Trên đường trở về Sở Phỉ thấy hai người trầm mặc không nói một lời, kết hợp với biểu hiện kỳ lạ sau khi biết Đường Đề tới, cô ấy lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ người phụ nữ kia rất phiền phức?"Tô Nghê nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại gật đầu. "Lần trước chúng ta tung video lên mạng khiến Đường Đề thanh bại danh liệt. Sau này cô ta đã cảnh cáo Dịch Trạch Viễn rằng sẽ không bỏ qua tôi."Nói đến đây, Tô Nghê thở dài một hơi. "Nếu người bị nhắm tới là tôi vậy thì không đáng sợ, chỉ sợ cô ta sẽ tìm mọi cách làm loạn trong hôn lễ, đến lúc đó lỡ khiến người vô tội chịu liên lụy thì khổ.""Cũng phải." Sở Phỉ ngưng thần nghĩ, như suy tư gì đó: "Chó nóng nảy sẽ nhảy tường. Đừng nhìn người phụ nữ kia ngày thường đoan trang ưu nhã, đến khi bị dồn vào bước đường cùng không chừng sẽ làm ra nhiều chuyện điên rồ."Dịch Trạch Viễn lòng sinh xúc động nhìn Sở Phỉ. "...Ví dụ như?"Sở Phỉ nhẹ nhàng nhấp môi, chớp chớp mắt ra vẻ thần bí: "Ví dụ như."Cô ấy đếm đầu ngón tay: "Vác súng bước vào hôn trường thấy người liền xử. Hoặc là gắn thuốc nổ trên người, vừa nhìn thấy tôi và Vi Vi thì ôm lấy không bỏ, hoặc...bí mật cầm theo chai hạc đỉnh hồng cho vào rượu giao bôi của hai người."Dịch Trạch Viễn trợn mắt há hốc mồm, sâu kín hỏi: "Phụ nữ mấy người đều đáng sợ như vậy..."Tô Nghê kìm nén khóe môi muốn nhếch lên, cố ý hù dọa anh:"Chẳng lẽ anh chưa nghe qua câu độc nhất lòng dạ phụ nữ?"Dịch Trạch Viễn:...Sở Phỉ tiếp được ám hiệu do cô ném tới, tiếp tục tạo bầu không khí khủng bố: "Vi Vi, khoảng thời gian trước có một tin tức không biết cô có nhìn thấy không. Tin đó nói về một người chồng trật đường ray, phát hiện ra chuyện này cô vợ đã lấy quần lót ngâm vào thuốc trừ sâu rồi đưa anh ta mặc, sau đó người chồng kia đã bị đoạn tử tuyệt tôn."Dịch Trạch Viễn tuy rằng đang lái xe, trên thực tế lỗ tai vẫn luôn dựng thẳng nghe cuộc đối thoại của hai người phụ nữ, nghe đến đó cả kinh đạp phanh.Trên mặt không chút để ý, trong lòng lông tơ dựng thẳng."A, haha." Anh xê dịch mông, giống như tùy ý nói với Tô Nghê: "Ngoại trừ em thì những người phụ nữ khác anh đều không để vào mắt."Thấy anh lập tức tỏ lòng trung thành Sở Phỉ cười ra tiếng: "Dịch tổng đừng sợ, Vi Vi nhà chúng tôi không phải loại phụ nữ tàn nhẫn, độc ác."Người phụ nữ đang cười, vài giây sau bỗng nhiên âm tình bất định thốt ra một câu: "Nhưng tôi chính là người như thế."Dịch Trạch Viễn nhíu mày nhìn cô ấy từ kính chiếu hậu.Sở Phỉ cười hì hì nhai kẹo cao su, làm như không có việc gì: "Cho nên, về sau nếu anh dám bắt nạt Vi Vi..."Cô ấy hừ hừ hai tiếng đầy ý vị thâm trường.
Dịch Trạch Viễn chậm rãi thu hồi tầm mắt, không nói gì.Trong lòng yên lặng run rẩy —— phụ nữ thật mẹ nó đáng sợ...Xem ra sau này anh không chỉ phải cẩn thận hầu hạ một con heo, mà ngay cả người vợ đầu gối tay ấp cũng phải dùng vạn tấm lòng để hầu hạ, nếu không thì một ngày nào đó người mặc phải quần lót ngâm thuốc độc chính là mình.Nghĩ tới loại khả năng này Dịch Trạch Viễn lập tức giật mình, cảm thấy dưới háng một trận lạnh lẽo..Liên tiếp mấy ngày Đường Đề không có bất cứ động thái nào khác, nhưng càng như vậy lại càng khiến người Dịch gia sinh lòng bất an. Trước khi bão tố ập đến thường là sóng yên biển lặng, lúc này tĩnh lặng càng khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ.Dịch Trạch Viễn sắp xếp một nhóm đàn ông cao to đi theo Tô Nghê, sợ những lời vui đùa của Sở Phỉ trở thành sự thật. Điều bất ngờ là Tô Nghê dường như không hề để ý, đi đi về về vẫn như bình thường.Thời gian thoáng trôi qua, trước hôn lễ một ngày.Đinh Thước vẫn luôn ồn ào muốn mở một bữa tiệc độc thân cuối cùng cho Dịch Trạch Viễn, bởi vì sau khi kết hôn ít nhiều gì vẫn sẽ bị vợ kiểm soát, muốn ra ngoài chơi bời cùng anh em như trước chắc chắn không dễ dàng. Cho nên, hôm nay Đinh Thước đã mở một buổi tiệc ở SPACE, thuận tiện gọi vài người bạn tốt tới chúc mừng ngày độc thân cuối cùng của anh.Ban đầu Dịch Trạch Viễn vẫn do dự xem có nên đi hay không, bởi mai chính là ngày cử hành hôn lễ, anh không muốn đêm cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng thịnh tình không thể từ chối, dù sao bạn bè từ nhỏ đến lớn đã vì anh mà tổ chức buổi tiệc này, anh thực sự ngại từ chối.Thấy anh khó xử, Tô Nghê đẩy anh ra cửa: "Đi đi, em ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu.""Đêm nay em không ra ngoài?""Ừ, không đi."Tô Nghê giúp Dịch Trạch Viễn sửa cà vạt. "Hôm nay Tiểu Xuân đón bà ngoại tới, nghe nói bà đã khóc dọc đường, bảo là không nỡ xa em. Bây giờ em phải lên chơi cùng bà."Dịch Trạch Viễn ừ một tiếng, xoay người muốn đi.Đi được hai bước anh bỗng nghĩ tới gì đó, xoay người dặn dò: "Em ngàn vạn lần đừng ra ngoài, ở nhà chờ anh về. Anh nhất định sẽ về trước 12 giờ.""Được rồi." Tô Nghê nhợt nhạt cười. "Hôm nay em phê chuẩn cho anh ra ngoài chơi.""..."Đúng là một người vợ chu đáo.Dịch Trạch Viễn cảm khái ra cửa, đi thẳng tới buổi tiệc độc thân cuối cùng.Trong phòng, một đám người sương khói lượn lờ, lửa nóng mê ly, âm nhạc đinh tai nhức óc. Âm thanh thật lớn khiến Dịch Trạch Viễn ù tai vài giây.Đinh Thước thấy anh vào lập tức đi tới nhiệt tình ôm lấy bả vai, ở bên tai anh lớn tiếng nói: "Tôi tưởng rằng cậu bị kìm kẹp không thể ra ngoài."Dịch Trạch Viễn cười một tiếng, "Cậu đang nói đùa? Tôi muốn đi nào thì đi, ok?"Vừa dứt lời, giọng một người phụ nữ truyền đến: "Ồ, thế mà tôi không biết Dịch tổng của chúng ta lại mạnh mẽ như vậy đấy."Dịch Trạch Viễn quay đầu vừa thấy, ngay lập tức bị dọa giật nảy mình."Sao cô ở đây?"Sở Phỉ cười hì hì cầm lấy ly rượu: "Phù rể mời tôi tới."Cô chớp chớp mắt, ý vị sâu xa nhìn Dịch Trạch Viễn: "Nếu không tới tôi thật sự không biết hóa ra Dịch tổng rất mạnh mẽ."Dịch Trạch Viễn: "..."Nhân lúc mọi người không chú ý, anh bí mật kéo Sở Phỉ đến một góc."Nói đi, làm thế nào mới bịt được miệng cô."Sở Phỉ haha cười hai tiếng. "Anh cảm thấy tôi là người dễ bị mua chuộc?"Thấy sắc mặt Dịch Trạch Viễn đen một mảng lớn, Sở Phỉ mới vỗ vỗ vai anh."Yên tâm đi ông chủ, chuyện gì nên nói và nói vào lúc nào, tôi so với anh càng rõ hơn."Cô ấy đuổi Dịch Trạch Viễn tới giữa đám người, từ trên bàn lấy một ly rượu đưa cho anh: "Đêm nay anh là vai chính, cứ vui vẻ tận hưởng đi."...Vui cái lông gà.Bị một cái máy theo dõi di động nhìn chằm chằm, Dịch Trạch Viễn muốn bay nhảy một đêm cũng không được tự nhiên. Anh đơn giản cầm chén rượu rồi chọn cho mình bài hát của Châu Hoa Kiện——《 Ngày mai anh muốn cưới em 》Nhạc đệm vang lên, Dịch Trạch Viễn bên này mở WeChat, tính toán sẽ ghi âm rồi gửi cho Tô Nghê một lời tỏ tình đầy thâm tình."Anh tự hỏi chính mình, anh cần em, yêu em bao nhiêu.""Anh muốn được bên em liệu có phải quá vội vàng."
"Con tim anh cứ rung lên từng nhịp từng nhịp."Dịch Trạch Viễn hít sâu một hơi, hơi hơi há mồm, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón ca từ tiếp theo mà mình đã sửa đổi.Anh nhắm mắt, thâm tình hát: "Ngày mai em phải gả cho anh.""Ngày mai anh muốn ——"Câu thứ hai "cưới em tới tay" chưa kịp hát lên, bên cạnh thình lình có người văng tục chửi thề:"Đ*t mẹ mày."Dịch Trạch Viễn đầy bụng chung tình bị cắt ngang, khó chịu quay đầu nhìn.Là Đinh Thước.Đang muốn mắng anh ta phá hủy bầu không khí mình tạo ra, Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, anh cúi đầu nhìn về phía di động.Chết tiệt, tay run, giọng nói đã được gửi đi.Dịch Trạch Viễn cuống quít đi đến nơi yên tĩnh nghe xong đoạn ghi âm, giọng nói phần đầu rất thâm tình bình thường, đoạn sau là giọng của Đinh Thước, trước sau liên tiếp, kỳ quái biến thành ——"Ngày mai em phải gả cho anh, ngày mai anh muốn đ*t mẹ mày."Dịch Trạch Viễn luống cuống tay chân thu hồi, cũng may gửi đi chưa qua ba phút, anh cầu nguyện Tô Nghê vẫn chưa nghe được. Anh tìm được chỗ thu hồi lập tức ấn xuống.Hô, nhẹ nhàng thở ra...Nhưng nhẹ nhàng không quá ba giây đồng hồ, khung thoại Tô Nghê bỗng nhiên gửi tới một tin:【 Có muốn em thắp hương mời mẹ em đêm nay tới tìm anh không? 】Dịch Trạch Viễn:...【 Vợ ơi! Anh có thể giải thích!!! 】Đinh Thước đang ở phía sau ồn ào, không biết là cãi nhau với ai, thái độ vô cùng hùng hổ.Dịch Trạch Viễn đang tìm từ để dỗ vợ, nhưng mọi suy nghĩ đều bị làm rối loạn. Anh nhịn bực bội trong lòng muốn đi tới làm Đinh Thước câm miệng, nhưng vừa xoay người anh đã bị cảnh trước mặt chọc mù mắt. Đinh Thước bị Sở Phỉ đè trên sofa, nằm giống như một con rùa. Sở Phỉ dùng một bàn tay bóp eo anh ta: "Đ*t mẹ ai.""Tôi...đ*t mẹ lão Vương cách vách! Chuyện này đéo liên quan tới cô."Đinh Thước hơi say, hai mắt mê ly, thở phì phì gào lên: "Cô cô cô buông tôi ra.""Tôi tôi tôi không buông." Sở Phỉ học anh ta nói lắp, một cái xoay người ngồi vào mông anh ta:"Chưa thấy qua người nào vô lại như anh. Rõ ràng đã nói thua bao nhiêu điểm thì uống từng ấy ly rượu, anh đừng sợ.""Tôi sợ???" Đinh Thước bị kích thích, lung lay ra sức từ trên sofa đứng dậy, chỉ vào Sở Phỉ: "Cô là 3, 3×8...""Ừ, 3×8 là bao nhiêu?""?"Đinh Thước có chút mông lung, ý nghĩ hoàn toàn bị Sở Phỉ nhiễu loạn, đảo mắt suy nghĩ một hồi, lớn tiếng đáp: "3×8...25."Một tràng cười vang lên, Sở Phỉ nhếch môi, đỡ lấy Đinh Thước sắp ngã xuống, thấp giọng tự nói:"Tôi mẹ nó thấy anh cách 25 cũng không xa."Không khí rất náo nhiệt vô, nhưng nam chính là Dịch Trạch Viễn ngược lại thì giống như khách, yên tĩnh ở bên cạnh.Anh gửi cho Tô Nghê một tin nhắn có thể gọi là luận văn giải thích, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Trong lòng anh rất bất ổn, đứng ngồi không yên, đang muốn gửi một biểu tượng bán manh với vợ thì mục tin nhắn hiện thị có tin nhắn mới.Dịch Trạch Viễn vốn không muốn để ý tới, trực tiếp bỏ qua, nhưng khóe mắt anh xẹt qua phần đầu tin nhắn: "Xin hỏi là Dịch Trạch Viễn tiên sinh phải không, tôi là ——"Câu nói kế tiếp bị tự động che mất, cần phải mở tin nhắn ra mới có thể xem hết.Dịch Trạch Viễn ngày thường hay nhận được mấy tin nhắn quảng cáo, nhưng rất ít khi bị gọi thẳng tên như vậy.Ngón tay anh vừa động, click mở tin nhắn.Khi nhìn rõ đoạn tin nhắn kia Dịch Trạch Viễn dần dần nhíu chặt mày, thần sắc nghiêm trọng.Tắt di động, anh đứng lên đi ra ngoài.Sở Phỉ ở phía sau gọi: "Dịch tổng, anh đi đâu vậy?"Dịch Trạch Viễn không quay đầu lại—— "Có chút việc, đi trước."
Dịch Trạch Viễn chậm rãi thu hồi tầm mắt, không nói gì.Trong lòng yên lặng run rẩy —— phụ nữ thật mẹ nó đáng sợ...Xem ra sau này anh không chỉ phải cẩn thận hầu hạ một con heo, mà ngay cả người vợ đầu gối tay ấp cũng phải dùng vạn tấm lòng để hầu hạ, nếu không thì một ngày nào đó người mặc phải quần lót ngâm thuốc độc chính là mình.Nghĩ tới loại khả năng này Dịch Trạch Viễn lập tức giật mình, cảm thấy dưới háng một trận lạnh lẽo..Liên tiếp mấy ngày Đường Đề không có bất cứ động thái nào khác, nhưng càng như vậy lại càng khiến người Dịch gia sinh lòng bất an. Trước khi bão tố ập đến thường là sóng yên biển lặng, lúc này tĩnh lặng càng khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ.Dịch Trạch Viễn sắp xếp một nhóm đàn ông cao to đi theo Tô Nghê, sợ những lời vui đùa của Sở Phỉ trở thành sự thật. Điều bất ngờ là Tô Nghê dường như không hề để ý, đi đi về về vẫn như bình thường.Thời gian thoáng trôi qua, trước hôn lễ một ngày.Đinh Thước vẫn luôn ồn ào muốn mở một bữa tiệc độc thân cuối cùng cho Dịch Trạch Viễn, bởi vì sau khi kết hôn ít nhiều gì vẫn sẽ bị vợ kiểm soát, muốn ra ngoài chơi bời cùng anh em như trước chắc chắn không dễ dàng. Cho nên, hôm nay Đinh Thước đã mở một buổi tiệc ở SPACE, thuận tiện gọi vài người bạn tốt tới chúc mừng ngày độc thân cuối cùng của anh.Ban đầu Dịch Trạch Viễn vẫn do dự xem có nên đi hay không, bởi mai chính là ngày cử hành hôn lễ, anh không muốn đêm cuối cùng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng thịnh tình không thể từ chối, dù sao bạn bè từ nhỏ đến lớn đã vì anh mà tổ chức buổi tiệc này, anh thực sự ngại từ chối.Thấy anh khó xử, Tô Nghê đẩy anh ra cửa: "Đi đi, em ở nhà sẽ không có chuyện gì đâu.""Đêm nay em không ra ngoài?""Ừ, không đi."Tô Nghê giúp Dịch Trạch Viễn sửa cà vạt. "Hôm nay Tiểu Xuân đón bà ngoại tới, nghe nói bà đã khóc dọc đường, bảo là không nỡ xa em. Bây giờ em phải lên chơi cùng bà."Dịch Trạch Viễn ừ một tiếng, xoay người muốn đi.Đi được hai bước anh bỗng nghĩ tới gì đó, xoay người dặn dò: "Em ngàn vạn lần đừng ra ngoài, ở nhà chờ anh về. Anh nhất định sẽ về trước 12 giờ.""Được rồi." Tô Nghê nhợt nhạt cười. "Hôm nay em phê chuẩn cho anh ra ngoài chơi.""..."Đúng là một người vợ chu đáo.Dịch Trạch Viễn cảm khái ra cửa, đi thẳng tới buổi tiệc độc thân cuối cùng.Trong phòng, một đám người sương khói lượn lờ, lửa nóng mê ly, âm nhạc đinh tai nhức óc. Âm thanh thật lớn khiến Dịch Trạch Viễn ù tai vài giây.Đinh Thước thấy anh vào lập tức đi tới nhiệt tình ôm lấy bả vai, ở bên tai anh lớn tiếng nói: "Tôi tưởng rằng cậu bị kìm kẹp không thể ra ngoài."Dịch Trạch Viễn cười một tiếng, "Cậu đang nói đùa? Tôi muốn đi nào thì đi, ok?"Vừa dứt lời, giọng một người phụ nữ truyền đến: "Ồ, thế mà tôi không biết Dịch tổng của chúng ta lại mạnh mẽ như vậy đấy."Dịch Trạch Viễn quay đầu vừa thấy, ngay lập tức bị dọa giật nảy mình."Sao cô ở đây?"Sở Phỉ cười hì hì cầm lấy ly rượu: "Phù rể mời tôi tới."Cô chớp chớp mắt, ý vị sâu xa nhìn Dịch Trạch Viễn: "Nếu không tới tôi thật sự không biết hóa ra Dịch tổng rất mạnh mẽ."Dịch Trạch Viễn: "..."Nhân lúc mọi người không chú ý, anh bí mật kéo Sở Phỉ đến một góc."Nói đi, làm thế nào mới bịt được miệng cô."Sở Phỉ haha cười hai tiếng. "Anh cảm thấy tôi là người dễ bị mua chuộc?"Thấy sắc mặt Dịch Trạch Viễn đen một mảng lớn, Sở Phỉ mới vỗ vỗ vai anh."Yên tâm đi ông chủ, chuyện gì nên nói và nói vào lúc nào, tôi so với anh càng rõ hơn."Cô ấy đuổi Dịch Trạch Viễn tới giữa đám người, từ trên bàn lấy một ly rượu đưa cho anh: "Đêm nay anh là vai chính, cứ vui vẻ tận hưởng đi."...Vui cái lông gà.Bị một cái máy theo dõi di động nhìn chằm chằm, Dịch Trạch Viễn muốn bay nhảy một đêm cũng không được tự nhiên. Anh đơn giản cầm chén rượu rồi chọn cho mình bài hát của Châu Hoa Kiện——《 Ngày mai anh muốn cưới em 》Nhạc đệm vang lên, Dịch Trạch Viễn bên này mở WeChat, tính toán sẽ ghi âm rồi gửi cho Tô Nghê một lời tỏ tình đầy thâm tình."Anh tự hỏi chính mình, anh cần em, yêu em bao nhiêu.""Anh muốn được bên em liệu có phải quá vội vàng."
"Con tim anh cứ rung lên từng nhịp từng nhịp."Dịch Trạch Viễn hít sâu một hơi, hơi hơi há mồm, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón ca từ tiếp theo mà mình đã sửa đổi.Anh nhắm mắt, thâm tình hát: "Ngày mai em phải gả cho anh.""Ngày mai anh muốn ——"Câu thứ hai "cưới em tới tay" chưa kịp hát lên, bên cạnh thình lình có người văng tục chửi thề:"Đ*t mẹ mày."Dịch Trạch Viễn đầy bụng chung tình bị cắt ngang, khó chịu quay đầu nhìn.Là Đinh Thước.Đang muốn mắng anh ta phá hủy bầu không khí mình tạo ra, Dịch Trạch Viễn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, anh cúi đầu nhìn về phía di động.Chết tiệt, tay run, giọng nói đã được gửi đi.Dịch Trạch Viễn cuống quít đi đến nơi yên tĩnh nghe xong đoạn ghi âm, giọng nói phần đầu rất thâm tình bình thường, đoạn sau là giọng của Đinh Thước, trước sau liên tiếp, kỳ quái biến thành ——"Ngày mai em phải gả cho anh, ngày mai anh muốn đ*t mẹ mày."Dịch Trạch Viễn luống cuống tay chân thu hồi, cũng may gửi đi chưa qua ba phút, anh cầu nguyện Tô Nghê vẫn chưa nghe được. Anh tìm được chỗ thu hồi lập tức ấn xuống.Hô, nhẹ nhàng thở ra...Nhưng nhẹ nhàng không quá ba giây đồng hồ, khung thoại Tô Nghê bỗng nhiên gửi tới một tin:【 Có muốn em thắp hương mời mẹ em đêm nay tới tìm anh không? 】Dịch Trạch Viễn:...【 Vợ ơi! Anh có thể giải thích!!! 】Đinh Thước đang ở phía sau ồn ào, không biết là cãi nhau với ai, thái độ vô cùng hùng hổ.Dịch Trạch Viễn đang tìm từ để dỗ vợ, nhưng mọi suy nghĩ đều bị làm rối loạn. Anh nhịn bực bội trong lòng muốn đi tới làm Đinh Thước câm miệng, nhưng vừa xoay người anh đã bị cảnh trước mặt chọc mù mắt. Đinh Thước bị Sở Phỉ đè trên sofa, nằm giống như một con rùa. Sở Phỉ dùng một bàn tay bóp eo anh ta: "Đ*t mẹ ai.""Tôi...đ*t mẹ lão Vương cách vách! Chuyện này đéo liên quan tới cô."Đinh Thước hơi say, hai mắt mê ly, thở phì phì gào lên: "Cô cô cô buông tôi ra.""Tôi tôi tôi không buông." Sở Phỉ học anh ta nói lắp, một cái xoay người ngồi vào mông anh ta:"Chưa thấy qua người nào vô lại như anh. Rõ ràng đã nói thua bao nhiêu điểm thì uống từng ấy ly rượu, anh đừng sợ.""Tôi sợ???" Đinh Thước bị kích thích, lung lay ra sức từ trên sofa đứng dậy, chỉ vào Sở Phỉ: "Cô là 3, 3×8...""Ừ, 3×8 là bao nhiêu?""?"Đinh Thước có chút mông lung, ý nghĩ hoàn toàn bị Sở Phỉ nhiễu loạn, đảo mắt suy nghĩ một hồi, lớn tiếng đáp: "3×8...25."Một tràng cười vang lên, Sở Phỉ nhếch môi, đỡ lấy Đinh Thước sắp ngã xuống, thấp giọng tự nói:"Tôi mẹ nó thấy anh cách 25 cũng không xa."Không khí rất náo nhiệt vô, nhưng nam chính là Dịch Trạch Viễn ngược lại thì giống như khách, yên tĩnh ở bên cạnh.Anh gửi cho Tô Nghê một tin nhắn có thể gọi là luận văn giải thích, nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời. Trong lòng anh rất bất ổn, đứng ngồi không yên, đang muốn gửi một biểu tượng bán manh với vợ thì mục tin nhắn hiện thị có tin nhắn mới.Dịch Trạch Viễn vốn không muốn để ý tới, trực tiếp bỏ qua, nhưng khóe mắt anh xẹt qua phần đầu tin nhắn: "Xin hỏi là Dịch Trạch Viễn tiên sinh phải không, tôi là ——"Câu nói kế tiếp bị tự động che mất, cần phải mở tin nhắn ra mới có thể xem hết.Dịch Trạch Viễn ngày thường hay nhận được mấy tin nhắn quảng cáo, nhưng rất ít khi bị gọi thẳng tên như vậy.Ngón tay anh vừa động, click mở tin nhắn.Khi nhìn rõ đoạn tin nhắn kia Dịch Trạch Viễn dần dần nhíu chặt mày, thần sắc nghiêm trọng.Tắt di động, anh đứng lên đi ra ngoài.Sở Phỉ ở phía sau gọi: "Dịch tổng, anh đi đâu vậy?"Dịch Trạch Viễn không quay đầu lại—— "Có chút việc, đi trước."
Danh sách chương