- Mày... mày...

Thành gục xuống.

Đao kiếm vô tình, kiếm đã xuất thì không thể thu hồi, cũng không thể nương tay. Mặc dù Takezawa có hơi tò mò về cái tổ chức nắm giữ cống ngầm này, nhưng hắn biết cách kiềm chế tò mò.

Người tò mò, thường chết sớm. Takezawa có thể sống 44 năm cuộc đời trong xui xẻo bất hạnh, hắn vô cùng hiểu điều này.

- Rốt cuộc đã lấy được Hỉ Vận Kiếm về. Mi cũng không nỡ bỏ ta đi mà phải không? Kiếm vừa tới tay, hoạ vận lại ập tới.

- Phía đằng này!

- Có 2 tên, không, chỉ còn 1 tên. Tên kia vừa giết người!

- Mau báo cho ngài Trương Minh Quang!

- Bắt hắn lại thẩm vấn!

Ngay lập tức, Takezawa đã bị bủa vây.

- Các ngươi... các ngươi là ai?

- Im lặng! Bọn tao là người của Thanh Hải...

- Đồ ngu, phải nói là người của Vương Triều Kiến Nghiệp!

- Đúng vậy, bọn tao là người của Vương Nghiệp!! Phụng mệnh của Nam Đế Bệ hạ!

- Kẻ khả nghi, mau bỏ vũ khí xuống, chịu khó hợp tác... Hự!!

Lời chưa nói hết, kiếm đã xuất. Takezawa vung kiếm, phá mở vòng vây, chạy thoát.

- Mau đuổi theo!!

Hết cảnh sát truy nã, rồi thì tổ chức dưới cống ngầm, rồi lại đến Vương Triều Kiến Nghiệp. Hắn sống rất biết điều, không bao giờ đắc tội với ai, tại sao tai hoạ cứ tìm đến hắn. Hắn chỉ muốn bỏ chạy một mạch, tranh chấp giữa những thế lực khổng lồ thế này, hắn không biết, cũng không muốn biết.

Làm ơn, đừng ai nhớ mặt mình.
Hắn chạy rất lâu. Hắn đã lạc. Khu vực này, hắn không có bản đồ. Trên đường chạy, hắn đã vài lần gặp lũ sinh vật đột biến. Hắn đã phải chiến đấu vật vã để vượt qua.

Hắn nghĩ mình đã chạy rất xa rồi, hắn tìm thấy một nắp cống, hắn phải bò lên, ở mãi trong bóng tối khiến hắn hoảng loạn.

Ánh sáng ùa vào mắt hắn. Một lúc sau, hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Đây là một con hẻm. Hắn bò lên.

- Ai thế?

Takezawa giật mình, sẵn sàng rút kiếm. Hắn biết mình đang bị truy nã.
Vì đặc thù công việc, Phan Thành phải ở dí trong hầm nhà 248 ngõ số 3 đường số 8. Hắn rất đam mê Trà Đạo của Phú Sơn Đảo, hắn ước rằng sau khi công việc kết thúc, hắn có thể mua một biệt thự thật đẹp, có sân vườn, để hàng chiều ra sân uống trà, ngắm cây cối chim chóc.

“Cái biệt thự của tay Trần Thịnh thật đẹp! Cưới được Phạm Tố Uyên tiểu thư, là có được một cái biệt thự như vậy. Đời này thật là bất công!”.

Hắn mong rằng, có một ngày thầy Phương sẽ để ý tới bề tôi tận trung phục vụ ngài này, mà thưởng cho hắn, không cần một căn biệt thự đâu, mà chỉ một ngôi nhà có sân vườn là được.

Không có sân vườn, mỗi chiều, hắn phải kê ghế ra ngồi tại con hẻm cụt đằng sau nhà, uống trà đạo.

Chiều nay cũng vậy, hắn đang nhâm nhi ly trà, bỗng nhiên, dưới nắp cống gần đó, có... có người chui lên!
- Tiên sinh! Ngài... ngài là người Phú Sơn Đảo, lại còn là Kiếm Khách?!! Xin... xin hỏi... quý tính đại danh của ngài là gì?

Được người lạ trước mặt mình vồ vập như vậy, Takezawa cũng buông lỏng rất nhiều.

- Tại hạ, là Takezawa.

Hắn buột miệng, sau đó hối hận. Hắn lỡ xưng tên thật mất rồi.

- Ồ! Tiên sinh chính là người đang bị cảnh sát truy nã vì tình nghi ám sát một công dân Vrahta tại khu biệt thự phía Tây.

- Xin ngài, đừng nói cho ai biết. Tại hạ... bị oan...

- Tiên sinh yên tâm. Người khác không biết, chứ tôi biết chắc, 100% tiên sinh bị oan.

- Hora (cảm thán bằng tiếng Phú Sơn), sao ngài có thể dễ dàng tin tôi như vậy?

- Vì vụ ám sát đó, là tôi sai người làm mà.

- …!!

Phan Thành là ông trùm của một băng đảng tại Hải Thành. Băng đảng này, ngoài sáng thì làm bảo kê, vận tải, ngoài tối thì làm thêm một số những việc mờ ám khác, như buôn hàng nóng, buôn thuốc phiện, đánh nhau, giết người... Khá giống với Yakuza ở Phú Sơn, Takezawa thầm nghĩ.

Phan Thành còn tự hào khoe, Hắc Long, băng đảng của gã, dưới trướng Phạm thị, một trong Tam Đại Gia tộc của Đại Nam, hay đúng hơn, là dưới chỉ đạo trực tiếp của thầy Phương.

Thầy Phương, Phạm Viết Phương, Takezawa biết cái tên này. Hắn bươn chải ở Đại Nam cũng đã 2 chục năm rồi.

Trên thực tế, dưới cống ngầm, có rất nhiều kẻ thần tượng Phạm Viết Phương. Có kẻ còn đưa cho hắn 1 tấm ảnh của ông, một lão già lọm khọm rụng gần hết răng và tóc, để “thờ”.

Nghe Phan Thành hào hứng kể về Phạm Viết Phương như vậy, hắn chìa tấm “ảnh thờ” của mình ra.

- Tiên... tiên sinh!! Ngài cũng thần tượng thầy Phương!! Ta không thể ngờ, đến cả người Phú Sơn Đảo cũng biết đến thầy! Ôi, ta thấy hạnh phúc quá!! Ta vốn cũng rất thích người Phú Sơn. Tiên sinh Itou, ngài hãy ở lại đây, giúp đỡ ta xây dựng một đội quân Nhẫn Giả thật hùng mạnh, xưng vương xưng bá tại Hải Thành này!!

- Nin...ninja?

- Ôi, đúng! Đúng thế! Nghe một người Phú Sơn phát âm từ này, mới cao quý làm sao?!

- Nhưng, tại hạ là Samurai, không phải là Ninja...

- Ôi, không cần thiết! Ngài chỉ cần với tư cách là một người Phú Sơn, đưa cho tôi những nhận xét thật lòng về đội Nhẫn giả mà tôi đã khổ công xây dựng. Hơn nữa, đội quân của tôi chỉ biết Quyền Thuật, không biết Kiếm Thuật, ngài có thể ở lại đây đào tạo Kiếm Thuật cho quân của tôi! Ngài yên tâm, tuy băng Hắc Long này không giàu có gì, cũng đảm bảo sẽ tiếp đãi ngài tử tế!!

Việc nhẹ, lương cao, bao ăn ở. Câu này nghe quen quen. Trong đời hắn, đã nghe nhiều lần, mà không hiểu vì sao mỗi lần hắn nhận lời, tai hoạ lại ập tới đầu hắn.

Nhưng, làm gì còn cách nào. Hắn cũng không còn chỗ để đi. Người trong giang hồ, thân bất do kỉ.

Đành nhắm mắt đưa chân. Tuỳ dòng đời xô đẩy.

- Tại hạ đồng ý.
Ngay ngày hôm sau, có 2 tên bảo vệ băng Hắc Long mời hắn ra ngoài uống nước, vừa muốn bắt chuyện lấy lòng hắn.

Thì có 2 vị khách bước vào ngõ, gây ầm ĩ một hồi. Hai tên bảo vệ cũng nhìn nhau, ra ám hiệu.

Một vị khách, cũng gần 40 tuổi, đeo kính râm, ăn mặc xuềnh xoàng, rất tự nhiên, ngồi vào quán nước.

Rồi chả biết tại sao, hai tên bảo vệ bật dậy, chuẩn bị đánh nhau.

Hắn cũng phải rút kiếm rồi.

Hỉ Vận Kiếm, lại sáng loé lên ánh tím huyền hoặc.

Kiếm tên Hỉ Vận, mà toàn mang lại xui xẻo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện