Đinh Tích Tích dẫn hai người xuống lầu, đi dọc hành lang quanh co, đến trước một gian phòng bốn bề tĩnh lặng. Mái hiên thẳng tắp, chỉ đôi chỗ xộc xệch, một thiếu nữ đẩy cửa chầm chậm bước ra ngoài.

Quả là một cô nương nhã nhặn yểu điệu, thanh lệ thoát tục! Bạch Ngọc Đường vừa thấy đã bất giác ngợi khen trong lòng. Cô gái này dù ăn mặc giản dị, sắc mặt lại có phần tiều tụy, nhưng vẫn không cách nào che dấu thư thái như sen nở, cộng thêm nốt ruốt dưới mắt lại càng khiến rung động lòng người. Bạch Ngọc Đường đã thấy rất nhiều cô gái đẹp nhưng chưa từng gặp được ai thoát tục được đến như vậy, đủ để thấy là mến.

“Đây là người các vị muốn tìm Tiểu Dao – Lý Vân Dung, Lý cô nương.”

Lý Vân Dung chậm rãi đi đến bên cạnh Đinh Tích Tích, ôn nhu nhỏ nhẹ nói. “Đinh đại tỷ, hai vị đây là…”

Đinh Tích Tích kéo tay nàng cười nói. “Không cần phải sợ. Hai người này đều nổi tiếng hiệp nghĩa trên giang hồ. Đây là ‘Cẩm Mao Thử’ của Hãm Không Đảo, tên gọi Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngũ gia.”

Lý Vân Dung cúi đầu chào hỏi Bạch Ngọc Đường. “Tiểu nữ ra mắt Bạch công tử.”

Đinh Tích Tích không đợi Bạch Ngọc Đường đáp lời đã nói tiếp. “Còn đây là ‘Ngự Miêu’ nổi tiếng của phủ Khai Phong, ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, Triển đại nhân…”

Lý Vân Dung như bị thứ gì đó vô hình đánh trúng, giật ngược đầu lên, kinh hãi lùi về sau mấy bước, miệng lẩm bẩm. “Gì cơ?! Triển đại nhân… của Phủ Khai Phong…?”

Triển Chiêu tính mở miệng lại thấy Lý Vân Dung quỳ rạp trước mặt mình, nức nở nói. “Đại nhân ở trên, dân nữ Lý Vân Dung tham kiến đại nhân.”

Triển Chiêu đưa tay tính đỡ dậy nào ngờ bị nàng nắm chặt ống tay áo, khóc lóc nói. “Đại nhân! Tỷ tỷ dân nữ chết oan uổng! Cầu xin đại nhân minh oan cho tỷ ấy…”

“Lý cô nương, có gì đứng dậy rồi nói.”

Đinh Tích Tích đỡ Vân Dung lên, dìu nàng vào trong phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng theo vào. Căn phòng này tuy nhỏ nhưng sạch sẽ chỉnh tề, thoang thoảng lại có hương của nữ giới, chứng tỏ Đinh Tích Tích khá quan tâm đến nàng.

Lý Vân Dung sau một hồi cũng bình tĩnh lại, quay qua Triển Chiêu nói. “Xin hỏi đại nhân, vụ án của tỷ tỷ có phải đã được chuyển cho phủ Khai Phong điều tra?”

“Đúng vậy. Lý cô nương cứ yên tâm. Bao đại nhân nhất định sẽ thẩm tra xử lý vụ án này một cách công bình, trả lại công đạo cho người bị hại. Không biết cô nương có thể kể lại cặn kẽ vụ án đó một lần được không?”

“Vâng. Đêm đó là đại thọ sáu mươi của quốc công gia, trong phủ nườm nượp khách tới khách lui. Tỷ tỷ bởi bệnh đau đầu tái phát nên không thể tham gia tiệc thọ được, lưu lại trong phòng nghỉ ngơi. Dân nữ cũng liên tục ở cạnh bên. Sau đó tỷ nói hơi khát nước, nhờ dân nữ xuống bếp xem nồi trà nhân sâm mình hay uống mỗi tối đã chưng xong chưa. Vào đến nhà bếp, dân nữ thấy người nào người nấy tấp nập chuẩn bị cho đại tiệc chúc thọ, có vẻ không có thời gian để chưng trà sâm. Thế là dân nữ đành quay trở về. Thật không ngờ lúc về đã thấy cửa phòng đại tỷ mở toanh… Còn có, một bóng người hoảng hốt từ bên trong vọt ra. Hắn ta liếc thấy dân nữ liền chạy mất. Đoán sự chẳng lành, dân nữ lao vội vào phòng… chỉ thấy, thấy… tỷ tỷ… cả cơ thể nằm trong vũng máu, còn đầu thì không thấy đâu…”

Những lời cuối chưa kịp nói hết, Lý Vân Dung đã khóc không thành tiếng.

“Lý cô nương có nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của kẻ kia?”

Lý Vân Dung lắc đầu nói. “Lúc đó vội quá, dân nữ cũng chỉ toàn tâm lo lắng cho tỷ tỷ, không chú ý lắm đến tướng mạo của hắn. Nhưng mà… dân nữ biết hắn ta là ai!”

“Là ai cơ?”

“Một trong những người tới chúc thọ, Uy Viễn tướng quân – Trình Khuyết Tông!”

Triển Chiêu giật mình, rồi sau đó lại ưu tư ngay. Trình Khuyết Tông này chính là võ trạng nguyên đầu tiên của triều vua Nhân Tông, sau được Bàng thái sư kén vào phủ làm rể thứ. Khi vào điện ngọc gặp vua, Trình Khuyết Tông đã được phong làm ‘Uy Viễn tướng quân’ phái đi trấn thủ phủ Huy Châu. Án này nếu thực sự có liên quan đến Bàng gia, vậy lại càng thêm khó khăn rồi. Chính vì thế, Triển Chiêu hỏi lại Lý Vân Dung.

“Cô nương làm sao chắc chắn như thế?”

Lý Vân Dung lấy một bọc gấm từ trong ngực ra, đưa cho Triển Chiêu. “Trong lúc hốt hoảng hắn đã làm rớt thứ này tại cửa phòng…”

Triển Chiêu cầm lấy bọc gấm, từ từ mở ra, không khỏi giật mình.

“Đây là…”

Bạch Ngọc Đường ghé đầu ngó qua, thấy một cái kim bài ngự tứ đang nằm chễm chệ trên bàn, trên có khắc bốn chữ ‘Uy Viễn tướng quân’ bằng lối chữ lệ.

Triển Chiêu lại gói nó vào, đưa trả cho Lý Vân Dung cất giữ, gật đầu nói. “Đây đúng là ngự tứ kim bài. Nhưng tại sao cô nương không mang kim bài này giao cho quan phủ mà phải nửa đêm đem nó chạy trốn khỏi phủ quốc công?”

“Đêm đó Trình Khuyết Tông đã từng nhìn thấy dân nữ, nên dân nữ sợ… sợ quan lại bọn họ bao che cho nhau, giết người diệt khẩu. Cái mạng này của Vân Dung không đáng là gì, nhưng nỗi oan của tỷ tỷ e sẽ chẳng bao giờ có ngày được giải! Chính vì thế dân nữ không kịp chuẩn bị hành trang gì, cứ thế trong đêm lẻn ra khỏi hậu viện của phủ quốc công. Dè đâu bị người ta lừa gạt bán vào nơi trăng hoa, nếu không phải nhờ Đinh đại tỷ tốt bụng cứu giúp, dân nữ khó có thể giữ được sự trong sạch…”

Đinh Tích Tích chen ngang. “Kể từ lúc tôi đưa Vân Dung về đây, luôn có vài ba kẻ lén la lén lút theo dõi nhà trọ, e là người của Trình Khuyết Tông phái tới. Nếu phủ Khai Phong đã tiếp nhận vụ án này, không biết Triển đại nhân có thể giúp tôi bảo hộ Lý muội bình an đến gặp Bao đại nhân?”

Không đợi Triển Chiêu mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã giơ tay đập bàn. “Thật lý nào như vậy! Cái tên Trình gì đó Tông kia không ngờ lại đi gây khó dễ với một cô gái yếu đuối! Vân Dung cô nương cứ yên tâm, có Bạch Ngọc Đường tôi ở đây, nàng nhất định bình an tới được phủ Khai Phong.”

Triển Chiêu khẽ cau mày, có con chuột bạch kia theo cùng, chuyến đi nhất định loạn không ít. Chính vì vậy anh đứng dậy, từ tốn nói. “Thiện chí của Bạch huynh, Triển mỗ xin nhận. Nhưng đây là công vụ, mong Bạch huynh không nhúng tay vào.”

Bạch Ngọc Đường lãnh đạm cười. “Ta là lo lắng cho sự an toàn của Vân Dung cô nương, sợ trên đường có người xấu muốn hại nàng. Không rõ như vậy thì có liên quan gì tới mi?”

“Bạch Ngọc Đường! Đừng cố tình gây sự!”

“Bạch Ngũ gia ta vui thì cố tình gây sự, hứng thì cố tình gây sự, mi tính sao nào?”

“Cậu—!”

Bạch Ngọc Đường thấy anh giận tái mặt trong lòng vui cực kì, phẩy tay phủi vạt áo nhảy từ cửa sổ ra ngoài, đứng trong sân rút kiếm, dương dương đắc ý nói. “Triển Chiêu! Trừ phi hôm nay mi đánh ta đến mức lết không nổi, còn không thì chuyến đi đến phủ Khai Phong lần này, Bạch Ngọc Đường ta nhất định góp mặt!”

Cứ càn quấy thế này thì Triển Chiêu có ôn hòa cách mấy cũng không thể không bực. Cầm kiếm nhảy qua cửa sổ, anh lạnh lùng hỏi. “Rốt cuộc Bạch huynh muốn thế nào đây?”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường cong lên. “Chẳng muốn thế nào cả, chỉ là nghĩ nên giúp Vân Dung cô nương bình an đến phủ Khai Phong mà thôi.”

Triển Chiêu cũng bình tĩnh lại. “Án này có liên quan đến công hầu, Bạch huynh không phải là người trong quan phủ, không nên để bị liên lụy vô cớ.”

“Sống chết có số, bị liên lụy hay không là chuyện của riêng ta, không nhọc Triển đại nhân ngài phí tâm làm gì.” Dứt lời, cổ tay rung lên, tung ra kiếm chiêu đến hoa mắt, nhằm trực tiếp Triển Chiêu mà tiến, miệng nói. “Mèo con! Hôm nay ta và mi nhất định phải phân cao thấp.”

Triển Chiêu né người, trường kiếm trong tay không ra khỏi vỏ, chỉ khẽ động cổ tay, lấy chuôi kiếm tiếp chiêu của Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường thân thủ chớp nhoáng, loáng cái đã ra tiếp ba chiêu ác liệt khác. Triển Chiêu vẫn dùng vỏ kiếm đỡ được hai chiêu, nhưng tới chiêu thứ ba, thấy khí thế hung mãnh không thể tiếp tục tránh né, đành phải rút kiếm ra. Đến lúc ngẩng đầu lên đã thấy Bạch Ngọc Đường lộ vẻ cười thầm, như thể bắt được quả tang mèo ăn vụng mỡ, trong lòng không khỏi thở dài. Hai người đánh nhau, chiêu thức rồng bay phượng múa, nhìn đến hoa cả mắt, thoáng chốc chỉ còn quang ảnh phiên động, không thấy chủ nhân của chúng đâu.

Mặc dù cả hai ra chiêu đều sắc bén, nhưng cùng tự kìm nội lực quá bán, xuất chiêu tới điểm cần thì ngưng. Có điều lại khiến cho người không biết chút võ công nào như Lý Vân Dung sợ xanh mặt, hoang mang lo lắng, đôi bàn tay thon thon nắm chặt lấy Đinh Tích Tích mà run giọng hỏi.

“Đinh đại tỷ… Họ… họ… Giờ phải làm sao đây?”

Đinh Tích Tích vẫn điềm nhiên phe phẩy quạt, cười nói.

“Yên tâm, mèo chuột đánh nhau là chuyện thường tình trong thiên hạ. Em cứ tà tà đứng đây theo dõi, nếu bọn họ có đả thương nhau, dù chỉ một sợi tóc, chị sẽ đóng cửa ngay nhà trọ Phong Trần.”

Đương nói chuyện thì Lô tiểu nhị hớt hơ hớt hải chạy tới, nói với Đinh Tích Tích.

“Bà chủ, không hiểu vì sao miếng ngói trên nóc nhà trọ bị rơi xuống, đập trúng đầu tổng trưởng quỹ của mười tám cửa hàng lương thực Diêu Tứ gia. Bà chủ xem có nên tới coi tình hình ra sao không…”

Đinh Tích Tích tức giận ném cây quạt vào người Lô tiểu nhị.

“Cái lão bất tử này, thật không để cho người ta được yên mà. Đi thôi, đi xem cái lão già đó còn sống được bao ngày.” Cô quay sang tươi cười với Lý Vân Dung. “Chị đi một lúc nhé.”

Lý Vân Dung mỉm cười đáp. “Tỷ dù đi có việc nhưng vẫn còn hai vị đại hiệp ở đây.” Vừa nói vừa quay ra nhìn cặp người vẫn không ngừng giao đấu kia. “Có hai vị ấy, tỷ cứ yên tâm.”

Đinh Tích Tích cười to nói. “Thế thì tốt. Mặt rỗ! Đi thôi.”

Nói rồi cứ như bão ấy ào cái đi liền, Lô tiểu nhị cầm quạt ngơ ngẩn một lúc rồi lật đật chạy theo.

Lý Vân Dung nhìn Đinh Tích Tích đi khỏi, một lần nữa lại hướng mắt về phía quang ảnh loang loáng nơi sân trong, bất chợt nở nụ cười khẽ. Đang tính đẩy cửa bước vào nhà, đột nhiên thấy lóe lên một cái, phi tiêu hình dạng như ngôi sao cắm vào cánh cửa, ngay cạnh bàn tay nàng.

“Á!” Nàng bật thốt lên, lui về sau mấy bước.

Cả hai người Triển Bạch lập tức ngừng đấu, nhảy tách ra, thấy từ trên trời phi tiêu rơi xuống như mưa, nhắm thẳng vào Lý Vân Dung không chút võ công. Triển Chiêu phi thân nhảy lên, đánh trật những phi tiêu ấy. Thấy chúng tuy nhỏ nhưng lại phát ra ánh sáng xanh âm u, anh hốt hoảng quay đầu nói với Bạch Ngọc Đường.

“Trên tiêu có độc! Bạch huynh, bảo vệ Lý cô nương!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, phi thân tới trước mặt Lý Vân Dung, kéo nàng ra sau lưng mình, trường kiếm trong tay loang loáng đỡ những phi tiêu còn sót lại. Triển Chiêu tung người nhảy lên nóc nhà, thoáng thấy mấy bóng đen quỷ dị liền lập tức đuổi theo. Bạch Ngọc Đường đỡ Lý Vân Dung, ân cần hỏi.

“Vân Dung cô nương, không sao chứ?”

Lý Vân Dung lúc này đã thở dốc, khó khăn lắm mới kéo hơi thở về lại như bình thường, tính mở miệng nói lại thấy sau lưng Bạch Ngọc Đường có hai bóng người màu đen, thất kinh hô lên.

“Sau, đằng sau!”

Bạch Ngọc Đường không kịp quay đầu, đẩy Lý Vân Dung sang một bên, trường kiếm thế như chẻ tre đánh về phía sau, chỉ thấy nó khẽ rung một cái. Bạch Ngọc Đường tề khí đạp mạnh xuống đất phi thân lên, kiếm chiêu dũng mãnh như dời non lấp bể hướng bóng đen mà tới. Hai kẻ kia nhảy về sau cả trượng, cho Bạch Ngọc Đường cơ hội quan sát thật kỹ. Toàn thân chúng là một màu đen, chỉ lộ ra hai con mắt sáng rực, một kẻ cầm Kim Hoàn Đại Đao, kẻ còn lại dùng Loan Nguyệt Song Câu, quả thực, không phải hạng đơn giản.

Bạch Ngọc Đường chĩa thẳng mũi kiếm, phẫn nộ quát. “Lũ cẩu tặc vô sỉ! Đi ức hiếp một nữ nhân yếu đuối! Bạch Ngũ gia ta hôm nay phải thay trời hành đạo. Lên đi, lên một tên giết một tên, lên hai tên giết hai tên!”

Hai kẻ kia nghe thấy thế khùng khục cười, tên cầm Kim Hoàn Đại Đao khinh miệt nói. “Chỉ là con chuột nhắt mà dám ở đây lớn mồm lớn miệng. Nếu như ngươi chịu giao tiểu nha đầu xinh đẹp phía sau lưng ra, bọn ta sẽ chừa lại cho ngươi một con đường sống. Bằng không, cứ tự nhiên làm vong hồn dưới đao đi!”

Bạch Ngọc Đường giận đến xù lông. “Các ngươi thích chết!”

Nói còn chưa dứt lời Kim Hoàn Đại Đao hàn quang sáng rực chém tới trước mặt. Bạch Ngọc Đường phi thân nhảy tránh, hai chân chưa kịp đứng vững lại đã bị đôi Loan Nguyệt Song Câu bổ xuống. Bạch Ngọc Đường vung kiếm chém, lại chỉ nghe tiếng “leng keng” giòn tan vang lên, liền biết rằng hai món vũ khí kia cũng là thần binh như Họa Ảnh, Cự Khuyết, nên có phần gấp gáp hơn. Hai bóng đen vây lấy cậu, chiêu thức ào ào đổ xuống như cuồng phong bão tố, khiến Bạch Ngọc Đường không thể đỡ hết, được cái này lại mất cái kia, chốc lát một bên vai đã bị Loan Nguyệt Song Câu phạm một đường thật dài. Đau đấy, nhưng rồi cậu lại chợt nghĩ, không biết con mèo con nào đó giờ ra sao rồi, trên môi bất giác nở nụ cười châm biếm. Ai dè trong lúc lơ đễnh, Kim Hoàn Đại Đao đã lao thẳng tới trước ngực. Vốn là người hành tẩu giang hồ, sống chết từ lâu đã không để ý tới, vào giây phút đó Bạch Ngọc Đường cũng chỉ nhắm mắt, an tĩnh chờ đợi. Nhưng rồi thứ đến chỉ là một kình phong mạnh mẽ, tiếng “keng” thật lớn vang lên, Kim Hoàn Đại Đao đã cắm thẳng vào bức tường phía sau tự lúc nào.

Lý Vân Dung mừng rỡ reo lên. “Đinh đại tỷ!”

Bạch Ngọc Đường giật mình, nhìn thấy Đinh Tích Tích áo đỏ chạm đất, gấu áo tung bay, thứ sáng loáng ánh sáng xanh lạnh lẽo đang cầm trong tay là… thái đao?!

“Loạn hết rồi! Dám tới nhà trọ của lão nương đây đánh nhau. Bộ chưa đếm trên cổ mình có bao nhiêu cái đầu à?!”

Hai kẻ kia dường như cũng cả kinh, cung kính lui về sau mấy bước, ôm quyền nói. “Ra là bà chủ Đinh của nhà trọ Phong Trần, huynh đệ bọn ta thất lễ, mong bà chủ Đinh rộng lòng tha thứ.”

Đinh Tích Tích hừ mũi, lạnh lùng nói. “Ta phỉ! Các ngươi phòng cũng đã lên, người cũng đã đánh. Giờ sao? Cứ thế phủi đít bỏ đi?!”

Hai kẻ áo đen nhìn nhau, tên dùng Loan Nguyện Song Câu lấy ra một thỏi bạc, đặt giữa sân, cười xòa. “Chút lòng thành, không đủ thể hiện thành ý. Chỉ mong bà chủ Đinh nhận cho, coi như bồi thường chi phí.”

Dứt lời, bọn chúng phi thân lên nóc nhà, nháy mắt đã không thấy đâu.

Lý Vân Dung đỡ Bạch Ngọc Đường đứng dậy, đi tới chỗ Đinh Tích Tích. Bạch Ngọc Đường lớn giọng hỏi. “Cứ như vậy thả đi?”

Đinh Tích Tích quan sát cậu từ đầu đến chân. “Nếu không thì làm sao giờ? Muốn đuổi cứ việc đuổi, tôi đây còn muốn tiếp tục làm ăn.”

Bạch Ngọc Đường nhìn vết thương trên vai, ảo não thở dài. “Thiệt là, y phục mới may…”

Lý Vân Dung mỉm cười nói. “Nếu Bạch công tử không chê, xin để tiểu nữ vá lại hộ công tử.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười khùng khục.

“Con mèo kia khẳng định sẽ bị thương nặng hơn Bạch gia—” Nói tới đây đột nhiên vỗ đùi. “Thôi chết, mèo con—!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện