Kiều My, dù được bao bọc trong sự yêu thương có phần tội lỗi và gắng gượng của cha mẹ ruột, vẫn không thể nào thoát khỏi cảm giác tự ti và mặc cảm như một cái bóng ma đeo bám. Mỗi lần nhìn thấy Vy An, cô lại như bị một bàn tay vô hình tát vào mặt, nhắc nhở về sự khác biệt trời vực giữa hai người. Vy An, với khí chất thanh lịch đến mức cô thấy giả tạo, phong thái tự tin như thể cả thế giới này thuộc về cô ta, và sự thông minh sắc sảo mà Kiều My cho là xảo quyệt, như một viên ngọc đã được mài giũa hoàn hảo, tỏa sáng rực rỡ. Còn cô, Kiều My, lại giống như một viên đá cuội ven đường, dù có cố gắng phủ lên mình lớp sơn hào nhoáng, vẫn không che giấu được sự thô ráp, xù xì.
Sự so sánh ngầm, đôi khi là những lời nhận xét vô ý tứ đến tàn nhẫn từ những người xung quanh, càng khoét sâu vào nỗi tự ti và sự phẫn uất của Kiều My. Những người giúp việc trong nhà, dù được dặn dò phải đối xử công bằng, đôi khi vẫn buột miệng: "Cô Vy An nhà mình đúng là nhất, việc gì cũng chu toàn," hay "Bộ váy này cô Vy An mặc lên thì sang phải biết, chứ người khác chưa chắc..." Những lời khen đó, dù không trực tiếp chê bai Kiều My, lại như những mũi d.a.o vô hình đ.â.m vào cô, khiến cô cảm thấy mình là một kẻ thất bại, một sự nhầm lẫn của tạo hóa.
Vy An, mặt khác, vẫn giữ thái độ bình thản đến đáng ghét. Cô không cố gắng tỏ ra thân thiết một cách giả tạo với "cô em gái từ trên trời rơi xuống", nhưng cũng không hề tỏ ra xa cách hay coi thường ra mặt. Cô vẫn tập trung vào công việc của mình ở tập đoàn, thỉnh thoảng hỏi han Kiều My vài câu xã giao nhạt thếch về việc "có quen với cuộc sống mới không", hay "có cần giúp gì không". Nhưng chính sự bình tĩnh, tự tại, như thể không có gì xảy ra đó của Vy An lại càng khiến Kiều My cảm thấy bị xem thường, bị khinh miệt. Cô ta đang hả hê lắm đây, thấy mình chật vật như một con gà mắc tóc! Chắc cô ta nghĩ mình ngu ngốc, không biết gì, nên chẳng thèm coi mình là đối thủ!
Một buổi chiều, bà Ngọc Lan, với nỗ lực vụng về nhằm "nâng đỡ" đứa con gái ruột, quyết định tổ chức một buổi tiệc trà nhỏ tại gia, mời một vài người bạn thân thiết, những phu nhân có m.á.u mặt trong giới, đến để "ra mắt" Kiều My. Đây là nỗ lực của bà nhằm giúp Kiều My hòa nhập, hay đúng hơn là để khoe khoang rằng mình đã tìm lại được con gái. Kiều My được các chuyên gia trang điểm, làm tóc "biến hình", khoác lên mình một chiếc váy hàng hiệu đắt tiền đến mức cô thấy ngứa ngáy khó chịu. Trông cô cũng có nét xinh xắn, nhưng gượng gạo, lúng túng như một con rối bị giật dây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong buổi tiệc trà, khi các vị phu nhân đang rôm rả khoe khoang về con cái, về những chuyến du lịch xa xỉ, một người bạn của bà Ngọc Lan, phu nhân Trần – người nổi tiếng là thẳng tính đến mức vô duyên – bỗng buột miệng, giọng oang oang: "Này Lan, phải công nhận con Vy An nhà bà ngày càng bản lĩnh đấy! Hôm trước tôi gặp nó ở hội thảo kinh tế quốc tế, trời ơi, phong thái đĩnh đạc, phát biểu bằng tiếng Anh vanh vách, logic sắc sảo, mấy ông Tây cũng phải gật gù. Hoàng gia có được đứa con gái như vậy đúng là có phúc bảy đời! Chứ nhìn quanh đây, nhiều nhà con cái chỉ biết ăn chơi, phá của..." Bà ta nói, mắt liếc nhanh về phía Kiều My đang ngồi im thin thít, rồi lại cười hề hề.
Lời khen ngợi dành cho Vy An, dù bà Trần có thể không cố ý nhắm vào Kiều My, lại như một gáo nước lạnh buốt, dội thẳng vào mặt cô. Kiều My ngồi đó, nụ cười đông cứng trên môi, cảm giác như mình đang bị lột trần giữa đám đông. Cô hoàn toàn mờ nhạt, thậm chí là thảm hại, bên cạnh cái bóng quá lớn, quá hoàn hảo của Vy An. Ngay cả khi Vy An không có mặt ở đó, tên của cô ấy vẫn là trung tâm của sự ngưỡng mộ, còn sự tồn tại của cô dường như chỉ để làm nền cho sự tỏa sáng của người khác.
Sau khi các vị khách "quý phái" đó lục tục ra về, để lại một bãi chiến trường của những lời khen chê và những ánh mắt soi mói, Kiều My không nói một lời, mặt lạnh như tiền, bỏ thẳng lên phòng, đóng sập cửa lại với một tiếng "RẦM!" khiến cả nhà giật mình. Bà Ngọc Lan, mặt tái mét vì xấu hổ và lo lắng, vội vàng chạy theo, gõ cửa liên tục, giọng run run: "Kiều My, con ơi, mở cửa cho mẹ! Con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ!"
Mãi một lúc sau, Kiều My mới chịu mở hé cửa, đôi mắt đỏ hoe, sưng húp. "Mẹ vào đi." Giọng cô khản đặc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương