Tháng tư đương là mùa xuân, cỏ cây rậm rạp xanh biếc, trời rộng mây thấp, bên cạnh đường lớn có một túp lều nhỏ dùng gậy trúc dựng thành, phía trên còn phủ vài tấm bạt để đề phòng mưa gió, bên trong chỉ có mấy cái bàn, khách nhân không nhiều lắm, từ xa nhìn vào có thể thấy được bốn chữ “Trà ẩn tiểu trúc” đang tung bay trên thân gậy trúc, ngược lại cũng có vài phần thú vị.

“Tên rất hay, không ngờ giữa vùng hoang dã mà cũng có loại trà quán như thế này.” Trầm Dung Dương khen một tiếng, Thị Cầm bên kia đã đẩy luân ỷ tới, Lục Đình Tiêu ôm y đặt lên xe.

Ba người đến gần quán trà mới phát hiện kỳ thực khách nhân cũng không tính là ít, tổng cộng có năm cái bàn, bốn bàn trong đó đã có người ngồi.

Bàn thứ nhất là một thanh niên trẻ tuổi, bộ dáng thư sinh, y phục màu trắng nho nhã, tay cầm chiết phiến, tầm mắt đang nhìn ra bên ngoài, miệng không ngừng ngâm nga.

*Chiết phiến: quạt giấy.

Bàn kế bên là một đôi nam nữ, cũng chính là cặp sư huynh muội Hạ Dung Dung, Tiền Yến Hòa mà bọn họ đã từng gặp qua ở Đại Lý.

Tiếp một bàn khác, cũng đồng dạng là một đôi nam nữ, nữ tử trên mặt có vết sẹo kéo dài từ khóe mắt bên trái tới khóe miệng bên phải, cứng nhắc cắt ngang gương mặt, nhưng xem ra dung mạo vốn có của nàng cũng chỉ bình thường mà thôi, đặt ở trước mặt nàng là một cặp Phân Thủy châm của phái Nga Mi. Còn nam nhân, trên mặt tuy không có sẹo, nhưng bộ dạng hung thần ác sát, thân hình tháp sắt, tròng mắt hắn chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ khiến người ta cảm thấy không rét mà run, dựa vào cái ghế bên cạnh hắn là một cây thiết trượng bốn vòng, thoạt nhìn ước chừng nặng hơn mười cân.

*Tháp sắt: Tháp = cao to như ngọn tháp, Sắt = vững chắc như sắt.

Bàn cuối cùng có ba người, một trung niên nhân mặc áo bào đạo sĩ cùng hai thanh niên nam tử mặc thường phục, trung niên nhân kia hiển nhiên là trưởng bối của hai người còn lại. Ba người đều có mang kiếm, đặt hết ở trên bàn, vỏ kiếm của hai người trẻ tuổi rõ rành rành là xinh đẹp hơn vỏ kiếm của trung niên nhân rất nhiều.

Trừ bỏ thư sinh nam tử, những người còn lại vừa nhìn đã biết đều là người trong giang hồ.

Ở chỗ hoang dã, vắng vẻ như thế này lại tập hợp được nhiều người giang hồ đến thế, thật đúng là một cơ hội kinh doanh tốt cho trà quán.

Trầm Dung Dương nhìn lướt qua, Lục Đình Tiêu thì ngay cả nhìn cũng lười, ba người tiến thẳng đến cái bàn còn trống mà ngồi xuống.

Chủ nhân của quán trà là một ông lão, mang theo cháu gái cùng nhau trông coi quán, thấy có khách nhân bước vào, tiểu cô nương bảy tám tuổi liền nhanh nhẹn bưng một chén trà chạy tới, đưa cho Trầm Dung Dương.

Trầm Dung Dương sờ sờ đầu nàng, giống như ảo thuật từ trong tay áo lấy ra một viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay nàng.

Tiểu cô nương trộm nhìn y, lại bẽn lẽn nhìn tổ phụ một cái, thanh âm mềm mại giòn giã nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó thẹn thùng chạy về trốn sau lưng tổ phụ.

*Tổ phụ: Ông nội.

Đây bất quá chỉ là một tiết mục xen giữa nho nhỏ thôi.

Thời điểm ba người bọn họ vừa ngồi xuống, Tiền Yến Hòa liếc mắt một cái liền nhận ra đôi bên đã từng gặp gỡ nhau ở Đại Lý, hơn nữa mấy người kia còn khiến sư muội của hắn ăn không ít thiệt thòi, trên thực tế, hắn chẳng những không lấy đó làm hổ thẹn, mà ngược lại còn cảm thấy sau lần bị giáo huấn đó, tính tình của sư muội đã trở nên hòa nhã hơn rất nhiều, mặc dù vẫn còn ngang ngược tùy hứng, nhưng cũng không hở một tí thì lại xem mạng người như cỏ rác nữa. Thấy Trầm Dung Dương nhìn sang, hắn liền gật gật đầu, nở nụ cười chào hỏi. Hạ Dung Dung dĩ nhiên cũng nhận ra bọn họ, cảm thấy có chút xấu hổ, liền nghiêng đầu qua một bên, giả vờ không thấy.

Ba người bọn họ đều không mang theo binh khí, khí chất trên người Lục Đình Tiêu khiến người ta phán đoán không ra thân phận của hắn, Trầm Dung Dương thì lại càng giống như con cháu của một gia tộc thư hương nào đó ra ngoài du ngoạn, những người bàn khác nhìn lướt qua, cũng không để ý nhiều.

Bàn của trung niên đạo sĩ và hai thiếu niên trẻ tuổi đang bàn tán về chuyện Tào bang phát thiếp mời yêu cầu liên minh, thanh âm của bọn họ không lớn, nhưng lều quán cũng không lớn, vừa vặn truyền hết vào tai mọi người

“Sư thúc, người nói việc liên minh với Tào bang lần này, sẽ có bao nhiêu môn phái đến tham dự?” Người thanh niên mặc y phục màu trắng hào hứng hỏi, giọng nói có chút kiêu ngạo, trong mắt không che giấu được vẻ hưng phấn khi lần đầu tiên được đi xa nhà.

“Thương Hải môn không xem trọng quy củ giang hồ, liên tục chiếm đoạt không ít các môn phái lớn nhỏ, thực lực không thể khinh thường. Một khi bọn chúng đã phát triển lớn mạnh, quyền lợi bị hao tổn e rằng không phải một mình Tào bang mà là cả võ lâm Trung Nguyên, chỉ sợ sau lưng Thương Hải môn còn có người Liêu nâng đỡ. Cho nên người đi liên minh lần này chắc hẳn không ít.” Trung niên đạo sĩ vuốt râu phân tích, lời của hắn mạch lạc rõ ràng, mỗi một câu nói đều vạch rõ huyền cơ trong đó, khiến người của mấy bàn xung quanh đều nhịn không được mà vểnh tai lắng nghe.

“Nói vậy phái Nga Mi cũng sẽ đi?” Người trẻ tuổi còn lại đột nhiên cất tiếng hỏi, liền bị sư đệ của hắn cười nhạo.

“Sư huynh là đang nhớ tới Hách sư muội của ngươi a?”

“Ít nói hưu nói vượn hủy danh dự người khác đi, cái gì mà “của ngươi”, “của ta” chứ!” Bị người nói trúng tâm sự, mặt hắn không khỏi đỏ lên, liền hung hăng trừng mắt một cái.

“Cái gọi là danh môn chính phái, bất quá cũng chỉ như thế này mà thôi.” Bàn kế bên truyền đến một tiếng hừ lạnh đầy khinh bỉ, phát ra từ trên người đại hán hung thần ác sát kia, thoạt nhìn giống như đang cùng nữ tử bên cạnh trò chuyện, nhưng ai mà chẳng biết, mục đích của hắn chính là nhằm vào bàn của trung niên đạo sĩ.

Bạch y thanh niên giận tím mặt, quát lên: “Hán tử thô tục kia, ngươi nói cái gì đó!”

Vào thời đại này, hán tử là một kiểu xưng hô cực kỳ khinh miệt, gần giống như mắng chửi người, bạch y thanh niên xuất thân ưu tú, thuở nhỏ lại được bái nhập làm đệ tử của một danh sư, hiển nhiên là kiêu căng ngạo mạn hơn người thường, càng không thể chấp nhận được việc người ngoài có nửa điểm bất kính với sư môn.

Từ lúc cặp nam nữ này bước vào trà quán, hắn đã nhìn không vừa mắt, bộ dáng dữ tợn, khuôn mặt tràn đầy sát khí, rõ ràng là tà ma ngoại đạo, nhưng thấy lời nói và hành động của bọn chúng lại giống như đang đến Tào bang để kết minh, đi chung đường với loại người như vậy, chẳng khác nào tự hạ thấp giá trị của mình.

Hiện tại đối phương chủ động khiêu khích, cũng xem như là cơ hội tốt để giáo huấn bọn họ.

Đại hán ngăm đen nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Ta nói súc sinh a, ngươi là đang tự nhận sao?”

Thanh niên giận dữ, cầm chén trà trên bàn ném về phía người nọ, chén trà kia mang theo mười phần nội lực, thế tới cực nhanh, phát ra tiếng gió mãnh liệt.

Chỉ thấy người nọ rất nhanh đã cầm thiết trượng vốn đang an vị ở ghế bên cạnh lên, sau đó đánh chén trà bay trở về đường cũ, chẳng những triệt tiêu toàn bộ nội lực bên trong chén mà còn truyền vào đó nội lực của chính mình.

Thanh niên cả kinh, trung niên đạo sĩ bên cạnh liền bắt lấy cánh tay hắn kéo về phía mình, vừa vặn làm cho hắn nghiêng đầu tránh thoát được một chiêu kia, chén trà tuy đã lướt qua bên tai hắn, nhưng lại bay về phía cháu gái của chủ nhân quán trà đang ở cách đó không xa.

Tiểu cô nương ngồi ở chỗ kia, sững sờ nhìn chén trà mang theo nội lực thẳng tắp bay về phía mình, không biết là đang sợ ngây người hay là phản ứng không kịp, chén trà này mà nện xuống người nàng, cho dù có đánh nát sọ thì cũng là chuyện bình thường.

Hết thẩy mọi chuyện chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, người bên ngoài cho dù muốn đi cứu cũng cứu không kịp, ngay cả Hạ Dung Dung cũng nhịn không được mà quay đầu đi, không đành lòng nhìn một hồi thảm trạng sắp sửa diễn ra.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, phảng phất như có một thứ đồ vật đang bay ra ngoài, vừa vặn đập vào chén trà, một tiếng va chạm trầm đục vang lên, chén trà bị đánh rơi xuống đất, vỡ thành từng miếng, mọi người đều nhìn sang, vật thể đánh rớt chén trà kia cư nhiên chính là một quân cờ bằng ngọc lưu ly.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện