Lê Trí Viễn khẽ gật đầu. "Anh là Lê Trí Viễn, anh cả của em. Minh Khang là anh hai, và Thiên Bảo là anh ba. Chúng ta là anh em ruột."
Thông tin này như một tiếng sét đánh ngang tai Vy An. Cô có anh trai. Không chỉ một, mà là ba người anh trai tài giỏi, nổi tiếng, những người mà cô vẫn thường nghe danh nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại có mối liên hệ m.á.u mủ với mình. Cảm xúc trong cô lúc này vô cùng hỗn độn: bất ngờ, hoang mang, vui mừng, và cả một chút tủi thân mơ hồ.
"Tại sao... tại sao bây giờ mọi người mới nói cho em biết?" Giọng Vy An có chút run rẩy.
"Bà nội muốn đợi đến khi em thực sự trưởng thành, đủ vững vàng để đối mặt với mọi chuyện," Trí Viễn giải thích. "Và có lẽ, những rắc rối gần đây mà em gặp phải cũng là một phần lý do khiến bà quyết định đã đến lúc. Bà không muốn em phải một mình chịu đựng những âm mưu, thủ đoạn đó."
Đúng lúc này, điện thoại của Lê Trí Viễn reo lên. Anh nhìn màn hình, rồi đưa cho Vy An. "Bà nội muốn nói chuyện với em."
Vy An hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại cảm xúc, rồi nhận điện thoại.
"Vy An, cháu gái của bà," giọng bà nội Lê vẫn uy nghiêm như thường lệ, nhưng lần này, Vy An cảm nhận được một sự ấm áp và tình cảm ẩn chứa bên trong. "Những gì Trí Viễn nói với cháu là sự thật. Con là cháu gái của gia tộc Lê, là con gái của Lê Hoàng Minh và Trần Ngọc Diệp. Cha mẹ con đã luôn dõi theo con từ xa."
Bà ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng có phần xúc động hơn: "Năm xưa, khi Kiều My của Hoàng gia bị bắt cóc, ông bà Hoàng Nam và Ngọc Lan vô cùng suy sụp. Mẹ con, Ngọc Diệp, là bạn thân của bà Ngọc Lan. Thương bạn, và cũng vì những lý do riêng của gia tộc lúc đó, cha mẹ con đã quyết định để Hoàng gia nhận nuôi con, với hy vọng sự có mặt của một đứa trẻ sẽ phần nào xoa dịu nỗi đau của họ, và cũng là để bảo vệ con khỏi những sóng gió không cần thiết. Chúng ta đã có một giao ước, rằng sẽ không tiết lộ thân phận của con cho đến khi con đủ lớn, hoặc khi thực sự cần thiết."
Từng lời của bà nội như những dòng nước ấm áp chảy vào lòng Vy An, gột rửa đi những thắc mắc, những băn khoăn mà cô đã mang theo suốt bao năm. Cô hiểu ra tất cả. Cô không phải là một đứa trẻ bị bỏ rơi, mà là một người được yêu thương, được bảo vệ theo một cách đặc biệt.
"Bà nội..." Vy An nghẹn ngào.
"Các anh của con sẽ chính thức đến Hoàng gia để nói chuyện rõ ràng với ông bà Hoàng," bà nội Lê tiếp tục. "Và Vy An, dù con chọn ở lại Hoàng gia hay trở về với Lê gia, thì hãy nhớ rằng, con luôn là một phần của gia tộc này. Chúng ta sẽ không để ai bắt nạt con."
Cuộc điện thoại kết thúc, Vy An ngồi lặng người. Lê Trí Viễn đặt tay lên vai cô, một cái vỗ nhẹ đầy sự động viên. "Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, em gái."
Trong khi đó, tại phòng họp, sau khi bàn bạc xong các phương án xử lý khủng hoảng truyền thông, Lê Minh Khang và Lê Thiên Bảo cũng bắt đầu hé lộ mục đích chính của chuyến viếng thăm bất ngờ này.
"Thưa chủ tịch Hoàng, phu nhân," Lê Minh Khang hướng về phía ông bà Hoàng Nam (bà Ngọc Lan cũng đã được mời vào phòng họp sau khi nghe tin), "chúng tôi đến đây hôm nay, còn có một việc quan trọng hơn muốn thưa chuyện. Đó là về thân phận thực sự của Lê Hoàng Vy An."
Ông bà Hoàng nhìn nhau, ánh mắt đầy ngạc nhiên và có chút lo lắng.
Lê Thiên Bảo mỉm cười, nụ cười vẫn rạng rỡ nhưng ánh mắt lại rất chân thành. "Vy An không chỉ là con gái nuôi của hai vị. Em ấy còn là em gái ruột của chúng tôi, là cháu gái duy nhất của gia tộc Lê Thị."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Căn phòng họp của tập đoàn Hoàng gia chìm trong im lặng sau khi sự thật về thân thế của Vy An được phơi bày. Ông Hoàng Nam và bà Ngọc Lan ngồi đó, những cảm xúc ngổn ngang trên gương mặt. Họ vừa bất ngờ, vừa có chút gì đó nhẹ nhõm khi cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác xáo trộn khi nghĩ về tương lai của Vy An và mối quan hệ của cô với gia đình họ.
Lê Minh Khang và Lê Thiên Bảo, sau khi đã trình bày rõ ràng mọi chuyện, cũng giữ im lặng, để cho ông bà Hoàng có thời gian tiếp nhận và suy nghĩ. Họ hiểu rằng đây là một cú sốc lớn, dù rằng sự thật này không hề làm thay đổi tình cảm mà ông bà Hoàng dành cho Vy An.
Một lúc lâu sau, bà Ngọc Lan mới lên tiếng, giọng vẫn còn run run: "Vậy là... Vy An... con bé là con gái của Ngọc Diệp. Thảo nào... thảo nào tôi luôn cảm thấy con bé có một nét gì đó rất quen thuộc, rất gần gũi." Bà đưa tay chấm nhẹ khóe mắt. Ký ức về người bạn thân đã khuất chợt ùa về, sống động và đầy yêu thương.
Ông Hoàng Nam, sau những giây phút sững sờ ban đầu, cũng dần lấy lại bình tĩnh. Ông nhìn hai vị thiếu gia nhà họ Lê, ánh mắt có phần phức tạp. "Cảm ơn hai vị đã cho chúng tôi biết sự thật. Vy An là một đứa trẻ ngoan, thông minh và hiếu thảo. Dù con bé có thân phận như thế nào, thì trong lòng chúng tôi, nó vẫn luôn là con gái yêu quý của Hoàng gia."
"Chúng tôi hiểu điều đó, thưa chủ tịch," Lê Minh Khang đáp lời, giọng chân thành. "Chúng tôi không có ý định chia cắt tình cảm của Vy An với hai vị. Mục đích của chúng tôi hôm nay là để làm rõ mọi chuyện, và cũng là để khẳng định rằng, từ nay về sau, Lê gia sẽ không để Vy An phải một mình đối mặt với bất kỳ khó khăn nào nữa."
Lê Thiên Bảo tiếp lời: "Chuyện rò rỉ thông tin vừa rồi, chúng tôi đã có cách xử lý. Kẻ chủ mưu sẽ phải trả giá. Hoàng gia cứ yên tâm tập trung vào dự án. Lê Thị sẽ hỗ trợ hết mình."
Lời khẳng định đanh thép và sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ gia tộc Lê khiến ông Hoàng Nam cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào. Cuộc khủng hoảng truyền thông dường như đã được giải quyết một cách nhanh chóng và hiệu quả hơn cả mong đợi.
Trong khi đó, Vy An, sau cuộc điện thoại với bà nội và cuộc nói chuyện với Lê Trí Viễn, cũng đang cố gắng sắp xếp lại những cảm xúc hỗn độn trong lòng. Cô có anh trai, có một gia tộc lớn mạnh đứng sau. Điều này vừa mang lại cho cô một cảm giác an toàn, được che chở, nhưng cũng đồng thời đặt ra cho cô những câu hỏi mới về tương lai.
Lê Trí Viễn nhìn thấy sự băn khoăn trong mắt em gái. "Em không cần phải quyết định bất cứ điều gì ngay bây giờ đâu, Vy An. Hãy cứ làm những gì em cảm thấy đúng đắn. Dù em chọn ở lại Hoàng gia hay trở về Lê gia, chúng tôi đều tôn trọng quyết định của em."
"Em..." Vy An ngập ngừng, "Em cần thời gian để suy nghĩ, thưa anh."
"Tất nhiên rồi," Trí Viễn gật đầu. "Nhưng trước mắt, có một người mà em cần phải đối mặt." Anh liếc nhìn ra cửa, như biết trước điều gì sắp xảy ra.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa nhẹ. Vy An ra mở cửa, và người đứng đó chính là Kiều My. Gương mặt Kiều My tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe sưng húp, vẻ tự tin và kiêu kỳ thường ngày đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự hoang mang, sợ hãi và một chút gì đó như là sự hối hận muộn màng.
Nhìn thấy Lê Trí Viễn, một trong những nhân vật quyền lực nhất giới kinh doanh, đang ở trong phòng cùng Vy An, Kiều My càng thêm run rẩy. Cô lắp bắp: "Em… em muốn nói chuyện với… với chị Vy An."
Lê Trí Viễn khẽ gật đầu với Vy An rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai chị em.
Khi chỉ còn lại hai người, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Kiều My cúi gằm mặt, hai tay vặn vẹo vào nhau, không dám nhìn thẳng vào Vy An.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương