thô kệch nên nghe không hiểu, đáp ứng với nàng nói: " Dượng tuyệt đối không nói ra."

Mai Như lúc này cười.

Phó Tranh rũ mắt xuống.

Mai Như đang đứng bên cạnh Mạnh Chính, trên mặt đã tháo mũ choàng xuống, cô nương da trắng nõn nà, trên mặt tươi cười, ý cười kia như dùng lòng bàn tay nâng lên một đào hoa mỏng, mà cặp mắt đào hoa kia lúc nhìn người vô cùng rõ ràng, thật đúng là có chút doạ người.

Cong cong khoé miệng, Phó Tranh dời mắt.

Mạnh Chính dẫn Mai Như đến chỗ giam phạm nhân trong doanh trướng.

Phó Tranh trầm mặt đứng ở đằng sau, hắn không đi theo vào, một mình đứng ở bên ngoài. Lại nói, những việc này không phải là việc hắn nên hỏi, việc quân sự này hắn cũng không nên nghe. Hắn là một Vương gia nhàn hạ, ở dưới mí mắt của Thái tử, có chút kị.

Nhưng không cần tập trung suy nghĩ, cũng có thể nghe được giọng nói của tiểu nha đầu bên trong kia.

Vị Tam cô nương này lúc đầu sẽ không chắc chắn biết tiếng người Hồ, vừa lạnh nhạt lại vừa gượng gạo, cực kỳ miễn cưỡng, nhưng bây giờ khẳng định nàng có thể nghe hiểu được người Hồ nói gì. Hai thám tử kia lúc đầu còn ngang ngược mạnh miệng, rầm rì, hùng hổ, nhưng đến khi phát hiện Mai Như có thể nghe hiểu được, giọng nói mất tự nhiên mà biến đổi một chút.

Bọn họ mắng một câu, Mai Như giải thích một câu.

Những lời này đại khái là mắng rất khó nghe, cố tình làm Mai Như bất động, toàn bộ bình tĩnh dịch lại thành: " Dượng, bọn họ đang mắng người."

Hai thám tử kia thẹn quá hoá giận, giống như càng ngày càng mắng quá đáng, càng ngày càng khó nghe. VÌ thế Mai Như sửa lại lời, chỉ bình tĩnh nói: " Dượng, bọn họ vẫn còn đang mắng người."

Giống như là đang phân cao thấp.

Cuối cùng, bọn họ không mắng nữa. Mai Như lại nói: " Dượng, bọn họ không mắng, có nên cho bọn họ ngụm nước cho đỡ khát không."

Thật là miệng lưỡi sắc bén, thật có thể đem người khác bức điên.

Phó Tranh nhịn không được khoé miệng lại cong lên.

Hắn quay mặt đi, nhàn nhạt nhìn chỗ khác, đôi mắt câu dẫn người kia ngăn không được nhìn về hướng mặt trời, đáy mắt đen như mực hiện lên ý cười, không thể che giấu.

Phó Tranh than một tiếng, lắc lắc đầu.

Ước chừng qua ba mươi phút, Phó Tranh xoay người lại.

Mai Như có chút không phòng bị, bước chân bất giác cứng lại. Nàng quả thật không nghĩ đến hắn còn ở chỗ này, nháy mắt tiếp theo, cả người đề phòng nhìn Phó Tranh một cái.

Cho dù là cách mũ choàng, tầm mắt kia như chiếc dao nhỏ xẻo trên người hắn.

Phó Tranh bình tĩnh chịu đựng lưỡi dao này, sắc mặt vô cảm.

Mạnh Chính cũng đi ra ngoài doanh trướng. Sắc mặt ông tuy rằng nhẹ nhàng hơn một ít, nhưng vẫn gắt gao: " Tuần Tuần, hai người kia thật sự rất mạnh miệng, hôm nay uỷ khuất con rồi."

Mai Như lại cười, ngược lại trấn an Mạnh Chính: " Dượng, này có cái gì quan trọng đâu? Chuyện quân quan trọng, hiện giờ chỉ uỷ khuất lỗ tai của con, thật sự là việc nhỏ."

" Tuần Tuần trí tuệ không tồi." Mạnh Chính gật đầu khen ngợi: " Hôm nay trước tiên cứ như thế đã, ngày mai ljai đến, dượng phái người đưa con về Bình Lương phủ."

Mai Như cười trả lời: " Vâng ạ."

Phó Tranh ở một bên nhàn nhạt mở miệng nói: " Mạnh tổng binh, bổn vương cũng về, vừa hay có thể hộ tống Mai cô nương."

" Như thế rất tốt." Mạnh Chính ha ha cười nói, cùng tiểu Kiều Thị giống nhau, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn cả.

Tuy trong lòng Mai Như chán ghét, hận không thể tránh hắn như rắn rết, nhưng nhất thời không tìm được lý do gì để cự tuyệt, tránh ở dưới mũ choàng, thật mạnh nhăn mi, cùng dượng cáo từ."

Dẫn Mai Như tiến lên vài bước, hắn mới đi phái trước.

Mai Như nao nao, cảm thấy một màn này không rõ ràng.

Đối với sự hiểu biết Mai Như về Phó Tranh, người này hôm nay quá mức yên lặng, hắn muốn biết, hắn hoài nghi, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Quả nhiên, Phó Tranh hỏi nàng: " Tam cô nương, những tiếng người Hồ đó ngươi học được từ đâu?"

Mai Như bình tĩnh nói: " Điện hạ, vừa rồi ta ở trước mặt dượng đã nói qua rồi."

" Nói qua cái gì?" Phó Tranh nhàn nhạt hỏi lại, phảng phất như trước kia chưa từng nghe thấy.

Người này lại đang ép nàng...Mai Như hơi bực, đem chuyện với Hứa phu tử lấy ra tiếp tục đối phó với Phó Tranh.

Nàng còn chưa nói xong, Phó Tranh liền xuy một tiếng, cười.

" Sao Tam cô nương lại gạt người?" Phó Tranh hỏi nàng.

Mai Như đạm nhiên trả lời: " Điện hạ gạt người, ta nào có gạt người."

Phó Tranh dừng bước, nghiêng người nhìn nàng, tiếp tục hỏi: " Tam cô nương tại sao không nói thật?"

Mai Như bị hắn ép không có đường lùi, bực chết mất, sặc nói: " Ta chính là không muốn nói! Điện hạ có thể như thế nào?"

Phó Tranh nhàn nhạt nói: " Còn có thể như nào?"

Mai Như thật có thể nôn ra một bụng máu.

Nàng lạnh mặt, chán ghét nói: " Một khi đã vậy, làm phiền điện hạ cách xa ta một chút, miễn cho người khác lại tưởng điện hạ làm khó một cô nương, ảnh hưởng đến thanh danh của điện hạ.

Chỗ nào đó bỗng dưng thoáng căng thẳng, Phó Tranh chó chút ngây người.

Nháy mắt tiếp theo, Mai Như đã chui vào trong xe.

Khoảnh khắc ngồi định rồi, Mai Như thở phào một hơi, không cần đối mặt với Phó Tranh, thật sự A di đà phật, thật tốt quá.

Trên đường hồi phủ, vẫn là không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng bánh xe kẽo kẹt, tiếng vó ngựa của Phó Tranh lúc này cũng nhẹ nhàng, hắn giục ngựa đi phía trước, có chút chậm.

Dịch được hai trang sách, Mai Như giật mình, không khỏi cười khổ.

Lại nói tiếp, nàng có thể hiểu được những tiếng này của người Hồ, cũng nhờ Phó Tranh ở phía trước.

Ngày trước Mai Như cứ đuổi theo Phó Tranh. Phó Tranh không thèm phản ứng với nàng, cả ngày không thấy bóng dáng, Mai Như ăn không ngồi rồi, đơn giản ở trong doanh tướng học mấy câu thượng vàng hạ cám *, miễn cưỡng có thể nghe hiểu được. Còn chưa đủ, sau này chiến công của Phó Tranh càng ngày càng nhiều, sốt ruột hộ việc con nối dõi của hắn, bệ hạ vì thế có thưởng, thường thường tiến cống một số tù binh mỹ nữ ở các phiên bang đến Yến Vương phủ, người sau đẹp hơn người trước。

*hỗn tạp

Phó Tranh không có gì hứng thú, Mai Như dù sao cũng nhàn rỗi, thấy một đống mỹ nhân ở đó, còn ăn trong phủ, mặc trong phủ, liền bảo các nàng ca hát để Mai Như giải buồn. Bọn họ không biết Nguỵ Triều khúc, bèn hát những bài ở quê nhà họ.

Dần dà, mưa dầm thấm lâu, Mai Như có thể nghe hiểu được đa số.

Nàng thật sự không ngờ đến, sống lại đời này, các kỹ xảo vô dụng đó còn có tác dụng...

Nghĩ vậy chút, Mai Như lại nở một nụ cười khổ.

Ngựa vào trong BÌnh Lương Thành, Mai Như liền phân phó Mai Như trực tiếp đi đến y quán ( y viện), nàng còn muốn đi tìm ca ca.

Cũng không biết thương thế ca ca như thế nào.

Nghĩ như thế, Mai Như càng thêm nóng lòng, nàng bảo Tĩnh Cầm ra ngoài nói với Phó Tranh một tiếng.

Thục Liêu Phó Tranh nghe xong, liền nói: " Công tử nhà ngươi đã không còn trong đó."

Tĩnh Cầm a một tiếng, Mai Như ngồi ở trong xe cũng ngẩn ra.

Nhìn về xe ngựa đằng sau, ngừng lại một chút, Phó Tranh lạnh lùng nói: " Các ngươi cùng người hầu của bổn vương đi thôi."

Nói, hắn mặt vô biểu tình giục ngựa đi.

Mai Như trong lòng sinh nghi, nàng lặng lẽ vén rèm lên, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng của Phó Tranh.

Truyện đăng duy nhất ở wattpad @gau0511

Cùng kiếp trước giống nhau, thẳng tắp, xa vời, một người.

Nàng rũ xuống màn che, không muốn nhìn.

Thạch Đông dẫn bọn họ đến chỗ nông trạch.

Lúc Mai Như nhìn thấy Mai Tương, hắn đang nằm ở trên giường hừ hừ. Nhìn thấy Mai Như, Mai Tương cũng hoảng sợ: " Muội muội, sao muội lại tới đây?"

" Ca ca, huynh như thế nào....." Câu tiếp theo Mai Như thật sự không nói lên lời.

Ca ca của nàng khi ở kinh thành đã bị cha dạy dỗ cho một trận, hiện giờ lại bị thương, từng khối thâm tím trên người, lại còn quận băng vải, thật sự không nhìn ra bộ dáng nào hết.

Mai Như nhìn trong mắt, thật sự chua xót, vành mắt nàng không nhịn được lại đỏ lên.

" Ca ca rốt cuộc bị sao thế này? Người thế nào lại cũng..." Mai Như nhìn bên ngoài, thấy Thạch Đông đang đứng trong sân, nàng thu hồi tầm mắt, đè thấp âm thanh: " Ca ca, sao huynh lại ở cùng Yến Vương điện hạ?"

Mai Tương than một tiếng, kể lại sự việc.

Nguyên nhân chính là, lúc hắn từ kinh thành đến Trường An, Mạnh Chính đang chuẩn bị xuất phát đến Bình Lương phủ. Mai Tương vừa nghe, lập tức liền cảm thấy lúng túng. Hắn chưa bao giờ cầm đao ra chiến trường, hắn cái gì cũng chưa trải qua, ngày thường đến con gà còn chưa giết qua, huống chi là liều mạng? Mạnh Chính thấy thế, giận sôi máu, lại không có thời gian dạy hắn, đành để hắn tuỳ tiện.

Mai Tương ở Trường An mấy ngày, qua mấy ngay sau, lại cảm thấy băn khoăn, vì thế đến Bình Lương phủ.

Biết rõ Bình Lương Phủ là huyện nhỏ, liền gặp mấy người Hồ xằng bậy. Hắn tay trói gà không chặt, tất cả đều bị cướp mất, còn trúng đao, cuối cùng không nghĩ đến vẫn là Yến Vương điện hạ cứu hắn.

Mạnh Chính nghe được chuyện này càng tức giận, nói thẳng quân doanh không nuôi phế vật, căn bản không muốn nhìn thấy người cháu trai vô dụng này.

Phó Tranh liền giúp hắn sắp xếp ở đây, tìm người đến chăm sóc, còn mời đại phu đến.

Mai Như nghe xong, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười. Nhìn ca ca mình trước mắt, nàng than một tiếng, gọi một tiếng " ca ca", cũng không biết nói gì cho phải.

Chợt, Mai Như bắt được một chỗ sai, nàng hồ nghi hỏi Tĩnh Cầm: " Đêm qua ai nói với ngươi là ca ca ở y quán?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện