Thành tây, trong hẻm Vĩnh Ninh.
Tạ Cảnh tùy ý ngồi một bên, cười tủm tỉm nhìn người trước mặt: "Vương tẩu tử phải không? Ta không có ác ý, chỉ hỏi ngươi một chuyện."
Vương tẩu tử thận trọng xoa xoa tay: "Quý nhân cứ nói, ta biết cái gì đều nói cho ngài."
"Ngươi có biết Tần gia thành đông?"
"Biết biết, đó là danh môn vọng tộc ở phủ Hàng Châu chúng ta."
Tạ Cảnh chậm rãi vuốt ve chủy thủ trong tay: "Ta nghe nói trước kia ngươi đỡ đẻ cho Thu di nương của đại phòng Tần gia?"
Vương tẩu tử dường như nhất thời không nhớ ra Thu di nương là ai, mờ mịt lắc đầu: "Ta thật sự không biết Thu di nương mà ngài nói là ai, ngần ấy năm ta đỡ đẻ cho rất nhiều phụ nhân."
"Mấy năm nay ngươi đỡ đẻ nhiều hài tử như vậy, hài tử kia là sắp tham gia khoa cử. Nếu ngươi nhớ, ngày sau khi hắn đỗ tiến sĩ, ngươi nói ra không phải cũng có thể diện sao?" Tạ Cảnh vốn khôi ngô, lại cười nói như vậy, không ai có thể nghĩ hắn là người không tử tế.
Vương tẩu tử do dự, suy nghĩ kỹ chuyện của mình năm đó.
Tạ Cảnh nghiêm chỉnh mà ung dung uống trà.
Thanh Tùng liếc nhìn đường phố bên ngoài, thấy được bóng người quen thuộc, lập tức tới bên cạnh Tạ Cảnh, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy Tần đại lão gia đi về hướng ra khỏi thành."
"Bên kia đã an bài xong rồi chứ?" Tạ Cảnh không cho là đúng nhướng mày: "Cho người đi thỉnh Lão thái gia qua đi."
Hắn cố ý tiết lộ hành tung của Đường Lạc cho Tần Phương.
Tần Phương là quả bom không an phận, hắn sắp phải về kinh thành một thời gian, nếu không xử lý xong chuyện này, hắn thật sự không yên tâm.
Lúc này, Vương tẩu tử bỗng dưng nói: "Ta đúng là chưa từng đỡ đẻ cho Thu di nương Tần gia. Theo như ngài nói tuổi tác người nọ, vậy là vào năm Phương gia ở Hàng Châu suy tàn. Ta đúng là bị người thỉnh đi, người đó họ Diệp. Nhưng lúc ta đến, hài tử kia đã được sinh ra."
Hai mắt Tạ Cảnh nhíu lại, tươi cười trên mặt biến mất không chút tung tích: "Ngươi dám khẳng định?"
"Ta có thể khẳng định. Lúc ấy ta có nhìn qua đứa bé kia một cái, thật sự là người nhà đó quá kỳ quái. Rõ ràng hài tử đã sinh ra rồi, lại còn muốn bà đỡ đến. Cho nên ta liền nhớ kỹ một chút."
Tạ Cảnh suy tư, theo lời bà đỡ nói, rất có khả năng Tần Cẩn vốn dĩ không phải nhi tử của Thu di nương.
"Ngươi cũng biết chuyện Phương gia suy tàn?" Tạ Cảnh nương theo lời Vương tẩu tử nói, không hỏi chuyện đứa nhỏ nữa.
Nghe vậy, Vương tẩu tử thở dài: "Nói ra cũng thật đáng thương. Phương gia ở phủ Hàng Châu cũng rất lợi hại, nhưng năm đó mệnh phạm thái tuế[1], liên tiếp xảy ra chuyện. Ta có quan hệ rất tốt với Diệp tẩu tử đã đỡ đẻ cho Phương đại cô nương, Phương đại cô nương một xác hai mạng, tẩu tử kia bao nhiêu năm rồi cũng không còn đỡ đẻ cho người ta."
[1] mệnh khắc với năm hiện hành
Thanh Tùng ở một bên đột nhiên hỏi: "Bà đỡ khi đỡ đẻ khó tránh khỏi gặp trường hợp khó sinh một xác hai mạng, vì sao sau đó vị Diệp tẩu tử kia lại không đỡ đẻ cho người ta nữa? Có phải còn xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ta cũng hỏi qua, nhưng Diệp tẩu tử không nói gì cả. Mấy năm nay bọn họ liên tục chuyển nhà, đã nhiều năm ta cũng không gặp tẩu ấy."
Tạ Cảnh nhướng mày, "Vị Diệp tẩu tử này trước kia ở đâu?"
"Mấy năm trước ở tại hẻm Vĩnh Ninh này, nhưng sau lại không biết dọn đi nơi nào. Lúc quý nhân vào đây hẳn là có thể nhìn thấy ngôi nhà có một hàng cây táo chua ở trước cửa, đó là nhà bọn họ."
Tạ Cảnh nhìn Thanh Tùng. Thanh Tùng hiểu ý gật đầu, liền rời khỏi quán trà.
Dựa vào lời của Vương tẩu tử, Tần Cẩn chắc chắn không phải là hài tử của Thu di nương, nếu không Tần Phương và Thu di nương không cần làm ra loại chuyện này để giấu tai mắt người khác.
Vị Diệp tẩu tử kia thường xuyên chuyển nhà, e rằng không phải chuyển nhà, mà là đang trốn tránh người nào đó.
Tạ Cảnh để xuống ít tiền, lại lấy ra một tờ ngân phiếu đặt trước mặt Vương tẩu tử: "Hôm nay ngươi chưa từng gặp qua bất kỳ kẻ nào, hiểu chứ?"
"Hiểu hiểu." Vương tẩu tử hớn hở thu ngân phiếu, có tờ ngân phiếu này, bà sẽ có tiền cho cháu trai nhỏ đến trường học.
Tạ Cảnh không ở lâu, sau khi ra khỏi hẻm Vĩnh Ninh liền đi theo hướng ra khỏi thành.
"Cô nương, đó là Phó công tử." Bán Hạ xốc màn xe lên, nhìn Tạ Cảnh cưỡi ngựa bên ngoài.
Tần Vận kinh ngạc nâng mày, thừa dịp không có người chú ý, sai người mời Tạ Cảnh qua.
Vừa gặp Tạ Cảnh, Tần Vận liền hỏi: "Là người của chàng thỉnh Tổ phụ ta ra ngoài thành? Chàng muốn làm gì?"
Tạ Cảnh không trả lời Tần Vận mà nói đến chuyện Vương tẩu tử: "Ta đã hỏi qua bà đỡ kia, năm đó bà ta đỡ đẻ cho một nữ tử họ Diệp, nhưng lúc đến nơi, hài tử đã sinh ra. Mà bà đỡ đỡ đẻ cho Phương Vi năm đó, mấy năm nay không còn đỡ đẻ cho người ta, lại còn liên tiếp chuyển nhà."
Tần Vận giương môi cười lạnh: "Tần Cẩn không phải nhi tử Thu di nương đi? Ta đã hỏi nương, nương ta nói bà biết Phương Vi mang thai, nhưng người trong lòng Phương Vi là người khác, đứa bé đó cũng không phải người Tần gia."
Sự tình càng thú vị.
Nếu theo như Đường Lạc nói, đó chính là Tần Phương cho rằng hài tử trong bụng Phương Vi là của ông ta, nhưng trên thực tế cha ruột của đứa nhỏ này là một người khác.
Phương Vi cũng cho Tần Phương đội nón xanh (cắm sừng)? Hoặc là Tần Phương một bên tình nguyện? Tạ Cảnh lạnh lẽo nói: "Cha nàng có thể ngu xuẩn như vậy sao? Đứa nhỏ có phải con ông ấy hay không, chính ông ấy phải rõ ràng nhất không phải sao?"
Tần Vận mặt mày ủ rũ, cười nhạo: "Đó là do vị Phương đại cô nương này trong ngoài không đồng nhất, tri nhân tri diện bất tri tâm[2] đây."
[2] biết người, biết mặt, không biết lòng
Xe ngựa của họ đến sớm hơn xe ngựa Tần lão thái gia một lúc.
Xe ngựa của Tần lão thái gia là do Thanh Bách bên cạnh Tạ Cảnh đánh xe.
Vốn dĩ ông không yên tâm, nhưng nghe nói là bởi vì chuyện của hai con trai mình nên dù có nguy hiểm cũng phải đi một chuyến.
Huống chi, ngay từ đầu Thanh Bách đã nói rõ thân phận.
Bên ngoài ngôi nhà yên tĩnh truyền tới tiếng vó ngựa, Tạ Cảnh mang theo Tần Vận trốn vào một sương phòng, một bên khác là để cho Tần lão thái gia.
Khi Tần Phương đến, tòa nhà đóng chặt cửa, ông ta tự tay chém cánh cửa, lúc này mới thuận lợi vào nhà.
Hiện tại ông ta không rảnh lo chuyện khác, chỉ có thể mau chóng đưa Đường Lạc rời khỏi Hàng Châu, nếu không sự tình càng không thể cứu vãn.
Đường Lạc nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại, khi nhìn thấy là Tần Phương, kinh ngạc nhìn ông ta chằm chằm: "Sao ngươi lại tới đây? Sao có thể? Tần Vận nói cho ngươi?"
Vận tỷ nhi?
Mặt mày Tần Phương lạnh lùng: "Là Vận tỷ nhi tìm ngươi?"
"Ta bị Phó Vân tìm được, sau đó Tần Vận tới. Ngươi nói trước, có phải Tần Vận nói cho ngươi tin tức của ta hay không?" Đường Lạc bất an trong lòng, vẫn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
"Không phải." Tần Phương lắc đầu: "Sau khi nhận được tin ngươi mất tích, ta vẫn luôn cho người tìm ngươi. Hôm nay vừa nhận được tin, ta liền tới đây. Vừa rồi ngươi nói là ngươi bị Phó Vân và Vận tỷ nhi giam ở chỗ này?"
"Ta vốn đã rời Hàng Châu, nhưng khi tới Kim Lăng bị người Phó gia theo dõi. Cho đến khi Phó Vân và Tần Vận xuất hiện, ta mới biết được là bọn họ giở trò quỷ sau lưng."
Tần Phương nhíu mày: "Không phải ta bảo ngươi không ngừng nghỉ chạy đến kinh thành sao? Vì sao ngươi còn ở lại Kim Lăng?"
Đường Lạc không vui nhìn Tần Phương: "Tần Cẩn là nhi tử thân sinh của tỷ tỷ, ta nghe nói một học giả Nho học đến Kim Lăng, muốn đi dò hỏi một chút, lúc đó mới ở lại Kim Lăng thêm một ngày. Ai biết, chỉ một ngày lại chọc phải Phó gia? Như thế nào? Ngươi đang trách ta sao?"
Tần Phương trầm mặc không nói.
"Tần Phương, nếu không phải vì báo thù cho tỷ tỷ, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi! Ngươi lợi dụng ta hại chết thân đệ đệ mình, hiện tại liền muốn trở mặt không nhận người?" Đường Lạc liên tục cười lạnh, dứt khoát ngồi xuống, không chút nóng nảy: "Tính ra, ta cũng không làm chuyện điên rồ gì. Nếu nói sợ, nên là ngươi sợ."
"Được rồi." Tần Phương không vui nhíu mày, "Việc này tạm thời không đề cập tới, chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Đây là chuyện nghiêm chỉnh, Đường Lạc cũng không thể phản đối Tần Phương.
Nhưng khi hai người đẩy cửa ra, liền nhìn thấy lão thái gia nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, thừa dịp hai người không chú ý, một chân đá vào trên bụng Tần Phương: "Nghịch tử! Nghịch tử!"
Tần Phương không thể tin nhìn Tần lão thái gia: "Phụ thân, sao người lại ở đây?"
"Là Phó Vân và Tần Vận!" Đường Lạc rất nhanh liền nghĩ ra: "Là bọn họ cố ý lộ hành tung của ta, sau đó dẫn ngươi mắc câu. Lại an bài lão bất tử này ở cách vách nghe chúng ta đối thoại."
"Ngươi là người Phương gia?" Tần lão thái gia hơi nhíu mày, đánh giá Đường Lạc: "Phương Vi là gì của ngươi?"
Dung mạo Đường Lạc rất giống Phương Vi.
Nghe vậy, Đường Lạc châm chọc nhếch môi: "Tần lão thái gia vậy mà còn nhớ rõ tỷ tỷ của ta, thật sự là hiếm thấy. Năm đó tỷ tỷ của ta chết, có thể cũng có phần của ngươi."
"Nói bậy gì đó? Tỷ tỷ ngươi là khó sinh mà chết, không liên quan đến Tần gia chúng ta." Tần lão thái gia hừ lạnh một tiếng, thề thốt phủ nhận.
"Nếu không phải các ngươi không tới cửa cầu hôn, ép hắn đi cầu hôn Tề thị, tỷ tỷ của ta sao có thể sẽ khó sinh mà chết?" Đường Lạc giận đỏ mặt.
"Tần gia tới cửa đề thân, nhưng tỷ tỷ ngươi đã cự tuyệt." Tần lão thái gia vừa nói ra lời này, vẻ mặt Tần Phương và Đường Lạc khiếp sợ.
Tần Phương càng thêm ngây người nhìn Tần lão thái gia: "Người không có. Lúc ấy các người bức con cưới Tề thị."
"Ta đã tìm Phương lão thái gia trước, chính tai nghe Phương Vi nói, nàng cũng không yêu thương ngươi, sẽ không gả cho ngươi." Tần lão thái gia thực hối hận.
Sớm biết có hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không buộc Tần Phương cưới Tề thị. Hiện tại là hại Tần gia, hại cả Tề thị.
Năm đó, Tần gia cần Tề gia hỗ trợ, đúng lúc Phương Vi lại tiết lộ chưa từng yêu thương Tần Phương, cho nên ông mới cho Tần Phương đính hôn với Tề thị.
"Không thể nào!" Tần Phương tức giận quát: "Nàng không yêu thương con, vì sao phải sinh con cho con?"
Việc này, Tần lão thái gia cũng không biết.
"Bởi vì, đứa con trong bụng nàng vốn không phải của ngươi." Âm thanh Tề thị lạnh nhạt không gợn sóng vang lên.
Đường Lạc phản ứng lại trước hết: "Ngươi nói dối, Tề thị, ngươi rõ ràng là đang tự bào chữa cho mình. Lúc trước rõ ràng là ngươi chen chân vào tình cảm của tỷ tỷ ta, hiện tại còn muốn đem nước bẩn này hắt lên người tỷ tỷ ta?"
"Tần gia đúng là không tới cửa đề thân, nhưng do hai vị lão thái gia đã sớm ngầm hỏi qua tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi cũng nói người nàng yêu thương không phải là Tần Phương." Sắc mặt Tề thị không thay đổi, nhàn nhạt nhìn Đường Lạc: "Chưa hết, ngươi luôn miệng nói là ta chen chân vào tình cảm của tỷ tỷ ngươi, vậy ngươi nhớ kỹ lại một chút, tỷ tỷ ngươi có lần nào quang minh chính đại nói cho ngươi đứa nhỏ trong bụng nàng là con của Tần Phương hay không?"
Thấy vẻ mặt Đường Lạc xám như tro tàn, Tề thị bình tĩnh nói: "Ta cũng muốn biết, trước khi nàng ta chết, rốt cuộc đã nói như thế nào với ngươi."
Nói rồi, Tề thị lại nhìn về phía Tần Phương: "Còn có ngươi, nếu ngươi không thích ta, lúc trước không đáp ứng việc hôn nhân này là được. Nhưng tại sao ngươi lại cho rằng ta chen chân vào giữa ngươi và Phương Vi? Chẳng lẽ, hai người các ngươi đều là nghe từ chính Phương Vi?"
Tạ Cảnh tùy ý ngồi một bên, cười tủm tỉm nhìn người trước mặt: "Vương tẩu tử phải không? Ta không có ác ý, chỉ hỏi ngươi một chuyện."
Vương tẩu tử thận trọng xoa xoa tay: "Quý nhân cứ nói, ta biết cái gì đều nói cho ngài."
"Ngươi có biết Tần gia thành đông?"
"Biết biết, đó là danh môn vọng tộc ở phủ Hàng Châu chúng ta."
Tạ Cảnh chậm rãi vuốt ve chủy thủ trong tay: "Ta nghe nói trước kia ngươi đỡ đẻ cho Thu di nương của đại phòng Tần gia?"
Vương tẩu tử dường như nhất thời không nhớ ra Thu di nương là ai, mờ mịt lắc đầu: "Ta thật sự không biết Thu di nương mà ngài nói là ai, ngần ấy năm ta đỡ đẻ cho rất nhiều phụ nhân."
"Mấy năm nay ngươi đỡ đẻ nhiều hài tử như vậy, hài tử kia là sắp tham gia khoa cử. Nếu ngươi nhớ, ngày sau khi hắn đỗ tiến sĩ, ngươi nói ra không phải cũng có thể diện sao?" Tạ Cảnh vốn khôi ngô, lại cười nói như vậy, không ai có thể nghĩ hắn là người không tử tế.
Vương tẩu tử do dự, suy nghĩ kỹ chuyện của mình năm đó.
Tạ Cảnh nghiêm chỉnh mà ung dung uống trà.
Thanh Tùng liếc nhìn đường phố bên ngoài, thấy được bóng người quen thuộc, lập tức tới bên cạnh Tạ Cảnh, nhẹ giọng nói: "Mới vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy Tần đại lão gia đi về hướng ra khỏi thành."
"Bên kia đã an bài xong rồi chứ?" Tạ Cảnh không cho là đúng nhướng mày: "Cho người đi thỉnh Lão thái gia qua đi."
Hắn cố ý tiết lộ hành tung của Đường Lạc cho Tần Phương.
Tần Phương là quả bom không an phận, hắn sắp phải về kinh thành một thời gian, nếu không xử lý xong chuyện này, hắn thật sự không yên tâm.
Lúc này, Vương tẩu tử bỗng dưng nói: "Ta đúng là chưa từng đỡ đẻ cho Thu di nương Tần gia. Theo như ngài nói tuổi tác người nọ, vậy là vào năm Phương gia ở Hàng Châu suy tàn. Ta đúng là bị người thỉnh đi, người đó họ Diệp. Nhưng lúc ta đến, hài tử kia đã được sinh ra."
Hai mắt Tạ Cảnh nhíu lại, tươi cười trên mặt biến mất không chút tung tích: "Ngươi dám khẳng định?"
"Ta có thể khẳng định. Lúc ấy ta có nhìn qua đứa bé kia một cái, thật sự là người nhà đó quá kỳ quái. Rõ ràng hài tử đã sinh ra rồi, lại còn muốn bà đỡ đến. Cho nên ta liền nhớ kỹ một chút."
Tạ Cảnh suy tư, theo lời bà đỡ nói, rất có khả năng Tần Cẩn vốn dĩ không phải nhi tử của Thu di nương.
"Ngươi cũng biết chuyện Phương gia suy tàn?" Tạ Cảnh nương theo lời Vương tẩu tử nói, không hỏi chuyện đứa nhỏ nữa.
Nghe vậy, Vương tẩu tử thở dài: "Nói ra cũng thật đáng thương. Phương gia ở phủ Hàng Châu cũng rất lợi hại, nhưng năm đó mệnh phạm thái tuế[1], liên tiếp xảy ra chuyện. Ta có quan hệ rất tốt với Diệp tẩu tử đã đỡ đẻ cho Phương đại cô nương, Phương đại cô nương một xác hai mạng, tẩu tử kia bao nhiêu năm rồi cũng không còn đỡ đẻ cho người ta."
[1] mệnh khắc với năm hiện hành
Thanh Tùng ở một bên đột nhiên hỏi: "Bà đỡ khi đỡ đẻ khó tránh khỏi gặp trường hợp khó sinh một xác hai mạng, vì sao sau đó vị Diệp tẩu tử kia lại không đỡ đẻ cho người ta nữa? Có phải còn xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ta cũng hỏi qua, nhưng Diệp tẩu tử không nói gì cả. Mấy năm nay bọn họ liên tục chuyển nhà, đã nhiều năm ta cũng không gặp tẩu ấy."
Tạ Cảnh nhướng mày, "Vị Diệp tẩu tử này trước kia ở đâu?"
"Mấy năm trước ở tại hẻm Vĩnh Ninh này, nhưng sau lại không biết dọn đi nơi nào. Lúc quý nhân vào đây hẳn là có thể nhìn thấy ngôi nhà có một hàng cây táo chua ở trước cửa, đó là nhà bọn họ."
Tạ Cảnh nhìn Thanh Tùng. Thanh Tùng hiểu ý gật đầu, liền rời khỏi quán trà.
Dựa vào lời của Vương tẩu tử, Tần Cẩn chắc chắn không phải là hài tử của Thu di nương, nếu không Tần Phương và Thu di nương không cần làm ra loại chuyện này để giấu tai mắt người khác.
Vị Diệp tẩu tử kia thường xuyên chuyển nhà, e rằng không phải chuyển nhà, mà là đang trốn tránh người nào đó.
Tạ Cảnh để xuống ít tiền, lại lấy ra một tờ ngân phiếu đặt trước mặt Vương tẩu tử: "Hôm nay ngươi chưa từng gặp qua bất kỳ kẻ nào, hiểu chứ?"
"Hiểu hiểu." Vương tẩu tử hớn hở thu ngân phiếu, có tờ ngân phiếu này, bà sẽ có tiền cho cháu trai nhỏ đến trường học.
Tạ Cảnh không ở lâu, sau khi ra khỏi hẻm Vĩnh Ninh liền đi theo hướng ra khỏi thành.
"Cô nương, đó là Phó công tử." Bán Hạ xốc màn xe lên, nhìn Tạ Cảnh cưỡi ngựa bên ngoài.
Tần Vận kinh ngạc nâng mày, thừa dịp không có người chú ý, sai người mời Tạ Cảnh qua.
Vừa gặp Tạ Cảnh, Tần Vận liền hỏi: "Là người của chàng thỉnh Tổ phụ ta ra ngoài thành? Chàng muốn làm gì?"
Tạ Cảnh không trả lời Tần Vận mà nói đến chuyện Vương tẩu tử: "Ta đã hỏi qua bà đỡ kia, năm đó bà ta đỡ đẻ cho một nữ tử họ Diệp, nhưng lúc đến nơi, hài tử đã sinh ra. Mà bà đỡ đỡ đẻ cho Phương Vi năm đó, mấy năm nay không còn đỡ đẻ cho người ta, lại còn liên tiếp chuyển nhà."
Tần Vận giương môi cười lạnh: "Tần Cẩn không phải nhi tử Thu di nương đi? Ta đã hỏi nương, nương ta nói bà biết Phương Vi mang thai, nhưng người trong lòng Phương Vi là người khác, đứa bé đó cũng không phải người Tần gia."
Sự tình càng thú vị.
Nếu theo như Đường Lạc nói, đó chính là Tần Phương cho rằng hài tử trong bụng Phương Vi là của ông ta, nhưng trên thực tế cha ruột của đứa nhỏ này là một người khác.
Phương Vi cũng cho Tần Phương đội nón xanh (cắm sừng)? Hoặc là Tần Phương một bên tình nguyện? Tạ Cảnh lạnh lẽo nói: "Cha nàng có thể ngu xuẩn như vậy sao? Đứa nhỏ có phải con ông ấy hay không, chính ông ấy phải rõ ràng nhất không phải sao?"
Tần Vận mặt mày ủ rũ, cười nhạo: "Đó là do vị Phương đại cô nương này trong ngoài không đồng nhất, tri nhân tri diện bất tri tâm[2] đây."
[2] biết người, biết mặt, không biết lòng
Xe ngựa của họ đến sớm hơn xe ngựa Tần lão thái gia một lúc.
Xe ngựa của Tần lão thái gia là do Thanh Bách bên cạnh Tạ Cảnh đánh xe.
Vốn dĩ ông không yên tâm, nhưng nghe nói là bởi vì chuyện của hai con trai mình nên dù có nguy hiểm cũng phải đi một chuyến.
Huống chi, ngay từ đầu Thanh Bách đã nói rõ thân phận.
Bên ngoài ngôi nhà yên tĩnh truyền tới tiếng vó ngựa, Tạ Cảnh mang theo Tần Vận trốn vào một sương phòng, một bên khác là để cho Tần lão thái gia.
Khi Tần Phương đến, tòa nhà đóng chặt cửa, ông ta tự tay chém cánh cửa, lúc này mới thuận lợi vào nhà.
Hiện tại ông ta không rảnh lo chuyện khác, chỉ có thể mau chóng đưa Đường Lạc rời khỏi Hàng Châu, nếu không sự tình càng không thể cứu vãn.
Đường Lạc nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại, khi nhìn thấy là Tần Phương, kinh ngạc nhìn ông ta chằm chằm: "Sao ngươi lại tới đây? Sao có thể? Tần Vận nói cho ngươi?"
Vận tỷ nhi?
Mặt mày Tần Phương lạnh lùng: "Là Vận tỷ nhi tìm ngươi?"
"Ta bị Phó Vân tìm được, sau đó Tần Vận tới. Ngươi nói trước, có phải Tần Vận nói cho ngươi tin tức của ta hay không?" Đường Lạc bất an trong lòng, vẫn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.
"Không phải." Tần Phương lắc đầu: "Sau khi nhận được tin ngươi mất tích, ta vẫn luôn cho người tìm ngươi. Hôm nay vừa nhận được tin, ta liền tới đây. Vừa rồi ngươi nói là ngươi bị Phó Vân và Vận tỷ nhi giam ở chỗ này?"
"Ta vốn đã rời Hàng Châu, nhưng khi tới Kim Lăng bị người Phó gia theo dõi. Cho đến khi Phó Vân và Tần Vận xuất hiện, ta mới biết được là bọn họ giở trò quỷ sau lưng."
Tần Phương nhíu mày: "Không phải ta bảo ngươi không ngừng nghỉ chạy đến kinh thành sao? Vì sao ngươi còn ở lại Kim Lăng?"
Đường Lạc không vui nhìn Tần Phương: "Tần Cẩn là nhi tử thân sinh của tỷ tỷ, ta nghe nói một học giả Nho học đến Kim Lăng, muốn đi dò hỏi một chút, lúc đó mới ở lại Kim Lăng thêm một ngày. Ai biết, chỉ một ngày lại chọc phải Phó gia? Như thế nào? Ngươi đang trách ta sao?"
Tần Phương trầm mặc không nói.
"Tần Phương, nếu không phải vì báo thù cho tỷ tỷ, ta tuyệt đối sẽ không hợp tác với ngươi! Ngươi lợi dụng ta hại chết thân đệ đệ mình, hiện tại liền muốn trở mặt không nhận người?" Đường Lạc liên tục cười lạnh, dứt khoát ngồi xuống, không chút nóng nảy: "Tính ra, ta cũng không làm chuyện điên rồ gì. Nếu nói sợ, nên là ngươi sợ."
"Được rồi." Tần Phương không vui nhíu mày, "Việc này tạm thời không đề cập tới, chúng ta rời khỏi đây trước đã."
Đây là chuyện nghiêm chỉnh, Đường Lạc cũng không thể phản đối Tần Phương.
Nhưng khi hai người đẩy cửa ra, liền nhìn thấy lão thái gia nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, thừa dịp hai người không chú ý, một chân đá vào trên bụng Tần Phương: "Nghịch tử! Nghịch tử!"
Tần Phương không thể tin nhìn Tần lão thái gia: "Phụ thân, sao người lại ở đây?"
"Là Phó Vân và Tần Vận!" Đường Lạc rất nhanh liền nghĩ ra: "Là bọn họ cố ý lộ hành tung của ta, sau đó dẫn ngươi mắc câu. Lại an bài lão bất tử này ở cách vách nghe chúng ta đối thoại."
"Ngươi là người Phương gia?" Tần lão thái gia hơi nhíu mày, đánh giá Đường Lạc: "Phương Vi là gì của ngươi?"
Dung mạo Đường Lạc rất giống Phương Vi.
Nghe vậy, Đường Lạc châm chọc nhếch môi: "Tần lão thái gia vậy mà còn nhớ rõ tỷ tỷ của ta, thật sự là hiếm thấy. Năm đó tỷ tỷ của ta chết, có thể cũng có phần của ngươi."
"Nói bậy gì đó? Tỷ tỷ ngươi là khó sinh mà chết, không liên quan đến Tần gia chúng ta." Tần lão thái gia hừ lạnh một tiếng, thề thốt phủ nhận.
"Nếu không phải các ngươi không tới cửa cầu hôn, ép hắn đi cầu hôn Tề thị, tỷ tỷ của ta sao có thể sẽ khó sinh mà chết?" Đường Lạc giận đỏ mặt.
"Tần gia tới cửa đề thân, nhưng tỷ tỷ ngươi đã cự tuyệt." Tần lão thái gia vừa nói ra lời này, vẻ mặt Tần Phương và Đường Lạc khiếp sợ.
Tần Phương càng thêm ngây người nhìn Tần lão thái gia: "Người không có. Lúc ấy các người bức con cưới Tề thị."
"Ta đã tìm Phương lão thái gia trước, chính tai nghe Phương Vi nói, nàng cũng không yêu thương ngươi, sẽ không gả cho ngươi." Tần lão thái gia thực hối hận.
Sớm biết có hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không buộc Tần Phương cưới Tề thị. Hiện tại là hại Tần gia, hại cả Tề thị.
Năm đó, Tần gia cần Tề gia hỗ trợ, đúng lúc Phương Vi lại tiết lộ chưa từng yêu thương Tần Phương, cho nên ông mới cho Tần Phương đính hôn với Tề thị.
"Không thể nào!" Tần Phương tức giận quát: "Nàng không yêu thương con, vì sao phải sinh con cho con?"
Việc này, Tần lão thái gia cũng không biết.
"Bởi vì, đứa con trong bụng nàng vốn không phải của ngươi." Âm thanh Tề thị lạnh nhạt không gợn sóng vang lên.
Đường Lạc phản ứng lại trước hết: "Ngươi nói dối, Tề thị, ngươi rõ ràng là đang tự bào chữa cho mình. Lúc trước rõ ràng là ngươi chen chân vào tình cảm của tỷ tỷ ta, hiện tại còn muốn đem nước bẩn này hắt lên người tỷ tỷ ta?"
"Tần gia đúng là không tới cửa đề thân, nhưng do hai vị lão thái gia đã sớm ngầm hỏi qua tỷ tỷ ngươi, tỷ tỷ ngươi cũng nói người nàng yêu thương không phải là Tần Phương." Sắc mặt Tề thị không thay đổi, nhàn nhạt nhìn Đường Lạc: "Chưa hết, ngươi luôn miệng nói là ta chen chân vào tình cảm của tỷ tỷ ngươi, vậy ngươi nhớ kỹ lại một chút, tỷ tỷ ngươi có lần nào quang minh chính đại nói cho ngươi đứa nhỏ trong bụng nàng là con của Tần Phương hay không?"
Thấy vẻ mặt Đường Lạc xám như tro tàn, Tề thị bình tĩnh nói: "Ta cũng muốn biết, trước khi nàng ta chết, rốt cuộc đã nói như thế nào với ngươi."
Nói rồi, Tề thị lại nhìn về phía Tần Phương: "Còn có ngươi, nếu ngươi không thích ta, lúc trước không đáp ứng việc hôn nhân này là được. Nhưng tại sao ngươi lại cho rằng ta chen chân vào giữa ngươi và Phương Vi? Chẳng lẽ, hai người các ngươi đều là nghe từ chính Phương Vi?"
Danh sách chương