Ngu Thanh Nhàn đi đằng sau chị Lý, so sánh với các căn nhà khác, cảm thấy căn nhà này đúng là rất tốt.
Hai chị em Giang Mộc Tâm đều sáng mắt lên, hai cô bé còn chưa từng được ở căn nhà nào đẹp như thế này.
Cửa bếp có một cái giếng, giếng được đậy bằng nắp gỗ, anh Lý đi đến mở nắp ra xem, thấy nước giếng tràn đầy, bên cạnh còn buộc một cái gầu nước.
Chị Lý nói:
"Cái giếng này là lúc trước đào, trong nhà có giếng rất tiện, nếu không còn phải đi gánh nước, vừa phiền phức vừa mệt mỏi."
"Như thế này thật sự rất tốt." Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.
Trong nhà nguyên thân không có giếng, chuyện đầu tiên phải làm mỗi buổi sáng sớm chính là đến giếng nước trong thôn gánh nước về, chưa nói đến chuyện phải đợi lâu, nếu như gặp hôm trời mưa tuyết thì càng thêm vất vả.
Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng với căn nhà này, sau khi thương lượng với hai chị em Giang Mộc Tâm một chút, thấy hai đứa bé cũng rất thích.
Cô lại đi xem chuồng nuôi gia súc và nhà vệ sinh, phát hiện nhà vệ sinh giống hệt nhà vệ sinh trong khách sạn của chị Lý, chưa nói đến chuyện sạch sẽ gọn gàng, còn là loại xí xổm, khác với nhà vệ sinh bình thường ở nông thôn thời bấy giờ.
Ngu Thanh Nhàn còn đang suy nghĩ nếu như vào ở phải sửa thành nhà vệ sinh giống trong thành phố, hiện giờ không cần nữa thì càng vừa lòng.
Hai bên tốt cuộc nói tới giá cả.
Anh Lý và chị Lý liếc nhìn nhau, cuối cùng anh Lý lau mặt một cái: "Hai trăm nghìn."
Cái giá này đã được anh Lý suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy căn nhà của mình xứng đáng với cái giá ấy, diện tích lớn, phòng nhiều, xây dựng dùng các vật liệu tốt, còn có một cái giếng, hai trăm nghìn không đắt.
Nếu như ở trong thành phố, hai trăm nghìn cũng chỉ có thể mua được hai căn nhà nhỏ có vườn, đừng nói là sân, ngay cả chái phòng cũng không có.
Sợ Ngu Thanh Nhàn chê giá đắt, anh Lý cũng không kiệm lời:
"Nhà này lớn, sân vườn cũng rộng rãi, có thể trồng rau dưa trái cây, một năm cũng không cần phải mua rau ăn. Lúc xây nhà đều dùng vật liệu rất tốt, ở vài chục năm cũng không thành vấn đề, nếu không phải hết cách, tôi thật sự không muốn bán."
Chị Lý cũng thở dài, họ ra giá hai trăm nghìn cũng không phải là nhiều, chỉ là người có số tiền này thì họ mua nhà ở thành phố chẳng ai muốn về nông thôn, mà người ở nông thôn thì lại không có nhiều tiền đến vậy để mua.
Hai chị em Giang Mộc Tâm đều sáng mắt lên, hai cô bé còn chưa từng được ở căn nhà nào đẹp như thế này.
Cửa bếp có một cái giếng, giếng được đậy bằng nắp gỗ, anh Lý đi đến mở nắp ra xem, thấy nước giếng tràn đầy, bên cạnh còn buộc một cái gầu nước.
Chị Lý nói:
"Cái giếng này là lúc trước đào, trong nhà có giếng rất tiện, nếu không còn phải đi gánh nước, vừa phiền phức vừa mệt mỏi."
"Như thế này thật sự rất tốt." Ngu Thanh Nhàn mỉm cười.
Trong nhà nguyên thân không có giếng, chuyện đầu tiên phải làm mỗi buổi sáng sớm chính là đến giếng nước trong thôn gánh nước về, chưa nói đến chuyện phải đợi lâu, nếu như gặp hôm trời mưa tuyết thì càng thêm vất vả.
Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng với căn nhà này, sau khi thương lượng với hai chị em Giang Mộc Tâm một chút, thấy hai đứa bé cũng rất thích.
Cô lại đi xem chuồng nuôi gia súc và nhà vệ sinh, phát hiện nhà vệ sinh giống hệt nhà vệ sinh trong khách sạn của chị Lý, chưa nói đến chuyện sạch sẽ gọn gàng, còn là loại xí xổm, khác với nhà vệ sinh bình thường ở nông thôn thời bấy giờ.
Ngu Thanh Nhàn còn đang suy nghĩ nếu như vào ở phải sửa thành nhà vệ sinh giống trong thành phố, hiện giờ không cần nữa thì càng vừa lòng.
Hai bên tốt cuộc nói tới giá cả.
Anh Lý và chị Lý liếc nhìn nhau, cuối cùng anh Lý lau mặt một cái: "Hai trăm nghìn."
Cái giá này đã được anh Lý suy nghĩ rất kỹ, cảm thấy căn nhà của mình xứng đáng với cái giá ấy, diện tích lớn, phòng nhiều, xây dựng dùng các vật liệu tốt, còn có một cái giếng, hai trăm nghìn không đắt.
Nếu như ở trong thành phố, hai trăm nghìn cũng chỉ có thể mua được hai căn nhà nhỏ có vườn, đừng nói là sân, ngay cả chái phòng cũng không có.
Sợ Ngu Thanh Nhàn chê giá đắt, anh Lý cũng không kiệm lời:
"Nhà này lớn, sân vườn cũng rộng rãi, có thể trồng rau dưa trái cây, một năm cũng không cần phải mua rau ăn. Lúc xây nhà đều dùng vật liệu rất tốt, ở vài chục năm cũng không thành vấn đề, nếu không phải hết cách, tôi thật sự không muốn bán."
Chị Lý cũng thở dài, họ ra giá hai trăm nghìn cũng không phải là nhiều, chỉ là người có số tiền này thì họ mua nhà ở thành phố chẳng ai muốn về nông thôn, mà người ở nông thôn thì lại không có nhiều tiền đến vậy để mua.
Danh sách chương