Khai Phong, Tấn vương phủ.
“Xin hỏi, lão thân khi nào mới có thể gặp được tiểu công tử của lão?” Thanh âm phát ra từ một lão nương, nhưng lại không hề lộ vẻ yếu ớt.
“Lão phu nhân chớ nóng ruột, công tử nhà lão bị Vương gia phái đi làm việc rồi, ngày về còn chưa xác định, lão cứ tạm thời ở lại nơi này đi, chờ công tử của lão trở về, liền đến gặp lão.”
Quản gia Vương phủ khom người hành lễ, bộ dáng tươi cười nhiệt tình trên gương mặt hắn giúp xóa đi phần nào nghi vấn của lão phụ nhân, thấy lão nương gật đầu trả lễ, hắn liền rời khỏi, hướng đến thư phòng của Tấn vương.
“Vương gia.” Mùa đông khắc nghiệt, nhưng trên mặt quản gia chỉ toàn là mồ hôi. “Giữ Kỷ thị ở lại trong phủ, sợ rằng không thỏa đáng, nhỡ Như Ý lâu bên kia… Người trong giang hồ, làm việc không từ thủ đoạn, chỉ sợ tổn hại đến thân thể ngàn vàng của Vương gia…”
Tấn vương xua tay, cầm chung trà mà thị nữ vừa chuyển qua lên uống một ngụm, sau đó nói: “Tiền thu nhập ba năm liên tiếp của Như Ý lâu đã đưa tới chưa?”
“Đưa đến rồi, toàn bộ đều đã đổi thành tiền giấy.”
“Làm việc cũng nhanh lắm.” Tấn vương mỉm cười, buông chung trà. “Trầm Dung Dương không nói cái gì sao, dù biết Kỷ thị đang ở trong Tấn vương phủ, y cũng không có phản ứng gì?”
Quản gia nói: “Ngay cả một câu cũng không có nói, chuyện mà Vương gia yêu cầu, năm ngày sau bọn họ sẽ đưa bạc đến, nghe đồn Trầm lâu chủ mới cùng người khác ước chiến, bị thương rất nặng.”
“Mạnh Huyền Tình thích làm những chuyện vô vị, lòng dạ lại quá mức hẹp hòi, ánh mắt thiếu cao minh, hợp tác với người như thế…” Tấn Vương lắc đầu, không nói thêm gì nữa. “Trầm Dung Dương là người tuyệt đối không thể khinh thường, Kỷ thị ở lại trong phủ, ngươi cứ chiếu cố lão thật tốt.” Trầm Dung Dương cùng Lục Khinh Tỳ quyết chiến ở Hoàng Sơn, không cần phải tìm hiểu nhiều, hắn cũng có thể đoán được tám chín phần mười nguyên nhân. Chẳng qua là, từ lúc đó cho đến bây giờ, Vấn Kiếm sơn trang trang chủ cứ làm khó dễ hắn. Lúc trước Trầm Dung Dương khuyên hắn khoanh tay ngồi nhìn thế sự, hắn vẫn không cho là đúng, hiện tại xem ra y đã nói đúng hơn phân nửa. Mạnh Huyền Tình muốn khôi phục Thục Quốc, cũng không biết phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, trái lại lúc nào cũng co cụm trong một góc của võ lâm. Dám mưu tính Như Ý lâu cùng Bắc Minh giáo, Mạnh Huyền Tình dù thông minh, nhưng lại dùng thông minh sai chỗ, người như thế cho dù có được thiên hạ, cũng chỉ có thể giống như lão cha Mạnh Sưởng của hắn, vô phúc hưởng thụ. Lúc trước hắn cùng người như thế liên kết, bất quá chỉ bởi vì bọn họ có cùng một địch nhân, chính là người đang ngồi trên Kim Loan điện kia, hiện tại chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy cực kỳ sai lầm, may mà thu tay lại đúng lúc.
Yên lặng suy nghĩ hồi lâu, Tấn vương khẽ vuốt râu, ánh mắt di chuyển tới chồng công văn còn đang dang dở. Ai ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chung quy vẫn là chuyện riêng của huynh đệ Triệu thị, thế nhưng hiểm họa từ bên trong của Đại Tống lại chính là Liêu quốc ở phương Bắc…
*****
Đầu tháng hai, tuyết thỉnh thoảng vẫn bay lất phất như cũ, nhưng khí trời đã dần trở nên ấm áp, vài cành khô thậm chí còn trổ lá mới. Lúc khí trời chuyển ấm, nhiều mầm sống dạt dào trong trời đất cũng yên lặng sinh sôi, nảy nở.
Trong Như Ý lâu lại là một mảnh u ám, tràn đầy áp lực.
Nhạc Vân bưng dược tới, một tay đẩy cửa ra, Bạch y nhân trong phòng đang đưa lưng về phía nàng, không biết đang viết cái gì.
“Công tử, uống thuốc đi.”
“Cứ để đó đã.”
Nhạc Vân theo lời Trầm Dung Dương đem dược đặt lên bàn, nhưng lại vươn người tới đoạt lấy cây bút trên tay y, vết mực liền bắn tung tóe trên tờ giấy Tuyên Thành, lan ra thành một đốm màu đen sẫm.
Trầm Dung Dương thở dài: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Nếu ngươi chịu nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng không cần phải làm như thế.” Nhạc Vân hiếm khi lộ ra vẻ mặt trầm tĩnh, đem bút thả lại trên bàn.
“Vậy ta chẳng phải không còn việc gì để làm sao.” Trầm Dung Dương vừa cười, vừa liếc mắt nhìn chén thuốc đen sì sì trước mặt. Cho dù là lúc đối diện với yêu vật Hạn Bạt ngàn năm, mặt Như Ý lâu chủ cũng không hề đổi sắc, thế nhưng lúc này lại đang nhướng mày.
Nhạc Vân nhìn người trước mắt, cả người hầu như đã gầy đi một vòng, trong lòng có chút đau xót. Cho dù là ngày đông khắc nghiệt lúc trước, y cũng chỉ mặc một thân y phục mỏng manh, hiện tại tuy đã mặc dày hơn hai tầng, nhưng thần sắc vẫn có phần trắng bệch như cũ.
“Đại phu nói kinh mạch của ngươi bị tổn thương nghiêm trọng, thân thể sợ lạnh, nội trong nửa năm không được sử dụng nội lực, thuốc này nếu như không uống, chỉ sợ nửa năm kia sẽ biến thành ba năm đi.”
Trầm Dung Dương mím môi, lộ ra thần sắc giống như sắp đi chịu chết, bưng chén thuốc lên, ngửa đầu uống một mạch.
Nhạc Vân cảm thấy buồn cười, ai có thể nghĩ tới Như Ý lâu lâu chủ danh chấn thiên hạ cư nhiên lại sợ uống dược đắng, nhưng y từ nhỏ đã như vậy, bất kể đe dọa hay dụ dỗ, đều cứng đầu không uống. Cho dù tình nguyện bị châm cứu cũng không muốn uống dược. Thế nhưng lúc này, đại phu nói y bị thương quá nặng, cần điều trị cả trong lẫn ngoài, nên không thể không uống.
“Ta còn chưa chết, đừng lộ ra vẻ mặt như vậy.” Trầm Dung Dương cười than thở một tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.
Lúc đó, ngươi thật sự chỉ cách Hoàng Tuyền vài bước.
Nhạc Vân mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Nàng còn nhớ rõ ngày hôm đó, Trầm Dung Dương một thân đầy máu được Mạc Vấn Thùy cùng Thị Kiếm đỡ trở về. Trong Như Ý lâu hỗn loạn thành một đoàn, lòng nàng lại càng loạn hơn, hoang mang lo sợ, nhìn mặt người nọ không còn chút máu, thần trí không rõ, Nhạc Vân thiếu chút nữa nhịn không được muốn khóc rống lên. Làm thế nào một người đang bình yên vô sự, nói nói cười cười lúc ra khỏi cửa, có thể bị thương thành như vậy khi trở về? Với võ công và tài hoa của y, trong thiên hạ người nào lại có thể tổn thương y đến như vậy? “Công tử..” Nàng gục đầu xuống, buồn bã nói: “Trên dưới Như Ý lâu, đều dựa cả vào ngươi, xin hãy bảo trọng thân thể, không nên làm việc mạo hiểm nữa.”
“Chuyện trên đỉnh Hoàng Sơn, là hạ sách bất đắc dĩ, hiển nhiên sẽ không có lần sau.” Trầm Dung Dương cười nhạt: “Được rồi, ra ngoài giúp ta pha một ấm trà đi, thuốc này thực sự rất đắng.”
Nhạc Vân đang muốn trả lời, ngoài cửa liền có người đến thông báo, Bắc Minh giáo giáo chủ muốn gặp lâu chủ.
Nàng sợ hãi, cả kinh, xoay đầu nhìn Trầm Dung Dương, chỉ thấy vẻ mặt y không hề có nửa điểm ngoài dự đoán.
“Mời hắn vào đi.”
Bất cứ lúc nào, trên mặt Lục Đình Tiêu vẫn mang theo biểu tình thản nhiên, cho dù biết tin Lục Khinh Tỳ đã chết, Mạc Vấn Thùy cũng không nhìn ra bất cứ biến hóa nào trên mặt hắn. Người bên ngoài có lẽ sẽ cho rằng hắn lãnh huyết hoặc thâm sâu khó dò, nhưng Trầm Dung Dương biết, hắn bất quá chỉ là xem nhẹ tất cả mọi chuyện mà thôi.
“Ngươi đến rồi.”
Chắp tay mà đứng, nhìn bức tranh trên tường, Lục Đình Tiêu vẫn đưa lưng về phía y như ngày nào.
“Ta đã đến.”
Nhạc Vân đẩy Trầm Dung Dương vào trong sảnh, vẻ mặt lo lắng, do dự nhìn hai người hồi lâu, sau đó mới lui ra ngoài, ở địa bàn của Như Ý lâu, nàng tin đối phương cho dù thế nào cũng sẽ không dám làm càn.
Chỉ là nàng không hiểu Lục Đình Tiêu, trên đời này không có chuyện hắn dám hay không dám, chỉ có chuyện đáng để hắn làm hay không thôi.
Nhạc Vân vẫn đứng quanh quẩn ở cách đó không xa, trong lòng nàng không yên, chung quy vẫn nghĩ sẽ có chuyện gì đó phát sinh, nhưng bên trong vô cùng an tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.
Hồi lâu sau, cửa bị đẩy ra, Lục Đình Tiêu bước ra ngoài, vẻ mặt không có gì biến đổi, Nhạc Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi vào, lại nghe thanh âm của đối phương vang lên bên tai.
“Từ nay về sau, Bắc Minh giáo và Như Ý lâu không còn quan hệ.”
Nhạc Vân căng thẳng, quay đầu nhìn về phía người trong phòng.
Trầm Dung Dương mặt vô biểu tình, nhắm mắt mà ngồi, sắc mặt tái nhợt đến trắng bệch.
Thân ảnh Lục Đình Tiêu dần dần khuất xa, nhưng y từ đầu đến cuối không có mở miệng ngăn cản, thậm chí còn chưa hề mở mắt ra.
Một cơn ho kịch liệt đột nhiên phát sinh trong lòng ngực, từ tiếng ho nhẹ vụn vặt ban đầu, trở thành tiếng thở dốc nặng nề, tay y đè chặt lòng ngực, ho nhiều đến mức cả người đều phải cúi thấp xuống, một ngụm tiên huyết đỏ sẫm bắn tung tóe lên đầu gối, sắc mặt Nhạc Vân đại biến.
“Công tử!”
“Xin hỏi, lão thân khi nào mới có thể gặp được tiểu công tử của lão?” Thanh âm phát ra từ một lão nương, nhưng lại không hề lộ vẻ yếu ớt.
“Lão phu nhân chớ nóng ruột, công tử nhà lão bị Vương gia phái đi làm việc rồi, ngày về còn chưa xác định, lão cứ tạm thời ở lại nơi này đi, chờ công tử của lão trở về, liền đến gặp lão.”
Quản gia Vương phủ khom người hành lễ, bộ dáng tươi cười nhiệt tình trên gương mặt hắn giúp xóa đi phần nào nghi vấn của lão phụ nhân, thấy lão nương gật đầu trả lễ, hắn liền rời khỏi, hướng đến thư phòng của Tấn vương.
“Vương gia.” Mùa đông khắc nghiệt, nhưng trên mặt quản gia chỉ toàn là mồ hôi. “Giữ Kỷ thị ở lại trong phủ, sợ rằng không thỏa đáng, nhỡ Như Ý lâu bên kia… Người trong giang hồ, làm việc không từ thủ đoạn, chỉ sợ tổn hại đến thân thể ngàn vàng của Vương gia…”
Tấn vương xua tay, cầm chung trà mà thị nữ vừa chuyển qua lên uống một ngụm, sau đó nói: “Tiền thu nhập ba năm liên tiếp của Như Ý lâu đã đưa tới chưa?”
“Đưa đến rồi, toàn bộ đều đã đổi thành tiền giấy.”
“Làm việc cũng nhanh lắm.” Tấn vương mỉm cười, buông chung trà. “Trầm Dung Dương không nói cái gì sao, dù biết Kỷ thị đang ở trong Tấn vương phủ, y cũng không có phản ứng gì?”
Quản gia nói: “Ngay cả một câu cũng không có nói, chuyện mà Vương gia yêu cầu, năm ngày sau bọn họ sẽ đưa bạc đến, nghe đồn Trầm lâu chủ mới cùng người khác ước chiến, bị thương rất nặng.”
“Mạnh Huyền Tình thích làm những chuyện vô vị, lòng dạ lại quá mức hẹp hòi, ánh mắt thiếu cao minh, hợp tác với người như thế…” Tấn Vương lắc đầu, không nói thêm gì nữa. “Trầm Dung Dương là người tuyệt đối không thể khinh thường, Kỷ thị ở lại trong phủ, ngươi cứ chiếu cố lão thật tốt.” Trầm Dung Dương cùng Lục Khinh Tỳ quyết chiến ở Hoàng Sơn, không cần phải tìm hiểu nhiều, hắn cũng có thể đoán được tám chín phần mười nguyên nhân. Chẳng qua là, từ lúc đó cho đến bây giờ, Vấn Kiếm sơn trang trang chủ cứ làm khó dễ hắn. Lúc trước Trầm Dung Dương khuyên hắn khoanh tay ngồi nhìn thế sự, hắn vẫn không cho là đúng, hiện tại xem ra y đã nói đúng hơn phân nửa. Mạnh Huyền Tình muốn khôi phục Thục Quốc, cũng không biết phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, trái lại lúc nào cũng co cụm trong một góc của võ lâm. Dám mưu tính Như Ý lâu cùng Bắc Minh giáo, Mạnh Huyền Tình dù thông minh, nhưng lại dùng thông minh sai chỗ, người như thế cho dù có được thiên hạ, cũng chỉ có thể giống như lão cha Mạnh Sưởng của hắn, vô phúc hưởng thụ. Lúc trước hắn cùng người như thế liên kết, bất quá chỉ bởi vì bọn họ có cùng một địch nhân, chính là người đang ngồi trên Kim Loan điện kia, hiện tại chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy cực kỳ sai lầm, may mà thu tay lại đúng lúc.
Yên lặng suy nghĩ hồi lâu, Tấn vương khẽ vuốt râu, ánh mắt di chuyển tới chồng công văn còn đang dang dở. Ai ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, chung quy vẫn là chuyện riêng của huynh đệ Triệu thị, thế nhưng hiểm họa từ bên trong của Đại Tống lại chính là Liêu quốc ở phương Bắc…
*****
Đầu tháng hai, tuyết thỉnh thoảng vẫn bay lất phất như cũ, nhưng khí trời đã dần trở nên ấm áp, vài cành khô thậm chí còn trổ lá mới. Lúc khí trời chuyển ấm, nhiều mầm sống dạt dào trong trời đất cũng yên lặng sinh sôi, nảy nở.
Trong Như Ý lâu lại là một mảnh u ám, tràn đầy áp lực.
Nhạc Vân bưng dược tới, một tay đẩy cửa ra, Bạch y nhân trong phòng đang đưa lưng về phía nàng, không biết đang viết cái gì.
“Công tử, uống thuốc đi.”
“Cứ để đó đã.”
Nhạc Vân theo lời Trầm Dung Dương đem dược đặt lên bàn, nhưng lại vươn người tới đoạt lấy cây bút trên tay y, vết mực liền bắn tung tóe trên tờ giấy Tuyên Thành, lan ra thành một đốm màu đen sẫm.
Trầm Dung Dương thở dài: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Nếu ngươi chịu nghỉ ngơi thật tốt, ta cũng không cần phải làm như thế.” Nhạc Vân hiếm khi lộ ra vẻ mặt trầm tĩnh, đem bút thả lại trên bàn.
“Vậy ta chẳng phải không còn việc gì để làm sao.” Trầm Dung Dương vừa cười, vừa liếc mắt nhìn chén thuốc đen sì sì trước mặt. Cho dù là lúc đối diện với yêu vật Hạn Bạt ngàn năm, mặt Như Ý lâu chủ cũng không hề đổi sắc, thế nhưng lúc này lại đang nhướng mày.
Nhạc Vân nhìn người trước mắt, cả người hầu như đã gầy đi một vòng, trong lòng có chút đau xót. Cho dù là ngày đông khắc nghiệt lúc trước, y cũng chỉ mặc một thân y phục mỏng manh, hiện tại tuy đã mặc dày hơn hai tầng, nhưng thần sắc vẫn có phần trắng bệch như cũ.
“Đại phu nói kinh mạch của ngươi bị tổn thương nghiêm trọng, thân thể sợ lạnh, nội trong nửa năm không được sử dụng nội lực, thuốc này nếu như không uống, chỉ sợ nửa năm kia sẽ biến thành ba năm đi.”
Trầm Dung Dương mím môi, lộ ra thần sắc giống như sắp đi chịu chết, bưng chén thuốc lên, ngửa đầu uống một mạch.
Nhạc Vân cảm thấy buồn cười, ai có thể nghĩ tới Như Ý lâu lâu chủ danh chấn thiên hạ cư nhiên lại sợ uống dược đắng, nhưng y từ nhỏ đã như vậy, bất kể đe dọa hay dụ dỗ, đều cứng đầu không uống. Cho dù tình nguyện bị châm cứu cũng không muốn uống dược. Thế nhưng lúc này, đại phu nói y bị thương quá nặng, cần điều trị cả trong lẫn ngoài, nên không thể không uống.
“Ta còn chưa chết, đừng lộ ra vẻ mặt như vậy.” Trầm Dung Dương cười than thở một tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng.
Lúc đó, ngươi thật sự chỉ cách Hoàng Tuyền vài bước.
Nhạc Vân mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì. Nàng còn nhớ rõ ngày hôm đó, Trầm Dung Dương một thân đầy máu được Mạc Vấn Thùy cùng Thị Kiếm đỡ trở về. Trong Như Ý lâu hỗn loạn thành một đoàn, lòng nàng lại càng loạn hơn, hoang mang lo sợ, nhìn mặt người nọ không còn chút máu, thần trí không rõ, Nhạc Vân thiếu chút nữa nhịn không được muốn khóc rống lên. Làm thế nào một người đang bình yên vô sự, nói nói cười cười lúc ra khỏi cửa, có thể bị thương thành như vậy khi trở về? Với võ công và tài hoa của y, trong thiên hạ người nào lại có thể tổn thương y đến như vậy? “Công tử..” Nàng gục đầu xuống, buồn bã nói: “Trên dưới Như Ý lâu, đều dựa cả vào ngươi, xin hãy bảo trọng thân thể, không nên làm việc mạo hiểm nữa.”
“Chuyện trên đỉnh Hoàng Sơn, là hạ sách bất đắc dĩ, hiển nhiên sẽ không có lần sau.” Trầm Dung Dương cười nhạt: “Được rồi, ra ngoài giúp ta pha một ấm trà đi, thuốc này thực sự rất đắng.”
Nhạc Vân đang muốn trả lời, ngoài cửa liền có người đến thông báo, Bắc Minh giáo giáo chủ muốn gặp lâu chủ.
Nàng sợ hãi, cả kinh, xoay đầu nhìn Trầm Dung Dương, chỉ thấy vẻ mặt y không hề có nửa điểm ngoài dự đoán.
“Mời hắn vào đi.”
Bất cứ lúc nào, trên mặt Lục Đình Tiêu vẫn mang theo biểu tình thản nhiên, cho dù biết tin Lục Khinh Tỳ đã chết, Mạc Vấn Thùy cũng không nhìn ra bất cứ biến hóa nào trên mặt hắn. Người bên ngoài có lẽ sẽ cho rằng hắn lãnh huyết hoặc thâm sâu khó dò, nhưng Trầm Dung Dương biết, hắn bất quá chỉ là xem nhẹ tất cả mọi chuyện mà thôi.
“Ngươi đến rồi.”
Chắp tay mà đứng, nhìn bức tranh trên tường, Lục Đình Tiêu vẫn đưa lưng về phía y như ngày nào.
“Ta đã đến.”
Nhạc Vân đẩy Trầm Dung Dương vào trong sảnh, vẻ mặt lo lắng, do dự nhìn hai người hồi lâu, sau đó mới lui ra ngoài, ở địa bàn của Như Ý lâu, nàng tin đối phương cho dù thế nào cũng sẽ không dám làm càn.
Chỉ là nàng không hiểu Lục Đình Tiêu, trên đời này không có chuyện hắn dám hay không dám, chỉ có chuyện đáng để hắn làm hay không thôi.
Nhạc Vân vẫn đứng quanh quẩn ở cách đó không xa, trong lòng nàng không yên, chung quy vẫn nghĩ sẽ có chuyện gì đó phát sinh, nhưng bên trong vô cùng an tĩnh, không có bất cứ tiếng động nào.
Hồi lâu sau, cửa bị đẩy ra, Lục Đình Tiêu bước ra ngoài, vẻ mặt không có gì biến đổi, Nhạc Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đi vào, lại nghe thanh âm của đối phương vang lên bên tai.
“Từ nay về sau, Bắc Minh giáo và Như Ý lâu không còn quan hệ.”
Nhạc Vân căng thẳng, quay đầu nhìn về phía người trong phòng.
Trầm Dung Dương mặt vô biểu tình, nhắm mắt mà ngồi, sắc mặt tái nhợt đến trắng bệch.
Thân ảnh Lục Đình Tiêu dần dần khuất xa, nhưng y từ đầu đến cuối không có mở miệng ngăn cản, thậm chí còn chưa hề mở mắt ra.
Một cơn ho kịch liệt đột nhiên phát sinh trong lòng ngực, từ tiếng ho nhẹ vụn vặt ban đầu, trở thành tiếng thở dốc nặng nề, tay y đè chặt lòng ngực, ho nhiều đến mức cả người đều phải cúi thấp xuống, một ngụm tiên huyết đỏ sẫm bắn tung tóe lên đầu gối, sắc mặt Nhạc Vân đại biến.
“Công tử!”
Danh sách chương