Tô Nghê đi vào toilet đóng cửa lại.Lẳng lặng nhìn bản thân trong gương, cô chưa bao giờ có bộ dáng lộng lẫy như lúc này, mười mấy năm trước đó đều là hèn mọn. Từ trước đến nay cô chỉ nhận được những lời chỉ chỉ trỏ trỏ cùng với ánh mắt ghét bỏ, cô chưa bao giờ nghĩ, cũng không dám nghĩ bản thân sẽ được trải qua một đêm như hôm nay, đón nhận nhiều sự hâm mộ và chú ý.Tô Nghê quá lý trí, biết những chuyện này không thuộc về mình.Sở dĩ những ánh hào quang này đều là người đàn ông kia mang đến, khi rũ bỏ bộ dáng lộng lẫy cô vẫn sẽ như lúc trước, một người phụ nữ bình thường đến bụi bặm.Mọi chuyện đều được Tô Nghê phân rõ ràng, ngoại trừ Dịch Trạch Viễn.Anh kéo mình, anh nhìn mình.Độ ấm cùng với ánh mắt của anh.Anh làm tất cả.Chống tay lên bồn rửa, Tô Nghê gục đầu xuống, mày nhẹ nhàng nhíu, trong lòng có chút loạn.Có âm thanh đẩy cửa cắt ngang suy nghĩ, khi ngẩng đầu lên cô phát hiện Đường Đề đã đứng ở phía sau."Chúng ta nói chuyện đi."Không giống vẻ ôn hòa ngày thường, giọng nói của Đường Đề vẫn bình tĩnh nhưng có vài phần tàn khốc.Tô Nghê xoay người đối diện với đôi mắt của cô ta, ngữ khí nhàn nhạt: "Đường tiểu thư rất thích nói chuyện với người khác ở toilet nhỉ."Đường Đề cật lực nhịn xuống cảm xúc sắp bùng nổ khỏi lồng ngực. Cô ta đi lên phía trước hai bước, dừng ở trước mặt Tô Nghê:"Chúng ta nói trắng ra, cô và Trạch Viễn đến tột cùng là quan hệ gì?"Cảm xúc cô ta kích động, không đợi Tô Nghê trả lời tiếp tục nói:"Đừng nói với tôi cô là vệ sĩ của anh ấy, lần đầu tiên gặp mặt tôi đã biết chuyện không đơn giản như vậy. Lấy thân phận này tiếp cận anh ấy, cô đúng là rất thông minh.""Tôi đã điều tra rồi, cô có hộ khẩu ở nông thôn, phía trên có một người bà ngoại, trong nhà nghèo rớt mồng tơi."Biểu tình của Đường Đề bỗng nhiên trở nên hung ác. Cô ta gắt gao ghé sát vào Tô Nghê, trên cao nhìn vào cô: "Muốn từ ổ gà đi ra biến thành phượng hoàng phải không?"Nhìn người luôn luôn ưu nhã, cao quý, người tự cho mình là nữ thần như Đường Đề vậy mà lại thất thố đến mức này, khóe miệng Tô Nghê nhẹ nhàng cong lên.Cô không hề gợn sóng, nhỏ giọng hỏi: "Đường tiểu thư, cô lấy thân phận gì để hỏi về quan hệ của chúng tôi?"Đường Đề thốt ra: "Tôi là người phụ nữ thích hợp với anh ấy nhất."Tô Nghê lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy Đường Đề ra: "Cô nói không tính."
Cô đơn phương kết thúc cuộc đối thoại, cất bước đi ra ngoài cửa. Đường Đề ở sau phía tức muốn hộc máu: "Vậy chẳng lẽ để một khắc tinh như cô quyết định?"Dứt lời, Tô Nghê đang đưa lưng về phía cô ta bỗng dừng chân.Hai chữ mẫn cảm kia làm không khí trong toilet trở nên áp lực, khẩn trương. Đường Đề thu liễm cảm xúc, bình tĩnh nói: "Thực xin lỗi, hai chữ khắc tinh tôi thu hồi, nhưng cô nên hiểu rõ cô tuyệt đối không thích hợp với anh ấy."Có hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu Tô Nghê, làm rối loạn tâm thần.[ Tôi tự biết ai thích hợp với mình. ]—— đây là câu Dịch Trạch Viễn đã nói khi ở trong phòng hóa trang, lúc ấy đáy mắt anh có ánh sáng cực nóng, làm Tô Nghê vài lần muốn né tránh.Cưỡng ép chính mình không thèm nghĩ những cái đó, Tô Nghê than nhẹ một hơi, cái gì cũng chưa nói, cất bước rời toilet.Trong đại sảnh, Âu Tiểu Xuân không thấy bóng dáng đâu nữa. Dịch Trạch Viễn đã kết thúc đọc diễn văn, nhìn thấy cô đi ra anh tiến lên đón."Cô mà không ra thì sẽ bị trừ tiền lương, muốn tổng tài như tôi chờ cô cả buổi hả."Dịch Trạch Viễn tự nhiên khoác cánh tay của cô: "Đi, đi theo tôi uống vài ly với khách."Dưới chân Tô Nghê do dự một lát, rút cánh tay trở về. "Tôi không đi."Dịch Trạch Viễn thấy cô không quá nhiệt tình, cũng không hề miễn cưỡng: "Tôi cũng không đi."Anh chỉ vào khu ăn uống: "Đói không, tôi mang cô đi ăn chút gì đó."Đang nói, Đinh Nghiên lôi kéo Giang Nghiêu đi đến trước mặt, nũng nịu vỗ vai anh: "Viễn ca."Như thể đã biết cô ta sẽ tìm đến mình, Dịch Trạch Viễn thế nhưng ngoài ý muốn không trưng ra sắc mặt phiền chán. Anh mang theo ý vị sâu xa nhìn Giang Nghiêu: "Thế nào, tìm tôi có việc?"Đinh Nghiên thấy Tô Nghê ở bên cạnh, cố ý dùng sức khụ hai tiếng.Tô Nghê hiểu ý. Cô vốn dĩ cũng không muốn nghe, nghiêng đầu nói với Dịch Trạch Viễn: "Tôi qua bên kia chờ anh."Chỉ là, khi cô vừa xoay người đã bị Dịch Trạch Viễn kéo về, tiến lại gần bên tai thấp giọng nói: "Chờ tôi đi cùng."Anh quay đầu nhìn Đinh Nghiên, thái độ lãnh đạm: "Nói đi, không nói thì chúng tôi đi."Đinh Nghiên thấy đuổi không được Tô Nghê, đành không tình nguyện mở miệng: "Viễn ca, nghe nói YIS có bộ sưu tập trang phục nữ đang tìm nhà sản xuất, trước đó vài ngày Giang Nghiêu đã trình kế hoạch hợp tác. Em nghe nói hội đồng quản trị đã thông qua, giờ chỉ chờ anh gật đầu. Anh xem chừng nào thì có thể thu xếp...Giang Nghiêu nhất định sẽ dụng tâm, đúng không Giang Nghiêu ——"Đinh Nghiên dùng khuỷu tay huých người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu thì phát hiện anh ta đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Nghê, thậm chí nhìn đến có chút thất thần."Anh nhìn cô ta làm gì?" Đinh Nghiên tức giận đến mức lập tức hét lên, không màng dáng vẻ dùng túi xách đánh lên người Giang Nghiêu, trường hợp này vô cùng khó coi."Kế hoạch hợp tác đã bị bác bỏ, anh không nhận được thông báo." Dịch Trạch Viễn ở bên cạnh không mặn không nhạt lên tiếng.Đinh Nghiên lập tức dừng tay, Giang Nghiêu cũng kinh ngạc nhìn sang. Anh ta theo bản năng đẩy Đinh Nghiên ra, vội vàng giải thích: "Dịch tổng, rõ ràng bộ phận sản xuất của quý công ty ngày hôm qua đã phản hồi rằng, quy mô và trình độ sản xuất bên tôi đều phù hợp yêu cầu của các anh ——"Dịch Trạch Viễn nghiền ngẫm nhìn anh ta, cười cười: "Nhưng hôm nay không phù hợp."Ánh đèn giữa sân bỗng nhiên trở tối, âm nhạc du dương nhẹ nhàng từ từ vang lên.Thời gian khiêu vũ đã tới.Dịch Trạch Viễn mặc kệ sắc mặt trắng bệch của Giang Nghiêu, anh kéo Tô Nghê đi đến giữa đại sảnh. Chưa mở miệng Tô Nghê đã nhìn thấu tâm tư của anh, ngay lập tức tạt một gáo nước lạnh: "Đừng tìm tôi, tôi sẽ không nhảy."...Người phụ nữ này.Dịch Trạch Viễn vốn muốn hoàn thành nghi thức, thân sĩ một chút, chính thức mời cô khiêu vũ một bài, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều miễn.Anh trực tiếp túm chặt tay cô: "Không nghĩ tới cô còn rất kiêu ngạo, không chịu học."Tô Nghê hoàn toàn xem nhẹ da mặt Dịch Trạch Viễn.Anh cầm tay trái Tô Nghê đặt ở đầu vai của mình. "Nhìn thấy không, tay cô đặt ở nơi này."Rồi đưa tay mình nhẹ nhàng chạm vào bên hông cô. "Tay của tôi đặt ——"Chạm được một lát Dịch Trạch Viễn nói không nên lời.Bộ váy mỏng manh trên người Tô Nghê sờ vào có cảm giác mềm mại.Dịch Trạch Viễn chỉ cảm thấy đầu ngón tay hình như có lửa thiêu đốt, khiến cảm xúc bình ổn cả đêm của anh một lần nữa bắt đầu không an phận, phập phồng lên xuống.Trong không khí dâng lên tia ái muội như có như không. Tô Nghê cũng mẫn cảm nhận ra không khí bỗng nhiên biến hóa, cô không mở miệng nữa, chỉ rũ đầu để mặc anh mang theo mình nhẹ nhàng di chuyển.Hai người cứ như vậy, im lặng chậm rãi nhảy.Dịch Trạch Viễn đỡ eo Tô Nghê, ngẫu nhiên sẽ nhìn trộm cô. Đôi mắt của cô rũ xuống, dưới hàng lông mi dài là gương mặt ửng đỏ, môi nhẹ nhàng mím lại, yên tĩnh dịu dàng cùng với lạnh nhạt vô tình ngày thường hoàn toàn đối lập, tựa như hai con người khác nhau, loại cảm giác này —— giống chú mèo đáng yêu.Anh nghĩ...muốn hôn cô thì làm sao bây giờ.Với đủ loại tưởng tượng, Dịch Trạch Viễn cảm thấy mình sắp thiếu oxy.Bỗng nhiên, Tô Nghê ngẩng đầu nhìn anh: "Dịch tổng, anh dẫm lên chân tôi..."......Một khúc kết thúc, Dịch Trạch Viễn cùng Tô Nghê trở lại ăn uống khu, vừa lúc gặp Đinh Thước.Trái phải Đinh Thước đều có một vị mỹ nữ, thấy Tô Nghê anh ta lập tức để hai người rời đi, tiến lên nói: "Tô tiểu thư, tôi có lời muốn nói với cô. Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện được không?"
Dịch Trạch Viễn cảnh giác cao độ, vội ngăn cản: "Cổ của cậu đã bình thường rồi?""Tôi có chuyện đứng đắn tìm Tô tiểu thư, cậu gấp cái gì chứ. Cậu là sếp chứ không phải người đàn ông của cô ấy.""Tôi." Ngực Dịch Trạch Viễn nghẹn một ngụm khí, thiếu chút nữa sặc chết.Lời này anh quả thật không có cách nào phản bác, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Tô Nghê. Hy vọng cô đừng đáp ứng Đinh Thước.Nhưng Dịch Trạch Viễn một lần nữa phải thất vọng.Tô Nghê gật đầu. "Được."Nhìn bóng dáng rời đi của hai người, Dịch Trạch Viễn trợn mắt há hốc mồm.Đinh Thước là một con sói không hơn không kém, là đại diện tuyệt đối của người đàn ông không biết giữ thân trong sạch, lần trước bị người ta mưu hại cũng là vì không biết giới hạn mà qua lại với bạn gái của một tên giang hồ.Mà hiện tại, Tô Nghê đi cùng cậu ta?Dịch Trạch Viễn ở lại nói chuyện với mọi người 60 giây, trước sau vẫn không có biện pháp bình tĩnh. Anh suy nghĩ một lát, vẫn quyết định theo sau nhìn xem thế nào.Tới vườn hoa, quả nhiên Đinh Thước và Tô Nghê đứng chung một chỗ nói chuyện, nhưng không có hình ảnh như trong tưởng tượng của anh, ngược lại thì Đinh Thước thoạt nhìn vô cùng nho nhã, lễ độ.Vài phút sau hai người tựa hồ đã nói xong, Đinh Thước chào hỏi rồi đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua chỗ Dịch Trạch Viễn trốn anh ta bỗng nhiên quay đầu, lắc di động, chớp mắt nhìn Tô Nghê: "Nghê Nghê, đừng quên nha."Dịch Trạch Viễn:???Vừa rồi vẫn Tô tiểu thư, hàn huyên năm phút đã biến thành Nghê Nghê?Tâm tình anh lập tức không tốt.Tô Nghê thấy Đinh Thước rời đi, ghé vào trên ban công đón gió. Lúc cô xoay người chuyển bị xuống lầu thì nhìn thấy Dịch Trạch Viễn đứng ở trước mặt.Cô hoảng sợ: "Sao anh lại tới đây?"Dịch Trạch Viễn chua lòm. "Đinh Thước tìm cô làm gì?""Cũng không có gì, chỉ là xin lỗi vì chuyện lần trước ở nhà anh ta."Ha, Dịch Trạch Viễn mới không tin Đinh Thước thiện lương, chính nghĩa như vậy.Quả nhiên, Tô Nghê nói tiếp: "Đúng rồi, anh ta muốn số di động của tôi, nói hôm nào hẹn tôi ăn cơm."Lời này vừa ra Dịch Trạch Viễn lập tức xù lông.Anh nhớ tới hành động lắc điện thoại trước khi rời đi của Đinh Thước, bừng tỉnh đại ngộ. "Cho nên cô đã cho cậu ta số di động?""Cho."Chỉ dừng nửa giây, Dịch Trạch Viễn lập tức bốc cháy như đốt 300 quả pháo: "Sao cô có thể tùy tiện cho đàn ông số điện thoại như vậy hả? Cô cho cậu ta số điện thoại rồi cậu ta sẽ nhắn tin hẹn cô ăn cơm, đưa cô về nhà, thế giới bên ngoài rất không an toàn. Chẳng lẽ cô không biết rõ mục đích của những người đàn ông này? Sao cô có thể đơn thuần như vậy?"Tô Nghê nhìn anh, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.Hồi lâu, cô nhẹ nhàng mở miệng:"Dịch tổng, anh cũng gửi tin nhắn cho tôi, ăn cơm với tôi, đưa tôi về nhà.""Vậy anh...là mục đích gì?"Trái tim Dịch Trạch Viễn đột nhiên lỡ một nhịp: "Tôi——"Rõ ràng trong lòng có hàng ngàn câu nói, nhưng anh không biết dùng câu nào mới có thể không đột ngột biểu đạt sự chú ý đang dần dần hình thành của mình đối với Tô Nghê.Hai người gắt gao nhìn nhau.Không khí lâm vào yên tĩnh, nhiệt độ không khí đột nhiên lên cao, cảm giác ái muội lúc khiêu vũ một lần nữa lặng lẽ hiện lên và lan tỏa.Thấy Dịch Trạch Viễn không nói lời nào, khuôn mặt thì căng thẳng. Tô Nghê than nhẹ một hơi: "Số điện thoại tôi đưa cho Đinh thiếu gia là số của trợ lý Âu."Trong lòng Dịch Trạch Viễn lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa định khen cô cơ trí thì nghe cô nhàn nhạt mở miệng: "Anh khẩn trương như vậy là thích tôi hả?"Ở vườn hoa sương đêm giá lạnh.Giờ phút này trái tim Dịch Trạch Viễn đập...đặc biệt nhanh.Nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng anh không nghĩ tới người đâm thủng tầng giấy mỏng nơi đáy lòng thế nhưng lại là Tô Nghê.Giữa bọn họ có chút khoảng cách, dưới ánh đèn bóng của hai người kéo ra thật dài.Dịch Trạch Viễn nghĩ, đàn ông tỏ tình có lẽ sẽ trang trọng hơn.Anh muốn gần Tô Nghê thêm một chút, để nói ra những lời nơi đáy lòng.Cho nên, anh tính toán đi đến bên cạnh Tô Nghê.Nhưng anh vừa nhấc chân, giọng nói không chút độ ấm của Tô Nghê vang lên: "Coi như tôi tự mình đa tình, cho rằng Dịch tổng có chút ý tứ đối với tôi ——"Cô nhìn thẳng mặt anh, cho dù trong mắt vẫn có ánh sao như cũ, nhưng giờ phút này đã ảm đạm không ánh sáng: "Xin đừng thích tôi.""Tôi cũng sẽ không thích anh."
Cô đơn phương kết thúc cuộc đối thoại, cất bước đi ra ngoài cửa. Đường Đề ở sau phía tức muốn hộc máu: "Vậy chẳng lẽ để một khắc tinh như cô quyết định?"Dứt lời, Tô Nghê đang đưa lưng về phía cô ta bỗng dừng chân.Hai chữ mẫn cảm kia làm không khí trong toilet trở nên áp lực, khẩn trương. Đường Đề thu liễm cảm xúc, bình tĩnh nói: "Thực xin lỗi, hai chữ khắc tinh tôi thu hồi, nhưng cô nên hiểu rõ cô tuyệt đối không thích hợp với anh ấy."Có hình ảnh không ngừng hiện lên trong đầu Tô Nghê, làm rối loạn tâm thần.[ Tôi tự biết ai thích hợp với mình. ]—— đây là câu Dịch Trạch Viễn đã nói khi ở trong phòng hóa trang, lúc ấy đáy mắt anh có ánh sáng cực nóng, làm Tô Nghê vài lần muốn né tránh.Cưỡng ép chính mình không thèm nghĩ những cái đó, Tô Nghê than nhẹ một hơi, cái gì cũng chưa nói, cất bước rời toilet.Trong đại sảnh, Âu Tiểu Xuân không thấy bóng dáng đâu nữa. Dịch Trạch Viễn đã kết thúc đọc diễn văn, nhìn thấy cô đi ra anh tiến lên đón."Cô mà không ra thì sẽ bị trừ tiền lương, muốn tổng tài như tôi chờ cô cả buổi hả."Dịch Trạch Viễn tự nhiên khoác cánh tay của cô: "Đi, đi theo tôi uống vài ly với khách."Dưới chân Tô Nghê do dự một lát, rút cánh tay trở về. "Tôi không đi."Dịch Trạch Viễn thấy cô không quá nhiệt tình, cũng không hề miễn cưỡng: "Tôi cũng không đi."Anh chỉ vào khu ăn uống: "Đói không, tôi mang cô đi ăn chút gì đó."Đang nói, Đinh Nghiên lôi kéo Giang Nghiêu đi đến trước mặt, nũng nịu vỗ vai anh: "Viễn ca."Như thể đã biết cô ta sẽ tìm đến mình, Dịch Trạch Viễn thế nhưng ngoài ý muốn không trưng ra sắc mặt phiền chán. Anh mang theo ý vị sâu xa nhìn Giang Nghiêu: "Thế nào, tìm tôi có việc?"Đinh Nghiên thấy Tô Nghê ở bên cạnh, cố ý dùng sức khụ hai tiếng.Tô Nghê hiểu ý. Cô vốn dĩ cũng không muốn nghe, nghiêng đầu nói với Dịch Trạch Viễn: "Tôi qua bên kia chờ anh."Chỉ là, khi cô vừa xoay người đã bị Dịch Trạch Viễn kéo về, tiến lại gần bên tai thấp giọng nói: "Chờ tôi đi cùng."Anh quay đầu nhìn Đinh Nghiên, thái độ lãnh đạm: "Nói đi, không nói thì chúng tôi đi."Đinh Nghiên thấy đuổi không được Tô Nghê, đành không tình nguyện mở miệng: "Viễn ca, nghe nói YIS có bộ sưu tập trang phục nữ đang tìm nhà sản xuất, trước đó vài ngày Giang Nghiêu đã trình kế hoạch hợp tác. Em nghe nói hội đồng quản trị đã thông qua, giờ chỉ chờ anh gật đầu. Anh xem chừng nào thì có thể thu xếp...Giang Nghiêu nhất định sẽ dụng tâm, đúng không Giang Nghiêu ——"Đinh Nghiên dùng khuỷu tay huých người đàn ông bên cạnh, nghiêng đầu thì phát hiện anh ta đang không nhúc nhích nhìn chằm chằm Tô Nghê, thậm chí nhìn đến có chút thất thần."Anh nhìn cô ta làm gì?" Đinh Nghiên tức giận đến mức lập tức hét lên, không màng dáng vẻ dùng túi xách đánh lên người Giang Nghiêu, trường hợp này vô cùng khó coi."Kế hoạch hợp tác đã bị bác bỏ, anh không nhận được thông báo." Dịch Trạch Viễn ở bên cạnh không mặn không nhạt lên tiếng.Đinh Nghiên lập tức dừng tay, Giang Nghiêu cũng kinh ngạc nhìn sang. Anh ta theo bản năng đẩy Đinh Nghiên ra, vội vàng giải thích: "Dịch tổng, rõ ràng bộ phận sản xuất của quý công ty ngày hôm qua đã phản hồi rằng, quy mô và trình độ sản xuất bên tôi đều phù hợp yêu cầu của các anh ——"Dịch Trạch Viễn nghiền ngẫm nhìn anh ta, cười cười: "Nhưng hôm nay không phù hợp."Ánh đèn giữa sân bỗng nhiên trở tối, âm nhạc du dương nhẹ nhàng từ từ vang lên.Thời gian khiêu vũ đã tới.Dịch Trạch Viễn mặc kệ sắc mặt trắng bệch của Giang Nghiêu, anh kéo Tô Nghê đi đến giữa đại sảnh. Chưa mở miệng Tô Nghê đã nhìn thấu tâm tư của anh, ngay lập tức tạt một gáo nước lạnh: "Đừng tìm tôi, tôi sẽ không nhảy."...Người phụ nữ này.Dịch Trạch Viễn vốn muốn hoàn thành nghi thức, thân sĩ một chút, chính thức mời cô khiêu vũ một bài, giờ thì hay rồi, toàn bộ đều miễn.Anh trực tiếp túm chặt tay cô: "Không nghĩ tới cô còn rất kiêu ngạo, không chịu học."Tô Nghê hoàn toàn xem nhẹ da mặt Dịch Trạch Viễn.Anh cầm tay trái Tô Nghê đặt ở đầu vai của mình. "Nhìn thấy không, tay cô đặt ở nơi này."Rồi đưa tay mình nhẹ nhàng chạm vào bên hông cô. "Tay của tôi đặt ——"Chạm được một lát Dịch Trạch Viễn nói không nên lời.Bộ váy mỏng manh trên người Tô Nghê sờ vào có cảm giác mềm mại.Dịch Trạch Viễn chỉ cảm thấy đầu ngón tay hình như có lửa thiêu đốt, khiến cảm xúc bình ổn cả đêm của anh một lần nữa bắt đầu không an phận, phập phồng lên xuống.Trong không khí dâng lên tia ái muội như có như không. Tô Nghê cũng mẫn cảm nhận ra không khí bỗng nhiên biến hóa, cô không mở miệng nữa, chỉ rũ đầu để mặc anh mang theo mình nhẹ nhàng di chuyển.Hai người cứ như vậy, im lặng chậm rãi nhảy.Dịch Trạch Viễn đỡ eo Tô Nghê, ngẫu nhiên sẽ nhìn trộm cô. Đôi mắt của cô rũ xuống, dưới hàng lông mi dài là gương mặt ửng đỏ, môi nhẹ nhàng mím lại, yên tĩnh dịu dàng cùng với lạnh nhạt vô tình ngày thường hoàn toàn đối lập, tựa như hai con người khác nhau, loại cảm giác này —— giống chú mèo đáng yêu.Anh nghĩ...muốn hôn cô thì làm sao bây giờ.Với đủ loại tưởng tượng, Dịch Trạch Viễn cảm thấy mình sắp thiếu oxy.Bỗng nhiên, Tô Nghê ngẩng đầu nhìn anh: "Dịch tổng, anh dẫm lên chân tôi..."......Một khúc kết thúc, Dịch Trạch Viễn cùng Tô Nghê trở lại ăn uống khu, vừa lúc gặp Đinh Thước.Trái phải Đinh Thước đều có một vị mỹ nữ, thấy Tô Nghê anh ta lập tức để hai người rời đi, tiến lên nói: "Tô tiểu thư, tôi có lời muốn nói với cô. Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện được không?"
Dịch Trạch Viễn cảnh giác cao độ, vội ngăn cản: "Cổ của cậu đã bình thường rồi?""Tôi có chuyện đứng đắn tìm Tô tiểu thư, cậu gấp cái gì chứ. Cậu là sếp chứ không phải người đàn ông của cô ấy.""Tôi." Ngực Dịch Trạch Viễn nghẹn một ngụm khí, thiếu chút nữa sặc chết.Lời này anh quả thật không có cách nào phản bác, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Tô Nghê. Hy vọng cô đừng đáp ứng Đinh Thước.Nhưng Dịch Trạch Viễn một lần nữa phải thất vọng.Tô Nghê gật đầu. "Được."Nhìn bóng dáng rời đi của hai người, Dịch Trạch Viễn trợn mắt há hốc mồm.Đinh Thước là một con sói không hơn không kém, là đại diện tuyệt đối của người đàn ông không biết giữ thân trong sạch, lần trước bị người ta mưu hại cũng là vì không biết giới hạn mà qua lại với bạn gái của một tên giang hồ.Mà hiện tại, Tô Nghê đi cùng cậu ta?Dịch Trạch Viễn ở lại nói chuyện với mọi người 60 giây, trước sau vẫn không có biện pháp bình tĩnh. Anh suy nghĩ một lát, vẫn quyết định theo sau nhìn xem thế nào.Tới vườn hoa, quả nhiên Đinh Thước và Tô Nghê đứng chung một chỗ nói chuyện, nhưng không có hình ảnh như trong tưởng tượng của anh, ngược lại thì Đinh Thước thoạt nhìn vô cùng nho nhã, lễ độ.Vài phút sau hai người tựa hồ đã nói xong, Đinh Thước chào hỏi rồi đi xuống dưới lầu, lúc đi ngang qua chỗ Dịch Trạch Viễn trốn anh ta bỗng nhiên quay đầu, lắc di động, chớp mắt nhìn Tô Nghê: "Nghê Nghê, đừng quên nha."Dịch Trạch Viễn:???Vừa rồi vẫn Tô tiểu thư, hàn huyên năm phút đã biến thành Nghê Nghê?Tâm tình anh lập tức không tốt.Tô Nghê thấy Đinh Thước rời đi, ghé vào trên ban công đón gió. Lúc cô xoay người chuyển bị xuống lầu thì nhìn thấy Dịch Trạch Viễn đứng ở trước mặt.Cô hoảng sợ: "Sao anh lại tới đây?"Dịch Trạch Viễn chua lòm. "Đinh Thước tìm cô làm gì?""Cũng không có gì, chỉ là xin lỗi vì chuyện lần trước ở nhà anh ta."Ha, Dịch Trạch Viễn mới không tin Đinh Thước thiện lương, chính nghĩa như vậy.Quả nhiên, Tô Nghê nói tiếp: "Đúng rồi, anh ta muốn số di động của tôi, nói hôm nào hẹn tôi ăn cơm."Lời này vừa ra Dịch Trạch Viễn lập tức xù lông.Anh nhớ tới hành động lắc điện thoại trước khi rời đi của Đinh Thước, bừng tỉnh đại ngộ. "Cho nên cô đã cho cậu ta số di động?""Cho."Chỉ dừng nửa giây, Dịch Trạch Viễn lập tức bốc cháy như đốt 300 quả pháo: "Sao cô có thể tùy tiện cho đàn ông số điện thoại như vậy hả? Cô cho cậu ta số điện thoại rồi cậu ta sẽ nhắn tin hẹn cô ăn cơm, đưa cô về nhà, thế giới bên ngoài rất không an toàn. Chẳng lẽ cô không biết rõ mục đích của những người đàn ông này? Sao cô có thể đơn thuần như vậy?"Tô Nghê nhìn anh, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.Hồi lâu, cô nhẹ nhàng mở miệng:"Dịch tổng, anh cũng gửi tin nhắn cho tôi, ăn cơm với tôi, đưa tôi về nhà.""Vậy anh...là mục đích gì?"Trái tim Dịch Trạch Viễn đột nhiên lỡ một nhịp: "Tôi——"Rõ ràng trong lòng có hàng ngàn câu nói, nhưng anh không biết dùng câu nào mới có thể không đột ngột biểu đạt sự chú ý đang dần dần hình thành của mình đối với Tô Nghê.Hai người gắt gao nhìn nhau.Không khí lâm vào yên tĩnh, nhiệt độ không khí đột nhiên lên cao, cảm giác ái muội lúc khiêu vũ một lần nữa lặng lẽ hiện lên và lan tỏa.Thấy Dịch Trạch Viễn không nói lời nào, khuôn mặt thì căng thẳng. Tô Nghê than nhẹ một hơi: "Số điện thoại tôi đưa cho Đinh thiếu gia là số của trợ lý Âu."Trong lòng Dịch Trạch Viễn lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa định khen cô cơ trí thì nghe cô nhàn nhạt mở miệng: "Anh khẩn trương như vậy là thích tôi hả?"Ở vườn hoa sương đêm giá lạnh.Giờ phút này trái tim Dịch Trạch Viễn đập...đặc biệt nhanh.Nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng anh không nghĩ tới người đâm thủng tầng giấy mỏng nơi đáy lòng thế nhưng lại là Tô Nghê.Giữa bọn họ có chút khoảng cách, dưới ánh đèn bóng của hai người kéo ra thật dài.Dịch Trạch Viễn nghĩ, đàn ông tỏ tình có lẽ sẽ trang trọng hơn.Anh muốn gần Tô Nghê thêm một chút, để nói ra những lời nơi đáy lòng.Cho nên, anh tính toán đi đến bên cạnh Tô Nghê.Nhưng anh vừa nhấc chân, giọng nói không chút độ ấm của Tô Nghê vang lên: "Coi như tôi tự mình đa tình, cho rằng Dịch tổng có chút ý tứ đối với tôi ——"Cô nhìn thẳng mặt anh, cho dù trong mắt vẫn có ánh sao như cũ, nhưng giờ phút này đã ảm đạm không ánh sáng: "Xin đừng thích tôi.""Tôi cũng sẽ không thích anh."
Danh sách chương