Mồ hôi lạnh nhễ nhại, một lần nữa chịu đựng đau đớn nát da nát thịt.

Lúc bị độc phát có thể vì đau đớn mà ngất đi, không chừng lại là một loại giải thoát.

Tiếc thay, dẫu có thấu xương đến mức độ nào đi chăng nữa, thần trí vẫn vô cùng tỉnh táo, như cương quyết nhắc nhở rằng không có lối thoát nào đâu.

Quả thật, chỉ có thể nở nụ cười tiếc nuối.

Trong suốt khoảng thời gian độc phát, luôn có một bàn tay ấm áp giữ lấy những ngón tay siết chặt của mình, Triển Chiêu không cần mở mắt cũng biết đó nhất định là vuốt của chuột lo lắng, giọng nói phách lối thường ngày cũng bớt vài phần khó nghe.

“Mèo con… Mèo con… Đỡ rồi chứ?”

Không đành lòng nhìn con chuột bạch phóng khoáng bày ra vẻ mặt lo âu đến như vậy, Triển Chiêu cố gắng gượng cười.

“…Không sao… chịu qua là… không đau nữa.”

Bạch Ngọc Đường cau mày, giọng nói thều thào như vậy, bảo không sao có ma mới tin.

Hành hạ tàn khốc như vậy, vốn là thứ dành cho cậu.

Không ngờ lại có một con mèo ngu không thiết sống chết, cứ thích tự ý chạy ra chắn trước mặt, bộ thật coi bản thân là mèo tinh chín mạng hay sao? Làm hại Bạch gia ba lần bảy lượt nợ món nợ ân tình.

Quả thực khó chịu mà.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, cắn môi trách cứ.

“Mèo đần.”

Triển Chiêu nghe thế mệt mỏi mỉm cười.

“Nói hay. Triển mỗ thực sự đần độn ngu si, bất cẩn khinh thường một con chuột bạch!”

Thấy anh có sức cãi lại, Bạch Ngọc Đường thoải mái hẳn lên, thà cãi vã đấu đá với nhau còn hơn trơ mắt nhìn đối phương chịu đau đớn hành hạ mà không thể giúp được gì.

Nhìn anh chịu đủ đau đớn, chỉ hận không thể thay anh chia sẻ thống khổ.

“Mèo con, Bạch gia… thiếu mi một mạng.” Đôi mắt ánh lên, Bạch Ngọc Đường thẳng thắn nói.

Triển Chiêu sững sờ, rồi lại lắc đầu, cười nói.

“Bạch huynh cần gì như vậy. Triển mỗ cũng thiếu Bạch huynh một mạng mà.”

“Hả?”

“Bạch huynh còn nhớ chuyện ở tiệm áo liệm Vĩnh Ninh?”

“A!”

Bạch Ngọc Đường chợt nhớ lại, gò má đỏ ửng, có điều mèo con thiếu muối không phát hiện ra điểm bất ổn, vẫn tiếp tục nói.

“Ngày đó bị ngộp thở, nếu không phải Bạch huynh truyền hơi cứu giúp, Triển mỗ đã âm dương cách biệt—”

“C-Câm miệng!”

Nghe Triển Chiêu nhắc tới hai chữ ‘truyền hơi’ kia, Bạch Ngọc Đường không khỏi nhớ lại tình cảnh môi răng cận kề đầy mờ ám khi đó, mặt nóng ran hết cả lên, cũng may là trong bóng đêm không bị đối phương nhìn ra. Cậu nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng con mèo lại, không ngờ rằng khi ngón tay chạm phải cánh môi mềm mại kia, trong lòng bất giác lại run lên.

“Bạch… Bạch huynh?”

Khó khăn vùng khỏi móng chuột, Triển Chiêu ngạc nhiên hỏi.

“Không… Không có gì.” Bạch Ngọc Đường giờ mới nhận ra trạng thái gần gũi quá đáng của cả hai, nhanh chóng rút tay về, lấy cớ nói. “Chỉ là Bạch gia thấy con mèo mi om sòm quá mức mà thôi.”

Bỗng cửa sắt bên ngoài địa lao vang kêu lên kẽo kẹt, lại có giọng rỉ tai to nhỏ, sau là tiếng bước chân lại gần.

Ánh đèn sáng lóa rọi vào trong phòng giam tối tăm, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một vị phu nhân tuổi đã quá tứ tuần, mặc xiêm y đắt tiền, gương mặt hoảng sợ, thấp giọng gọi.

“Triển hộ vệ, Triển hộ vệ.”

Hai người nhìn nhau, địa lao u ám lại có phu nhân tìm đến, âu cũng là không ngờ.

“Quốc công phu nhân?” Triển Chiêu chống tay lên vách tường đứng dậy đi về phía cửa tù, kinh ngạc nói. “Triển mỗ ở đây. Không biết phu nhân đến tìm là vì vấn đề gì?”

Quốc công phu nhân tiến lại gần, chợt thấy trong phòng giam còn có một Bạch Ngọc Đường đang ngồi, sững sờ hỏi.

“Triển hộ vệ, đây là…”

“Đây là Bạch Ngọc Đường, bằng hữu của Triển mỗ, xin phu nhân cứ yên tâm.”

Bạch Ngọc Đường ngáp miệng chen lời. “Mèo con, phải gọi kẻ địch mới đúng.”

Triển Chiêu chẳng thèm để ý tới, vẫn tiếp tục nói chuyện với quốc công phu nhân.

“Phu nhân tới tìm Triển mỗ có việc gì không?”

Quốc công phu nhân nhìn quanh một vòng rồi lo lắng nói.

“Triển hộ vệ, tôi lén trốn quốc công tìm tới đây là bởi có chuyện vô cùng khẩn muốn nói với cậu.”

Bạch Ngọc Đường có hứng thú nên đến gần chỗ cửa, nhận thấy quốc công phu nhân đoan trang hoa quý, nhưng tâm trạng vô cùng đau thương, có lẽ là bởi mới mất con.

Triển Chiêu đáp. “Mời phu nhân nói.”

Quốc công phu nhân đột nhiên quỳ sụp xuống đất, khóc lóc nói. “Triển hộ vệ! C-Cậu nhất định phải cứu tôi!”

Triển Chiêu kinh hãi, vội đưa tay đỡ bà dậy.

“Phu nhân cần gì phải vậy.”

“Cô ta… Cô ta muốn giết tôi!” Phu nhân run sợ nói. “Cô ta đã giết Tường nhi. Người tiếp theo chính là tôi.”

Bạch Ngọc Đường ngứa miệng chen vào. “Bà muốn nói đến quỷ nữ Hồng Châu đó? Ả ta chung quy…”

Phu nhân lắc đầu nói. “Không, không phải Hồng Châu, mà là Tú Trân.”

Bạch Ngọc Đường liếc Triển Chiêu một cái, vụ án này càng ngày càng loạn nha. Không dưng đẻ đâu ra thêm cái ‘Tú Trân’ này nữa?

Triển Chiêu tò mò nói. “Xin hỏi người tên Tú Trân này là ai vậy?”

“Đó là… con gái của Hồng Châu!”

Con gái của Hồng Châu?!

Triển Chiêu trầm ngâm. “Không biết phu nhân có thể đem chuyện cũ thật lòng kể lại? Rốt cuộc vì sao thị nữ Hồng Châu lại chết?”

Quốc công phu nhân thở dài, lấy khăn lau nước mắt, buồn khổ nói.

“Hồng Châu từng là nha hoàn của tôi khi còn ở nhà cha mẹ đẻ. Sau này, khi được gả vào phủ quốc công, dầu bên ngoài là chủ tớ, nhưng trong xem nhau thân thiết như chị em. Nếu không phải… Nếu không phải cô ấy phản bội tôi, sao tôi lại nhẫn tâm hại chết chứ!”

Bạch Ngọc Đường nhếch mép, chế nhạo nói. “Nếu thế Hồng Châu quả thực oan khuất mà chết?”

Phu nhân gật đầu nói tiếp.

“Sau khi kết hôn chừng một năm, Hồng Châu bỗng sinh bệnh nặng. Lúc đó tôi mới sinh Ấu Khiêm, quốc công sợ sẽ lây bệnh cho đứa trẻ nên kêu Phúc bá đưa Hồng Châu về quê dưỡng bệnh. Lúc đó tôi cũng chẳng để ý gì nhiều. Mất nửa năm, Hồng Châu mới hết bệnh quay về, lúc về còn mang theo một bé gái mới sinh, nói là tìm thấy trên đường. Tôi tuy hơi nghi ngờ, nhưng nể tình quen biết bao năm cũng không truy cứu thêm. Quốc công vô cùng yêu quý đứa bé này, đặt tên là ‘Tú Trân’, nhận làm dưỡng nữ lưu trong phủ.”

Quốc công phu nhân lắc đầu, vẻ mặt đầy đau khổ, ngưng một chút rồi kể tiếp.

“Thời gian trôi qua, cô bé Tú Trân càng lớn càng giống với Hồng Châu. Trong lòng tôi nghi vấn giăng đầy, cho đến một ngày Phúc bá say rượu vô tình nói ra, Tú Trân là con riêng của quốc công và Hồng Châu. Khi ấy, tôi nghe mà như sét đánh ngang tai. Hơn hai mươi năm quen biết, thân hơn tỉ muội, lại bị cô ấy đối đãi như vậy… Tôi chẳng buồn nếu quốc công muốn nạp cô ấy làm thiếp, chỉ hận vì sao cô ấy lại lừa gạt mình.”

Triển Chiêu hỏi. “Hồng Châu làm sao phạm vào gia quy, để rồi bị xử tử?”

Quốc công phu nhân đáp. “Lúc đó tôi hận đến mụ đầu, không biết phải làm sao. Nha hoàn Tố Cúc đã thay tôi nghĩ ra một kế sách. Thừa dịp quốc công vào kinh gặp vua, tôi gọi Lưu nhũ mẫu đến, bảo bà lén đem áo lót, hãn cân của Hồng Châu giấu vào trong phòng của sai vặt Dương An, lại cho gã ít tiền để vu hãm gã cùng Hồng Châu thông dâm. Sau đó, Phúc bá và Dương An lấy gia pháp xử tử Hồng Châu thả vào trong giếng.”

Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Còn Tú Trân thì sao?”

“Đưa cho Lưu bà dẫn ra khỏi phủ, đem đi bán.”

Triển Chiêu ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.

“Phu nhân làm sao biết được người giả quỷ hôm qua không phải Hồng Châu mà là Tú Trân?”

Quốc công phu nhân đáp.

“Triển hộ vệ có còn nhớ… Lúc đó cô ta lấy tay bóp cổ tôi, cũng may nhờ Triển hộ vệ tới kịp nên mới thoát chết.”

“Triển mỗ nhớ.”

“Dẫu tôi có bị dọa đến hồn bay phách lạc, nhưng vẫn có thể thấy rõ, trên tay phải của cô ta có một vết sẹo dài. Tú Trân khi còn nhỏ bị trâm cài tóc của tôi quẹt phải cũng ở đúng vị trí đó.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu nói.

“Cho nên dù trong phủ có ma quỷ lộng hành quốc công cũng không cho phép bất kì ai để lộ ra, hoặc đi báo án. Không sợ phạm tội giam giữ mệnh quan triều đình mà bắt nhốt con mèo này. Tất cả là để bảo vệ con gái ruột của mình.”

Quốc công phu nhân từ trong tay áo lấy ra một phong thư đưa Triển Chiêu, nói.

“Mấy năm trước, trong lễ chúc thọ quốc công, có người dâng tặng một bức họa, trong có kèm phong thư. Quốc công đọc xong thì ném đốt, những mẩu này là do tôi lén gom lại.”

Bạch Ngọc Đường nhanh tay cầm nghịch trước, Triển Chiêu hỏi.

“Phu nhân còn nhớ bức họa đó là gì không?”

“Hình như là… Tước Tung Đồ.”

Triển Chiêu thót tim, quả nhiên lại là ‘Tước Tung Đồ’.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, đưa tàn thư ra trước mặt Triển Chiêu, nói.

“Mèo con, coi nè.”

Triển Chiêu chăm chú nhìn, thấy thư này đã cháy gần hết, chỉ còn sót lại vài từ, đọc không thành câu.

…Lấy… châu tú… dùng bản… Tước Tung… chế mộc lệnh… phụng mệnh… nghĩ kĩ…

Quốc công phu nhân nói. “Từ ngày đọc được thư này, quốc công đều giam mình trong thư phòng, không rõ là làm gì, chỉ là thường xuyên ngẩn người nhìn ngắm Tước Tung Đồ.”

Triển Chiêu gấp bức thư lại, trầm ngâm nói.

“Theo Triển mỗ suy đoán, có người lợi dụng Tú Trân để uy hiếp quốc công chế Vân Sơn Lệnh. Sau khi di hài của Hồng Châu được đào ra, bởi có liên quan đến án này nên mới phái Tú Trân giả quỷ nữ đến giết quốc công.”

Bạch Ngọc Đường tiếp lời. “Có điều Tú Trân lại một lòng vì mẹ báo thù, không nghe theo chỉ đạo của lệnh bài, thay vì lấy mạng quốc công thì lại đi giết năm người đã hại Hồng Châu thuở trước.”

Vừa nói, móng chuột vừa đĩnh đạc ngự lên vai Triển Chiêu, ánh mắt sáng rỡ nói.

“Mèo con, xem ra chúng ta còn cách sự thật không xa nữa.”

Triển Chiêu gật đầu nói.

“Nếu có thể tìm được người mua Tú Trân năm đó là có thể dò ra hành tung của tổ chức Vân Sơn kia. Tiếc thay, Lưu bà cũng đã bị Tú Trân giết chết.”

Đang nói, bỗng có một gã gia nhân hốt hoảng chạy vào, khom người nói với quốc công phu nhân.

“Phu nhân! Phu nhân! Chuyện lớn! Có chuyện lớn rồi!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng cau mày, quốc công phu nhân lên giọng trách mắng.

“Không ra thể thống gì cả! Có chuyện lớn gì mà phải hốt hoảng đến thế?”

Gã gia nhân cúi đầu nhận tội, nói.

“Vâng! Nô tài đáng tội! Khi nãy, trong phủ có thích khách phóng phi tiêu kèm thư vào trong thư phòng của quốc công gia. Không biết trên đó có viết gì, chỉ thấy sau khi đọc xong quốc công gia một mình một ngựa rời khỏi phủ rồi.”

Quốc công phu nhân tái mặt nói. “Gì cơ? Lão gia… lão gia đã đi đâu?”

“Nô tài nghe nói là Đại Phong Trại.”

Triển Chiêu nghe vậy kéo tay Bạch Ngọc Đường, gấp gáp nói.

“Bạch huynh! Đi mau!”

Bầu trời trong xanh, khí trời mát mẻ.

Xa xa thấp thoáng đỉnh núi xanh, thảo nguyên bằng phẳng rậm rì xanh biếc.

Chim bay về tổ, gió tung mắt lá, cỏ khô hững hờ.

Áo quần đỏ nhạt, bóng người cô đơn, như ánh hoàng hôn, yêu kiều thướt tha.

Trên con đường mòn, một người một ngựa rong ruổi tiến tới.

Quốc công ghìm ngựa, trái tim đập loạn, ngập ngừng mở miệng.

“Con… con có phải… có phải là… Tú… Tú…”

Một chữ ‘Trân’ rất muốn nói nhưng không cách nào thốt ra.

Cô gái kia xoay người bước lại gần, đưa mắt nhìn người nọ hồi lâu, nhẹ nhàng nói.

“Cha…”

“Tú Trân! Con quả nhiên là Tú Trân!”

Quốc công xúc động mãnh liệt, nước mắt lưng tròng, nói. “Tú Trân… Con cuối cùng cùng chịu nhìn mặt cha rồi. Thương thế của con có đỡ hơn chưa?”

Cô gái kia hạ tầm mắt, khẽ nói. “Đỡ rồi ạ. Ra người đã biết quỷ nữ của phủ là con.”

Quốc công thở dài, gật đầu nói. “Cha vô tình nhìn thấy con giết Phúc bá. Lúc đó, cha đã đoán ngay con là Tú Trân. Nếu là sát thủ bình thường sẽ chẳng ra tay với một người già yếu như Phúc bá.”

Cô gái kia nói. “Sau đó tới lượt Lưu bà, Dương An, Tố Cúc… Người càng chắc chắn đó là con.”

Quốc công thở dài nói. “Đúng vậy. Chính vì thế cha mới ra lệnh không cho người của phủ tiết lộ ra, cũng không được phép báo quan. Tất cả đều là vì con.”

“Vì con?” Cô gái kia cười lạnh lùng. “Nếu là vì con, sao cha không danh chính ngôn thuận cưới mẹ? Nếu là vì con, sao cha không thay mẹ giải oan, đón con trở về phủ?”

Quốc công lộ vẻ khó xử.

“Tú Trân, tại con không biết thôi. Dương gia tổ từ lâu đã có di huấn, phàm là con cháu kế tục chức vị quốc công, nhất định không được phép lập thiếp. Tuy cha mẹ đều là lưỡng tình tương duyệt, nhưng không cách nào có thể cho mẹ con một danh phận được, tệ hơn nữa là hại mẹ con hàm oan mà chết. Có điều, là bởi cha đã phạm tổ huấn trước, cho nên dẫu biết rõ oan khuất nhưng chẳng thể nào làm được gì.”

Cô gái kia cười khổ nói. “Khi con còn nhỏ, ấu trí không biết cha và mẹ gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Cho đến bị khi đưa ra khỏi phủ đem bán, nếu không phải Lưu bà tham tiền tốt lợi, đem thân thế của con kể rõ ràng cho người mua kia, chắc cả đời này sự thật vẫn bị che dấu.”

Quốc công xấu hổ nói. “Tú Trân… Là cha nợ con…”

Cô gái kia yên lặng hồi lâu, thở dài nói. “Con lúc này đã không còn nơi trở về được nữa. Vì người, con đã liên tục vi phạm mệnh lệnh của chủ tử, bây giờ quay lại, chỉ có con đường chết.”

Quốc công nghe thế vội nói. “Vậy con về phủ với cha, từ nay trở về sau vẫn là con gái của quốc công.”

Cô do dự. “Nhưng, con đã giết nhị công tử, còn muốn bức chết phu nhân, chuyện này…”

Quốc công cả giận nói. “Cái thứ bất hiếu phá gia chi tử đó, không có cũng được!”

Cô lại nói. “Trên tay con đã vấy máu của rất nhiều người, phủ Khai Phong nhất định sẽ không chịu từ bỏ. Triển Chiêu võ công cao cường, con gái cũng không phải là đối thủ.”

Quốc công nghe xong an ủi. “Con đừng sợ, tất cả cha sẽ lo liệu ổn thỏa. Còn Triển Chiêu kia đã bị cha nhốt trong địa lao của phủ, muốn chém muốn giết chỉ cần một lời, dẫu có là tứ phẩm hộ vệ hay Bao Chửng cũng không làm khó dễ được cha!”

Cô gái kia phấn khích hỏi. “Những điều cha nói là thật chứ?!”

Quốc công đầy thương yêu đáp. “Tú Trân, chuyện đã tới nước này, con vẫn không tin cha sao?”

Vừa nói, ông vừa đưa tay ra, tính ôm con gái vào lòng an ủi. Đúng lúc này, có tiếng vó ngựa vang lên từ đằng xa, kèm theo tiếng người cao giọng la.

“Không được—”

Quốc công kinh ngạc quy đầu, thấy hai kị sĩ như bay phóng tới, một bạch một lam tiêu sái tuấn tú. Còn chưa nhìn rõ gương mặt, ông đột nhiên cảm thấy ngực lạnh như băng, cúi đầu nhìn thì thấy một bàn tay trắng như tuyết đã đâm thủng ngực mình.

“Tú Trân… con…” Ngón tay quốc công run rẩy, bất luận thế nào cũng không tin nổi điều đang diễn ra.

“Ông đáng chết!” Cô ta lạnh lùng thốt ra ba chữ này, cũng lạnh lùng như vậy rút tay ra, đem theo dải máu như cầu vồng sau mưa.

“Vút—”

Là tiếng xé gió của một vật khá nhỏ, phi hoàng thạch của Bạch Ngọc Đường đã xuất thủ.

“A—”

Cô gái kia kêu lên một tiếng, trong đôi mắt tràn đầy căm thù. Trên mặt đất, một viên đá hình tròn màu trắng vẫn còn vương chút máu.

Lam ảnh đột nhiên xuất hiện, dáng người bay giữa không trung, linh động như mèo, nhẹ nhàng như yến.

Triển Chiêu đưa tay đỡ lấy quốc công, thăm dò thử mạch môn, đã thấy không còn đường sống.

“Mèo thúi! Ở yên đó mà đợi, cấm ra tay!”

Câu mệnh lệnh không cho phép cãi ban ra, thân ảnh như tuyết xuất hiện, Họa Ảnh rời vỏ, ngân quang lóe lên như ánh trăng lạnh lùng.

Mọi việc đang thuận lợi, không dưng lại sinh ra hai kẻ phá rối, cô gái kia uất hận nghiến răng.

“Đã muốn chết thì chiều!”

Nói rồi cô ta rút nhuyễn kiếm bên hông, đâm vào ngực Bạch Ngọc Đường.

Họa Ảnh tung bay, nước chảy mây trôi, quay vòng uốn lượn, mũi kiếm hiện ra.

Bóng trắng, nắng đỏ luân phiên giao đấu, kiếm quang lưu chuyển, nhẹ nhàng tung bay.

“Bạch huynh! Cẩn thận chưởng pháp của cô ta!”

Quốc công ánh mắt sáng lên, tóm chặt lấy vạt áo Triển Chiêu, ngắt quãng nói.

“Triển… Triển hộ vệ… không được… giết…”

Cô gái kia thấy người mới tới chính là Triển Chiêu thì thoáng sợ hãi, đồng thời để lộ ra sơ hở. Bạch Ngọc Đường dĩ nhân bắt lấy cơ hội đó, đâm vào huyệt đạo trên vai cô ta. Bật kêu một tiếng, bóng đỏ đã rơi xuống đất.

Bạch Ngọc Đường đặt lưỡi kiếm ngang cổ họng cô ta, quay đầu đắc ý nói với Triển Chiêu.

“Mèo con, có Bạch gia ở đây lo liệu mọi chuyện, mi—”

Nói chưa hết câu bỗng thấy quốc công lấy từ trong tay áo ra một thanh trủy thủ, dốc hết sức đâm vào tay Triển Chiêu. Anh vốn chỉ lo tập trung quan sát Bạch Ngọc Đường, đâu đề phòng gì một quốc công bị trọng thương. Chính vì thế, trong nháy mắt, máu tươi bắn tung tóe.

“Ư…” Triển Chiêu lấy tay bịt chặt vết thương, không ngờ Dương Lộc lúc sắp chết còn hành động như vậy.

“Tú Trân… mau… mau trốn…”

Quốc công Dương Lộc dùng hết sức tàn, cổ nghẹo sang bên, tắt thở chết.

“Mèo—con!”

Bạch Ngọc Đường vội la lên, chạy tới đá bay thi thể ra xa, chỉ nghe phịch một tiếng, đầu của quốc công đập vào núi đá, vỡ nát.

“Cha…!!”

Chuyện xảy ra ngoài dự tính, cô gái kia ngây người, dường như không thể tin nổi điều mới xảy ra. Dẫu là cha con, nhưng cô đã xuống tay độc ác đến vậy, ấy thế mà người đó vẫn một lòng muốn cứu giúp cô. Vì sao vậy?!

Thất thần trong phút chốc, đột nhiên lửa giận bùng lên, cô cầm lấy nhuyễn kiếm rơi trên đất, đánh về phía Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu chợt thấy đôi mắt cô ta đằng đằng sát khí liền hét lên.

“Bạch huynh! Nguy hiểm!”

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, có ai còn thời gian suy nghĩ. Triển Chiêu vô thức phóng qua đẩy ngã Bạch Ngọc Đường, lưỡi kiếm sắt bén quẹt ngang tấm lưng trắng như tuyết, để lại một vết thương thật dài. Cũng may chỉ là tổn thương ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng. Cả hai theo đã triền núi thoải mà lăn xuống. Cô gái kia xoay người bỏ chạy. Triển Chiêu thừa dịp vung tay, dẫu bị thương nhưng ám tiễn vẫn có lực như thường, găm vào sau lưng cô ta. Cô ta kêu lên một tiếng, đất đá dưới chân bỗng sụt lở, lảo đảo mấy cái rơi xuống vách đá.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc lăn mãi đến chân núi mới dừng lại, ngay lập tức đã hỏi ngay.

“Bạch huynh! Thương tích ra sao rồi?”

“Mèo con! Thương tích ra sao rồi?”

Tiếng vừa ra khỏi miệng, cả hai sững sỡ nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Họ đỡ nhau đến vách núi, chỉ thấy dưới vực mây mù bao phủ, chẳng thể nhìn ra bất kì cái gì.

Bạch Ngọc Đường dò xét một hồi, nói. “Bị trúng ám tiễn, lại rơi từ độ cao như vầy xuống, sợ là không toàn mạng rồi.”

Triển Chiêu cúi đầu, chợt thấy trên cành khô mọc ngang vách núi có màu đỏ khác lạ, kéo lên xem, thì ra là một mảnh lụa mỏng.

“Có lẽ là thế…”

Nói rồi buông lỏng ngón tay, mảnh lụa như con bươm bướm đỏ rực theo gió tung bay, từ từ đi về phương xa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện