Ông Hoàng Nam và bà Ngọc Lan khựng lại. Nụ cười trên môi bà Ngọc Lan đông cứng, rồi từ từ chảy xuống, méo mó. Đôi mắt bà mở to, dán chặt vào cô gái lạ, như thể nhìn thấy ma. Ông Hoàng Nam cũng không khá hơn, gương mặt ông thoáng nét bối rối, rồi chuyển sang hoảng hốt, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng bàn tay nắm chặt lại run rẩy.
"Xin... xin lỗi làm phiền," giọng cô gái nhỏ xíu, run run, cố nuốt khan. "Cho... cho tôi hỏi... đây... có phải... nhà ông Hoàng Nam, bà Ngọc Lan không ạ? Tôi... tôi tìm họ." Cô nói, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào bà Ngọc Lan, như có một lực hút vô hình.
Bà Ngọc Lan như bị một luồng điện giật mạnh. Bà run rẩy, một tay đưa lên che miệng, tay kia bấu chặt lấy cánh tay chồng đến mức ông Nam phải nhăn mặt. "Nam... anh... anh nhìn kìa... Con bé đó... Trời ơi... không thể nào..." Giọng bà nghẹn lại, rồi bật ra thành một tiếng nấc gần như là gào lên, phá vỡ sự im lặng đến ngột ngạt.
Ông Hoàng Nam bước lên vài bước, cố giữ giọng bình tĩnh dù bên trong đang nổi sóng: "Cô... cô là ai? Cô tìm chúng tôi có việc gì?" Ông liếc nhanh về phía đội an ninh, ra hiệu kín đáo.
Cô gái ấy cũng nhìn thẳng vào ông bà Hoàng, đôi mắt ngấn lệ nhưng không hề có ý định lùi bước. "Con… con là Kiều My… Hoàng Kiều My đây! Mẹ! Cha! Hai người không nhận ra con sao?!" Cô gần như hét lên, sự kiên nhẫn dường như đã cạn kiệt.
Ba từ "Hoàng Kiều My" và câu hỏi cuối cùng như một quả b.o.m nổ tung. Bà Ngọc Lan lảo đảo, người mềm nhũn, nếu không có ông Hoàng Nam kịp thời ôm chặt, có lẽ bà đã ngã sõng soài. Hoàng Kiều My – cái tên mà họ đã cố chôn vùi, cố quên lãng, đứa con gái ruột tưởng chừng đã mất tích không dấu vết sau vụ bắt cóc kinh hoàng mười bảy năm trước. Nó đã c.h.ế.t rồi chứ? Suy nghĩ tàn nhẫn đó thoáng qua đầu ông Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vy An đứng lặng người. Tim cô như bị ai bóp nghẹt. Hoàng Kiều My? Cái tên như sét đánh ngang tai. Cô nhìn gương mặt thất thần, xen lẫn kinh hoàng và một tia vui mừng le lói kỳ lạ của cha mẹ nuôi, rồi lại nhìn cô gái kia – người có nét giống mẹ đến nao lòng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đây là người sẽ lấy đi tất cả của mình sao? Cái ý nghĩ ích kỷ đó vụt qua, khiến Vy An tự thấy ghê tởm chính mình, nhưng không sao gạt đi được. Bữa tiệc sinh nhật? Giờ nó giống một trò hề hơn.
Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, ngày một to hơn, như một bầy ong vỡ tổ. Họ nhìn Kiều My, rồi lại nhìn Vy An, ánh mắt không chỉ tò mò mà còn có cả sự hả hê, soi mói. "Thiên kim thật đã trở về, vậy còn đứa con nuôi kia?" – những lời thì thầm độc địa bay lơ lửng.
Kiều My, giữa vòng vây của những ánh mắt xa lạ, cố gắng đứng thẳng người, dù đôi chân như muốn khuỵu xuống. Ánh mắt cô vô tình quét qua Vy An, người đang đứng như một nàng công chúa trong bộ váy lộng lẫy. Một thoáng chói mắt, rồi một nỗi chua xót dâng lên. Kia là cuộc sống đáng lẽ thuộc về mình. Cô siết chặt bàn tay đã chai sần, cảm giác tự ti và một chút gì đó như là phẫn uất len lỏi. Nhưng rồi, cô nhớ lại những lời dặn của bà ngoại nuôi, phải mạnh mẽ, phải đòi lại những gì thuộc về mình. Bọn họ nợ mình điều đó.
Vy An bắt gặp ánh nhìn đó. Không phải là sự thách thức đơn thuần, mà còn có cả sự đo đếm, sự phán xét, và cả một chút... hận thù? Vy An thấy cổ họng mình khô khốc. Cô cố gắng giữ vẻ lịch sự, khẽ gật đầu, nhưng trong lòng là một mớ hỗn độn. Cô ta đang nghĩ gì về mình? Rằng mình là kẻ cắp ư? Một tia tức giận bất ngờ lóe lên. Mình đã làm gì sai?
Sự xuất hiện đột ngột của Hoàng Kiều My đã biến bữa tiệc sinh nhật xa hoa của Vy An thành một màn kịch câm đầy căng thẳng, hay đúng hơn là một vở bi hài kịch. Không ai còn tâm trạng để tiếp tục giả vờ vui vẻ. Sau vài lời trấn an và xin lỗi khách khứa một cách lắp bắp, vụng về của ông Hoàng Nam, ông và bà Ngọc Lan gần như dìu, hoặc đúng hơn là kéo Kiều My vào một phòng nghỉ riêng biệt, tránh xa những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống và những lời bàn tán không dứt. Vy An, dù là nhân vật chính của buổi tiệc – giờ đã thành nhân vật phụ mờ nhạt – cũng lặng lẽ theo sau, lòng trĩu nặng những suy tư không tên và một cảm giác bất an mơ hồ.
Bên trong căn phòng sang trọng, sự xa hoa càng làm nổi bật vẻ ngoài tiều tụy của Kiều My. Không khí ngột ngạt đến khó thở. Bà Ngọc Lan gần như lao vào Kiều My, ôm chầm lấy cô, tiếng khóc vỡ òa. "Con ơi! Con của mẹ... Trời ơi, là con thật rồi! Mẹ... mẹ xin lỗi... mẹ xin lỗi con... Sao con ra nông nỗi này..." Bà vừa khóc vừa vuốt ve mái tóc rối bù của Kiều My, những lời nói lộn xộn, nửa vui mừng, nửa xót xa, nửa như tự trách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện