Vòng tay nhìn qua đúng là không phải đồ mới, nhưng nhìn từ thủ công đến màu sắc thì biết chắc chắn không phải thứ tầm thường.

Tần Vận liếc nhìn Tạ Cảnh, sau khi nhận được tín hiệu của Tạ Cảnh mới tự nhiên nhận lấy đôi vòng tay, hướng tới tứ phu nhân trịnh trọng trả lễ: "Đa tạ Tứ thẩm thẩm."

Hôm qua người tới uống rượu mừng không ít, còn có một bộ phận vẫn chưa trở về.

Hôm nay Phó gia cũng bày bàn tiệc.

Tạ Cảnh và Tần Vận gặp trưởng bối xong liền trở về viện của mình.

Tiền phu nhân giữ nhị phu nhân và nhị lão gia lại.

"Ngươi tuổi không nhỏ, làm việc sao còn lỗ mãng như thế?" Phó Hạ bình tĩnh nhìn đệ đệ mình.

Nhị lão gia sững sờ, khó hiểu nhìn ông: "Lời này của Đại ca có ý gì?"

"Phó Thục đã mười sáu, qua năm sẽ mười bảy. Nhị đệ và Nhị đệ muội không nghĩ đến phải cho nàng định thân sao? Trước mắt tuổi không lớn, còn có nhiều lựa chọn. Con gái nếu đến mười tám rồi, sợ là khó nói chuyện hôn nhân." Tiền thị tiếp lời nhị lão gia nói, làm như vô tình liếc qua hai người: "Mặc dù là Thục tỷ nhi có suy nghĩ của chính mình nhưng các ngươi làm phụ mẫu cũng nên khuyên một câu. Phó gia cũng không phải là Phó gia của nhị phòng."

Tiền thị dừng một chút, mặt mày lạnh lùng: "Viện tỷ nhi và Khanh tỷ nhi đều đã cập kê, đều đến tuổi làm mai rồi. Nếu là lướt qua Thục tỷ nhi, các ngươi khó tránh khỏi xấu mặt. Nhưng nếu bởi vì Thục tỷ nhi mà chậm trễ chuyện làm mai cho tỷ nhi khác, đương nhiên chúng ta cũng không bằng lòng."

Vẻ mặt nhị phu nhân khó coi.

Phó Thục là trưởng nữ thế hệ này của Phó gia, nếu bị Phó Viện và Phó Khanh vượt mặt, người ngoài còn không biết sẽ nói Thục tỷ nhi như thế nào đây!

Tiền thị có thể nói là trực tiếp bắt được mạch máu nhị phòng.

"Vân ca nhi đã thành thân, chờ một tháng sau hồi môn sẽ trực tiếp đi kinh thành, về sau sẽ không thường xuyên về Kim Lăng, thừa dịp lúc này định việc hôn nhân cho Thục tỷ nhi đi." Tiền thị cười tủm tỉm nhìn nhị phu nhân.

Sắc mặt nhị phu nhân lại trắng bệch, hoảng loạn quay mặt đi.

Ánh mắt Tiền thị quá mức thản nhiên, quá mức ý vị thâm trường, làm bà ta nhịn không được nghĩ đến thân phận thật sự của Phó Vân này.

Nếu để Tiền thị biết Thục tỷ nhi chậm chạp không định thân là vì chờ Tạ Cảnh, chờ gả vào Bình Dương Hầu phủ trở thành Thế tử phi..

Tiền thị nhất định sẽ nói cho Bình Dương Hầu phu nhân, đến lúc đó việc hôn nhân của Thục tỷ nhi, bọn họ càng không có lựa chọn.

Phó Hạ lạnh nhạt nhìn phu thê nhị lão gia, trầm giọng nói: "Mọi người đều là người thông minh, Phó gia cũng không đề cập việc triều đình, có một số việc đã biết coi như không biết. Nếu tơ tưởng quá nhiều, kết quả rất có khả năng là hai bàn tay trắng."

Giọng điệu rất nhạt nhưng lại khiến nhị lão gia cả kinh trong lòng.

Bọn họ không thể không có bối cảnh là Phó gia, nếu không có bối cảnh này, một bước cũng khó đi.

- -

Tần Vận buông châm tuyến trong tay, nhìn Phó Viện và Phó Khanh: "Nhanh như vậy đã phải định ra rồi? Tuy rằng ta gả đến không bao lâu, cũng nhìn ra được trước đó Nhị thúc và Nhị thẩm không tính cho Phó Thục đính hôn."

"Đại tẩu, người không biết lễ nghĩa như vậy gả ra ngoài cũng tốt." Phó Khanh khinh thường bĩu môi, lại vui vẻ nói: "Trước khi tẩu gả đến, Phó Thục thường xuyên tới tìm Đại ca. Đại ca là đường huynh ruột của nàng ta, người không biết còn tưởng rằng nàng ta muốn gả cho Đại ca chứ. Hơn nữa người này quá không biết lễ nghĩa, nhà ai không có trưởng ấu tôn ti, nàng ta đã cập kê hai năm rồi, còn không định thân, như vậy còn không phải là đang cản đường muội và Nhị tỷ tỷ sao."

Tần Vận buồn cười, đẩy đĩa bánh hoa quế đến trước mặt Phó Khanh: "Muội cũng đừng lo lắng, Tứ thẩm thẩm chắc chắn đã sớm thay muội xem xét nhà chồng tương lai rồi."

Phó Viện cũng khẽ cười nói: "Lúc trước ta cũng không biết, Tam muội muội thế nhưng đã sớm nghĩ đến chuyện đính hôn."

"Các người." Phó Khanh mặt đỏ bừng. Ngày thường dù có hào phóng nhưng nói đến loại chuyện này, cũng khó tránh khỏi ngượng ngùng: "Muội là vì Đại tẩu bênh vực kẻ yếu, các người còn bắt tay tới cười nhạo muội."

Tần Vận cười càng thêm vui sướng: "Lại nói tiếp, Nhị thẩm bên đó có chọn được người chưa? Là muốn tìm ở Kim Lăng này hay sao?"

Nhắc tới việc này, sắc mặt Phó Viện lạnh lùng: "Nhị thẩm muốn tìm con cháu thế gia ở kinh thành."

Động tác trong tay Tần Vận hơi dừng.

Nếu Phó Thục gả đến kinh thành, như vậy bọn họ không thể không quan tâm nàng ta.

Như vậy xem ra là nhị phòng vẫn chưa từ bỏ ý định.

Không chừng tìm cho Phó Thục một gia đình chồng không trong sạch, còn có thể giữ được thân trong sạch cho Phó Thục.

Chờ đến khi tìm được cơ hội đối phó nàng, vậy thì sẽ được thay nàng trở thành Thế tử phi Bình Dương Hầu phủ.

"Mai mối ở kinh thành, đâu dễ dàng như vậy. Nhị bá rất ít đi kinh thành, Nhị bá mẫu cũng không có thân thích gì ở kinh thành, nhà cao cửa rộng đàng hoàng, ai lại nguyện ý lấy Phó Thục làm chính thê?"

Phó Khanh nói cũng có chút đạo lý.

"Không phải còn có Bình Dương Hầu phủ sao?" Tần Vận nhìn chằm chằm đầu ngón tay tự mình tu bổ chỉnh tề, không cho là đúng cười nói: "Có Bình Dương Hầu phủ chống lưng, Phó Thục có thể tìm được không ít nhà chồng tương lai. Hơn nữa, mặc dù không phải chính thê, có lẽ cũng có người thích hợp tục huyền[1]."

[1] tái giá; lấy vợ kế

"Đại tẩu, tẩu thật sự muốn cho Phó Thục gả đi kinh thành sao? Tâm tư của nàng và nhị phòng đều không đơn giản." Phó Viện thẳng thừng nhìn chằm chằm Tần Vận, trong ánh mắt ngầm có ý cảnh giác.

Đương nhiên là Tần Vận hiểu ý của nàng.

"Viện tỷ nhi, có vài người đặt ở dưới mí mắt của mình ngược lại càng an toàn. Ta trước nay đều không sợ nàng."

Có lời này của Tần Vận, Phó Viện yên tâm không ít.

Vốn tưởng rằng sự tình có thể bình tĩnh, nhưng đêm đó, mọi người mới vừa đi ngủ không lâu thì nhị phòng bên kia liền ầm ĩ lên.

Tần Vận mơ mơ màng màng bị Thược Dược đánh thức, cau mày: "Sao lại thế này?"

"Nhị phòng Đại cô nương thắt cổ, may mắn có người kịp thời phát hiện. Tuy rằng giữ được mệnh, nhưng hiện giờ vẫn còn hôn mê. Tam cô gia đã đến viện của lão gia và phu nhân, dặn dò nô tỳ không được gọi người. Nhưng Tiền ma ma bên cạnh phu nhân vừa rồi đến nói cho nô tỳ, vẫn là phải nói việc này cho người một tiếng." Thược Dược vén màn giường lên, cẩn trọng nói.

Tần Vận nghe vậy, liếc nhìn trên nhuyễn tháp một cái, thấy đệm chăn vẫn chỉnh tề, hiển nhiên Tạ Cảnh trở về vẫn còn chưa ngủ, liền đã biết việc này.

"Có nhiều người biết được việc này không?" Tần Vận vừa mặc quần áo, vừa hỏi.

"Người Phó gia gần như đều bị đánh thức."

Tay Tần Vận đang chỉnh sửa quần áo thì dừng lại, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Nhị phòng đây là gấp không chờ nổi muốn cho người ta biết là do ta bức sao? Ta mới vừa gả vào cửa, ngày hôm sau Phó Thục liền thắt cổ tự sát, việc này nói không quan hệ với, ai sẽ tin?"

Thược Dược cũng phản ứng lại, hai mắt tức khắc lạnh thấu xương: "Nhị phòng này thật đúng là ý đồ đáng chết. Đại cô nương vốn là tới tuổi đính hôn, lại nói sáng sớm hôm nay ở tiền sảnh, cũng là Đại cô nương bất kính với người trước. Nhị phòng cũng không sợ những việc này bị lộ ra ngoài, bọn họ cũng chiếm không được lợi sao?"

Phó Thục ra chiêu thức ấy, sợ là cũng đánh nhị phòng một cái trở tay không kịp.

Nhưng sau khi trở tay không kịp, lập tức liền truyền cho mọi người Phó gia đều biết.

Thế gian này, lời người thật đáng sợ. Có vài lời được truyền đi sẽ thay đổi.

Khi Tần Vận đến nhị phòng, liền nghe được từng đợt tiếng khóc tê tâm liệt phế cùng tiếng ồn ào.

Mơ hồ còn có thể nghe được tiếng Tiền thị giận mắng.

Nhưng Tần Vận chưa thấy được bóng dáng Tạ Cảnh.

"Đại tẩu, sao tẩu lại qua đây?" Phó Viện tinh mắt nhìn thấy nàng, lập tức đứng dậy đi ra ngoài: "Nơi này rất loạn, Đại ca mới vừa đi về, trên đường Đại tẩu đến không gặp được sao?"

"Có thể là bỏ lỡ. Đại phu nói như thế nào?" Tần Vận thấy vài người vây quanh mép giường Phó Thục, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy màu xanh trên cổ Phó Thục.

"Đại phu nói, mệnh giữ được, cụ thể còn phải chờ tỉnh lại xem sao. Đại tẩu, có bọn muội ở đây, tẩu về trước đi."

Tần Vận do dự một lát, gật đầu: "Cũng được, nhiều người cũng bất lợi cho bình phục."

Tần Vận mới vừa xoay người, liền nghe được tiếng kinh hô phía sau truyền đến, sau đó cả thân mình bị lôi kéo ngả nghiêng: "Tần Vận! Chính là bởi vì ngươi, nếu ngươi không gả đến đây, Thục tỷ nhi tuyệt đối sẽ không tự sát!"

Tiếng nói vừa dứt, Tần Vận liền cảm thấy một bàn tay quét qua trước mắt, khó khăn lắm mới tránh khỏi một bàn tay của nhị phu nhân.

Tiền thị tức giận tiến lên tát vào mặt nhị phu nhân một cái: "Ngươi còn có đầu óc hay không? Vận tỷ nhi gả đến đây lại làm sao? Đó là chuyện của đại phòng ta, cùng nhị phòng các ngươi có quan hệ gì? Ngươi đừng cho là ta không biết ngươi đang đánh chủ ý gì, ban ngày ta cho các ngươi đủ thể diện, vậy mà để bây giờ ngươi đá vào mặt mũi mình! Ngươi có thân phận gì? Cũng dám động thủ với Vận tỷ nhi?"

Nhị phu nhân cả người run lên. Lời của Tiền thị nhắc nhở bà ta. Bà ta xác thực không thể động đến Tần Vận.

Tần Vận thật sự chính là Bình Dương Hầu phủ Thế tử phi nha.

Nhưng vị trí kia, vốn nên thuộc về nữ nhi của bà ta!

"Nếu không phải hôm nay nàng khiến Thục tỷ nhi nhục nhã, Thục tỷ nhi vì sao sẽ thắt cổ tự sát? Tần Vận, nếu Thục tỷ nhi có bất trắc gì, ta nhất định liều mạng với ngươi!"

Tần Vận hít vào một hơi thật sâu, không mặn không nhạt nhìn chằm chằm nhị phu nhân, lười nhác nhả ra một câu: "Phó Thục vội vàng muốn bò lên giường đường huynh của mình, thì ra là do các ngươi ở phía sau chống lưng nha."

Tiếng nói vừa dứt, cả phòng yên tĩnh.

Nhị phu nhân hiển nhiên cũng không ngờ rằng lời nói thô bỉ trắng trợn như vậy có thể nói ra từ miệng Tần Vận.

Ngay cả sắc mặt Phó Hạ và Tiền thị cũng rất khó coi.

Một bên là đại phu đến khám bệnh, còn có nha hoàn gã sai vặt đều cúi đầu xuống thật thấp, rất sợ ngọn lửa này đốt tới trên đầu mình.

"Phụ thân và Mẫu thân chắc đã nói rất rõ ràng với các ngươi, chờ sau khi chúng ta hồi môn liền sẽ trực tiếp đi kinh thành, về sau sợ là hiếm khi trở về Kim Lăng. Nếu như thế, ta cần gì phải để ý thanh danh gì đó? Việc hôn nhân của Viện tỷ nhi và Khanh tỷ nhi, có ta cùng phu quân trợ giúp, chẳng lẽ còn định không được? Nhị thẩm, không phải là ngươi cảm thấy ta còn muốn cái thanh danh này, hơn nữa ta mới vừa gả đến đây không nên nháo quá lớn, cho nên mới đem việc hôm nay gây ồn ào cho mọi người Phó gia đều biết sao? Hôm nay lúc gặp mặt trưởng bối, Phó Thục nói những lời đó, là nên đối với đại tẩu là ta nói hay sao?

Nếu Nhị thẩm không thèm để ý chút nào, vậy thì ta cũng không ngại ở trước mặt những người này, đem lời buổi sáng nói lại một lần nữa!"

Nhị phu nhân ngơ ngác nhìn Tần Vận. Bà ta phát hiện mình nhìn lầm Tần Vận rồi.

Vốn tưởng rằng trước mắt Tần Vận còn chưa có chỗ đứng ở Phó gia, bà ta có thể áp chế gắt gao.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, Tần Vận căn bản không thèm để ý thanh danh.

Nhị phu nhân đột nhiên nản lòng. Tần Vận có thể không màng thanh danh, nhưng Thục tỷ nhi không thể được.

Tần Vận chậm rãi bước đến trước giường Phó Thục, bảo Thược Dược: "Đi lấy ngân châm sạch sẽ đến đây. Đại phu cũng đã nói giữ được mệnh, người cũng không đáng ngại. Nếu còn chưa tỉnh lại, đó là do kích thích không đủ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện