Hôm nay đã là 16/6. Gần hết kì nghỉ rồi, cô Vân vẫn không lên được kế hoạch nào để đi chơi. Cô gặm nhấm 1 mùa hè lướt web, xem phim, mà cảm giác như đang gặm nhấm tuổi xuân của mình. Cái trường Kình Ngư ở chốn khỉ ho cò gáy này rõ ràng là 1 vũng lầy mà cô không thoát ra nổi. Những anh chàng hợp ý cô, họ lại không hạ mình hẹn hò một cô giáo vùng xa vùng xôi. Những anh chàng hâm mộ cô, cô lại không thấy họ vừa mắt.

Thầy Kiên là một trong số đó. Đồng nghiệp cùng trường, thầy lại chưa vợ, cô lại chưa chồng. Thầy hay tìm cơ hội để bắt chuyện với cô. Nhưng cô cảm thấy ghê sợ, trong mắt cô thầy không khác gì một ông nông dân tứ chi phát triển. Thầy cũng từng là một vận động viên đó, nhưng hiện nay hơn 30 tuổi mà chưa có thành tựu gì, vẫn chỉ là 1 giáo viên quèn, cô không vừa mắt. Dù cô cũng chỉ đang là một giáo viên quèn, cô tin rằng thành tựu tương lai của mình sẽ huy hoàng hơn rất nhiều.

Tối nay thầy Kiên lại nhắn tin. Thầy nhắn chừng nửa tiếng, cô mới uể oải trả lời. Sau một cuộc trò chuyện nhạt như nước ốc điển hình của mấy tay đàn ông thô kệch, cô Vân bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên. Bởi thầy Kiên vừa nhắc tới Thiên Anh.

“Cô Vân biết không. Thiên Anh là một đứa rất chăm chỉ. 3 năm nay nó luyện tập vô cùng đều đặn. Nhưng hơn 10 ngày nay, Thiên Anh đã không đến sân tập rồi. Tôi thấy khá là bất thường...”

Cô Vân không kịp đọc tiếp nữa. Có chuyện gì xảy ra cho Thiên Anh chẳng? Cô chạy tới tìm cuốn Danh bạ, địa chỉ nhà của Thiên Anh... Đây rồi...
Nhà của Thiên Anh nằm trong một hẻm nhỏ khu phố Công chức. Nhà cửa ở đây xây dựng đã quá lâu đời, tồi tàn, xập xệ. Bước qua cái hẻm tối tăm và ẩm ướt, cô Vân đã tìm tới địa chỉ nhà của Thiên Anh. Cô không nghĩ rằng tài năng quý giá của cả một học viện lại xuất thân từ một gia cảnh khó khăn như vậy. Cô thấy xót xa. Cô cũng quên luôn rằng khi nói về gia cảnh khó khăn của thằng Văn, cô đã nói rằng nó chỉ là gánh nặng của gia đình. Còn khi thấy gia cảnh khó khăn của Thiên Anh, cô lại thấy khâm phục một tài năng vượt lên số phận. Tâm lý con người vốn rất chi là thiên vị như vậy.

Chuông cửa đã hỏng từ lâu. Dây điện lòi cả ra ngoài. Cô định gõ cánh cửa sắt đã han gỉ, thì một tiếng quát tháo vọng ra.

- Rượu ở nhà hết rồi sao không đứa nào đi mua? Vợ với chả con!

- Thằng Thiên Anh đâu rồi? Lại học à? Học, học đéo gì mà học lắm! Học cho to cả đầu ra mà có kiếm được cái học bổng nào đâu. Rõ là thằng ăn hại!

- Bẳng tuổi mày tên tuổi bố mày đã vang danh khắp cả thành phố. Nếu số tao không như cứt chó thì giờ này tao đã phú quý gấp vạn lần thằng Thịnh rồi!

- Mẹ cái thằng Trần Thịnh! Tao là anh trai nó, tao biết rõ nó đéo có tài cán gì đâu. Chỉ vì làm rể Phạm thị mà vênh vênh váo váo! Thằng bất tài ấy chỉ ăn may là giỏi!

- Phải rồi, là vì mẹ con mày! Vì cuộc đời tao vướng phải cục nợ là mẹ con mày, nên tài năng của tao mới bị chôn vùi, cuộc đời tao mới bi kịch!



- Ông im ngay!

- A thằng chó! Tao nuôi mày khôn lớn, để rồi mày cãi bố mày như thế à? Thằng mất dạy, mày đi đâu? Mày quay lại tao xem nào? Những tiếng lè nhè vẫn còn tiếp tục, nhưng không nghe rõ nữa. Cô Vân đang bàng hoàng thì một bóng người chạy ra khỏi cửa.

- Ơ, Thiên Anh!

- Ơ, cô Vân!

- Cô nghe nói 10 ngày nay em không ra sân tập, cô không biết em có gặp vấn đề gì không nên đến thăm...

Thiên Anh thở phào. Mười ngày qua, hắn đã phải tạm lánh đi bởi vụ ám sát ngày trước. Lúc nhìn thấy cô Vân, hắn đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.

- Em không sao, tuần vừa rồi em bị sốt một chút thôi. - Hắn nói, quay đầu nhìn vào trong nhà. Bố hắn còn đang say xỉn - Em không mời cô vào nhà uống nước được. Hai cô trò mình đi chỗ khác nói chuyện đi.

Trong nhà, bố hắn nằm dài trên ghế sofa cũ kĩ, quay ánh mắt lờ đờ nhìn theo.

- A thằng chó. Bố mày đang thèm rượu, còn mày lại bỏ đi chơi với gái. Được lắm! Được lắm! Ha ha ha! Tao đúng là vô phúc mà. Cuộc đời tao đúng là cứt cho mà! Ha ha...

Tiếng cười khành khạch quanh quẩn khắp cả hẻm.
Bố của Trần Thiên Anh là Trần Thái, anh trai của Trần Thịnh, cũng là ba của Trần Phương Linh. Trần Thịnh là một doanh nhân thành đạt, rất có tiếng trong thành phố. Vợ của Trần Thịnh, mẹ của Linh, bà Phạm Tố Uyên, là con gái rượu của Phạm Viết Phương, tộc trưởng Phạm thị, một đại nhân vật không ai không biết ở Kinh thành.

Thưở thiếu thời, Trần Thái từng là học sinh giỏi cấp thành phố, tiền đồ vô lượng. Trong khi Trần Thịnh chỉ là một học sinh thường thường bậc trung. Nhưng những năm tháng trưởng thành, vận đổi sao dời, Trần Thái gặp hết từ thất bại này sang thất bại khác, cuối cùng nợ nần chồng chất, vợ ốm con côi, phải lánh mình trong một gian nhà tồi tàn, sa sút trong rượu chè cờ bạc. Trần Thịnh, lại trở thành con rể của Phạm thị, công việc làm ăn càng lên như diều gặp gió, nợ nần của anh trai cũng do gã trả.

Nhưng, Trần Thái càng đem lòng thù hận, ghen tức với em trai mình. Lão dồn hết sự căm ghét ấy vào con trai lão. Từ nhỏ, Thiên Anh đã phải chịu những đòn roi khủng khiếp, bị bắt học tập điên cuồng để rồi một ngày vươn cao hơn chú ruột của hắn, để cả chi thứ phải ngước nhìn vào chi trưởng, để Trần Thái có thể vênh mặt lên coi thường Trần Thịnh. Lão bắt vợ phải quần quật nuôi mình, bắt Thiên Anh điên cuồng học tập, còn lão, lại suốt ngày nốc rượu và chửi cuộc đời.

Nghe Thiên Anh kể lại gia cảnh của mình, cô Vân vô cùng xúc động. Công viên tối om, cột đèn hiu hắt, đom đóm bay chập chờn, đêm hè nóng nực, tiếng ve ran. Một chiếc ghế đá, hai con người. Bàn tay Thiên Anh chống lên ghế, Bàn tay nắm chặt. Bàn tay cô ngập ngừng đặt lên bàn tay hắn. Tay hắn thật lạnh. Tay cô rất ấm.

Thiên Anh quay đầu lại. Cô Vân e dè nhìn hắn, nói nhỏ nhẹ.

- Nếu em có bất kì điều gì cần cô giúp, em cứ nói với cô. Nếu làm được, cô nhất định sẽ làm.

Thiên Anh ngẫm nghĩ một chút.

- Em có 1 đề tài cần nghiên cứu. Một đề tài liên quan đến... Ngôn Ngữ học.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện