Trời vừa vào thu, gió đêm ấm lạnh vừa phải, trong rừng ánh trăng đua nhau chiếu sáng, còn có vài ngôi sao lấp lánh, nếu như không phải có chuyện quan trọng, dừng lại tinh tế thưởng thức một phen, thật ra cũng có chút ý vị.

Thị Kiếm đẩy Trầm Dung Dương, Lâm Lạc Anh một tay cầm Ngưng Quang kiếm, một tay chế trụ A Bích, bốn người một trước một sau đi trong rừng.

“Phía trước có lẽ là miếu Quan Đế.” Lúc Lâm gia sơn trang được xây dựng ở vùng này, miếu Quan Đế hẻo lánh phía sau núi liền bị chặt đứt hương khói, rất nhanh biến thành hoang phế, đổ nát, không nghĩ đến đối phương lại chọn địa điểm này làm nơi gặp mặt.

Ngay cả cửa miếu cũng không có, lối vào mở rộng tựa như con dã thú nào đó đang há lớn miệng, đợi con mồi tự chui vào lưới. Tâm trạng Lâm Lạc Anh có chút bỡ ngỡ, cước bộ cũng chậm chạp dần, thanh âm A Bích dưới đêm thu càng thêm trong trẻo mà lạnh lùng: “Lâm trang chủ có muốn cùng Trầm lâu chủ thay đổi vị trí, nếu tay chân ngươi nhũn ra như vậy, cái ghế kia rất thích hợp.”

Thị Kiếm muốn cười lại phát hiện bầu không khí không hợp, Trầm Dung Dương trái lại cười một tiếng: “A Bích cô nương hóa ra ăn nói mạnh bạo như thế, ta trái lại thích ngươi lúc xướng khúc tại thuyền nhỏ hơn.”

A Bích cúi đầu hừ một tiếng không trả lời, Lâm Lạc Anh bị nàng chế nhạo, lại nghe thấy tiếng cười của Trầm Dung Dương, trong ngực tức giận một trận, lực đạo chế trụ mạch môn của nàng càng tăng thêm, nhưng A Bích tựa hồ không có phản ứng, vẫn theo họ từng bước tiến đến ngôi miếu đổ nát.

Địa điểm là do A Bích cùng đối phương dùng truyền âm để liên lạc, ngay cả nàng cũng không biết chờ đón bọn họ sẽ là cái gì. Bản thân lại đang bị giam giữ, nhiệm vụ này cho dù thành hay bại, thì lúc trở về nàng nhất định cũng sẽ bị nghiêm phạt. Võ công của nàng trong tổ chức cũng không thuộc loại kém, đã không thể tự thoát thân, ngược lại còn bị trọng thương, thế mà bài danh trong võ lâm lại không hề có tên của Trầm Dung Dương.

*Bài danh: Bảng xếp hạng các cao thủ trong giang hồ.

Tâm niệm dao động, nhịn không được liếc mắt nhìn Trầm Dung Dương, đường nhỏ trong rừng không hề bằng phẳng, mặc dù cũng có dấu chân người tới lui, nhưng nhiều năm qua vẫn gập ghềnh như cũ, y lại không thể bước đi như thường nhân, chỉ có thể ngồi trên luân ỷ chịu một đường xóc nảy, chắc hẳn sẽ không dễ chịu, vì sao còn có thể thản nhiên bình tĩnh như vậy, ngay cả bị thương cũng không thể làm y xuất hiện thái độ dị thường.

Ngoài miếu gió mát hiu hiu thổi, trong miếu lặng yên không một tiếng động.

Không có cố ý làm ra vẻ huyền bí, cũng không cần bọn họ tốn công đi tìm hiểu, lúc vừa tới đã thấy bên trong có người.

Lâm phu nhân cùng Lâm nhị công tử rõ ràng đã bị điểm huyệt đạo, vẻ mặt chực khóc nhưng không thể động đậy, trái phải là hai cung trang nữ tử tay cầm đèn lồng mà ngày đó Thị Cầm và Mạc Vấn Thùy đã đuổi theo. Vu Tố Thu, Mộc Ngư hòa thượng cùng hai người Mạc Vấn Thùy lại đứng ở một bên khác. Ngọn đèn lúc sáng lúc tối, chiếu vào thần sắc dại ra cùng hai mắt không hề có tiêu cự của bọn họ.

*Cung trang nữ tử: nữ tử mặc trang phục cung đình.

Đối phương có ba người, chính giữa là một nam nhân đai ngọc cẩm bào, chắp hai tay sau lưng, nhìn bọn họ tiến đến.

“Thị Cầm!” Thị Kiếm nhịn không được gọi lớn, nhưng không có tiếng đáp lại.

“Ngưỡng mộ đại danh của Trầm lâu chủ đã lâu, bất quá một người làm ăn như lâu chủ, trộn lẫn trong chốn võ lâm, thực sự không tính là sáng suốt.” Lúc cẩm y nhân nói, da mặt tuy rằng tùy theo động tác mà biến đổi, nhưng rất cứng ngắc, tựa như có đeo diện cụ.

“Bằng hữu cùng mấy người khác đều ở bên cạnh các hạ, ta không thể không mang thân tàn này chạy đến đây một chuyến, chê cười rồi.” Trầm Dung Dương chắp tay, không nôn nóng không dao động.

“Lâm trang chủ, Ngưng Quang kiếm thì sao?” Ánh mắt cẩm y nhân lướt qua A Bích, trực tiếp nhìn Lâm Lạc Anh.

“Ở đây.” Lâm Lạc Anh thở hổn hển, kiềm chế căng thẳng: “Ngươi thả bọn họ ra trước.”

“Ngươi nghĩ hiện tại ngươi có tư cách đặt điều kiện với ta sao?” Cẩm y nhân cười nhạo một tiếng: “Nếu không phải vì Ngưng Quang kiếm, Lâm gia bất quá chỉ là một con kiến hôi mà thôi.”

Lâm Lạc Anh hận đến cực điểm, nhưng cũng không còn cách nào. Hiện tại với hắn mà nói, Ngưng Quang kiếm tựa như một củ khoai lang nóng bỏng tay, tiến thêm một bước là vực sâu vạn trượng, lùi một bước là núi đao biển lửa, nhưng mà bảo hắn buông tha bí mật trong kiếm còn chưa giải đáp, thực sự là không cam lòng.

Đem Ngưng Quang kiếm giao cho A Bích, sau đó giải huyệt đạo cho nàng. A Bích cầm kiếm đưa tới trước mặt cẩm y nhân, thương thể của nàng vẫn chưa khôi phục, cho nên cũng không thể động võ, dáng người lúc này càng có vẻ gầy yếu. Cẩm y nhân cũng không thương hương tiếc ngọc, lạnh lùng nhìn nàng một cái, thân thể A Bích hơi run lên, nàng dâng kiếm lên, đầu càng cúi thấp.

“Thỉnh đại nhân trách phạt.”

Cẩm y nhân hừ lạnh một tiếng: “Chuyện của ngươi quay về sẽ tính.” Hắn rút kiếm ra khỏi vỏ, thiếu nữ mặc cung trang bên cạnh lập tức đem đèn lồng tới, nương theo ánh sáng yếu ớt, mấy chữ khắc trên thân kiếm như ẩn như hiện mà nổi lên.

Hàm chương khả trinh, dĩ thì phát dã, hoặc tòng vương sự, tri quang đại dã.

Chính là mấy câu Chu Dịch mà Trầm Dung Dương đã đọc ngày trước.

Cẩm y nhân khẽ nhíu mày, trong đôi mắt không rõ là ý tứ gì, bỗng nhiên rút nhuyễn kiếm bên hông ra, vận nội lực, hướng Ngưng Quang kiếm đánh thẳng xuống, nhuyễn kiếm cùng Ngưng Quang kiếm đều không có chút sứt mẻ nào.

*Nhuyễn kiếm: Nhuyễn = mềm mại.

“Kiếm này là giả.”

Lâm Lạc Anh quá sợ hãi: “Không có khả năng!”

Cẩm y nhân lạnh lùng nhếch môi: “Kiếm này cũng là bảo kiếm, có lẽ cũng xuất phát từ tay danh sư, đáng tiếc không phải là Ngưng Quang kiếm ta cần.”

Lâm Lạc Anh sắc mặt trắng bệch, so với lúc nghe thấy người thân bị bắt càng thêm khó coi. “Tuyệt đối không có khả năng, thanh kiếm này là vật lưu truyền nhiều đời của Lâm gia chúng ta, chưa từng bị tráo đổi…”

“Có lẽ chưa từng bị tráo, là bởi vì kiếm trong tay các ngươi chưa bao giờ là kiếm thật, đã như vậy, trong kiếm hiển nhiên cũng không có bí mật.” Cẩm y nhân đem kiếm vứt bỏ trên mặt đất, không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

“Không có khả năng, không có khả năng…” Lâm Lạc Anh thì thào, nhào lên đoạt lấy kiếm, Cẩm y nhân cũng không quản hắn, từ đầu đến cuối chỉ nhìn Trầm Dung Dương đang bàng quan đứng một bên.

“Lẽ nào với khả năng của Trầm lâu chủ, cũng nhìn không ra kiếm này là giả sao?” Hắn châm chọc nói.

“Các hạ trăm phương nghìn kế muốn giành lấy kiếm, lẽ nào chưa từng nghĩ tới một khả năng khác – trên đời căn bản không có Ngưng Quang kiếm chân chính?” Trầm Dung Dương hỏi vặn, ngược lại khiến sắc mặt cẩm y nhân biến đổi.

“Kiếm vốn có sát khí, cho dù sắc bén cỡ nào, chung quy cũng chỉ là một thanh kiếm. Trước đây để tự bảo vệ mình, các quốc gia đều đặt kỹ thuật đúc binh khí lên làm hàng đầu, thường xuyên phái người giám sát quá trình nung đúc, sau đó lại đem thợ đúc giết đi, bản thân người thợ lại cực ít hiểu biết chữ nghĩa, cho nên đến nay kỹ thuật đúc kiếm trái lại không bằng thời Xuân Thu chiến quốc.” Thanh âm Trầm Dung Dương ung dung chậm rãi, phảng phất như đang kể lại một đoạn điển cố. Cẩm y nhân không có ngắt lời, tựa hồ cũng đang lắng nghe, trong miếu một mảnh vắng vẻ, chỉ có ngoài miếu tiếng gió thổi làm xôn xao rừng cây.

*Điển cố: Chuyện xưa.

“Có một người thợ thông minh đã nghĩ ra được biện pháp cứu mình, hắn đem bí mật giấu vào trong kiếm, bí mật này, có thể là bảo tàng hay kho báu của địch quốc, cũng có thể liên quan đến vận mệnh suy thịnh của quốc gia, kẻ nắm quyền muốn giải bí mật, hiển nhiên cũng phải bảo toàn tính mạng của hắn.”

Ánh nến yếu ớt từ đèn lồng phát ra, chập chờn như chỉ cần gió thổi nhẹ qua cũng đủ tàn lụi, cẩm y nhân không nói gì, hai cung trang nữ tử cùng A Bích cũng không dám động. Lâm Lạc Anh ôm kiếm nửa quỳ trên mặt đất vẫn không nhúc nhích. Thị Kiếm tuy rằng lo lắng, nhưng cũng vô cùng tin tưởng bản lĩnh của công tử nhà mình.

“Quan điểm của Trầm lâu chủ hết sức mới lạ, khiến người khác phải mở rộng tầm mắt, thiếu chút nữa cũng thuyết phục được ta. Chỉ tiếc…” Hắn chuyển tay sang cổ Mạc Vấn Thùy: “Nếu hôm nay chúng ta vì Ngưng Quang kiếm mà đến, không có kiếm, không thể đổi người, đành phải nói lời xin lỗi với tính mệnh vị bằng hữu đây.”

Vừa nói xong, trong tay lại tăng thêm lực, trong nháy mắt ngón tay càng cắm sâu vào cần cổ Mạc Vấn Thùy, thần tiên cũng không thể xoay chuyển được, cho dù Trầm Dung Dương có xuất thủ nhanh đến mức nào, chỉ có thể đả thương cẩm y nhân, mà không cứu được Mạc Vấn Thùy.

“Uy, uy, muốn lấy tính mạng của ta, ngươi hỏi Trầm Dung Dương làm cái gì, hắn cũng không phải cha ta.”

Thanh âm của Mạc Vấn Thùy vừa vang lên, thân hình của hắn đã nhẹ nhàng lách sang một bên, cùng lúc đó từ trong tay phải của Trầm Dung Dương bắn ra một hạt châu, cẩm y nhân ngoảnh đầu né tránh, đã mất tiên cơ.

“Ngươi không trúng ly hồn thuật!” Cẩm y nhân lùi về bên cạnh hai cung nhân thiếu nữ, liếc mắt nhìn Mạc Vấn Thùy.

“Không thú vị, có thể công lực các ngươi còn chưa đủ, cũng có thể các ngươi lớn lên quá xấu, “ly” không được hồn của gia gia.” Mạc Vấn Thùy vỗ vỗ tay, nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, lúc Trầm Dung Dương vừa bước vào, hắn liền liều mạng nháy mắt với y, y lại không thèm nhìn đến, cư nhiên cố ý đợi đến lúc người khác muốn lấy mạng hắn mới chịu ra tay.

“Hừ, cứ cho là ngươi may mắn tránh được, nhưng ba người kia, không có chúng ta, cả đời cũng đừng mong có thể tỉnh lại.” Cẩm y nhân nổi giận phất tay, hai cung trang thiếu nữ nghiêng mình tránh né, bức tượng phật to lớn phía sau đột nhiên sụp đổ trên mặt đất, ngoảnh lại liền không còn bóng người.

Mạc Vấn Thùy muốn đuổi theo ngăn cản cẩm y nhân, nhưng chỉ nghe thấy hắn cười quái dị một tiếng, trong chớp mắt đã biến mất.

“Thị Cầm!” Thị Kiếm vội vã chạy lên, đỡ lấy Thị Cầm, tình trạng của hắn cùng đám người Mộc Ngư hòa thượng giống nhau, mặc dù có thể đứng dậy, nhưng mặt mày dại ra, đờ đẫn, giống như con rối không hề có phản ứng.

“Đây là Đông Doanh nhẫn thuật trong truyền thuyết?” Mạc Vấn Thùy nhíu mày nhìn về hướng cẩm y nhân biến mất, chỉ cảm thấy yêu dị không gì sánh được.

Trầm Dung Dương tiến lên giải trừ huyệt đạo cho mẫu tử Lâm gia, hai người liền khóc nức nở, nhìn y nói lời cảm tạ xong liền vây đến bên cạnh Lâm Lạc Anh. Lâm Lạc Anh vừa bị chuyện kiếm giả đả kích rất nặng, đến nay vẫn chưa hoàn hồn, không hề để ý bọn họ.

“Công tử, Thị Cầm hắn…” Thị Kiếm trong lòng nôn nóng như lửa đốt, nhưng không biết làm gì, chỉ có thể nhìn công tử nhà bọn họ, ở trong lòng hắn, Trầm Dung Dương là nhân vật giống như thiên nhân, không có gì mà y không biết.

“Vừa nãy tên kia bảo là ly hồn thuật gì đó, sao ta không trúng?” Mạc Vấn Thùy sờ sờ mũi, ánh mắt đảo qua, phát hiện A Bích không biết đã biến mất từ lúc nào.

Trầm Dung Dương xem xét một lát, khẽ nhíu mày, trong mắt xuất hiện nghi hoặc khó gặp.

Lẽ nào cái bọn họ trúng chính là một loại ám thị tương tự như thôi miên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện