Lâm Gia Thái Bảo
Đã ba giờ sáng và tôi không thể chợp mắt nổi, buổi café lúc tối quá ám ảnh tôi. Sau câu chuyện về chuyến đi An Giang, cả 3 cùng nói chuyện phiếm thêm một chút nữa rồi cũng về khi đã khuya. Không phải do tôi say café mà ngủ không được, mà là vì câu nói của tay Hùng bon-sai. Lúc ra bãi xe, do cứ bị thôi thúc về thái độ khó hiểu của gã, tôi đã hỏi là gã cảm nhận gì về chuyện của tôi. “Chú em còn sống về được tới đây là được ông bà đỡ cho rồi đó” – hắn trả lời tỉnh queo rồi quay xe đi, trước khi khuất vào bóng tối, hắn quay ra sau nói vọng lại: “Có dịp café nữa đi rồi anh kể cho nghe!”.
Ý ổng là gì vậy? Không lẽ những nơi mình đi qua trong chuyến vừa rồi đều có ma? Nếu vậy thì có thể lý giải được những chuyện kỳ quặc, tuy nhiên mình có thấy ma cỏ nào đâu? Những câu hỏi đó cứ xoáy vào tôi làm mắt tôi nặng dần rồi nhắm lại. Gió vẫn thổi ào ào bên ngoài cũng như cái đêm ngủ trên núi, nhưng không còn tiếng dậm chân bịch bịch nữa.
Sáng hôm sau, tôi có đi ngang quán café hôm qua và thấy tay Hùng đang ngồi đó với một cậu trai trẻ, chừng cấp ba. Tôi định vào bắt chuyện, nhưng bỗng cậu trẻ kia tức giận chuyện gì rồi đùng đùng đi ra. Hùng vẫn ngồi điềm nhiên, cặp mắt vẫn sắc lẻm nhìn theo bóng cậu trai trẻ kia theo kiểu đề phòng thằng bé đó làm chuyện càn quấy.
Thấy có cơ hội, tôi giả vờ đi ngang để bắt chuyện, tôi nói: “Đang cãi nhau với em anh hả?” câu hỏi đó phá ngang khuôn mặt suy tư của tay Hùng.
Thấy tôi gã không tỏ vẻ ngạc nhiên gì mấy, giống như đều nằm trong dự định của gã cả. Hùng nói: “Đâu phải, anh mới gặp người này lần đầu, nhưng anh cảm nhận được từ từ anh em mình cũng có dịp gặp lại nó”.
Tôi không quan tâm thằng bé ấy, ngọai trừ thấy nó có đôi mắt sắc lạnh, mặt sáng, mà tay Hùng nói là tôi và gã? Ý gì nhỉ? Gã mời tôi ngồi, rồi như thói quen, gã châm điếu thuốc mới và nói: “Đêm qua khó ngủ lắm đúng không chú em?”
“Làm gì có” – tôi đáp lại, còn gã chỉ cười.
Kiểu như gã thực sự đọc được tôi đang nghĩ gì nên gã vào đề luôn mà không vòng vo nữa: “Ba năm trước, anh cũng có một chuyến đi Bảy Núi giống chú vậy đó, lần đó anh suýt chết không dưới chục lần… Những địa danh hôm qua chú kể, đối với anh không khác gì tử lộ cả. Mỗi nơi mỗi cảnh đều có những câu chuyện kinh dị đến rợn người mà nếu anh không thập tử nhất sinh với nó, chắc anh cũng không tin.”
Nhận thấy tôi còn đang mắt tròn mắt dẹt nửa tin nửa ngờ, Hùng đưa tôi một điếu thuốc, rồi bảo tôi làm một hơi cho tỉnh táo lại. Nhấp một ngụm lớn café, kéo thêm hơi thuốc, đầu óc tôi bớt chút căng thẳng để sẵn sàng cho câu chuyện của Hùng. Tôi có linh cảm, sau cuộc nói chuyện hôm nay, đời tôi sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Hùng Bon-sai cũng kéo thêm một hơi thuốc, khói bay lên tràn ngập, rồi gã bắt đầu kể. Theo quan niệm xưa, mỗi ngày Quỷ Môn Quan sẽ mở một lần lúc giờ Ngọ ba khắc (12h) và đóng lúc canh ba ba khắc (00h), đó là dựa vào khí âm dương trong trời đất. Sau 12h trưa, dương khí sụt giảm dần, âm khí trong trời đất bắt đầu lớn mạnh, cho đến đỉnh điểm vào 00h, rồi âm khí lại suy tàn nhường cho dương khí, cứ thế vận động không ngừng. Những người sinh vào giờ Ngọ và giờ Tý đặc biệt hơn những người khác, thường những ai sinh vào giờ Tý, chịu sự ảnh hưởng lớn dần của dương khí, nên vía rất cứng, khó thấy được chuyện ma cỏ, và ngược lại cho ai sinh giờ Ngọ, do âm khí đang hồi lấn át cho nên đối với họ, cánh cổng thông tới Quỷ Môn dường như lúc nào cũng mở, thấy được âm giới như cơm bữa.
Hùng sinh vào giờ Tý, ngày Tý, năm Tý, thuở nhỏ có ông thầy bói bảo cậu ta có số Ô Thử Kim Huyệt tức là con chuột đen trong cái huyệt vàng. Tương truyền trong những lăng mộ xây theo phong thủy, trong những long mạch tốt, các con chuột trong đó hấp thu được linh khí đất trời, có thể đi bằng hai chân, mắt màu xanh lục, lông đen tuyền như mèo, to như gà mái. Giống chuột đó hết sức quý hiếm, cũng là một báu vật trong phong thủy. Tuy cầm tinh chuột nhưng Hùng không hề tỏ ra nhút nhát. Từ bé hắn đã nổi tiếng gan dạ và quậy cùng làng cuối xóm. Lớn lên, Hùng không thích làm việc nhàn hạ mà chỉ đi phiêu lưu đây đó săn “lan”.
.
“Lan” là tiếng lóng, ám chỉ việc tìm đồ quý trong rừng như trầm hương hoặc đá quý. Ba năm trước, Hùng cùng một người em kết nghĩa lên đường đi Bảy Núi để tìm Ngọc Rết, lọai ngọc màu đen tuyền, nhìn như con rết nên có tên như vậy. Có lần Hùng đi săn đồ cổ, thấy có người bảo là ở vùng Tri Tôn, Tịnh Biên, gần núi Két có một cái vách đá, ở đó có Ngọc Rết,tuy nhiên người này lại mua viên ngọc từ một người “trồng lan” khác, cho nên không biết đường đi. Bộ sưu tâp ngọc của Hùng có nhiều loại, duy chỉ có ngọc rết là chưa, vây nên anh ta rủ thêm một người em nữa đi chung.
.
Kể tới đó, Hùng bỗng ngừng lại châm điếu thuốc rồi quay sang nhìn tôi, nói: “Cái chùa Khmer đầu tiên em kể, nó là cái Quỷ Môn đầu tiên anh lướt qua ở vùng Bảy Núi!”
Tôi hỏi lại: “Quỷ Môn? Ý anh là anh suýt chết ở đó? Tai nạn hay sao anh?”
Hùng đáp lạnh tanh: “Quỷ, anh gặp quỷ, vong quỷ con nít trong những cái xác mèo, mấy ông thầy trừ tà hay gọi là Vong Mèo!”
Đã ba giờ sáng và tôi không thể chợp mắt nổi, buổi café lúc tối quá ám ảnh tôi. Sau câu chuyện về chuyến đi An Giang, cả 3 cùng nói chuyện phiếm thêm một chút nữa rồi cũng về khi đã khuya. Không phải do tôi say café mà ngủ không được, mà là vì câu nói của tay Hùng bon-sai. Lúc ra bãi xe, do cứ bị thôi thúc về thái độ khó hiểu của gã, tôi đã hỏi là gã cảm nhận gì về chuyện của tôi. “Chú em còn sống về được tới đây là được ông bà đỡ cho rồi đó” – hắn trả lời tỉnh queo rồi quay xe đi, trước khi khuất vào bóng tối, hắn quay ra sau nói vọng lại: “Có dịp café nữa đi rồi anh kể cho nghe!”.
Ý ổng là gì vậy? Không lẽ những nơi mình đi qua trong chuyến vừa rồi đều có ma? Nếu vậy thì có thể lý giải được những chuyện kỳ quặc, tuy nhiên mình có thấy ma cỏ nào đâu? Những câu hỏi đó cứ xoáy vào tôi làm mắt tôi nặng dần rồi nhắm lại. Gió vẫn thổi ào ào bên ngoài cũng như cái đêm ngủ trên núi, nhưng không còn tiếng dậm chân bịch bịch nữa.
Sáng hôm sau, tôi có đi ngang quán café hôm qua và thấy tay Hùng đang ngồi đó với một cậu trai trẻ, chừng cấp ba. Tôi định vào bắt chuyện, nhưng bỗng cậu trẻ kia tức giận chuyện gì rồi đùng đùng đi ra. Hùng vẫn ngồi điềm nhiên, cặp mắt vẫn sắc lẻm nhìn theo bóng cậu trai trẻ kia theo kiểu đề phòng thằng bé đó làm chuyện càn quấy.
Thấy có cơ hội, tôi giả vờ đi ngang để bắt chuyện, tôi nói: “Đang cãi nhau với em anh hả?” câu hỏi đó phá ngang khuôn mặt suy tư của tay Hùng.
Thấy tôi gã không tỏ vẻ ngạc nhiên gì mấy, giống như đều nằm trong dự định của gã cả. Hùng nói: “Đâu phải, anh mới gặp người này lần đầu, nhưng anh cảm nhận được từ từ anh em mình cũng có dịp gặp lại nó”.
Tôi không quan tâm thằng bé ấy, ngọai trừ thấy nó có đôi mắt sắc lạnh, mặt sáng, mà tay Hùng nói là tôi và gã? Ý gì nhỉ? Gã mời tôi ngồi, rồi như thói quen, gã châm điếu thuốc mới và nói: “Đêm qua khó ngủ lắm đúng không chú em?”
“Làm gì có” – tôi đáp lại, còn gã chỉ cười.
Kiểu như gã thực sự đọc được tôi đang nghĩ gì nên gã vào đề luôn mà không vòng vo nữa: “Ba năm trước, anh cũng có một chuyến đi Bảy Núi giống chú vậy đó, lần đó anh suýt chết không dưới chục lần… Những địa danh hôm qua chú kể, đối với anh không khác gì tử lộ cả. Mỗi nơi mỗi cảnh đều có những câu chuyện kinh dị đến rợn người mà nếu anh không thập tử nhất sinh với nó, chắc anh cũng không tin.”
Nhận thấy tôi còn đang mắt tròn mắt dẹt nửa tin nửa ngờ, Hùng đưa tôi một điếu thuốc, rồi bảo tôi làm một hơi cho tỉnh táo lại. Nhấp một ngụm lớn café, kéo thêm hơi thuốc, đầu óc tôi bớt chút căng thẳng để sẵn sàng cho câu chuyện của Hùng. Tôi có linh cảm, sau cuộc nói chuyện hôm nay, đời tôi sẽ rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
Hùng Bon-sai cũng kéo thêm một hơi thuốc, khói bay lên tràn ngập, rồi gã bắt đầu kể. Theo quan niệm xưa, mỗi ngày Quỷ Môn Quan sẽ mở một lần lúc giờ Ngọ ba khắc (12h) và đóng lúc canh ba ba khắc (00h), đó là dựa vào khí âm dương trong trời đất. Sau 12h trưa, dương khí sụt giảm dần, âm khí trong trời đất bắt đầu lớn mạnh, cho đến đỉnh điểm vào 00h, rồi âm khí lại suy tàn nhường cho dương khí, cứ thế vận động không ngừng. Những người sinh vào giờ Ngọ và giờ Tý đặc biệt hơn những người khác, thường những ai sinh vào giờ Tý, chịu sự ảnh hưởng lớn dần của dương khí, nên vía rất cứng, khó thấy được chuyện ma cỏ, và ngược lại cho ai sinh giờ Ngọ, do âm khí đang hồi lấn át cho nên đối với họ, cánh cổng thông tới Quỷ Môn dường như lúc nào cũng mở, thấy được âm giới như cơm bữa.
Hùng sinh vào giờ Tý, ngày Tý, năm Tý, thuở nhỏ có ông thầy bói bảo cậu ta có số Ô Thử Kim Huyệt tức là con chuột đen trong cái huyệt vàng. Tương truyền trong những lăng mộ xây theo phong thủy, trong những long mạch tốt, các con chuột trong đó hấp thu được linh khí đất trời, có thể đi bằng hai chân, mắt màu xanh lục, lông đen tuyền như mèo, to như gà mái. Giống chuột đó hết sức quý hiếm, cũng là một báu vật trong phong thủy. Tuy cầm tinh chuột nhưng Hùng không hề tỏ ra nhút nhát. Từ bé hắn đã nổi tiếng gan dạ và quậy cùng làng cuối xóm. Lớn lên, Hùng không thích làm việc nhàn hạ mà chỉ đi phiêu lưu đây đó săn “lan”.
.
“Lan” là tiếng lóng, ám chỉ việc tìm đồ quý trong rừng như trầm hương hoặc đá quý. Ba năm trước, Hùng cùng một người em kết nghĩa lên đường đi Bảy Núi để tìm Ngọc Rết, lọai ngọc màu đen tuyền, nhìn như con rết nên có tên như vậy. Có lần Hùng đi săn đồ cổ, thấy có người bảo là ở vùng Tri Tôn, Tịnh Biên, gần núi Két có một cái vách đá, ở đó có Ngọc Rết,tuy nhiên người này lại mua viên ngọc từ một người “trồng lan” khác, cho nên không biết đường đi. Bộ sưu tâp ngọc của Hùng có nhiều loại, duy chỉ có ngọc rết là chưa, vây nên anh ta rủ thêm một người em nữa đi chung.
.
Kể tới đó, Hùng bỗng ngừng lại châm điếu thuốc rồi quay sang nhìn tôi, nói: “Cái chùa Khmer đầu tiên em kể, nó là cái Quỷ Môn đầu tiên anh lướt qua ở vùng Bảy Núi!”
Tôi hỏi lại: “Quỷ Môn? Ý anh là anh suýt chết ở đó? Tai nạn hay sao anh?”
Hùng đáp lạnh tanh: “Quỷ, anh gặp quỷ, vong quỷ con nít trong những cái xác mèo, mấy ông thầy trừ tà hay gọi là Vong Mèo!”
Danh sách chương