Ba ngày sau, lúc Trầm Dung Dương đang ở trong viện ngắm hoa, tưới nước, thì có thị nữ đến thông báo, giáo chủ đã xuất quan, hiện tại muốn gặp y.
Thị Kiếm đẩy Trầm Dung Dương đi theo phía sau Tiêu Dực, băng qua tầng tầng lớp lớp sân nhỏ cùng hành lang trong giáo. Tốc độ của Tiêu Dực không nhanh không chậm, mỗi địa phương đi qua đều rất chú ý, hết lần này đến lần khác quanh đi quẩn lại tại một vài nơi. Lúc bọn họ từ hành lang phía tây đi sang phía đông, trên đường băng ngang qua một hồ sen, hoa sen trong hồ đã héo tàn gần hết, nhưng khi tới cuối hành lang thì lại thấy sen nở rộ, cánh hoa non nớt mà tươi đẹp, Trầm Dung Dương nhìn thấy không khỏi thầm khen một tiếng. Bắc Minh giáo sùng đạo, trong này chỉ sợ có ẩn giấu huyền cơ, còn có chút mô phỏng theo thuật phong thủy, lấy những kiến thức phong thủy mà y từng tiếp xúc qua, cũng nhìn không ra cảnh trí lạ lùng kiểu này là có ý nghĩa gì.
“Chính là ở đây, Trầm lâu chủ mời vào, còn thị đồng của ngươi không thể cùng vào, thứ lỗi.” Tiêu Dực chìa tay dẫn đường, phía trước là một tòa đại điện nguy nga cao ngất, có chút giống với Tam Thanh điện y từng gặp qua ở Võ Đang, thế nhưng lại không có mùi nhang đèn lượn lờ như ở Tam Thanh điện, thay vào đó có một chút phong thái đặc thù trang nghiêm thoát tục, lại không mất ý nghĩa thực dụng. Từ đại điện tiếp tục đi về phía trước, là một thềm đá vừa dài vừa dốc, Tiêu Dực kỹ tính, biết Trầm Dung Dương đi đứng bất tiện, nên dẫn bọn họ đi đường vòng.
“Tại sao?!” Thị Kiếm nhíu mày, hắn nghĩ từ lúc tới Bắc Minh giáo, bọn họ hoàn toàn bị lạnh nhạt, lấy thân phận của công tử mà nói, chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy.
Trầm Dung Dương thờ ơ, đạm nhiên cười: “Đa tạ. Thị Kiếm, ngươi ở bên ngoài chờ đi.”
Thị Kiếm liền câm miệng không nói.
Ngoài đại điện ngoại trừ vài cái ghế cùng cái bàn ở chính giữa ra thì không còn gì, gió từ cửa sổ thổi vào làm mành che tung bay bốn phía, càng lộ vẻ mênh mông trống trải. Trầm Dung Dương ngồi trên xe đẩy, hơi hơi nhắm mắt tựa hồ đang dưỡng thần, làn gió mùa thu nhẹ nhàng mát mẻ, phe phẩy mái tóc bên lỗ tai làm y có chút ngứa. Bắc Minh giáo không phải là nơi quá ồn ào, nhưng từ ngoài điện có thể nghe thấy tiếng chim hót rõ ràng, ngay cả tiếng nước chảy phía xa xa cùng thanh âm trò chuyện của giáo chúng cũng đều nghe được, lộ vẻ yên bình vô cùng. Hồi lâu, Trầm Dung Dương mới yên lặng mở mắt, cười nói: “Lục giáo chủ nếu đã tới, sao không hiện thân?”
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh màu thiên thanh tựa như xé rách hư không mà xuất hiện trước mặt y, hai tay chắp sau lưng, tóc búi cao, đầu đội mũ ngọc, hắn đứng đó nhìn y, vẻ mặt thản nhiên.
*Màu thiên thanh: màu xanh da trời.
Thần sắc trên mặt hắn cũng không giống với Trầm Dung Dương lúc nào cũng bình tĩnh, hờ hững, mà giống như một pho tượng trống rỗng, thanh tĩnh cùng lãnh đạm.
Đối với người tập võ mà nói, tu vi của hắn chắc chắn đã đạt tới cảnh giới, rất ít đem vạn sự vạn vật để ở trong lòng. Người đứng trong trời đất, trời đất tự nhiên cũng ở trong lòng người, võ công của Lục Đình Tiêu vốn xuất thân từ đạo giáo, đạo pháp tự nhiên, phỏng theo luật âm dương, lấy cái mộc mạc áp chế cái rườm rà, lấy đơn giản đối phó phức tạp. Biểu hiện trên mặt có vẻ lạnh lùng thản nhiên, cũng không phải hắn giả vờ thanh cao, mà là tâm tình trong lòng rất ít dao động.
Lục Đình Tiêu thản nhiên nhìn y, khiến y đột nhiên nhớ tới tượng phật trong miếu, vẻ mặt từ bi nhân hậu từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, đương nhiên Lục Đình Tiêu cùng hai chữ từ bi kém rất xa, thế nhưng cảm giác lại cực kỳ tương tự.
“Cửu ngưỡng.” Hắn tổng cộng dùng hai chữ để chào hỏi, sau đó lại có chút hiếu kỳ mà hỏi tiếp: “Ngươi làm thế nào phát hiện ra ta?”
*Cửu ngưỡng: Ngưỡng mộ đã lâu.
“Một cao thủ võ công, có thể đem thân thể, thậm chí cả hô hấp đều giấu đi, nhưng cho dù ẩn giấu khéo thế nào, “khí” cũng không thể mất đi.” Trầm Dung Dương cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích.
“Khí?” Lục Đình Tiêu hơi nhíu mày, trên mặt không có biểu cảm: “Ngươi là chỉ hơi thở.”
“Có thể nói như thế.” Trầm Dung Dương gật đầu. “Cách thức ẩn thân của Lục giáo chủ có chút tương tự với Đông Doanh nhẫn thuật, nhưng cao siêu hơn rất nhiều, nếu không phải vừa rồi có một ít tiếng gió khác thường, ta cũng không thể nhận ra.” Người khác cho dù đạt đến trình độ võ công như y, cũng chưa hẳn phát hiện được sự tồn tại của Lục Đình Tiêu. Đều là bởi vì từ nhỏ bị tàn tật, không thể đi lại như người bình thường, khinh công lại càng không thể học, chỉ có thể nỗ lực ở phương diện khác, cho nên cảm giác của y so với bất luận người tập võ nào đều nhạy bén hơn, cả mắt tai mũi miệng và tay, đều có thể phản ứng trong thời gian ngắn nhất. Toàn bộ những thứ này, nếu không phải trải qua ngày đêm luyện tập gian khổ cùng ý chí bản thân, tuyệt đối không thể đạt được trình độ võ công như ngày hôm nay.
*Đông Doanh nhẫn thuật: Giống thuật ẩn thân của Ninja Nhật Bản.
“Nhẫn thuật của người Oa, bất quá cũng chỉ có bề ngoài.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, ngữ khí cũng không phải phủ định một cách tự cao tự đại, mà thực sự chỉ là một câu trần thuật thông thường. Về phần vì sao chỉ có bề ngoài thì hắn không có nói tiếp, lại chuyển đề tài: “Mục đích mà Trầm lâu chủ đến đây?”
*Người Oa: Người Trung Quốc cổ gọi người Nhật Bản là người Oa.
“Tại hạ có mấy vị bằng hữu bị trúng một loại Ly hồn thuật, thần trí không rõ, vẫn còn đang mê man, thuốc và châm cứu đều không có tác dụng, nghe nói quý giáo có một môn bí pháp, có thể mê hoặc và khống chế tâm trí người khác, Trầm mỗ mạo muội muốn nhờ Lục giáo chủ giúp đỡ một phen.”
“Bọn họ là gì của ngươi?” Ánh mắt Lục Đình Tiêu chưa từng dừng lại trên chân y, đối với hắn mà nói, người trước mắt đã đủ tư cách làm đối thủ ngang hàng của hắn, mà loại tư cách này không liên quan tới vẻ bên ngoài.
“Bằng hữu.” Trầm Dung Dương có hỏi tất đáp, vẻ mặt bình tĩnh.
“Người trúng Ly hồn thuật, bề ngoài hôn mê bất tỉnh, nhưng tinh thần lại đang chìm đắm trong những chuyện cũ mà bản thân lưu luyến nhất, không thể tự kiềm chế, cũng giống như ác mộng, đánh thức bọn họ chưa hẳn đã là chuyện tốt. Ngươi không nên đối cái gì cũng đều quá mức lưu tâm, như vậy không tốt cho sự tiến bộ võ học.” Lục Đình Tiêu lần thứ hai nhíu mày, tựa hồ rất luyến tiếc người trước mắt, hứng thú của y đối với những chuyện này tựa hồ đã vượt qua sự chuyên tâm dành cho võ công, nói như vậy, có lẽ qua vài năm nữa, ngay cả y cũng không đủ để trở thành đối thủ của hắn.
“Người sống trên đời, luôn luôn có rất nhiều ràng buộc, muốn có thứ gì đó, không nhất định là phải vứt bỏ hết thẩy mọi thứ còn lại, tựa như Lục giáo chủ thống lĩnh Bắc Minh giáo, cũng có thể theo đuổi võ học.” Trầm Dung Dương mỉm cười: “Mấy người kia, Trầm mỗ có lý do không thể không cứu, còn thỉnh Lục giáo chủ thành toàn, nếu như có bất luận yêu cầu gì, Trầm mỗ sẽ tận lực.”
Lục Đình Tiêu nhìn y một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi cởi y phục.”
Cho dù Trầm Dung Dương ung dung, bình tĩnh, cho dù y liệu sự như thần, nhưng yêu cầu cổ quái này cũng khiến y không khỏi ngẩn người.
Thị Kiếm đẩy Trầm Dung Dương đi theo phía sau Tiêu Dực, băng qua tầng tầng lớp lớp sân nhỏ cùng hành lang trong giáo. Tốc độ của Tiêu Dực không nhanh không chậm, mỗi địa phương đi qua đều rất chú ý, hết lần này đến lần khác quanh đi quẩn lại tại một vài nơi. Lúc bọn họ từ hành lang phía tây đi sang phía đông, trên đường băng ngang qua một hồ sen, hoa sen trong hồ đã héo tàn gần hết, nhưng khi tới cuối hành lang thì lại thấy sen nở rộ, cánh hoa non nớt mà tươi đẹp, Trầm Dung Dương nhìn thấy không khỏi thầm khen một tiếng. Bắc Minh giáo sùng đạo, trong này chỉ sợ có ẩn giấu huyền cơ, còn có chút mô phỏng theo thuật phong thủy, lấy những kiến thức phong thủy mà y từng tiếp xúc qua, cũng nhìn không ra cảnh trí lạ lùng kiểu này là có ý nghĩa gì.
“Chính là ở đây, Trầm lâu chủ mời vào, còn thị đồng của ngươi không thể cùng vào, thứ lỗi.” Tiêu Dực chìa tay dẫn đường, phía trước là một tòa đại điện nguy nga cao ngất, có chút giống với Tam Thanh điện y từng gặp qua ở Võ Đang, thế nhưng lại không có mùi nhang đèn lượn lờ như ở Tam Thanh điện, thay vào đó có một chút phong thái đặc thù trang nghiêm thoát tục, lại không mất ý nghĩa thực dụng. Từ đại điện tiếp tục đi về phía trước, là một thềm đá vừa dài vừa dốc, Tiêu Dực kỹ tính, biết Trầm Dung Dương đi đứng bất tiện, nên dẫn bọn họ đi đường vòng.
“Tại sao?!” Thị Kiếm nhíu mày, hắn nghĩ từ lúc tới Bắc Minh giáo, bọn họ hoàn toàn bị lạnh nhạt, lấy thân phận của công tử mà nói, chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy.
Trầm Dung Dương thờ ơ, đạm nhiên cười: “Đa tạ. Thị Kiếm, ngươi ở bên ngoài chờ đi.”
Thị Kiếm liền câm miệng không nói.
Ngoài đại điện ngoại trừ vài cái ghế cùng cái bàn ở chính giữa ra thì không còn gì, gió từ cửa sổ thổi vào làm mành che tung bay bốn phía, càng lộ vẻ mênh mông trống trải. Trầm Dung Dương ngồi trên xe đẩy, hơi hơi nhắm mắt tựa hồ đang dưỡng thần, làn gió mùa thu nhẹ nhàng mát mẻ, phe phẩy mái tóc bên lỗ tai làm y có chút ngứa. Bắc Minh giáo không phải là nơi quá ồn ào, nhưng từ ngoài điện có thể nghe thấy tiếng chim hót rõ ràng, ngay cả tiếng nước chảy phía xa xa cùng thanh âm trò chuyện của giáo chúng cũng đều nghe được, lộ vẻ yên bình vô cùng. Hồi lâu, Trầm Dung Dương mới yên lặng mở mắt, cười nói: “Lục giáo chủ nếu đã tới, sao không hiện thân?”
Lời còn chưa dứt, một thân ảnh màu thiên thanh tựa như xé rách hư không mà xuất hiện trước mặt y, hai tay chắp sau lưng, tóc búi cao, đầu đội mũ ngọc, hắn đứng đó nhìn y, vẻ mặt thản nhiên.
*Màu thiên thanh: màu xanh da trời.
Thần sắc trên mặt hắn cũng không giống với Trầm Dung Dương lúc nào cũng bình tĩnh, hờ hững, mà giống như một pho tượng trống rỗng, thanh tĩnh cùng lãnh đạm.
Đối với người tập võ mà nói, tu vi của hắn chắc chắn đã đạt tới cảnh giới, rất ít đem vạn sự vạn vật để ở trong lòng. Người đứng trong trời đất, trời đất tự nhiên cũng ở trong lòng người, võ công của Lục Đình Tiêu vốn xuất thân từ đạo giáo, đạo pháp tự nhiên, phỏng theo luật âm dương, lấy cái mộc mạc áp chế cái rườm rà, lấy đơn giản đối phó phức tạp. Biểu hiện trên mặt có vẻ lạnh lùng thản nhiên, cũng không phải hắn giả vờ thanh cao, mà là tâm tình trong lòng rất ít dao động.
Lục Đình Tiêu thản nhiên nhìn y, khiến y đột nhiên nhớ tới tượng phật trong miếu, vẻ mặt từ bi nhân hậu từ trên cao nhìn xuống chúng sinh, đương nhiên Lục Đình Tiêu cùng hai chữ từ bi kém rất xa, thế nhưng cảm giác lại cực kỳ tương tự.
“Cửu ngưỡng.” Hắn tổng cộng dùng hai chữ để chào hỏi, sau đó lại có chút hiếu kỳ mà hỏi tiếp: “Ngươi làm thế nào phát hiện ra ta?”
*Cửu ngưỡng: Ngưỡng mộ đã lâu.
“Một cao thủ võ công, có thể đem thân thể, thậm chí cả hô hấp đều giấu đi, nhưng cho dù ẩn giấu khéo thế nào, “khí” cũng không thể mất đi.” Trầm Dung Dương cố gắng dùng từ ngữ đơn giản nhất để giải thích.
“Khí?” Lục Đình Tiêu hơi nhíu mày, trên mặt không có biểu cảm: “Ngươi là chỉ hơi thở.”
“Có thể nói như thế.” Trầm Dung Dương gật đầu. “Cách thức ẩn thân của Lục giáo chủ có chút tương tự với Đông Doanh nhẫn thuật, nhưng cao siêu hơn rất nhiều, nếu không phải vừa rồi có một ít tiếng gió khác thường, ta cũng không thể nhận ra.” Người khác cho dù đạt đến trình độ võ công như y, cũng chưa hẳn phát hiện được sự tồn tại của Lục Đình Tiêu. Đều là bởi vì từ nhỏ bị tàn tật, không thể đi lại như người bình thường, khinh công lại càng không thể học, chỉ có thể nỗ lực ở phương diện khác, cho nên cảm giác của y so với bất luận người tập võ nào đều nhạy bén hơn, cả mắt tai mũi miệng và tay, đều có thể phản ứng trong thời gian ngắn nhất. Toàn bộ những thứ này, nếu không phải trải qua ngày đêm luyện tập gian khổ cùng ý chí bản thân, tuyệt đối không thể đạt được trình độ võ công như ngày hôm nay.
*Đông Doanh nhẫn thuật: Giống thuật ẩn thân của Ninja Nhật Bản.
“Nhẫn thuật của người Oa, bất quá cũng chỉ có bề ngoài.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, ngữ khí cũng không phải phủ định một cách tự cao tự đại, mà thực sự chỉ là một câu trần thuật thông thường. Về phần vì sao chỉ có bề ngoài thì hắn không có nói tiếp, lại chuyển đề tài: “Mục đích mà Trầm lâu chủ đến đây?”
*Người Oa: Người Trung Quốc cổ gọi người Nhật Bản là người Oa.
“Tại hạ có mấy vị bằng hữu bị trúng một loại Ly hồn thuật, thần trí không rõ, vẫn còn đang mê man, thuốc và châm cứu đều không có tác dụng, nghe nói quý giáo có một môn bí pháp, có thể mê hoặc và khống chế tâm trí người khác, Trầm mỗ mạo muội muốn nhờ Lục giáo chủ giúp đỡ một phen.”
“Bọn họ là gì của ngươi?” Ánh mắt Lục Đình Tiêu chưa từng dừng lại trên chân y, đối với hắn mà nói, người trước mắt đã đủ tư cách làm đối thủ ngang hàng của hắn, mà loại tư cách này không liên quan tới vẻ bên ngoài.
“Bằng hữu.” Trầm Dung Dương có hỏi tất đáp, vẻ mặt bình tĩnh.
“Người trúng Ly hồn thuật, bề ngoài hôn mê bất tỉnh, nhưng tinh thần lại đang chìm đắm trong những chuyện cũ mà bản thân lưu luyến nhất, không thể tự kiềm chế, cũng giống như ác mộng, đánh thức bọn họ chưa hẳn đã là chuyện tốt. Ngươi không nên đối cái gì cũng đều quá mức lưu tâm, như vậy không tốt cho sự tiến bộ võ học.” Lục Đình Tiêu lần thứ hai nhíu mày, tựa hồ rất luyến tiếc người trước mắt, hứng thú của y đối với những chuyện này tựa hồ đã vượt qua sự chuyên tâm dành cho võ công, nói như vậy, có lẽ qua vài năm nữa, ngay cả y cũng không đủ để trở thành đối thủ của hắn.
“Người sống trên đời, luôn luôn có rất nhiều ràng buộc, muốn có thứ gì đó, không nhất định là phải vứt bỏ hết thẩy mọi thứ còn lại, tựa như Lục giáo chủ thống lĩnh Bắc Minh giáo, cũng có thể theo đuổi võ học.” Trầm Dung Dương mỉm cười: “Mấy người kia, Trầm mỗ có lý do không thể không cứu, còn thỉnh Lục giáo chủ thành toàn, nếu như có bất luận yêu cầu gì, Trầm mỗ sẽ tận lực.”
Lục Đình Tiêu nhìn y một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi cởi y phục.”
Cho dù Trầm Dung Dương ung dung, bình tĩnh, cho dù y liệu sự như thần, nhưng yêu cầu cổ quái này cũng khiến y không khỏi ngẩn người.
Danh sách chương