Bán Hạ và Đậu Khấu bị chặn ngoài sân.

Tần Vận mở to mắt, đánh giá Tạ Cảnh: "Kiếp trước tuy rằng ta sống uất ức, nhưng ta biết, người chàng ủng hộ là Thái Tử. Người này muốn phá hủy hôn sự giữa ta và chàng để Lâm Tương Ca gả đến, vậy thân phận của người này tuyệt không sẽ thấp. Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một mình Nhị hoàng tử."

Tạ Cảnh lại một lần nữa lâm vào trầm tư.

Vận nhi thực thông minh, ngay từ đầu hắn đã biết.

Kiếp trước nếu không phải Lâm Ngạn áp chế người quan trọng nhất của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bị Lâm Ngạn quản chế.

Nhưng người quan trọng nhất này, cuối cùng, cũng không thể giữ được.

Cho nên, sau khi Vận nhi chết, hắn mới có thể làm ra quyết định thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành? Cho dù là cùng Lâm Ngạn lưỡng bại câu thương, hắn cũng muốn khiến Lâm Tương Ca cùng Lâm Ngạn trả giá đại giới vì cái chết của Vận nhi!

Tần Vận thấy Tạ Cảnh im lặng, nhịn không được dẫm một chân lên giày của hắn!

Tạ Cảnh kinh ngạc nhìn chân nữ tử dậm trước mắt.

Tần Vận hung tợn vặn hắn một phen: "Tạ Cảnh, hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, chàng nói muốn ta nghe chàng giải thích, vậy hiện tại ta nghe đây."

Thần sắc Tạ Cảnh nhiễm đầy ý cười.

Rất lâu rồi, hắn đã thật lâu chưa thấy được Tần Vận làm nũng với hắn.

Tạ Cảnh ổn định tâm trí, nói: "Hài tử của Lâm Tương Ca không phải là của ta."

"Chàng nói cái gì?" Tần Vận hoàn toàn đóng băng tại chỗ.

Lâm Tương Ca là Tạ Cảnh cưới hỏi đàng hoàng nâng lên làm Thế tử phi!

Lại là nàng tự nguyện nhường cho bình thê vị trí Thế tử phi!

Nhưng hiện tại, Tạ Cảnh lại nói cho nàng biết mấy hài tử Lâm Tương Ca sinh ra đều không phải của hắn?

Không phải của Tạ Cảnh, vậy đó là của ai?

"Còn nhớ rõ chuyện đã xảy ra trên đường chúng ta hồi kinh hay không?" Tạ Cảnh ngập ngừng nắm tay Tần Vận, kéo nàng đi đến giàn nho ngồi xuống.

Trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện bóng cây, làm Tần Vận lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "Ta nhớ rõ. Đêm trước khi đến kinh thành, chúng ta ở tại khách điếm. Nhưng là buổi tối đó chàng suốt đêm không về."

"Không phải là ta suốt đêm không về, mà là bị người ta tính kế." Thanh âm Tạ Cảnh lộ ra một tia mỏi mệt, nhưng Tần Vận lại nghe ra tàn nhẫn: "Ta bị người ta tính kế, đem Lâm Tương Ca tính kế cho ta. Sau đó ta mới biết được, người đó là Nhị hoàng tử."

"Nhưng Lâm Tương Ca và Nhị hoàng tử đều là huyết mạch hoàng thất." Tần Vận tiếp tục khó hiểu.

"Ninh Vương phủ và hoàng gia đã ngoài ngũ phục, giữa Lâm Ngạn và Lâm Tương Ca sớm đã không có quan hệ huyết thống." Tạ Cảnh tỉ mỉ vuốt ve cổ tay Tần Vận.

Làn da nhẵn nhụi trên đầu ngón tay khiến cho cả người hắn đều khô nóng lên.

Tạ Cảnh ho khan vài tiếng để che giấu, che đậy bản thân thất thố: "Đêm đó sau khi bị tính kế, trở lại kinh thành, ta liền không thể thoát khỏi Lâm Tương Ca. Ban đầu nàng ta vào phủ nhiều nhất chỉ là bình thê, ta cũng không nghĩ tới nàng sẽ tự nguyện nhường ra vị trí chính thê. Chờ khi ta biết được, gia phả đã bị sửa đổi."

"Nếu chàng nói với ta sự thật, ta cũng sẽ không tiếp tục hiểu lầm chàng. Tạ Cảnh, nói đến cùng, vẫn là chàng không tin ta." Ánh mắt Tần Vận dần trở nên lạnh băng.

Tạ Cảnh thở dài: "Kiếp trước nàng chỉ sống đến hai mươi chín tuổi, nàng có nghĩ tới vì sao nàng đột nhiên bị bệnh mà chết không? Nàng ở Phật đường ăn chay niệm phật, suốt ngày cũng không giao tiếp với người bên ngoài. Bình Dương Hầu phủ cũng không bạc đãi nàng về mặt ăn uống, nhưng sức khỏe nàng lại càng ngày càng kém."

Tựa hồ là nghĩ tới chuyện gì, thần sắc Tạ Cảnh trở nên mất mát không ít: "Ta vẫn luôn cho rằng ta còn có cơ hội cứu nàng, nhưng điều ta chờ được chính là tin nàng chết. Vận nhi, đến khi đó ta mới biết được ta đã sai. Đêm trước khi đến kinh thành, nàng ở tại khách điếm ngủ say không biết gì, chính đêm đó, Lâm Ngạn đã hạ độc nàng. Ngoài mặt ta ủng hộ Lâm Ngạn, mang theo Bình Dương Hầu phủ đứng sau lưng hắn. Nhưng ta biết, Lâm Ngạn không phải là người có thể trở thành quân vương."

Đôi tay Tần Vận run rẩy.

Khi sức khỏe bản thân càng ngày càng kém, nàng đã nghĩ tới là có người động tay chân.

Nhưng nàng lại càng cho là do thân thể bị hao tổn sau khi đẻ non nhưng không nuôi dưỡng tốt trở lại.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình đã trúng độc từ trước!

"Cho nên chàng mới tiếp tục không nói cho ta sao? Chàng sợ nói cho ta biết, Lâm Tương Ca và Lâm Ngạn sẽ lập tức để ta đi chết sao?" Tần Vận cảm thấy thanh âm của mình rất yếu.

"Con của chúng ta, lại là ai hại chết?"

Vẻ mặt Tạ Cảnh khẽ biến, suy sụp nói: "Chuyện hài tử là ta sai, là ta không bảo vệ tốt các người."

"Ta hỏi là ai hại chết!" Tần Vận đứng dậy, không chớp mắt nhìn Tạ Cảnh: "Ta muốn nghe lời nói thật, hài tử của ta, là ai động tay."

Tạ Cảnh mím môi: "Là nương ta."

Bình Dương Hầu phu nhân?

A.

Tần Vận cười nhạo: "Có phải do bà ấy cảm thấy Lâm Tương Ca tốt hơn so với ta hay không? Ngay cả sinh hài tử cho chàng, ta cũng không xứng? Vậy mà bà ấy lại có thể hạ thủ được, đó cũng là thân tôn nhi của bà ấy!"

Tạ Cảnh lập tức ôm lấy Tần Vận: "Vận nhi, nàng nghe ta nói."

Tần Vận lại nghĩ tới một việc khác: "Ta đã nói, vì sao bà ấy lại nhất định nói là chàng động tay chứ, vì sao cố tình để ta nghe thấy. Hóa ra là bà ấy đứng sau đẩy tay tất cả những việc này. Chàng là Bình Dương Hầu Thế tử, nếu bọn họ không muốn chàng cưới ta, thì ngay từ sớm có thể không đồng ý hôn sự này là được rồi không phải sao? Vì sao phải đến lúc ta theo chàng trở về kinh thành, lại ra tay lúc ta mang thai?"

Thân mình Tạ Cảnh hơi cứng, trầm giọng nói: "Đây đều là ta sai, là ta không bảo vệ tốt các người."

"Đủ rồi!" Tần Vận cười lạnh: "Chàng không phải muốn cưới ta sao? Ta cũng rất muốn nhìn xem vị mẹ chồng tương lai này của ta ở kiếp này lại muốn đối phó ta như thế nào."

Nàng vốn dĩ không nghĩ lại bước vào Bình Dương Hầu phủ, nhưng hiện tại, nàng thay đổi chủ ý!

Hiện tại nếu nói chuyện Tạ Cảnh và Lâm Tương Ca, nàng trách không được Tạ Cảnh!

Nhưng chuyện về hài tử, nàng không thể bỏ qua!

Bình Dương Hầu phu nhân có thể xuống tay diệt trừ con nàng, như vậy chứng minh bà ta kỳ thật bất mãn đối với nàng.

Nếu như thế, nàng cũng muốn nhìn một chút, kiếp này nàng lại gả vào Bình Dương Hầu phủ, vị Hầu phu nhân này lại muốn làm như thế nào?

Tạ Cảnh nhíu mày: "Nương ta.."

"Chàng nói gì cũng vô dụng. Chuyện hài tử, ta không thể xem như chưa xảy ra."

Tạ Cảnh rất bất đắc dĩ nhìn Tần Vận: "Vì sao nương ta phải động thủ, đây cũng là điều cho tới bây giờ ta vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận."

Tần Vận thoát khỏi cái ôm của Tạ Cảnh: "Tháng Hai sang năm ta sẽ cập kê."

Hai mắt Tạ Cảnh sáng ngời, thần sắc rốt cuộc sáng sủa: "Ta đã biết."

- -

Đến khi về tới Tần gia, Tần Vận vẫn còn kinh ngạc.

Trong mấy ngày nay sự việc tiếp thu được thật sự là quá nhiều.

Nếu hôm nay không có tờ giấy kia thì nàng sẽ hoài nghi những gì Tạ Cảnh nói với nàng.

Nhưng Nhị hoàng tử đã uổng công vô ích, ngược lại nàng không nghi ngờ Tạ Cảnh.

Hiện giờ Hoàng Thượng đang lúc tráng niên, Thái Tử cũng thập phần xuất sắc.

Nếu Nhị hoàng tử muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thì nhất định là phải xuống tay với Thái Tử trước khi Hoàng Thượng băng hà.

Dưới gối Hoàng Thượng chỉ có hai vị hoàng tử, không có Thái Tử, vậy thì chỉ có Nhị hoàng tử có thể đăng cơ.

Như vậy, người có thể nói chuyện trước mặt Hoàng Thượng là Bình Dương Hầu phủ liền vô cùng quan trọng.

Ai cũng biết, Hoàng Thượng và Bình Dương Hầu có quan hệ cực tốt, có thể nói hai người là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Nếu người khác cần nói mấy chục lần mới được Hoàng Thượng suy xét thì Bình Dương Hầu chỉ cần nói một lần là được.

Bán Hạ và Đậu Khấu đều không dám thở mạnh.

Cô nương và Phó công tử nói chuyện một mình, các nàng không thể nghe được, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại muốn khuyên, đều cảm thấy không thể nào làm được.

"Khi nào thì Tiền gia tới cầu hôn?" Tần Vận mở miệng: "Còn có, mấy ngày sau lúc tiễn đưa Nhị ca ca, bao nhiêu người tới?"

"Phía Tiền gia còn chưa ấn định thời gian, nô tỳ lặng lẽ hỏi thăm qua, nghe nói là vị công tử kia của Tiền gia không muốn. Tiệc đưa tiễn Nhị thiếu gia thì người tới không nhiều lắm, bởi vì Thưởng Hoa Yến vừa mới qua, Lão phu nhân và Phu nhân đều cảm thấy Tần gia không nên lại mở yến hội, liền đơn giản chỉ mở mấy bàn tại tiền viện, chỉ mời nam khách. Hậu viện thì không mở."

Nghe Bán Hạ nói xong, Tần Vận cười cười.

Tần Dư còn muốn phá hư việc hôn nhân này, không nghĩ tới, Tiền công tử người ta cũng không muốn cưới nàng đâu.

"Cô nương, người nói xem, nếu Tiền công tử vẫn không muốn, Nhị cô nương còn có thể gả đến Tiền gia sao?"

Tần Vận nhướng mày, thấy trên mặt hai nha hoàn trước mặt rất rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa, cũng là bất đắc dĩ: "Tiền gia nhất định sẽ tới cửa cầu hôn. Việc hôn nhân này do Tiền phu nhân và Lão phu nhân định ra. Tiền phu nhân là người đã lấy chồng, nếu là không có ý của Tiền gia, bà sẽ không dám tự quyết định."

Sự hả hê trên mặt Bán Hạ và Đậu Khấu tức khắc liền thu lại: "Nhị cô nương được lợi rồi."

"Lời này về sau chỉ nói ở Thiều Hoa Uyển, nhưng tuyệt đối đừng truyền ra ngoài. Hôn sự của Nhị tỷ tỷ không thể lại sinh biến cố."

Tần Vận nói không sai, năm ngày sau Tiền gia liền tới cửa cầu hôn.

Bởi vì Tiền gia ở Kim Lăng, lần này là Tiền phu nhân mang theo sính lễ đến cửa.

Lúc Tần Vận qua đến, Thọ An Đường đã náo nhiệt lên.

Đậu Khấu nói tin tức nghe được cho Tần Vận: "Sính lễ Tiền gia hạ sính, ít hơn ba phần so với sính lễ của Phó gia."

Xong rồi!

Tần Vận lập tức dừng lại bước chân, liếc mắt nhìn cửa lớn Thọ An Đường: "Thiếu hẳn ba phần?"

Đậu Khấu gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói Nhị lão gia và Nhị phu nhân cực kỳ không vui đấy."

Tần Vận điều chỉnh tâm tình trong chốc lát, lúc này mới bước vào Thọ An Đường.

Quả nhiên, tiến vào Thọ An Đường, tầm mắt Tần Dư liền giống như dao nhỏ bay về phía nàng.

Lâm thị cũng chỉ ngồi một bên miễn cưỡng cười vui.

Trái lại Tiền phu nhân cùng lão phu nhân trò chuyện vô cùng hợp ý.

Nhìn thấy nàng, Lão phu nhân cười nói: "Dư tỷ nhi cùng Vận tỷ nhi ra bên ngoài chơi đi, trưởng bối chúng ta ở chỗ này trò chuyện, các con đến bên ngoài nói chuyện đi."

Tiền phu nhân ý vị thâm trường nhìn Tần Dư phất tay áo đi trước, chờ hai người đều đi rồi, mới mở miệng giải thích: "Cũng không phải là Tiền gia cho thiếu sính lễ, thật sự là trước kia sính lễ hạ sính cho cháu dâu lớn của ta cũng không nhiều hơn thế này. Tương lai nàng sẽ chưởng quản việc nội trợ ở Tiền gia, dù cho thế nào, cũng không thể lướt qua nàng được. Việc này, còn hy vọng Lão phu nhân thứ lỗi cho."

Lão phu nhân lưu tâm, nét mặt hiền lành nói: "Không có việc gì không có việc gì, mọi nhà đều có cái khó xử của mình, chúng ta nói rõ là được. Định xong hôn sự của Dư tỷ nhi, có thể nói là chúng ta thân càng thêm thân."

Tiền phu nhân cười gật đầu, lại hỏi Lâm thị: "Lúc trước cùng Đại phu nhân gặp qua vài lần, trò chuyện cũng nhiều. Nhưng ta cùng Nhị phu nhân còn chưa trò chuyện được mấy câu đây."

Lâm thị đột nhiên được gọi, vẻ mặt cứng đờ cũng chưa thu hồi kịp, lại nhận được ánh mắt cảnh cáo của lão phu nhân, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chuyện của Dư tỷ nhi, ta còn phải cảm ơn Tiền phu nhân. Nếu không có Tiền phu nhân xem giúp, Dư tỷ nhi sao có thể tìm được nhà chồng tương lai tốt như Tiền gia?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện