“Hoàng Lập, có một vấn đề tôi muốn hỏi anh từ rất lâu rồi.”
Mọi người dựng lỗ tai lên, cho rằng Cái Khiết đang muốn hỏi đến chuyện âm hôn.
Không ngờ rằng cô ấy lại hỏi: “Anh bị hù chết phải không?”
Mọi người: ??? Hoàng Lập lắc đầu: “Không phải. Tại vì hôm qua trong trường có rất nhiều quỷ, trong đó có rất nhiều lệ quỷ lợi hại, tôi sợ mình bị bọn họ bắt và bị ăn thịt, đặc biệt là quỷ nước mà cô nhìn thấy bên hồ hoa sen kia, khi bị cô nhìn thấy hắn có thể hiện nguyên hình, tôi không phải là đối thủ của hắn, nếu cô bị hắn bắt, tôi căn bản không thể cứu cô.”
“Hả…???” Mọi người không hiểu ra sao, “Vì sao anh lại muốn cứu cô ấy?”
Mọi người thấy khó hiểu không phải vì hành vi quỷ cứu người, mà là vì Cái Khiết và Hoàng Lập đã kết âm hôn, tiền đề của cuộc hôn nhân này chính là Cái Khiết phải chết, như vậy bọn họ mới chính thức trở thành vợ chồng quỷ được.
Đáng lẽ Hoàng Lập nên nghĩ cách giết chết Cái Khiết càng sớm càng tốt, vậy mà bây giờ anh ta lại muốn cứu Cái Khiết?
Bản thân Cái Khiết cũng rất tò mò.
Nguyên nhân chính là vì tối hôm qua Hoàng Lập đã cứu cô, cho nên cô mới muốn gặp lại anh ta một lần để hỏi cho ra lẽ, có phải có hiểu lầm ở đâu chăng.
Hoàng Lập nói như lẽ đương nhiên: “Cô là vợ của tôi!”
Cái Khiết dở khóc dở cười, vậy là cô có thêm một vệ sĩ quỷ à?
Tô Vân Thiều không thể không hoài nghi rằng cuộc âm hôn này có điều gì đó không ổn.
“Hoàng Lập, tại sao người nhà của anh lại phải kết âm hôn cho anh? Bọn họ đã làm như thế nào?”
Hoàng Lập: “Người trong nhà muốn tìm vợ cho tôi, bọn họ làm theo lời của bà cốt nói, nhét tiền và trang sức vào trong một cái túi rồi ném ở ven đường, sau đó cô nhặt được nó. Tôi thích vẽ tranh, đáng tiếc sức khoẻ của tôi không tốt, tôi đi theo cô, xem cô học vẽ, làm việc và sinh hoạt trong ký túc xá, giống như chính tôi cũng được trải nghiệm cuộc sống đại học vậy!”
“Xin hỏi một câu.” Tần Giản giơ tay lên, yếu ớt hỏi, “Năm nay anh mấy tuổi rồi? Sao nghe như anh chưa từng học đại học vậy.”
Hoàng Lập: “Sức khoẻ của tôi không tốt, không thể nào đến trường đi học được, trước khi kỳ thi đại học diễn ra thì tôi đã mất rồi.” Giọng nói của anh ta bộc lộ sự khao khát và tiếc nuối với kỳ thi đại học.
Mọi người: “…”
Trầm mặc một lát, mọi người đồng thanh nói: “Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn!”
“Ơ…?!” Hoàng Lập không thể tin được, “Mấy người nhất định phải lấy gậy chia rẽ uyên ương sao?”
Cái Khiết độc thân từ trong bụng mẹ, từng ảo tưởng đến dáng vẻ của bạn trai mình.
Nào là luật sư bá đạo yêu tôi, người vợ nhỏ của tổng tài trăm tỷ,… lúc còn nhỏ cô đã tưởng tượng rất nhiều cốt truyện Mary Sue, nhưng trong đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới bạn trai của mình sẽ là một thằng nhóc con còn chưa đủ tuổi vị thành niên!
Bảo sao khi thằng nhóc này gặp phải quỷ là sẽ run cầm cập trốn vào trong chăn giống y hệt cô!
Miệng thì liên tục gọi cô là vợ, nhưng hoá ra lại là một em trai nhỏ, lông tóc còn chưa mọc đủ!
“Đại sư, muốn ly hôn thì phải làm thế nào?” Cái Khiết mặt không cảm xúc mà che miệng Hoàng Lập lại, làm lơ câu nói của anh ta “Người tôi không khỏe, phải tĩnh dưỡng mất một năm, nhưng tôi thật sự đã thành niên!”
“Những thứ như tiền và trang sức có phải trả lại không?”
Tô Vân Thiều: “Nhất định phải trả lại, trên cơ bản, còn phải viết bức thư từ hôn.”
Hoàng Lập bị che miệng không thể lên tiếng, ôm ngực mà thở hổn hển, tỏ rõ thái độ không hợp tác.
Cái Khiết nhìn anh ta một cái, không có ép buộc anh ta, “Tôi viết được không?”
Tô Vân Thiều gật đầu, “Chờ đến khi cô trả đủ sính lễ là được.”
Sau khi Cái Khiết đột nhiên nhặt được túi sính lễ lớn thì thói quen tiêu xài và sinh hoạt của cô ấy đã thay đổi rất lớn, chờ đến khi cô đi làm thuê để bù đủ số tiền đã thiếu hụt cũng không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian nữa.
Thiết Như Lan muốn nói: Nếu cậu thiếu tiền, tớ có thể cho cậu mượn!
Nhưng cô sợ nếu mình nói như thế sẽ bị Cái Khiết hiểu lầm, lo lắng mà nhìn bạn mình.
Điều khiến Cái Khiết suy nghĩ không phải là khi nào mình mới có thể trả đủ một túi sính lễ, mà là… “Sau khi ly hôn, chuyện gì sẽ xảy ra với Hoàng Lập?”
Tô Vân Thiều: “Tôi có thể đưa anh ta đến địa phủ.”
“Anh ta không thể ở lại sao?” Sợ mọi người hiểu lầm, Cái Khiết vội giải thích, “Nếu Hoàng Lập thích cuộc sống đại học, có thể để anh ấy đi theo tôi và cùng tôi đi học được không?”
Đôi mắt Hoàng Lập sáng lên, có thể thấy anh ta thực sự thích đại học.
Tần Giản và những người khác đều cho rằng tính cách của Cái Khiết rất tệ khi đã nhặt được một túi tiền lớn và tiêu xài gần hết số tiền ấy, không nghĩ tới hôm nay Cái Khiết vẫn luôn suy xét vì Hoàng Lập.
Thành thật mà nói, mọi người rất ngạc nhiên.
Tô Vân Thiều không nói về chuyện “Người và quỷ khác đường”, chỉ nhắc nhở: “Dưới sự ảnh hưởng lâu dài từ âm khí của Hoàng Lập, cô có thể sẽ gặp phải quỷ, cứ tiếp tục như thế, đôi mắt hoặc cơ thể của cô có khả năng sẽ phải chịu ảnh hưởng, mà cô sẽ phải tiếp xúc với một thế giới khác. Cho dù như vậy, cô vẫn muốn đưa anh ta đi theo bên người sao?”
“Còn có chuyện tốt như thế?!” Tần Giản rất ngạc nhiên.
Nếu không phải bị mọi người trừng mắt uy hiếp, thiếu chút nữa cậu ta đã xung phong nhận việc, “Tôi mang Hàng Lập theo!”
Hoàng Lập hơi ngẩng đầu, rõ ràng chỉ là một người giấy nhỏ, Cái Khiết lại nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của anh ta.
Cô cười cười, gương mặt u ám đã biến mắt, “Gieo nhân nào gặt quả ấy, tôi hối hận vì đã tham lam và tiêu xài những đồng tiền không phải của mình, nhưng tôi không hối hận vì đã gặp và giúp đỡ cậu ấy.”
Mọi người dựng lỗ tai lên, cho rằng Cái Khiết đang muốn hỏi đến chuyện âm hôn.
Không ngờ rằng cô ấy lại hỏi: “Anh bị hù chết phải không?”
Mọi người: ??? Hoàng Lập lắc đầu: “Không phải. Tại vì hôm qua trong trường có rất nhiều quỷ, trong đó có rất nhiều lệ quỷ lợi hại, tôi sợ mình bị bọn họ bắt và bị ăn thịt, đặc biệt là quỷ nước mà cô nhìn thấy bên hồ hoa sen kia, khi bị cô nhìn thấy hắn có thể hiện nguyên hình, tôi không phải là đối thủ của hắn, nếu cô bị hắn bắt, tôi căn bản không thể cứu cô.”
“Hả…???” Mọi người không hiểu ra sao, “Vì sao anh lại muốn cứu cô ấy?”
Mọi người thấy khó hiểu không phải vì hành vi quỷ cứu người, mà là vì Cái Khiết và Hoàng Lập đã kết âm hôn, tiền đề của cuộc hôn nhân này chính là Cái Khiết phải chết, như vậy bọn họ mới chính thức trở thành vợ chồng quỷ được.
Đáng lẽ Hoàng Lập nên nghĩ cách giết chết Cái Khiết càng sớm càng tốt, vậy mà bây giờ anh ta lại muốn cứu Cái Khiết?
Bản thân Cái Khiết cũng rất tò mò.
Nguyên nhân chính là vì tối hôm qua Hoàng Lập đã cứu cô, cho nên cô mới muốn gặp lại anh ta một lần để hỏi cho ra lẽ, có phải có hiểu lầm ở đâu chăng.
Hoàng Lập nói như lẽ đương nhiên: “Cô là vợ của tôi!”
Cái Khiết dở khóc dở cười, vậy là cô có thêm một vệ sĩ quỷ à?
Tô Vân Thiều không thể không hoài nghi rằng cuộc âm hôn này có điều gì đó không ổn.
“Hoàng Lập, tại sao người nhà của anh lại phải kết âm hôn cho anh? Bọn họ đã làm như thế nào?”
Hoàng Lập: “Người trong nhà muốn tìm vợ cho tôi, bọn họ làm theo lời của bà cốt nói, nhét tiền và trang sức vào trong một cái túi rồi ném ở ven đường, sau đó cô nhặt được nó. Tôi thích vẽ tranh, đáng tiếc sức khoẻ của tôi không tốt, tôi đi theo cô, xem cô học vẽ, làm việc và sinh hoạt trong ký túc xá, giống như chính tôi cũng được trải nghiệm cuộc sống đại học vậy!”
“Xin hỏi một câu.” Tần Giản giơ tay lên, yếu ớt hỏi, “Năm nay anh mấy tuổi rồi? Sao nghe như anh chưa từng học đại học vậy.”
Hoàng Lập: “Sức khoẻ của tôi không tốt, không thể nào đến trường đi học được, trước khi kỳ thi đại học diễn ra thì tôi đã mất rồi.” Giọng nói của anh ta bộc lộ sự khao khát và tiếc nuối với kỳ thi đại học.
Mọi người: “…”
Trầm mặc một lát, mọi người đồng thanh nói: “Cuộc hôn nhân này nhất định phải ly hôn!”
“Ơ…?!” Hoàng Lập không thể tin được, “Mấy người nhất định phải lấy gậy chia rẽ uyên ương sao?”
Cái Khiết độc thân từ trong bụng mẹ, từng ảo tưởng đến dáng vẻ của bạn trai mình.
Nào là luật sư bá đạo yêu tôi, người vợ nhỏ của tổng tài trăm tỷ,… lúc còn nhỏ cô đã tưởng tượng rất nhiều cốt truyện Mary Sue, nhưng trong đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới bạn trai của mình sẽ là một thằng nhóc con còn chưa đủ tuổi vị thành niên!
Bảo sao khi thằng nhóc này gặp phải quỷ là sẽ run cầm cập trốn vào trong chăn giống y hệt cô!
Miệng thì liên tục gọi cô là vợ, nhưng hoá ra lại là một em trai nhỏ, lông tóc còn chưa mọc đủ!
“Đại sư, muốn ly hôn thì phải làm thế nào?” Cái Khiết mặt không cảm xúc mà che miệng Hoàng Lập lại, làm lơ câu nói của anh ta “Người tôi không khỏe, phải tĩnh dưỡng mất một năm, nhưng tôi thật sự đã thành niên!”
“Những thứ như tiền và trang sức có phải trả lại không?”
Tô Vân Thiều: “Nhất định phải trả lại, trên cơ bản, còn phải viết bức thư từ hôn.”
Hoàng Lập bị che miệng không thể lên tiếng, ôm ngực mà thở hổn hển, tỏ rõ thái độ không hợp tác.
Cái Khiết nhìn anh ta một cái, không có ép buộc anh ta, “Tôi viết được không?”
Tô Vân Thiều gật đầu, “Chờ đến khi cô trả đủ sính lễ là được.”
Sau khi Cái Khiết đột nhiên nhặt được túi sính lễ lớn thì thói quen tiêu xài và sinh hoạt của cô ấy đã thay đổi rất lớn, chờ đến khi cô đi làm thuê để bù đủ số tiền đã thiếu hụt cũng không biết phải tốn mất bao nhiêu thời gian nữa.
Thiết Như Lan muốn nói: Nếu cậu thiếu tiền, tớ có thể cho cậu mượn!
Nhưng cô sợ nếu mình nói như thế sẽ bị Cái Khiết hiểu lầm, lo lắng mà nhìn bạn mình.
Điều khiến Cái Khiết suy nghĩ không phải là khi nào mình mới có thể trả đủ một túi sính lễ, mà là… “Sau khi ly hôn, chuyện gì sẽ xảy ra với Hoàng Lập?”
Tô Vân Thiều: “Tôi có thể đưa anh ta đến địa phủ.”
“Anh ta không thể ở lại sao?” Sợ mọi người hiểu lầm, Cái Khiết vội giải thích, “Nếu Hoàng Lập thích cuộc sống đại học, có thể để anh ấy đi theo tôi và cùng tôi đi học được không?”
Đôi mắt Hoàng Lập sáng lên, có thể thấy anh ta thực sự thích đại học.
Tần Giản và những người khác đều cho rằng tính cách của Cái Khiết rất tệ khi đã nhặt được một túi tiền lớn và tiêu xài gần hết số tiền ấy, không nghĩ tới hôm nay Cái Khiết vẫn luôn suy xét vì Hoàng Lập.
Thành thật mà nói, mọi người rất ngạc nhiên.
Tô Vân Thiều không nói về chuyện “Người và quỷ khác đường”, chỉ nhắc nhở: “Dưới sự ảnh hưởng lâu dài từ âm khí của Hoàng Lập, cô có thể sẽ gặp phải quỷ, cứ tiếp tục như thế, đôi mắt hoặc cơ thể của cô có khả năng sẽ phải chịu ảnh hưởng, mà cô sẽ phải tiếp xúc với một thế giới khác. Cho dù như vậy, cô vẫn muốn đưa anh ta đi theo bên người sao?”
“Còn có chuyện tốt như thế?!” Tần Giản rất ngạc nhiên.
Nếu không phải bị mọi người trừng mắt uy hiếp, thiếu chút nữa cậu ta đã xung phong nhận việc, “Tôi mang Hàng Lập theo!”
Hoàng Lập hơi ngẩng đầu, rõ ràng chỉ là một người giấy nhỏ, Cái Khiết lại nhìn thấy được ánh mắt lo lắng của anh ta.
Cô cười cười, gương mặt u ám đã biến mắt, “Gieo nhân nào gặt quả ấy, tôi hối hận vì đã tham lam và tiêu xài những đồng tiền không phải của mình, nhưng tôi không hối hận vì đã gặp và giúp đỡ cậu ấy.”
Danh sách chương