“Cho dù tôi có thể tiếp xúc với một thế giới khác, ai có thể đoán được thế giới mới sẽ không trở thành nguồn linh cảm của tôi? Không khéo tôi sẽ trở thành hoạ sĩ đầu tiên trong nước theo trường phái hội hoạ siêu nhiên, từ đó nó thịnh hành khắp cả nước, thậm chí còn vươn ra quốc tế đấy!” Trong mắt Cái Khiết hiện lên ngọn lửa cháy bỏng với tham vọng trong tương lai.
Cô vốn là học sinh thuộc top đầu trong lớp, sau quãng thời gian lầm đường lạc lối cô đã trở về rồi, vì vậy niềm tin trong cô càng vững chắc hơn.
Thiết Như Lan: “Nói rất đúng!”
Tần Giản: “Có chí khí!”
Lôi Sơ Mạn: “Vỗ tay ủng hộ cậu!”
Triệu Tình Họa: “Nếu cậu xuất bản tập tranh, nhất định tôi sẽ mua ủng hộ!”
Bách Tinh Thần cười hớn hở: “Trước đó, cậu phải nghĩ xem làm sao để bù đủ vào chỗ tiền sính lễ còn thiếu.”
Cái Khiết: Nụ cười dần dần biến mất.
Cái hố về vụ tiền sính lễ là do chính tay Cái Khiết đào ra, cho dù phải bán hết quần áo và túi xách hay là đi làm thêm mấy công việc đi chẳng nữa, cô ấy cũng phải lấp đầy nó.
So với chuyện đó, còn có chuyện càng khiến cô ấy để tâm hơn: “Đại sư, ở hồ hoa sen trong trường chúng tôi có một nam quỷ vô cùng xấu xí, hắn còn nháy mắt với tôi…”
“Oẹ…”
Cái Khiết: ??? Nếu không phải cô còn chưa nói hết lời thì cô đã nghĩ người đang buồn nôn là mình.
Cô quay đầu nhìn lại, Tần Giản đã dán nửa người dưới gầm bàn, mặt mày Bách Tinh Thần tái mét, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa che miệng nôn khan, ngay cả thân hình người giấy nhỏ của Hoàng Lập cũng biến thành tư thế ORZ (tư thế vừa cúi đầu, vừa chống tay quỳ xuống đất).
Tại hiện trường, chỉ có hai người là Tô Vân Thiều và Thiết Như Lan may mắn thoát nạn, người trước đã biết thì bình tĩnh uống trái cây, người sau thì ngơ ngác vì không biết chuyện gì.
Cái Khiết: “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng nhắc tới nữa!” Tần Giản giơ chiếc khăn lông lau tay mà quán ăn đưa cho, vẫy vẫy đầu hàng, “Xấu đau xấu đớn, thật đấy!”
Cái Khiết kinh hãi: “Các cậu cũng nhìn thấy rồi à?”
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa nhớ đến hình ảnh đó thì lại thấy khó chịu, gật gật đầu nói không thành lời.
Tình trạng của Bách Tinh Thần tốt hơn một chút, bỏ qua một số chi tiết gây khó chịu, nói: “Lúc trước bọn tớ được mở mắt âm dương tạm thời cho nên đã nhìn thấy nam quỷ đó, cậu…… Đúng rồi, vừa rồi Hoàng Lập nói, nam quỷ kia đã có thể hiện hình.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Vân Thiều, ngoại trừ Thiết Như Lan, trong mắt đám bạn học đều cùng có chung một ý: Làm ơn vì nhân dân trừ hại, diệt trừ hắn đi!
Tô Vân Thiều: “…” Điều đó không cần thiết đâu.
“Hắn ngoan ngoãn ở đó, một là không hại người, hai là không nhiễu người dân, tớ có lý do gì để diệt trừ hắn?”
Thiên sư cũng không thể vừa gặp quỷ là diệt trừ đâu?
Người chia thiện ác, ma quỷ cũng vậy.
“Tôi chỉ là một con quỷ nhát gan, không được xem là quấy nhiễu mọi người phải không?” Hoàng Lập yếu đuối mà giơ tay nhỏ lên.
Tô Vân Thiều mỉm cười: “Xin lỗi, đây là chuyện của địa phủ, thiên sư không thể quản.”
Hoàng Lập nằm thẳng xuống bàn, xoay người nằm úp, đôi tay đặt ở trên bụng nhỏ, diễn ra hiện trường “cái chết bình yên”.
Tô Vân Thiều cảm thấy sở thích thật sự của người này hẳn là diễn xuất, chứ không phải vẽ tranh.
“Anh có cần thêm hai con mắt không?”
Hoàng Lập hơi hơi ngửa đầu: “Nếu như không phiền.”
Tô Vân Thiều chọc cho anh ta hai cái lỗ nhỏ, người giấy nhỏ lập tức có thêm đôi mắt bé xíu như hạt đậu, từ “cái chết bình yên” nâng cấp thành “phiên bản đẫm nước mắt của cái chết bình yên”.
“Ha ha ha ha …” Bầu không khí trong phòng riêng lập tức trở nên sôi động.
Tần Giản: “Người anh em, nhìn anh hài lắm!”
Lôi Sơ Mạn: “Tôi cảm thấy anh có thể một mình diễn một bộ truyện tranh.”
Triệu Tình Họa: “Có nên mặc cho anh ta một chiếc váy nữa không? Truyện tranh cũng không thể chỉ có nam chính.”
Hoàng Lập lập tức sởn tóc gáy, xoay người chạy trốn ra sau bình nước hoa quả, tự cảm thấy an toàn rồi mới thò đầu ra: “Hết lấy gậy chia rẽ uyên ương, giờ các người còn muốn bắt nam quỷ giả gái nữa sao? Bản chất con người suy đồi quá nhanh? Làm ơn làm người cho tử tế đi!”
Bách Tinh Thần thật sự nhịn không được nữa, nói: “Mọi người ở đây đều là người cả, trừ anh ra.”
Hoàng Lập: “…” Thời buổi này quả nhiên làm gì cũng đều phải nỗ lực tồn tại, thành quỷ rồi vẫn còn khổ!
Dây dưa một lúc, mới quay trở lại chủ đề chính.
Cái Khiết hỏi: “Đại sư, con quỷ kia thật sự không quấy nhiễu người khác sao? Tôi có thể nhìn thấy hắn, những học viên khác của học viện Mỹ thuật hẳn cũng có thể nhìn thấy hắn.”
Đây cũng là vấn đề, tốt nhất nên cảnh cáo quỷ nước một trận, để hắn không ra ngoài dọa người nữa.
Tô Vân Thiều nghĩ nghĩ: “Tối hôm qua có bách quỷ dạ hành, cô đã nhìn thấy mấy con quỷ rồi?”
Cô hỏi như thế, chủ yếu là vì muốn biết đôi mắt của Cái Khiết đã bị âm khí ảnh hưởng tới mức nào.
Nhưng cô vừa thốt ra bốn chữ “bách quỷ dạ hành”, không khí trong phòng riêng vừa rồi còn sôi nổi bàn tán về những tác phẩm hoạt hình đã lập tức trầm hẳn xuống, giảm xuống gần như bằng không.
Khóe miệng Cái Khiết cứng đờ, lắp bắp nói: “Tôi chỉ nhìn thấy một con quỷ kia thôi, cùng lắm thì nghe được tiếng Hoàng Lập bảo tôi chạy, không còn gì khác …” Nói xong câu cuối cùng, cô ấy không kìm được mà bật khóc.
Sớm biết tối hôm qua có bách quỷ dạ hành, cô nên cúp học ngoan ngoãn trốn ở trong phòng ngủ vẽ tranh!
Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, ý nghĩa của bốn chữ “bách quỷ dạ hành” đã đủ đáng sợ, bọn họ không muốn suy nghĩ sâu xa!
Tần Giản là người duy nhất không sợ, còn rất hứng thú hỏi: “Chính là một trăm con quỷ đi diễu hành trên phố phải không?”
Cô vốn là học sinh thuộc top đầu trong lớp, sau quãng thời gian lầm đường lạc lối cô đã trở về rồi, vì vậy niềm tin trong cô càng vững chắc hơn.
Thiết Như Lan: “Nói rất đúng!”
Tần Giản: “Có chí khí!”
Lôi Sơ Mạn: “Vỗ tay ủng hộ cậu!”
Triệu Tình Họa: “Nếu cậu xuất bản tập tranh, nhất định tôi sẽ mua ủng hộ!”
Bách Tinh Thần cười hớn hở: “Trước đó, cậu phải nghĩ xem làm sao để bù đủ vào chỗ tiền sính lễ còn thiếu.”
Cái Khiết: Nụ cười dần dần biến mất.
Cái hố về vụ tiền sính lễ là do chính tay Cái Khiết đào ra, cho dù phải bán hết quần áo và túi xách hay là đi làm thêm mấy công việc đi chẳng nữa, cô ấy cũng phải lấp đầy nó.
So với chuyện đó, còn có chuyện càng khiến cô ấy để tâm hơn: “Đại sư, ở hồ hoa sen trong trường chúng tôi có một nam quỷ vô cùng xấu xí, hắn còn nháy mắt với tôi…”
“Oẹ…”
Cái Khiết: ??? Nếu không phải cô còn chưa nói hết lời thì cô đã nghĩ người đang buồn nôn là mình.
Cô quay đầu nhìn lại, Tần Giản đã dán nửa người dưới gầm bàn, mặt mày Bách Tinh Thần tái mét, Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa che miệng nôn khan, ngay cả thân hình người giấy nhỏ của Hoàng Lập cũng biến thành tư thế ORZ (tư thế vừa cúi đầu, vừa chống tay quỳ xuống đất).
Tại hiện trường, chỉ có hai người là Tô Vân Thiều và Thiết Như Lan may mắn thoát nạn, người trước đã biết thì bình tĩnh uống trái cây, người sau thì ngơ ngác vì không biết chuyện gì.
Cái Khiết: “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng nhắc tới nữa!” Tần Giản giơ chiếc khăn lông lau tay mà quán ăn đưa cho, vẫy vẫy đầu hàng, “Xấu đau xấu đớn, thật đấy!”
Cái Khiết kinh hãi: “Các cậu cũng nhìn thấy rồi à?”
Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa nhớ đến hình ảnh đó thì lại thấy khó chịu, gật gật đầu nói không thành lời.
Tình trạng của Bách Tinh Thần tốt hơn một chút, bỏ qua một số chi tiết gây khó chịu, nói: “Lúc trước bọn tớ được mở mắt âm dương tạm thời cho nên đã nhìn thấy nam quỷ đó, cậu…… Đúng rồi, vừa rồi Hoàng Lập nói, nam quỷ kia đã có thể hiện hình.”
Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tô Vân Thiều, ngoại trừ Thiết Như Lan, trong mắt đám bạn học đều cùng có chung một ý: Làm ơn vì nhân dân trừ hại, diệt trừ hắn đi!
Tô Vân Thiều: “…” Điều đó không cần thiết đâu.
“Hắn ngoan ngoãn ở đó, một là không hại người, hai là không nhiễu người dân, tớ có lý do gì để diệt trừ hắn?”
Thiên sư cũng không thể vừa gặp quỷ là diệt trừ đâu?
Người chia thiện ác, ma quỷ cũng vậy.
“Tôi chỉ là một con quỷ nhát gan, không được xem là quấy nhiễu mọi người phải không?” Hoàng Lập yếu đuối mà giơ tay nhỏ lên.
Tô Vân Thiều mỉm cười: “Xin lỗi, đây là chuyện của địa phủ, thiên sư không thể quản.”
Hoàng Lập nằm thẳng xuống bàn, xoay người nằm úp, đôi tay đặt ở trên bụng nhỏ, diễn ra hiện trường “cái chết bình yên”.
Tô Vân Thiều cảm thấy sở thích thật sự của người này hẳn là diễn xuất, chứ không phải vẽ tranh.
“Anh có cần thêm hai con mắt không?”
Hoàng Lập hơi hơi ngửa đầu: “Nếu như không phiền.”
Tô Vân Thiều chọc cho anh ta hai cái lỗ nhỏ, người giấy nhỏ lập tức có thêm đôi mắt bé xíu như hạt đậu, từ “cái chết bình yên” nâng cấp thành “phiên bản đẫm nước mắt của cái chết bình yên”.
“Ha ha ha ha …” Bầu không khí trong phòng riêng lập tức trở nên sôi động.
Tần Giản: “Người anh em, nhìn anh hài lắm!”
Lôi Sơ Mạn: “Tôi cảm thấy anh có thể một mình diễn một bộ truyện tranh.”
Triệu Tình Họa: “Có nên mặc cho anh ta một chiếc váy nữa không? Truyện tranh cũng không thể chỉ có nam chính.”
Hoàng Lập lập tức sởn tóc gáy, xoay người chạy trốn ra sau bình nước hoa quả, tự cảm thấy an toàn rồi mới thò đầu ra: “Hết lấy gậy chia rẽ uyên ương, giờ các người còn muốn bắt nam quỷ giả gái nữa sao? Bản chất con người suy đồi quá nhanh? Làm ơn làm người cho tử tế đi!”
Bách Tinh Thần thật sự nhịn không được nữa, nói: “Mọi người ở đây đều là người cả, trừ anh ra.”
Hoàng Lập: “…” Thời buổi này quả nhiên làm gì cũng đều phải nỗ lực tồn tại, thành quỷ rồi vẫn còn khổ!
Dây dưa một lúc, mới quay trở lại chủ đề chính.
Cái Khiết hỏi: “Đại sư, con quỷ kia thật sự không quấy nhiễu người khác sao? Tôi có thể nhìn thấy hắn, những học viên khác của học viện Mỹ thuật hẳn cũng có thể nhìn thấy hắn.”
Đây cũng là vấn đề, tốt nhất nên cảnh cáo quỷ nước một trận, để hắn không ra ngoài dọa người nữa.
Tô Vân Thiều nghĩ nghĩ: “Tối hôm qua có bách quỷ dạ hành, cô đã nhìn thấy mấy con quỷ rồi?”
Cô hỏi như thế, chủ yếu là vì muốn biết đôi mắt của Cái Khiết đã bị âm khí ảnh hưởng tới mức nào.
Nhưng cô vừa thốt ra bốn chữ “bách quỷ dạ hành”, không khí trong phòng riêng vừa rồi còn sôi nổi bàn tán về những tác phẩm hoạt hình đã lập tức trầm hẳn xuống, giảm xuống gần như bằng không.
Khóe miệng Cái Khiết cứng đờ, lắp bắp nói: “Tôi chỉ nhìn thấy một con quỷ kia thôi, cùng lắm thì nghe được tiếng Hoàng Lập bảo tôi chạy, không còn gì khác …” Nói xong câu cuối cùng, cô ấy không kìm được mà bật khóc.
Sớm biết tối hôm qua có bách quỷ dạ hành, cô nên cúp học ngoan ngoãn trốn ở trong phòng ngủ vẽ tranh!
Sắc mặt của những người khác cũng rất khó coi, ý nghĩa của bốn chữ “bách quỷ dạ hành” đã đủ đáng sợ, bọn họ không muốn suy nghĩ sâu xa!
Tần Giản là người duy nhất không sợ, còn rất hứng thú hỏi: “Chính là một trăm con quỷ đi diễu hành trên phố phải không?”
Danh sách chương