Chương 781: Thật là tốt quá rồi

Tưởng Đại Minh, năm nay 85 tuổi, dáng người dong dỏng cao, lưng mới chỉ hơi cúi về phía trước, mái tóc bạc phơ cắt tỉa gọn gàng, mặc 1 bộ áo dài thường phục vô cùng bình dị.

Nhìn vào ông lão này, chẳng ai nghĩ ông ta có chút gì liên quan đến Tiên Đạo, đừng nói là Trúc Chân Nhân cao cao tại thượng, càng chỉ thấy giống 1 ông già Bắc Hà bình thường như bất kì ai.

Gương mặt ông ta luôn hiện 1 nét cười hiền, nhưng ánh mắt sắc bén quét qua tất cả mọi người trong gian phòng, liếc qua cả Vũ Đăng Phiên đang lấm lấm lét lét, Đường Thái Nguyên bình thản, Trương Đại Vệ vẫn thản nhiên húp canh, rồi tới Mai Trung Hựu đang lộ rõ sự căng thẳng đề phòng.

Đối mặt với Đường Thái Nguyên đã thấy áp lực dâng cao, giờ thì kẻ còn đáng sợ hơn Đường Thái Nguyên, Thần Long kiến thủ bất kiến vĩ Tưởng Đại Minh rốt cuộc đã xuất hiện rồi.

- Trúc Chân Nhân, vãn bối kính chào ngài.

Đối với Đường Thái Nguyên hắn còn có thể gọi là Đường lão ca, đối với Tề Quang Khôi hắn phải gọi là Tề tiền bối. Còn đối với Tưởng Đại Minh, hắn lại phải gọi là Trúc Chân Nhân.

- Ha ha ha, Tiểu Mai đó à? Đã lâu không gặp, cũng chững chạc ra phết, lại còn đứng ra tổ chức họp mặt Tứ Phái, ngồi ghế thủ tịch, thật sự oai phong lẫm liệt.

- Vạn lần không dám, vạn lần không dám! Tiền bối, chỉ là bằng hữu đồng đạo lâu ngày không gặp, Mai Sơn dù tài lực nghèo nàn, cũng muốn thất thố mời các đồng đạo bữa cơm đạm bạc, không ngờ lại vô ý tứ ngồi ở phía chính Bắc, lại để Trúc Chân Nhân hiểu nhầm là muốn đoạt ghế thủ tịch gì gì đó, vãn bối thật sự quá lấy làm xấu hổ. Trúc Chân Nhân, nếu ngài đã cho rằng ghế ấy là ngôi thủ tịch, vậy vãn bối kính cẩn nghiêng mình nhường chỗ cho Ngài.

- Khửa khửa - Tưởng Đại Minh cười hục hặc - Chỗ đó của Mai Sơn, ta ngồi vào thì thật là bất tiện. Vẫn nên là ngồi cùng các đạo hữu Trúc Sơn là thoải mái nhất. Ha ha, lão Đường, nhường chỗ cho ông bạn già này chút được không? Phái đoàn Trúc Sơn ngồi phía tay phải của Mai Sơn, Đường Thái Nguyên khi ấy đang ngồi ghế thứ nhì, nhường hẳn ghế đầu cho Vũ Đăng Phiên đang chễm chệ. Giờ nghe Tưởng Đại Minh nói câu ấy, chẳng khác nào đang nhắc khéo thái độ ngông láo không biết trên dưới của Vũ Đăng Phiên, khiến hắn giật bắn mình bật dậy, lắp bắp lùi nhanh về phía sau.

- Chưởng môn đại nhân, kính mời Ngài ngồi. Để Đăng Phiên hầu rượu ngài.

Nếu là Đường Thái Nguyên, hẳn lão sẽ từ chối ngồi ghế ấy, bảo Vũ Đăng Phiên cứ yên lòng an tọa, bản thân kiếm đại 1 ghế nào để ngồi, e rằng tên này phải chui xuống 10 mét đất mới hết nhục. Nhưng xem ra Tưởng Đại Minh cũng không quá màng chuyện đay nghiến người ta, ghế thủ tịch Trúc Sơn đương nhiên cũng phải ngồi, chẳng hơi đâu giở trò con nít, nên cũng bình tĩnh mà tiến tới.

Vừa ngồi xuống ghế, ông đã hướng về phía Tùng Sơn mà ôm quyền.

- Tề đại ca, đã bao lâu không gặp. Đại ca còn khỏe mạnh như vậy, thật đáng mừng.

- Đâu sung sướng được như ngươi, ngao du thiên địa - Tề Quang Khôi đáp lời, tay búng ra 1 chén rượu - Tưởng huynh đệ, mời ngươi 1 ly.

- Hảo!

Tưởng Đại Minh đón lấy chén rượu, uống hết 1 ngụm, khà 1 tiếng.

- Rượu ngon, rượu ngon. Đường lão đệ, - lão quay sang Đường Thái Nguyên bên cạnh - Những năm vừa qua, để đệ phải lao tâm khổ tứ vì môn phái, để ta mời đệ ly này, coi như lời tạ lỗi.

Tưởng Đại Minh giơ chén sang bên như chờ người rót. Vũ Đăng Phiên còn chưa kịp phản xạ, đã thấy 1 thanh niên từ trong đám đệ tử nhanh nhẹn bước tới, điệu bộ khoan thai mà dứt khoát, rót rượu cho cho Chưởng môn.

- Lỗi gì mà tạ chứ? - Đường Thái Nguyên đón ly rượu từ tay thanh niên kia - Mỗi người có 1 thiên tính. Tính ta thích ngồi yên, tính huynh lại thích xê dịch. Huynh nhiều khi không tại, nhưng những học trò huynh mang về lại đóng góp thật nhiều. Mấy năm nay, cũng đều nhờ Diệp Lâm Anh sư điệt đứng ra lo liệu, ta thật sự có lời ngợi khen.

Người thanh niên kia nghe câu nói ấy, chỉ cúi đầu cảm tạ, rồi lại lui về đứng bên Tưởng Đại Minh, vừa khiến cho Vũ Đăng Phiên luống cuống chẳng có chỗ đứng. Chẳng lẽ thân Đường chủ lại phải đứng sau lưng tên thiếu niên hậu bối này? Mà giờ lủi thủi đi tìm ghế thì lại nhục nhã quá?

Thanh niên tên Diệp Lâm Anh kia lại là đệ tử thân truyền của Tưởng Đại Minh, hẳn đã không vừa mắt hắn từ lâu, nay lại cậy thế có Sư phụ xuất hiện, chỉ 1 cử chỉ nhỏ đã khiến hắn sắp sửa thành trò cười trước Tứ Đại Tiên Phái thế này. Vũ Đăng Phiên căm tức lắm, đành chữa thẹn bằng cách đi vòng ra phía sau, cười cười nói nói tìm tới phía Cúc Sơn Phái, giả bộ mời rượu Vũ Tiệp Tử.

Tưởng Đại Minh từ lúc bước vào tới giờ, hoàn toàn phớt lờ tên hề ấy. Lão quay sang Diệp Lâm Anh:

- Diệp nhi, ồ đã lớn thế này? Sư phụ đi mới có 7 năm, mi cũng trổ mã khôi ngô tuấn tú đấy. Ồ? Vừa mới đột phá à?

Tưởng Đại Minh nói với học trò của mình, nhưng lại khiến tất cả mọi người đều chú ý tới, thậm chí phía Trúc Sơn cũng nhiều người giật mình kinh ngạc.

Diệp Lâm Anh năm nay 24 tuổi, trong đám đệ tử Trúc Sơn cũng là thiên tài quái kiệt, năm xưa được Tưởng Đại Minh dẫn về môn phái, 1 mạch leo thẳng lên Đệ Thập vị trong khảo hạch, đã khiến toàn bộ Trúc Sơn rúng động. Nếu không vì biến cố sáp nhập này, vị trí Chưởng môn Trúc Sơn trong tương lai dường như đã có sẵn chủ.

Dù vuột mất cơ hội Chưởng môn rõ mười mươi như thế, nhưng Diệp Lâm Anh vẫn là 1 thế lực đáng gờm tại Kim Tinh Võ Hội lần này, là con át chủ bài của Trúc Sơn, cũng là kẻ có cơ hội tranh đoạt vị trí dẫn đầu tương đối sòng phẳng với Mai Sơn Phái. Dù rằng khả năng ấy không cao, nhưng chung quy vẫn là mối đe dọa mà Mai Sơn cần phải tập trung đề phòng.

Mai Trung Hựu e ngại Tưởng Đại Minh 1 phần cũng vì lí do ấy. Diệp Lâm Anh tuy có thiên phú, nhưng lại khuyết thiếu sự dạy dỗ bảo ban của sư phụ, hầu hết đều là tự mình mày mò, so với các thiên kiêu của Mai Sơn vẫn còn chênh lệch khá lớn. Nhưng nay Tưởng Đại Minh đột ngột xuất hiện, Mai Trung Hựu còn nghi ngại liệu có phải lão già này căn đúng thời điểm Kim Tinh Hội để truyền dạy cho Diệp Lâm Anh thứ bí thuật gì kinh thiên động địa hay không.

Tính đến thời điểm hiện tại, Tưởng Đại Minh không chỉ là Cường giả hùng mạnh nhất Tiên Đạo, mắt nhìn người của lão ta cũng là độc nhất vô nhị. Tùy tiện đem 1 đứa trẻ về môn phái, để nó tự mình tìm tòi, đã có thể đạt thành tựu nhường ấy, nếu lão chuyên tâm dạy dỗ, dù chỉ 1 tuần ngắn ngủi, e rằng cũng có thể tạo ra mối đe dọa khó lường.

Nhưng, thông tin vừa rồi, qua câu nói rất bâng quơ mà Tưởng Đại Minh nói ra, lại khiến cho tất cả mọi người đều phải giật mình.

Diệp Lâm Anh đã đột phá Thiên Nhân Cảnh?

Đừng bàn vì sao nãy giờ không ai phát hiện ra, hay vì sao Tưởng Đại Minh lại nhìn thấu, chỉ riêng thông tin này đã khiến tất cả mọi người buồn vui lẫn lộn.

Đột phá Thiên Nhân Cảnh ở độ tuổi trẻ như vậy, đương nhiên là chuyện đáng mừng, nhưng lại ngay trước thềm Kim Tinh Hội, vậy chẳng hóa tự mình phế bỏ tư cách tham gia của chính mình hay sao?

Đám người bên Trúc Sơn, thậm chí bao gồm Đường Thái Nguyên, đều cảm thấy mất mát. Tam Phái còn lại thì kinh hỉ chẳng biết giấu đi đâu. Không có Diệp Lâm Anh, thực lực của Trúc Sơn như giảm 1 nửa, thậm chí đứng nhót cũng hoàn toàn có khả năng.

Mai Trung Hựu cũng cười thầm trong lòng. Hà hà, lão già, bỏ môn phái đi biệt xứ 7 năm trời, những tưởng 1 lần xuất hiện đánh úp được ta sao? Người tính không bằng trời tính, học trò cưng của lão lại tự ý đột phá Thiên Nhân cảnh, đây đúng là ý trời, ý trời muốn ta nắm lấy thiên hạ.

Nào ngờ, Tưởng Đại Minh sau khi nghe được lời xác nhận của Diệp Lâm Anh, chỉ rướn cao đôi lông mày, mắt long lanh, miệng cười vui vẻ:

- Tự mình độ qua Thiên Kiếp, bình an vô sự là tốt rồi. Mi thật liều quá đi, đáng lẽ nên chờ ta về mới đúng? Mà thôi, vô sự là tốt rồi. Tất cả lũ bọn mi, có thể tận hưởng niềm vui tu hành, thật là tốt quá rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện