Nữ quỷ không để ý tới hắn, thở dài một hơi nói: "Nếu không phải tôi tỉnh lại trong bộ dạng này, cái gì cũng không nhớ rõ, ba cha con các người còn ngốc hơn tôi, cũng không biết nhờ người giúp tìm ra nguyên nhân cái chết."

Sau khi hoàn thành ủy thác, nữ quỷ cũng không thương lượng lại tiền thù lao mà tự mình yêu cầu thanh toán.

Tô Vân Thiều lấy ra một lá bùa màu vàng, trên đó viết nội dung ủy thác và thù lao bằng chu sa, bên được ủy thác đã ký tên.

Khi nữ quỷ ấn dấu vân tay và khế ước được thành lập, một vài chấm vàng nhỏ mà người khác không nhìn thấy được đã từ trên người nữ quỷ bay đến cơ thể của Tô Vân Thiều.

Khế ước hoàn thành, lá bùa bỗng nhiên bốc cháy nhưng không có lửa, sau đó hóa thành tro bụi.

Tô Vân Thiều hỏi: "Mấy người có muốn đi đến âm phủ không? Tôi chỉ lấy một phần công đức, cô vẫn có thể đi đầu thai."

Bốn con quỷ cùng lắc đầu, nữ quỷ nói: “Lúc còn sống tôi đã làm việc quá nhiều, không có thời gian ở bên con cái, bây giờ thành quỷ cũng không có nhiều việc phải làm, đã có thể dành nhiều thời gian hơn cho các con của tôi, vì vậy tôi không muốn đi."

Tô Vân Thiều cũng không miễn cưỡng, cô cùng Tần Sóc rời đi.

Ra khỏi biệt thự, Tần Sóc thở dài nói: "Chết rồi mới hối hận không ở bên con cái nhiều hơn thì có ích gì? Vẫn nên trân trọng giây phút hiện tại."

Tô Vân thiều không muốn tiếp tục nghe anh lải nhải, liền từ biệt với Tần Sóc ở cổng tiểu khu.

Tần Sóc kiên quyết không để cho một cô gái trẻ bắt taxi một mình vào ban đêm, cho nên anh đã đưa Tô Vân Thiều về tới trước cửa tiểu khu mới lái xe trở lại đội điều tra hình sự.

Có được bùa nói thật, anh vội vàng đi cạy miệng mấy tên cứng đầu kia!

Thời điểm Tô Vân Thiều về tới nhà thì đã 9 giờ.

Tô Y Y và mẹ Tô ở dưới lầu xem TV, hai mẹ con vừa nói vừa cười, vừa xem vừa khen tiết mục tuyển chọn trên TV, trông rất hài hòa và vui vẻ.

Khoảnh khắc Tô Vân Thiều bước vào cửa, không khí trong phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại những ca sĩ đang nhảy múa và ca hát trên sân khấu, bầu không khí tăng thêm vài phần xấu hổ.



Cô chào hỏi xong cũng không dừng lại mà vội vã đi lên lầu.

Mẹ Tô thở dài một hơi, bà cũng không còn tâm trạng để xem TV, vẫn luôn thất thần.

Tô Y Y cũng đoán được mẹ đang lo lắng điều gì, thấy trời đã khuya cô khuyên bà đi ngủ sớm, chính mình thì do dự một lúc lâu mới gõ cửa phòng của Tô Vân Thiều.

Lúc này Tô Vân Thiều vừa mới tắm xong, đang sửa lại chiếc bút bị hỏng dưới sự thúc giục của Diêm Vương, không có lập tức trả lời.

Sau khi cô cất bút đi ra mở cửa, Tô Y Y đang lẳng lặng đứng đợi ở cửa, cô hỏi: "Có chuyện gì không?"

Tô Y Y: "Em có thể vào không?"

Tô Vân Thiều: “Vào đi.”

Khi trang trí phòng, mẹ Tô đã hỏi ý kiến ​​​​của Tô Y Y, thậm chí cô còn đến giúp đỡ trang trí căn phòng này, không ngờ Tô Vân Thiều đã sống trong căn phòng này bốn ngày, hầu như đồ vật trong căn phòng đều không được đụng đến.

"Hôm nay chị trở về quá muộn, mẹ rất lo lắng." Tô Vân Thiều trước đây sống một mình, cũng có thực lực cho nên không ai lo lắng cho cô.

Bây giờ cô sống ở nhà họ Tô, trên có trưởng bối, dưới có anh em, quả nhiên không còn giống như trước kia.

"Lần sau chị sẽ báo trước".

Tô Y Y: "..." "Chị không thể về sớm để mẹ khỏi lo lắng sao?"

“Chị sẽ cố gắng.” Tô Vân Thiều không nói hết câu, “Nhưng luôn có những việc bất khả kháng.”

"Ví dụ?"



"Kiếm thêm chút tiền." Bắt một con quỷ hoặc là phá vụ án nào đó.

Tô Y Y: "...Chị thiếu tiền?"

Ngày đầu tiên trở về nhà, cha Tô đã chuyển tiền cho Tô Vân Thiều gần 10 vạn, hiện tại vẫn còn dư lại hơn phân nửa, thực sự muốn nói thiếu tiền, cũng không đến mức đó.

Nhưng trong mệnh cách của cô thiếu lộc, đúng là thiếu tiền thật.

Suy nghĩ một chút, Tô Vân Thiều gật đầu, cô cũng không thể nói mình về muộn là bởi vì đi gặp quỷ nha? Một giây sau, Tô Y Y lấy điện thoại ra chuyển tiền đi.

"Thiếu tiền thì cũng đừng làm những việc tốn thời gian và công sức nhưng không có nổi vài đồng. Nhiệm vụ quan trọng nhất của chị bây giờ là học tập".

Tô Vân Thiều: ? ? ?

Vẻ bối rối trên mặt Tô Vân Thiều rất rõ ràng, Tô Y Y cũng ý thức được việc làm của mình không đúng cho lắm, cô hắng giọng ho một tiếng: “Đừng về quá muộn, mẹ sẽ lo lắng” .

Nói xong liền chuồn mất.

Tô Vân Thiều nhìn 2 vạn tệ đang chờ thu trên WeChat liền trầm mặc: Dường như người nhà này một lời không hợp liền đưa tiền, đây là sở thích đặc biệt sao?

Cách vách, Tô Y Y nhìn hai vạn mà cô vừa chuyển ra, cũng trầm mặc: Cô là em gái, là thiên kim giả, tại sao cô phải đưa tiền cho chị ấy?!

Buổi sáng, Tô Vân Thiều vừa bước vào phòng học đã bị Tần Giản bám theo hỏi chuyện tối hôm qua.

Bách Tinh Thần cầm sách văn đọc bài trước, thoạt nhìn không quá quan tâm.

Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa vẫn ngồi ở chỗ của mình, chỉ xoay qua nhìn hai người bọn họ, cũng tò mò muốn biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện