Thu di nương và Tần Cẩn đều bị cấm túc, Tần Vận thật vui vẻ, cũng không có việc gì liền đi ra ngoài đi dạo phố.

Lão thái gia còn gửi cho Tần Vận con mèo nhỏ thuần trắng từ thôn trang. Tần Vận vuốt con mèo nhỏ nằm trên đầu gối mình, híp mắt: "Ngọc Họa và Thanh Mai thật sự đánh nhau rồi?"

"Vốn dĩ Ngọc Họa đã sớm là người của Nhị thiếu gia, chải tóc thành di nương cũng là danh chính ngôn thuận. Nhưng Thanh Mai thì khác, Thanh Mai trước khi được đưa cho Nhị thiếu gia lại không có quan hệ gì với Nhị thiếu gia."

Bán Hạ thống khoái nói, cảm thấy hai người này chó cắn chó, thật đúng là làm người ta cảm thấy hả giận: "Từ khi Nhị thiếu gia bị phu nhân cấm túc ở trong viện, tính tình cũng không được tốt, cho nên không để Thanh Mai và Ngọc Họa hầu hạ.

Thời gian dài, hai người ngày thường không có việc gì, cũng chỉ có thể dựng lên lôi đài. Nô tỳ còn nghe nói, tuy rằng mấy ngày nay Nhị thiếu gia bị cấm túc, nhưng vẫn luôn ra bên ngoài gửi thiếp mời."

"Hắn bị cấm túc, phụ thân là vì nhìn mặt mũi mẫu thân, lại vì hắn làm sai trước, sẽ không dễ dàng giải trừ cấm túc như vậy."

Tần Vận không cho là đúng, tiếp tục vuốt ve mèo nhỏ trong lòng ngực: "Mấy ngày nay Tiểu Bạch ăn không nhiều lắm, ngươi bỏ thời gian đi tìm người hiểu biết việc này tới nhìn nó xem."

Tiểu Bạch là tên Tần Vận đặt cho mèo nhỏ. Đơn giản, lại thô thiển.

Bán Hạ nhẹ gật đầu: "Cô nương, ngược lại nô tỳ cảm thấy Nhị thiếu gia có thể ra ngoài."

"Vì sao?"

"Phó công tử lại tới Hàng Châu, hôm qua vừa mới đến. Chẳng qua lần này không ở lại Tần gia mà ở tại khách điếm bên ngoài."

Tần Vận đột nhiên mở mắt. Sao Tạ Cảnh lại đến nữa? "Lão gia biết Phó công tử tiến cử Nhị thiếu gia đi kinh thành đọc sách, nếu là có ý của Phó công tử, nhất định lão gia sẽ giải trừ cấm túc cho Nhị thiếu gia."

Tần Vận hơi nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Nhị phòng biết Phó Vân tới Hàng Châu không?"

Bán Hạ khó hiểu chớp mắt.

"Tam muội muội." Là âm thanh của Tần Dư.

Tần Vận bế Tiểu Bạch lên, mắt nhìn Bán Hạ ra hiệu.

Ngày thường Tần Dư sẽ không đặt chân vào Thiều Hoa Uyển, hôm nay tới chắc chắn cũng là vì chuyện của Tạ Cảnh.

"Nhị tỷ tỷ hiếm khi tới chơi, Bán Hạ, mau đi bưng chè đậu xanh lại đây."

Sắc mặt Tần Dư khẽ động, lắc đầu: "Không biết Tam muội muội bên này có chè đậu đỏ không, mấy ngày nay thân mình ta không khoẻ, đại phu dặn không thể ăn đồ lạnh."

Lần này không chờ Tần Vận phân phó, Bán Hạ liền tự mình lui xuống chuẩn bị.

Tần Dư nhìn chằm chằm Tiểu Bạch trong lòng Tần Vận, hai mắt bất thiện.

Nàng biết việc tổ phụ chỉ tặng mèo trắng nhỏ cho Tần Vận. Vì chuyện này, nàng còn tức giận ở trong phòng một ngày không ăn uống gì.

Rõ ràng cũng là đích nữ, nhưng tổ phụ lại chỉ thích Tần Vận.

Trước kia tính tình Tần Vận kỳ quái như vậy, tổ phụ cũng chỉ thích nàng, bây giờ Tần Vận thay đổi hoàn toàn, sợ là tổ phụ càng yêu thương nàng hơn?

Ánh mắt bất thiện của Tần Dư dường như bị Tiểu Bạch phát hiện, nó không ngừng kêu lên.

Tần Vận lập tức che chở Tiểu Bạch trong lòng ngực, còn không quên quay đầu của nó sang một bên, Tiểu Bạch lúc này mới im lặng.

"Nhị cô nương, đây là chè đậu đỏ, ban đầu cũng tính để nguội, hiện giờ thì độ ấm vừa vặn." Bán Hạ đem chè đậu đỏ đặt trước mặt Tần Dư, lại đặt một chén chè đậu xanh ở bên Tần Vận, đè thấp giọng nói: "Cô nương, Nhị thiếu gia vừa mới ra cửa."

Tần Vận không dấu vết gật đầu, thấy Tần Dư còn đứng, nhướng mày: "Sao Nhị tỷ tỷ không ngồi xuống? Không phải là tỷ tỷ khách khí với ta chứ?"

"Sao? Ta tới để tìm ngươi ra ngoài chơi. Trong khoảng thời gian này ngươi đều ở lì trong phủ, cũng không sợ là buồn đến hỏng rồi."

"Bình thường Nhị tỷ tỷ toàn nói nữ hài tử không thể luôn luôn đi ra ngoài, hôm nay trời nắng tốt như vậy, Nhị tỷ tỷ không sợ phơi nắng đen da sao?" Tần Vận cười nhìn Tần Dư.

Lời nàng nói đều là lời Tần Dư đã từng nói qua đấy.

Tần Dư bị đâm một cách khó hiểu, trong lòng vô cùng không thoải mái, không tán đồng nhìn nàng: "Còn chưa tới mùa hè, chờ tới tháng Năm tháng Sáu mới thật sự nóng. Hiện tại chúng ta không ra ngoài, chẳng lẽ chờ tới lúc ấy lại ra cửa? Ngay cả Nhị ca đang bị cấm túc cũng ra cửa, vì sao chúng ta không đi?"

"Vậy thì Nhị tỷ tỷ tự mình ra ngoài đi, sau khi ta dùng cơm trưa liền mệt rã rời, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút." Nói rồi, Tần Vận liền đứng dậy, muốn đi vào nội thất.

Tần Dư sốt ruột dậm chân, vội nói: "Tần Vận, ta thấy ngươi không có ý gì với hôn sự của Phó gia, sao không giúp ta một tay?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện