Lục Đình Tiêu không phải là một người nói nhiều.

Loại tính cách này khiến hắn không biết dùng lời ngon tiếng ngọt hay hoa ngôn xảo ngữ để làm người khác cảm động.

Nguyên nhân hắn và Trầm Dung Dương kết thành bằng hữu là bởi vì khi hai người ở cùng một chỗ chỉ cần nói rất ít là đã có thể hiểu rõ ý tứ của đối phương.

Lúc đầu, y bất quá là thấy hắn ưu tư cô độc, kìm lòng không đặng muốn đến trò chuyện thăm hỏi một phen.

Không ngờ tình thế lúc này đã có chút không khống chế được.

Lúc cúi người tiếp cận đôi môi người nọ, trong đầu hắn hiện lên chính là phong thái cười cười nói nói thường ngày của đối phương.

Bạch y thắng tuyết, trầm tĩnh như nước, mặc dù chân không thể đi, nhưng cũng không hề thích hợp với bốn chữ “Phiên nhược kinh hồng.”

*Phiên nhược kinh hồng: bay bổng tựa cánh hoa hồng kinh động. Ý muốn bảo Trầm Dung Dương không phải loại người yếu đuối, nhu nhược.

Trong lòng dao động khiến tâm trạng bình tĩnh yên ả trước đây bắt đầu gợn sóng, cũng không có cách nào kiểm soát được.

Tựa như sóng to gió lớn cuồn cuộn nổi lên che chắn hết thẩy mọi vật.

Đôi môi bình thường tuy hơi lạnh, nhưng giữa lúc kề cận cực kỳ thân mật cũng bắt đầu trở nên nóng bỏng.

Trầm Dung Dương ngẩn người, y vốn là nhất thời chưa phản ứng kịp, sau khi lấy lại tinh thần đột nhiên nhớ đến tình cảnh xảy ra tại suối nước nóng ngày đó.

Sương mù lượn lờ, suối nước bắn tung tóe, da thịt kề sát, môi lưỡi thân mật, trong khoảnh khắc bị nửa đặt trên tảng đá bên suối, y cơ hồ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Tay trái bị đè lại khẽ run lên, nhưng không có lập tức đẩy ra.

Thân thể người nọ chậm rãi áp sát, lúc bắt đầu chỉ là nhẹ nhàng tiếp xúc trên môi, nhưng thừa dịp y không để ý, đầu lưỡi đã tiến quân thần tốc, quấn lấy lưỡi của y, nhẹ nhàng khiêu khích, ra sức mút vào.

Kẻ khác chắc hẳn chưa bao giờ nghĩ đến, một người từ trước đến giờ lãnh tâm lãnh tình, một lòng truy cầu võ học như Lục Đình Tiêu cũng sẽ có một khía cạnh dữ dội, quyết liệt như thế.

Từ trong miệng Trầm Dung Dương phát ra vài tiếng thở dài như có như không, nhưng ngay lập tức đều bị bao phủ dưới thế tiến công của đối phương.

Trong lòng đã có tình, y cũng không thể tiếp tục thuyết phục bản thân mình cự tuyệt.

Tuy không có thói quen cùng nam tử hôn môi, nhưng Lục Đình Tiêu tựa như một khối cổ ngọc nghìn năm, trên người tản mát ra hơi thở trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại không khiến người khác chán ghét hay phản cảm.

Hai người lúc đầu vốn bị ngăn cách bởi cái bàn uống trà, thế nhưng không biết từ lúc nào đã không còn khoảng cách, trong nháy mắt nửa người trên của bọn họ cơ hồ đang dán chặt cùng một chỗ.

Đôi môi không còn lạnh lẽo lần theo cổ áo chầm chậm trượt xuống dưới, Trầm Dung Dương hơi kinh hãi, vươn tay đè lại bờ vai của đối phương.

Trong lòng hiện tại cũng không biết là tư vị gì, nếu nói không hề động tâm, đó là giả, nhưng tình thế này…

Trầm Dung Dương có chút không biết nên khóc hay nên cười, chưa từng nghĩ chính mình cũng có một ngày bị người khác khinh bạc.

Người nọ ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẫm như một hồ nước lạnh lẽo đập vào tầm mắt y.

Bây giờ vẫn còn là buổi chiều.

Tình đã trỗi dậy, hà tất phải tính toán thêm nữa.

Ánh mắt hai người giao nhau, bọn họ đều đọc được ý tứ của đối phương, bất quá khoảnh khắc giao nhau ngắn ngủi này đã bị động tác kế tiếp của Lục Đình Tiêu cắt ngang.

Bàn tay len vào bên trong ngoại y, linh hoạt tách hai vạt áo lót ra, vuốt ve làn da ấm áp.

Tinh hỏa liêu nguyên. (Đốm lửa nhỏ cháy lan ra đồng cỏ)

Tay của người nọ rất thon dài, hơn nữa khớp tay cũng rất rõ ràng, từ nhỏ luyện kiếm đã lưu lại trên đó nhiều vết chai thật dày, sau này tuy cũng chậm rãi biến mất, nhưng bàn tay dẫu sao vẫn còn một chút thô ráp.

Ngoại y đã bị tuột xuống tận khuỷu tay, tiết lạnh ngày xuân từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, da thịt trong không khí dường như cũng cảm nhận được cỗ hàn khí kia.

Lục Đình Tiêu chú ý thấy một chút biến hóa nho nhỏ của đối phương, ôm lấy Trầm Dung Dương hiện đang ngồi trên tháp, bước về phía chiếc giường cẩm thạch màu đen được điêu khắc kim loại.

Bếp đồng cổ tản hương thơm mát, màn lụa mỏng buông thỏng xuống.

Trong phòng tràn ngập mùi hương ám muội, với tính tình của Trầm Dung Dương, hiển nhiên sẽ không xông hương, hương này là do Nhạc Vân đốt, có công dụng ổn định tâm thần, nàng thấy Trầm Dung Dương đã nhiều ngày không ngủ yên, liền bắt đầu đốt hương an thần ở khắp nơi, có thể nói nàng cũng đã bỏ ra không ít công sức.

Chỉ là mùi hương đầy phòng lúc này, lại khiến người ta có một loại cảm giác kỳ dị.

Tình bắt đầu từ lúc nào.

Bản thân mình đối với người trước mắt này, không thể nghi ngờ là cũng có một chút tình ý, chỉ là tình ý này rốt cuộc có bao nhiêu sâu đậm.

Có thể dễ dàng để cho hắn thân cận, cũng có thể dễ dàng chấp nhận tất cả mọi chuyện mà hắn sắp làm hay sao? Trầm Dung Dương đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, những hình ảnh hai người ở cùng một chỗ trước kia cũng đồng thời xẹt qua trong đầu.

Đáp án là khẳng định.

Nếu lúc này Mạc Vấn Thùy gặp nạn, muốn y liều mạng đi cứu y cũng sẽ làm, nhưng chỉ bởi vì đạo nghĩa giữa bằng hữu với nhau, mà không phải…

Mà không phải giống như đối với người trước mắt này.

Đúng là vẫn còn có chút khác biệt.

Một kiếp, một đời, một đôi.

Từ lúc nào, chính mình cũng xuất hiện loại mong muốn này, nhưng không ngờ, đối tượng cư nhiên lại không phải nữ tử mảnh mai ôn nhu, mà là một nam nhân hiên ngang bảy thước.

Thôi, thôi. Y thầm cười khổ, cảm thấy số phận thực sự khó lường.

Lục Đình Tiêu thấy người dưới thân dường như đang thất thần, dưới tay liền thoáng gia tăng thêm một chút lực đạo, một đường từ ngực hướng xuống dưới, cho đến khi chạm đến bộ phận mềm mại, yếu đuối kia.

Trầm Dung Dương cả kinh, phục hồi tinh thần lại, vô luận như thế nào, bộ vị kia bị chạm đến, cho dù là kẻ nào cũng không thể ung dung trầm tĩnh như cũ nữa, y nâng mắt lại bắt gặp hàm ý trêu tức cùng ý cười trong mắt của đối phương.

Hắn khẽ cau mày, cố tình lờ đi bộ vị mềm mại đang nắm ở trong tay, tay còn lại đem vạt áo người nọ kéo xuống, tiếp theo đó môi hắn lập tức phủ lên.

Mái tóc đen dài xõa tung, uốn lượn trên giường, hai hàng lông mày thanh tú nhưng không hề nhu nhược hơi nhíu lại, vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng, còn có làn da trắng nõn lộ ra giữa lớp y phục hỗn độn…

Không hề giống nữ tử nhu lệ, mà là một bộ mặt khác được che phủ dưới nét thong dong bình tĩnh thường ngày.

Như Ý lâu lâu chủ như vậy, khiến kẻ khác không khỏi động lòng như vậy, …

Mê hoặc như vậy…

Nói không rõ là cảm giác gì, tựa như năm đó tập võ tình cờ gặp phải một bộ tâm pháp tuyệt thế, sau khi trải qua tầng tầng lớp lớp trở ngại cuối cùng cũng đạt được kết quả. Cảm giác khi đó cũng giống như vậy.

Nhưng lại không giống hoàn toàn.

Lục Đình Tiêu không tiếp tục suy xét hay ngẫm nghĩ nữa, mà trực tiếp đổi thành hành động.

Môi lưỡi giao hòa, làn da dưới tay dường như cũng tiêm nhiễm một tầng hồng nhạt.

Quần áo của hai người không biết từ lúc nào đã có phần lộn xộn.

Ngọc quan trên đầu Lục Đình Tiêu cũng đặt sang một bên, mái tóc dài của hắn cùng đối phương đang dây dưa cùng một chỗ, mơ hồ chẳng phân biệt rõ được là của ai với ai.

Kết tóc.

Hắn đột nhiên nghĩ tới hai từ này, trong lòng bất chợt cảm thấy vui sướng không gì sánh được, động tác dưới tay cũng không khỏi càng thêm linh hoạt.

Trong màn lụa, mơ hồ tràn ngập mùi vị của tình dục.

Ngày thường, trên mặt người nọ lúc nào cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, lúc này lại bị một màu hồng nhạt mỏng manh che phủ, trên trán ẩm ướt mồ hôi, chỉ vì bộ vị mềm mại của nam tử đang bị người khác giam cầm trong tay.

Hai chân của y không có lực, chỉ có thể dựa vào hai tay, một tay nắm chặt đầu vai của đối phương, tay còn lại chống trên đệm chăn.

Cho dù là như vậy thì thoạt nhìn vẫn có chút chật vật.

Đối phương thì lại dường như đang thưởng thức một kỳ trân dị bảo, khẽ vân vê nhào nặn, khi thì nhẹ khi thì nặng.

Tim đập như nổi trống, y nhịn không được mà nhắm mắt lại, kiềm nén vài tiếng thở dốc đang muốn bật ra khỏi miệng.

Nhưng càng kiềm nén, thì bầu không khí càng trở nên ám muội hơn.

“Đủ rồi…”

Y nhịn không được mà nhẹ thở ra một tiếng, bàn tay đang nắm chặt bờ vai của đối phương chuyển thành nắm lấy cổ tay hắn, mồ hôi trượt xuống từ trên trán, thấm vào đệm chăn mềm mại bên dưới.

Tiếp theo đó, môi liền bị phủ lên, những lời còn chưa nói hết đành phải biến mất phía sau màn lụa.

Đó là một ngày thời tiết khá tốt.

Mây bay chầm chậm, ao nhỏ nước xanh biếc, hương hoa thoang thoảng khắp cả viện.

Ngoài màn lụa cây cỏ quấn quýt, trong màn là cảnh xuân tràn ngập.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện