"Mẫu hậu ta đâu?" Lâm Thần đột nhiên hỏi: "Quý Phi biết Phụ hoàng mất tích, hẳn là cũng biết Mẫu hậu ta mất tích đi? Ngươi nói Thái Tử ta đây mưu triều soán vị sao? Vậy vì sao ngay cả Mẫu hậu, ta cũng phải khiến bà mất tích?"
Tiếng khóc của Quý Phi đột nhiên im bặt, đôi mắt đẹp mở to, "Ngươi......"
Lâm Thần nhìn Quý Phi giống như tên hề đang nhảy nhót: "Các ngươi cho rằng chỉ cần khống chế được Tạ Cảnh thì mọi sự đều thuận lợi sao?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!" Lâm Ngạn tức giận nói: "Ta khống chế Tạ Cảnh khi nào? Chúng ta làm sao biết Hoàng Hậu mất tích khi nào? Chẳng lẽ là Thái Tử đem Hoàng Hậu giấu đi, lấy chuyện này để tránh né tội danh mưu triều soán vị sao?"
"Vớ vẩn!" Lâm Thần hơi giãy giụa, trong đôi tay vốn bị trói, không biết khi nào xuất hiện một cây chủy thủ nhỏ, lấy một tư thế cực kỳ quỷ dị tự mình cắt đứt dây thừng: "Đã biết ngôi vị hoàng đế là của ta, vì sao ta phải phạm vào tử tội này chứ? Loại tội này, chẳng lẽ không phải là việc mà nhân tài vô duyên với ngôi vị hoàng đế sẽ làm sao? Lâm Ngạn, ngươi thật cho rằng người khắp thiên hạ đều là ngu xuẩn sao?"
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng Lâm Thần lời lẽ thành khẩn, trong lòng Lâm Ngạn có loại dự cảm không tốt.
Giống như có chuyện gì đang thoát khỏi sự khống chế của hắn.
"Hoàng thượng đến rồi, Hoàng Thượng đã trở lại!" Bên ngoài truyền đến một trận tiếng hoan hô.
Lâm Ngạn cùng Quý Phi nhìn thoáng qua nhau, cũng nhìn thấy sự kinh ngạc và sợ hãi trong mắt lẫn nhau.
Chuyện này không có khả năng, theo lý lúc này Hoàng Thượng đã mất mạng, sao có thể còn sống? Quan trọng nhất chính là, sao ông ta có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Cho đến khi nhìn thấy Hoàng Thượng xuất hiện một cách hoàn hảo không tổn hao gì, hai chân Quý Phi mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Mà người đứng cạnh Hoàng Thượng cũng làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đó là... Diệp Mạch đang đứng.
Trong đó Lư Dương Hầu là người khiếp sợ nhất.
Hai chân Diệp Mạch tàn phế nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ bồi dưỡng hắn để trở thành Thế tử của Lư Dương Hầu phủ. Nhưng hôm nay người mà ông ta từ đầu tới cuối vẫn bỏ qua, không chỉ có hai chân hoàn hảo xuất hiện, nhìn qua chính là người vẫn luôn làm việc cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đi đến trước mặt Trấn Quốc tướng quân: "Quý Phi và Lâm Ngạn cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi chính là Trấn Quốc tướng quân của trẫm, vô số lần liều mạng trên sa trường mới đổi lấy."
Trấn Quốc tướng quân nắm chặt quyền: "Thần..."
"Tề tướng quân." Quý Phi thét to: "Còn không mau bắt lấy Hoàng Thượng, lấy Hoàng Thượng để uy hiếp!"
Đao trên tay Tề tướng quân giật giật, theo bản năng liền nghe theo Quý Phi nói.
Chỉ là đao kia còn chưa tới trước mặt Hoàng Thượng, đã bị Diệp Mạch dễ như trở bàn tay đoạt đi, lại dễ như trở bàn tay ném xuống bên cạnh.
Trong điện nháy mắt nổi lên một trận đại loạn.
Không ít binh sĩ đi theo Trấn Quốc tướng quân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào.
Hoàng Thượng đi lên phía trước, nhìn Quý Phi, quăng tới một cái tát tay: "Độc phụ. Trẫm bị ngươi lừa lâu như vậy, còn sủng ngươi lâu như vậy, hiện giờ cũng nên là lúc tính sổ. Nhà mẹ đẻ ngươi, trẫm vừa mới ra lệnh tịch thu tài sản giết hết cả nhà, một kẻ cũng không lưu. Ngay cả ngươi, trẫm sẽ không cho ngươi chết, cũng sẽ không cho Lâm Ngạn chết. Trẫm sẽ để cho Lâm Ngạn nhìn ngươi bị tra tấn đến chết như thế nào."
Quý Phi khóc lóc cười to: "Sao ngươi không chết đi, sao ngươi có thể còn sống? Tề Lỗi, ngươi vô dụng! Ngươi tốt xấu gì cũng là Trấn Quốc tướng quân, hiện giờ trong điện người của chúng ta nhiều, ngươi phản kháng lại thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình Diệp Mạch, là có thể xoay chuyển càn khôn?"
"Ai nói chỉ có một mình Diệp Mạch?" Tạ Cảnh nắm tay Tần Vận chậm rãi đi đến.
Quý Phi kinh ngạc nhìn Lâm Ngạn: "Không phải ngươi nói khống chế được Tạ Cảnh sao? Hắn như thế nào lại ở chỗ này?"
Lâm Ngạn cũng cảm thấy không có khả năng: "Tạ Cảnh, ngươi như thế nào thoát được? Chuyện này không có khả năng, chung quanh viện kia đều là cung tiễn thủ!"
Bất ngờ, lúc này tay Tạ Cảnh giấu dưới ống tay áo lại đang run rẩy. Tần Vận nắm lấy tay hắn, giơ tay có thể với tới một mảnh ướt át. Đó là máu của Tạ Cảnh.
Thậm chí, Tạ Cảnh hiện giờ trông có vẻ không có việc gì, nhưng Tần Vận lại cảm nhận được thân mình Tạ Cảnh hơi lay động.
Một mình Tạ Cảnh rời khỏi cái kia sân hoàn toàn là chuyện nhỏ, nhưng hắn sẽ không để một mình Tần Vận ở lại.
Cho nên, toàn bộ hành trình đều che chở cho Tần Vận, tình nguyện đem bản thân bại lộ dưới những cung tiễn đó cũng phải bảo đảm Tần Vận không bị thương một phân một hào nào.
"Tề tướng quân, người mà ngươi mang đến đều đã bị bao vây, hiện giờ nhân mã của ngươi bất quá chỉ còn vài người trong điện này. Nhưng nơi này cũng đã bị vây kín."
Đôi tay Tề Lỗi run rẩy, tất cả đều xong rồi, đều không thể.
"Sở dĩ ngươi trợ giúp Quý Phi, là bởi vì Lâm Ngạn là cháu trai của ngươi. Mà cha ruột của Lâm Ngạn chính là thân đệ đệ của ngươi." Tạ Cảnh nói ra thân thế Lâm Ngạn, mọi người ồ lên.
"Không phải, không phải. Ta là hoàng tử, ta là Nhị hoàng tử! Là phụ hoàng bất công, vì muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Lâm Thần, cho nên mới bôi nhọ thân thế của ta."
Hoàng Thượng đá một chân qua, trực tiếp đem Nhị hoàng tử đá ngất đi: "Nhốt Lâm Ngạn và Quý Phi vào thiên lao, canh giữ thật kỹ!"
Tề Lỗi rốt cuộc biết đã hết hy vọng, hai chân quỳ xuống đất: "Thần có tội, thỉnh Hoàng Thượng trừng phạt!"
Tần Vận không còn quan tâm sự tình trong điện, hiện giờ nàng lo lắng nhất chính là thân mình Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh nghiêng đầu hướng tới nàng cười nói: "Yên tâm, ta không có việc gì, còn chịu đựng được."
Tần Vận mím môi, lúc ấy, thời điểm Tạ Cảnh bị cung tiễn bắn trúng, trong phút chốc đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Trong khoảng thời gian này, nàng và Tạ Cảnh cũng không thể xem như phu thê thật sự, nhưng người nam nhân này biết rõ nàng gặp nguy hiểm vẫn tới tìm nàng.
Rõ ràng bản thân có thể rời đi, lại vẫn lựa chọn mang theo nàng cùng đi, tình nguyện bản thân bị thương bỏ mạng cũng tuyệt đối không buông nàng tay ra.
Nàng dường như thực sự cảm nhận được sự vướng bận của Tạ Cảnh trong kiếp trước.
Kiếp này, Tạ Cảnh lựa chọn nói với nàng rất nhiều chuyện, không giống như kiếp trước cái gì cũng gạt nàng, mọi chuyện đều vì tốt cho nàng mà không nói với nàng.
Tần Vận cắn môi, hốc mắt rưng rưng, thấp giọng nói: "Tạ Cảnh, chờ việc này chấm dứt, chúng ta, viên phòng đi."
Tạ Cảnh kinh hỉ ngẩng đầu, thấy nước mắt trên má nàng, vân vê tay Tần Vận: "Được, tất cả đều nghe nàng. Cả đời còn lại, tất cả đều nghe nàng."
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Cảnh liền mất tri giác, dựa vào trên người Tần Vận hôn mê bất tỉnh.
Lúc Tạ Cảnh tỉnh lại đã ở Bình Dương Hầu phủ.
Tần Vận dựa người bên cửa sổ, nắm chặt tay hắn cứ như vậy mà ngủ.
Bên ngoài sắc trời đã sáng, nhưng quầng thâm trước mắt Tần Vận lại rất rõ ràng.
"Chàng tỉnh rồi." Cổ tay bị khẽ động, Tần Vận lập tức mở bừng mắt: "Đại phu nói chàng phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian. Mũi tên không kịp thời lấy ra, lại cố chịu đựng vào cung trì hoãn lâu như vậy, hiện giờ thân mình chàng rất yếu."
Tạ Cảnh bất đắc dĩ cười khổ, hai mắt sáng rực chăm chú nhìn Tần Vận: "Vậy có phải là ta không thể viên phòng hay không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vận đỏ ửng, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn một cái: "Lúc này còn nghĩ đến chuyện này? Chàng còn muốn sống hay không?"
"Có Vận nhi, mệnh có thể không cần!" Tạ Cảnh thuận thế cầm tay Tần Vận, ý cười trong suốt chăm chú nhìn nàng: "Phảng phất giống như đã mấy đời. Vận nhi, nàng có biết không, ta muốn sẽ nắm tay nàng như vậy, thật lâu thật lâu."
Tần Vận thở dài, dịu dàng dựa vào bên người Tạ Cảnh: "Chuyện kiếp trước đều đã qua. Nhưng có vài món nợ không thể cho qua."
Tạ Cảnh biết Tần Vận nói đến ai.
Tần Vận kéo tay hắn, tiếp tục nói: "Sau khi hai chúng ta về phủ, công công (cha chồng) liền đưa bà bà đến miếu để thanh tu rồi, nói là chưa nghĩ thông suốt thì chưa được trở về. Còn có Tần Cẩn và Phó Dương, sau khi Đại tỷ phu bắt được, đã đưa đến Hầu phủ. Ta muốn chờ chàng tỉnh lại, chúng ta cùng đi thu thập bọn họ."
Với Bình Dương Hầu phu nhân mà nói, loại trừng phạt này có thể so với chết còn khó chịu hơn.
Đưa đến miếu để thanh tu, chính là đang nói cho mọi người biết bà ta phạm lỗi, còn là lỗi lầm không thể tha thứ.
Khi nào nghĩ thông suốt? Việc này cũng không phải bản thân bà ta có thể nói được.
Tần Cẩn và Phó Dương đều là người của phe Nhị hoàng tử, tuy rằng Hoàng Thượng đồng ý cho bọn họ xả giận, nhưng cuối cùng vẫn phải giao cho Hoàng Thượng trừng trị.
Hai người này khẳng định là không giữ được mạng, Hoàng Thượng phán trảm lập quyết (lập tức hành quyết). Về phần Ninh Vương phủ, Hoàng Thượng tước bỏ tước vị thế tập, Ninh Vương và Lâm Tương Ca giam bị cầm đến chết.
Mà Hoàng Thượng cũng biết rõ sức khỏe của mình không thể tiếp tục xử lý việc triều đình, nên sau khi việc này kết thúc, đã truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái Tử Lâm Thần, và đó là một khởi đầu mới.
Nửa năm sau, Tạ Cảnh cùng Tần Vận, Diệp Mạch cùng Tần Hảo ở cửa thành nghênh đón lão thái gia, lão phu nhân, Tề thị, Tần Hứa và Tần Nhàn đến kinh thành.
Tần Nhàn được Tần Vận đặc biệt nói đón nàng tới kinh thành, chờ cập kê xong thì tìm nhà chồng tốt ở kinh thành cho nàng.
Tề thị nhìn hai nữ nhi ở kinh thành sống rất tốt, thậm chí Diệp Mạch cũng có thể đứng lên, vui mừng đến khóc.
Đoàn người hoà thuận vui vẻ đến Bình Dương Hầu phủ. Hiện giờ Bình Dương Hầu phu nhân không ở trong phủ, cho nên công việc trong Hầu phủ đều giao cho Tần Vận xử lý.
Buổi tối, mọi người ở trong viện dùng cơm tối, hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống hết sức nhu hòa.
Tạ Cảnh cầm hai chén rượu đến đứng bên cạnh Diệp Mạch: "Hiện giờ Lư Dương Hầu ước gì đặt vị trí Thế tử lên người ngươi, ngươi lại mang theo vợ con phân phủ mà ở, nghe nói ngươi không định quay trở về nữa?"
"Vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ, ngay từ đầu ta đã không hiếm lạ. Hiện giờ vợ con đều đã có, ta lại có tước vị của riêng mình, ta cần gì phải để cho Hảo nhi chịu đựng những người đó chèn ép? Ta bị khinh bỉ không hề gì, nhưng vợ con ta không thể bị bất kỳ kẻ nào khinh miệt." Diệp Mạch nhận lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn, ánh mắt nhìn Tần Hảo đang trêu đùa hài tử bên kia.
Tạ Cảnh gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, ở kiếp trước và kiếp này, lúc hắn cưới Vận nhi đều là nghĩ như vậy.
Nhưng kiếp trước đã dùng sai cách, khiến cho Vận nhi và con của bọn họ không giữ lại được.
Kiếp này, hắn nhất định tốt với Vận nhi gấp bội, kiếp này dù có khó khăn trở ngại gì cũng phải tin tưởng lẫn nhau mà mở cửa lòng!
【 toàn văn hoàn 】
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn văn đại kết cục, lại nói tiếp quyển sách này tương đối trắc trở, năm trước bắt đầu viết, nhưng giữa chừng bởi vì nguyên nhân cá mà dừng hồi lâu.
Diễn biến tình cảm của nam nữ chính quả thực viết không tốt, lên kế hoạch cũng không được chỉn chu.
Viết xong quyển này, mình cũng đang đúc kết kinh nghiệm cho mình, mong rằng cuốn tiếp theo sẽ không làm mọi người thất vọng.
Rất nhiều câu chuyện về kinh thành trong quyển sách này sẽ được hé mở trong quyển về Đại tỷ tỷ và Đại tỷ phu, bởi vì Đại tỷ phu là người sống ở kinh thành từ nhỏ.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn những người đã ủng hộ, hiện tại ủng hộ, và có thể sẽ ủng hộ Hoan Hoan tiểu khả ái trong tương lai, cảm ơn mọi người rất nhiều.
Đón xem câu chuyện của Đại tỷ tỷ và Đại tỷ phu, tôi hứa, câu chuyện của hai người này sẽ rất ngọt ngào, và đại tỷ phu thoạt nhìn là một người chồng rất ngọt ngào (*  ̄︶ ̄)
Câu chuyện về Diệp Mạch và Tần Hảo, chuyên mục hướng dẫn của tác giả o( ̄▽ ̄)d
Tiếng khóc của Quý Phi đột nhiên im bặt, đôi mắt đẹp mở to, "Ngươi......"
Lâm Thần nhìn Quý Phi giống như tên hề đang nhảy nhót: "Các ngươi cho rằng chỉ cần khống chế được Tạ Cảnh thì mọi sự đều thuận lợi sao?"
"Ngươi nói hươu nói vượn cái gì!" Lâm Ngạn tức giận nói: "Ta khống chế Tạ Cảnh khi nào? Chúng ta làm sao biết Hoàng Hậu mất tích khi nào? Chẳng lẽ là Thái Tử đem Hoàng Hậu giấu đi, lấy chuyện này để tránh né tội danh mưu triều soán vị sao?"
"Vớ vẩn!" Lâm Thần hơi giãy giụa, trong đôi tay vốn bị trói, không biết khi nào xuất hiện một cây chủy thủ nhỏ, lấy một tư thế cực kỳ quỷ dị tự mình cắt đứt dây thừng: "Đã biết ngôi vị hoàng đế là của ta, vì sao ta phải phạm vào tử tội này chứ? Loại tội này, chẳng lẽ không phải là việc mà nhân tài vô duyên với ngôi vị hoàng đế sẽ làm sao? Lâm Ngạn, ngươi thật cho rằng người khắp thiên hạ đều là ngu xuẩn sao?"
Không biết vì sao, nhìn bộ dáng Lâm Thần lời lẽ thành khẩn, trong lòng Lâm Ngạn có loại dự cảm không tốt.
Giống như có chuyện gì đang thoát khỏi sự khống chế của hắn.
"Hoàng thượng đến rồi, Hoàng Thượng đã trở lại!" Bên ngoài truyền đến một trận tiếng hoan hô.
Lâm Ngạn cùng Quý Phi nhìn thoáng qua nhau, cũng nhìn thấy sự kinh ngạc và sợ hãi trong mắt lẫn nhau.
Chuyện này không có khả năng, theo lý lúc này Hoàng Thượng đã mất mạng, sao có thể còn sống? Quan trọng nhất chính là, sao ông ta có thể sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Cho đến khi nhìn thấy Hoàng Thượng xuất hiện một cách hoàn hảo không tổn hao gì, hai chân Quý Phi mềm nhũn, thiếu chút nữa tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Mà người đứng cạnh Hoàng Thượng cũng làm mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đó là... Diệp Mạch đang đứng.
Trong đó Lư Dương Hầu là người khiếp sợ nhất.
Hai chân Diệp Mạch tàn phế nhiều năm như vậy, ông ta chưa bao giờ bồi dưỡng hắn để trở thành Thế tử của Lư Dương Hầu phủ. Nhưng hôm nay người mà ông ta từ đầu tới cuối vẫn bỏ qua, không chỉ có hai chân hoàn hảo xuất hiện, nhìn qua chính là người vẫn luôn làm việc cho Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng đi đến trước mặt Trấn Quốc tướng quân: "Quý Phi và Lâm Ngạn cho ngươi chỗ tốt gì? Ngươi chính là Trấn Quốc tướng quân của trẫm, vô số lần liều mạng trên sa trường mới đổi lấy."
Trấn Quốc tướng quân nắm chặt quyền: "Thần..."
"Tề tướng quân." Quý Phi thét to: "Còn không mau bắt lấy Hoàng Thượng, lấy Hoàng Thượng để uy hiếp!"
Đao trên tay Tề tướng quân giật giật, theo bản năng liền nghe theo Quý Phi nói.
Chỉ là đao kia còn chưa tới trước mặt Hoàng Thượng, đã bị Diệp Mạch dễ như trở bàn tay đoạt đi, lại dễ như trở bàn tay ném xuống bên cạnh.
Trong điện nháy mắt nổi lên một trận đại loạn.
Không ít binh sĩ đi theo Trấn Quốc tướng quân trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm như thế nào.
Hoàng Thượng đi lên phía trước, nhìn Quý Phi, quăng tới một cái tát tay: "Độc phụ. Trẫm bị ngươi lừa lâu như vậy, còn sủng ngươi lâu như vậy, hiện giờ cũng nên là lúc tính sổ. Nhà mẹ đẻ ngươi, trẫm vừa mới ra lệnh tịch thu tài sản giết hết cả nhà, một kẻ cũng không lưu. Ngay cả ngươi, trẫm sẽ không cho ngươi chết, cũng sẽ không cho Lâm Ngạn chết. Trẫm sẽ để cho Lâm Ngạn nhìn ngươi bị tra tấn đến chết như thế nào."
Quý Phi khóc lóc cười to: "Sao ngươi không chết đi, sao ngươi có thể còn sống? Tề Lỗi, ngươi vô dụng! Ngươi tốt xấu gì cũng là Trấn Quốc tướng quân, hiện giờ trong điện người của chúng ta nhiều, ngươi phản kháng lại thì thế nào? Chẳng lẽ chỉ dựa vào một mình Diệp Mạch, là có thể xoay chuyển càn khôn?"
"Ai nói chỉ có một mình Diệp Mạch?" Tạ Cảnh nắm tay Tần Vận chậm rãi đi đến.
Quý Phi kinh ngạc nhìn Lâm Ngạn: "Không phải ngươi nói khống chế được Tạ Cảnh sao? Hắn như thế nào lại ở chỗ này?"
Lâm Ngạn cũng cảm thấy không có khả năng: "Tạ Cảnh, ngươi như thế nào thoát được? Chuyện này không có khả năng, chung quanh viện kia đều là cung tiễn thủ!"
Bất ngờ, lúc này tay Tạ Cảnh giấu dưới ống tay áo lại đang run rẩy. Tần Vận nắm lấy tay hắn, giơ tay có thể với tới một mảnh ướt át. Đó là máu của Tạ Cảnh.
Thậm chí, Tạ Cảnh hiện giờ trông có vẻ không có việc gì, nhưng Tần Vận lại cảm nhận được thân mình Tạ Cảnh hơi lay động.
Một mình Tạ Cảnh rời khỏi cái kia sân hoàn toàn là chuyện nhỏ, nhưng hắn sẽ không để một mình Tần Vận ở lại.
Cho nên, toàn bộ hành trình đều che chở cho Tần Vận, tình nguyện đem bản thân bại lộ dưới những cung tiễn đó cũng phải bảo đảm Tần Vận không bị thương một phân một hào nào.
"Tề tướng quân, người mà ngươi mang đến đều đã bị bao vây, hiện giờ nhân mã của ngươi bất quá chỉ còn vài người trong điện này. Nhưng nơi này cũng đã bị vây kín."
Đôi tay Tề Lỗi run rẩy, tất cả đều xong rồi, đều không thể.
"Sở dĩ ngươi trợ giúp Quý Phi, là bởi vì Lâm Ngạn là cháu trai của ngươi. Mà cha ruột của Lâm Ngạn chính là thân đệ đệ của ngươi." Tạ Cảnh nói ra thân thế Lâm Ngạn, mọi người ồ lên.
"Không phải, không phải. Ta là hoàng tử, ta là Nhị hoàng tử! Là phụ hoàng bất công, vì muốn truyền ngôi vị hoàng đế cho Lâm Thần, cho nên mới bôi nhọ thân thế của ta."
Hoàng Thượng đá một chân qua, trực tiếp đem Nhị hoàng tử đá ngất đi: "Nhốt Lâm Ngạn và Quý Phi vào thiên lao, canh giữ thật kỹ!"
Tề Lỗi rốt cuộc biết đã hết hy vọng, hai chân quỳ xuống đất: "Thần có tội, thỉnh Hoàng Thượng trừng phạt!"
Tần Vận không còn quan tâm sự tình trong điện, hiện giờ nàng lo lắng nhất chính là thân mình Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh nghiêng đầu hướng tới nàng cười nói: "Yên tâm, ta không có việc gì, còn chịu đựng được."
Tần Vận mím môi, lúc ấy, thời điểm Tạ Cảnh bị cung tiễn bắn trúng, trong phút chốc đầu óc nàng trở nên trống rỗng.
Trong khoảng thời gian này, nàng và Tạ Cảnh cũng không thể xem như phu thê thật sự, nhưng người nam nhân này biết rõ nàng gặp nguy hiểm vẫn tới tìm nàng.
Rõ ràng bản thân có thể rời đi, lại vẫn lựa chọn mang theo nàng cùng đi, tình nguyện bản thân bị thương bỏ mạng cũng tuyệt đối không buông nàng tay ra.
Nàng dường như thực sự cảm nhận được sự vướng bận của Tạ Cảnh trong kiếp trước.
Kiếp này, Tạ Cảnh lựa chọn nói với nàng rất nhiều chuyện, không giống như kiếp trước cái gì cũng gạt nàng, mọi chuyện đều vì tốt cho nàng mà không nói với nàng.
Tần Vận cắn môi, hốc mắt rưng rưng, thấp giọng nói: "Tạ Cảnh, chờ việc này chấm dứt, chúng ta, viên phòng đi."
Tạ Cảnh kinh hỉ ngẩng đầu, thấy nước mắt trên má nàng, vân vê tay Tần Vận: "Được, tất cả đều nghe nàng. Cả đời còn lại, tất cả đều nghe nàng."
Tiếng nói vừa dứt, Tạ Cảnh liền mất tri giác, dựa vào trên người Tần Vận hôn mê bất tỉnh.
Lúc Tạ Cảnh tỉnh lại đã ở Bình Dương Hầu phủ.
Tần Vận dựa người bên cửa sổ, nắm chặt tay hắn cứ như vậy mà ngủ.
Bên ngoài sắc trời đã sáng, nhưng quầng thâm trước mắt Tần Vận lại rất rõ ràng.
"Chàng tỉnh rồi." Cổ tay bị khẽ động, Tần Vận lập tức mở bừng mắt: "Đại phu nói chàng phải nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian. Mũi tên không kịp thời lấy ra, lại cố chịu đựng vào cung trì hoãn lâu như vậy, hiện giờ thân mình chàng rất yếu."
Tạ Cảnh bất đắc dĩ cười khổ, hai mắt sáng rực chăm chú nhìn Tần Vận: "Vậy có phải là ta không thể viên phòng hay không?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vận đỏ ửng, vỗ nhẹ lên bờ vai hắn một cái: "Lúc này còn nghĩ đến chuyện này? Chàng còn muốn sống hay không?"
"Có Vận nhi, mệnh có thể không cần!" Tạ Cảnh thuận thế cầm tay Tần Vận, ý cười trong suốt chăm chú nhìn nàng: "Phảng phất giống như đã mấy đời. Vận nhi, nàng có biết không, ta muốn sẽ nắm tay nàng như vậy, thật lâu thật lâu."
Tần Vận thở dài, dịu dàng dựa vào bên người Tạ Cảnh: "Chuyện kiếp trước đều đã qua. Nhưng có vài món nợ không thể cho qua."
Tạ Cảnh biết Tần Vận nói đến ai.
Tần Vận kéo tay hắn, tiếp tục nói: "Sau khi hai chúng ta về phủ, công công (cha chồng) liền đưa bà bà đến miếu để thanh tu rồi, nói là chưa nghĩ thông suốt thì chưa được trở về. Còn có Tần Cẩn và Phó Dương, sau khi Đại tỷ phu bắt được, đã đưa đến Hầu phủ. Ta muốn chờ chàng tỉnh lại, chúng ta cùng đi thu thập bọn họ."
Với Bình Dương Hầu phu nhân mà nói, loại trừng phạt này có thể so với chết còn khó chịu hơn.
Đưa đến miếu để thanh tu, chính là đang nói cho mọi người biết bà ta phạm lỗi, còn là lỗi lầm không thể tha thứ.
Khi nào nghĩ thông suốt? Việc này cũng không phải bản thân bà ta có thể nói được.
Tần Cẩn và Phó Dương đều là người của phe Nhị hoàng tử, tuy rằng Hoàng Thượng đồng ý cho bọn họ xả giận, nhưng cuối cùng vẫn phải giao cho Hoàng Thượng trừng trị.
Hai người này khẳng định là không giữ được mạng, Hoàng Thượng phán trảm lập quyết (lập tức hành quyết). Về phần Ninh Vương phủ, Hoàng Thượng tước bỏ tước vị thế tập, Ninh Vương và Lâm Tương Ca giam bị cầm đến chết.
Mà Hoàng Thượng cũng biết rõ sức khỏe của mình không thể tiếp tục xử lý việc triều đình, nên sau khi việc này kết thúc, đã truyền ngôi vị hoàng đế cho Thái Tử Lâm Thần, và đó là một khởi đầu mới.
Nửa năm sau, Tạ Cảnh cùng Tần Vận, Diệp Mạch cùng Tần Hảo ở cửa thành nghênh đón lão thái gia, lão phu nhân, Tề thị, Tần Hứa và Tần Nhàn đến kinh thành.
Tần Nhàn được Tần Vận đặc biệt nói đón nàng tới kinh thành, chờ cập kê xong thì tìm nhà chồng tốt ở kinh thành cho nàng.
Tề thị nhìn hai nữ nhi ở kinh thành sống rất tốt, thậm chí Diệp Mạch cũng có thể đứng lên, vui mừng đến khóc.
Đoàn người hoà thuận vui vẻ đến Bình Dương Hầu phủ. Hiện giờ Bình Dương Hầu phu nhân không ở trong phủ, cho nên công việc trong Hầu phủ đều giao cho Tần Vận xử lý.
Buổi tối, mọi người ở trong viện dùng cơm tối, hôm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng chiếu xuống hết sức nhu hòa.
Tạ Cảnh cầm hai chén rượu đến đứng bên cạnh Diệp Mạch: "Hiện giờ Lư Dương Hầu ước gì đặt vị trí Thế tử lên người ngươi, ngươi lại mang theo vợ con phân phủ mà ở, nghe nói ngươi không định quay trở về nữa?"
"Vị trí Thế tử Lư Dương Hầu phủ, ngay từ đầu ta đã không hiếm lạ. Hiện giờ vợ con đều đã có, ta lại có tước vị của riêng mình, ta cần gì phải để cho Hảo nhi chịu đựng những người đó chèn ép? Ta bị khinh bỉ không hề gì, nhưng vợ con ta không thể bị bất kỳ kẻ nào khinh miệt." Diệp Mạch nhận lấy chén rượu, ngửa đầu uống cạn, ánh mắt nhìn Tần Hảo đang trêu đùa hài tử bên kia.
Tạ Cảnh gật đầu đồng ý.
Đúng vậy, ở kiếp trước và kiếp này, lúc hắn cưới Vận nhi đều là nghĩ như vậy.
Nhưng kiếp trước đã dùng sai cách, khiến cho Vận nhi và con của bọn họ không giữ lại được.
Kiếp này, hắn nhất định tốt với Vận nhi gấp bội, kiếp này dù có khó khăn trở ngại gì cũng phải tin tưởng lẫn nhau mà mở cửa lòng!
【 toàn văn hoàn 】
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn văn đại kết cục, lại nói tiếp quyển sách này tương đối trắc trở, năm trước bắt đầu viết, nhưng giữa chừng bởi vì nguyên nhân cá mà dừng hồi lâu.
Diễn biến tình cảm của nam nữ chính quả thực viết không tốt, lên kế hoạch cũng không được chỉn chu.
Viết xong quyển này, mình cũng đang đúc kết kinh nghiệm cho mình, mong rằng cuốn tiếp theo sẽ không làm mọi người thất vọng.
Rất nhiều câu chuyện về kinh thành trong quyển sách này sẽ được hé mở trong quyển về Đại tỷ tỷ và Đại tỷ phu, bởi vì Đại tỷ phu là người sống ở kinh thành từ nhỏ.
Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn những người đã ủng hộ, hiện tại ủng hộ, và có thể sẽ ủng hộ Hoan Hoan tiểu khả ái trong tương lai, cảm ơn mọi người rất nhiều.
Đón xem câu chuyện của Đại tỷ tỷ và Đại tỷ phu, tôi hứa, câu chuyện của hai người này sẽ rất ngọt ngào, và đại tỷ phu thoạt nhìn là một người chồng rất ngọt ngào (*  ̄︶ ̄)
Câu chuyện về Diệp Mạch và Tần Hảo, chuyên mục hướng dẫn của tác giả o( ̄▽ ̄)d
Danh sách chương