Vào thời điểm đó quy chế xí nghiệp có đầy lỗ hổng, chỉ cần những băng đảng buôn lậu như băng của Lão Liêu đủ thông suốt, không chọc vào những kẻ khó chơi, giàu sau một đêm cũng không phải là giấc mơ nữa.
Rất nhiều người bằng lòng mạo hiểm, giống như đám người Lão Liêu, vồ vập lấy vận phú quý.
Khi Bạch Hạ Hạ còn bé đã từng nghe cha mẹ kể về sự hỗn loạn của thời kỳ này.
Chú Ba của cô tính tình không được tốt, đần độn. Thường ngày vẫn hay đi gây rối, đánh nhau với mọi người. Cũng không biết là hôm đó đã đắc tội với ai, trong một lần đi trên đường vào ban đêm, đã bị người ta ném thẳng xuống sông, nghe nói sau này cũng không tìm được hung thủ.
Người thì cứ như vậy mà biến mất.
Cục cưng Bạch Hạ Hạ run rẩy, càng quyết tâm phải kiếm được một anh bộ đội cường tráng, ăn cơm nhà nước, làm con sen cho mình, trải qua những ngày tháng yên bình trong căn cứ.
Nghe tiếng bước chân trong gió ngày càng gần, âm thanh cành lá gãy vụn vì bị giẫm lên, giống như đang từng bước giẫm lên lòng người.
Trái tim của Bạch Hạ Hạ từ từ thắt lại.
Cô chật vật nuốt nước miếng, miệng lưỡi đắng ngắt.
Bộ lông trắng muốt lóe sáng, lập lòe giữa rừng cây, nhìn chằm chằm ra ngoài.
Ba người Lão Liêu muốn bắt Tần Tiêu làm con tin, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không động đến Tần Tiêu, có thể…
Thương thế của Tần Tiêu quá nặng, tuyệt đối không thể để người khác di chuyển, sẽ bị thương nặng thêm, vậy thì còn cứu cái quỷ gì nữa!
Trực tiếp tiễn anh lên trời luôn.
Bạch hạ Hạ không phải thánh mẫu, nhưng cô cũng không thể bỏ lại Tần Tiêu rồi chạy trốn được.
Bạch Hạ Hạ không làm vậy được.
“Chú Bạch Nhị, cái tên nhóc nằm dưới đất có phải cái tên khốn khiếp kia không.” Lão Liêu là người đầu tiên xuất hiện, đứng cách Tần Tiêu khoảng chừng 7,8 mét, không đến gần mà nhíu mày, cảnh giác quan sát một cách tỉ mỉ.
Bạch Nhị và Vương Bằng theo sát đằng sau, từ trong bụi rậm đi ra, ánh sáng quá chói, bọn hắn nhíu mày nheo mắt.
Sau khi nhìn rõ thì bọn hắn vui mừng nhìn nhau: “Là nó! Chắc chắn là nó.”
Vương Bằng là người trẻ tuổi nhất trong ba người, là một thanh niên trẻ tầm 20 tuổi, tóc cạo ngắn, mắt to, mày rậm, sống mũi cao. Xương lông mày hung ác, chứa đầy sát khí, nhìn không dễ chọc.
Sau khi xác định chắc chắn thì bắt đầu cười khà khà, rồi đi sang chỗ Tần Tiêu đang bất tỉnh, xoa xoa tay: “Cái tên khốn khiếp, mày là mồng 1 thì tao là ngày rằm! Xem thường bọn tao à, bây giờ thì xui xẻo rơi vào tay tao rồi.”
“Chờ đã.”
Bạch Nhị vội vàng bước hai bước, tóm lấy cánh tay của Vương Bằng. Cảnh giác nhìn xung quanh, chỗ hai người đứng cách Tần Tiêu hơn một mét.
Vương Bằng vùng vẫy hai lần nhưng vẫn không thể bỏ tay của Bạch Nhị ra, không nhịn được mà nhăn mày, bực bội nói: “Trên đường chúng ta đi ngay cả một con quỷ cũng chưa gặp! Yên tâm đi, sẽ không có bẫy đâu.”
Vương Bằng vô cùng sốt ruột, cứ cảm thấy Bạch Nhị với Lão Liêu bị bọn lính hù cho vỡ mật rồi.
Bạch Nhị trước đây thì gan to bằng trời, dám kéo cậu ta vượt biên dường như đã hoàn toàn thay đổi rồi. Đúng là một đám không có gan, mất đi tính cách ban đầu, đều là lũ hèn nhát cả.
Bạch Nhị có gương mặt vuông, làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác thật thà. Nhìn không khác gì đàn ông trung niên làm nông.
Đôi mắt của ông ta mờ mịt, gắt gao đè cánh tay của Vương Bằng lại, nhìn xung quanh mấy lần rồi nói: “Lúc nãy chúng ta đã đi được bao xa? Cậu nhìn thử tên lính này một chút xem, khuôn mặt sắp giống như cương thi rồi. Mất máu nhiều như vậy, có thể tự chạy đến chỗ này à? Cũng có phải mình đồng da sắt đâu.”
“Cái này…” Vương Bằng bị hỏi thì không biết phải trả lời thế nào.
Lão Liêu cũng chậm rãi bước đến, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tần Tiêu.
Tái mét và xanh xao, vạt áo của quân phục cũng đã bị màu thấm ướt đẫm rồi. Một mảnh đỏ thẫm khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Lão Liêu mặc chiếc áo jacket màu đen, dáng người gầy gò như một con khỉ, tìm que diêm để châm thuốc lá, kỳ quái nói: “Đúng là rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có gì. Vì đuổi theo tội phạm buôn lậu như chúng ta, bọn họ có thể liều mạng mà.”
“Giống như một lũ ngốc, không biết suy nghĩ. Chỉ vì mấy trăm đồng? Còn chả đủ một bữa cơm của tôi nữa.” Lão Liêu liếc mắt, tức giận nói: “Được rồi, Bạch Nhị. Quan tâm nó chạy đến nơi này làm gì. Nhìn thằng chó này bị thương thành thế này rồi.Chúng ta làm việc nhanh lên, nhân cơ hội nó còn chưa chết vẫn có thể lợi dụng, mau tìm cách đi. Nếu thật sự đã có người tìm được nó và báo về căn cứ của bộ đội thì sao để nó ở lại đây được?”
“Đã đưa đến bệnh viện từ sớm rồi.” Bỏ anh ở đây tự lo liệu? Đùa đấy à!
Bạch Nhị cũng thấy hợp lý: “Cũng đúng! Ông trời có mắt! Chúng ta đi đến đường cùng, lại gặp được con tin.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười lên ha ha.
Sống lưng của Bạch Hạ Hạ cong đi, những cọng lông trắng cũng dựng đứng cả lên.
Nghe ba người này châm chọc Tần Tiêu rồi lại lên kế hoạch, không thể không tức giận được.
Một lũ chó vô nhân tính, sớm muộn gì mấy người cũng phải đẹp mặt thôi.
Đại Hoa từ sớm đã làm theo những gì mà Bạch Hạ Hạ căn dặn, luôn ở trong trạng thái chiến đấu. Nửa người trên của nó hơi hạ xuống, vuốt thịt sắc nhọn đặt trên mặt đất, trạng thái tấn công có thể lao ra và cắn vào cổ họng đám người đó bất cứ lúc nào.
“Ai đó?”
Lão Liêu là người đứng ngoài cùng bên phải, có lẽ vì đứng cách bụi cây khá gần nên khi Đại Hoa để lộ sự hung ác thì ông ta đã nghiêng đầu theo bản năng.
Nắm chặt dao găm rồi lạnh lùng quát lên.
Động tác của Vương Bằng và Bạch Nhị cũng không hề chậm, theo bản năng, một người lấy dao găm ra, một người thì cầm súng.
Cơn gió thổi qua bụi cây khiến lá kêu xào xạc.
Bầu không khí yên tĩnh, ba người Bạch Nhị nhìn khắp nơi nhưng vẫn không phát hiện ra tiếng động gì cả.
“Lão Liêu.”
Bạch Nhị cau mày, nhìn Lão Liêu. Lão Liêu cũng đang cau mày thật chặt, không nói lời nào, từng bước lại gần bụi cây.
Bạch Nhị suy nghĩ một chút rồi cũng duy trì cảnh giác, đi sau ông ta, chầm chậm bước về phía bụi cây rậm rạp mà Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đang núp.
Mồ hôi lạnh của Bạch Hạ Hạ túa ra không ngừng, đã bị phát hiện rồi ư? Lợi hại quá vậy? Kiếp trước cô chỉ là một người bình thường, đến trường đi học rồi tìm việc làm.
Rất nhiều người bằng lòng mạo hiểm, giống như đám người Lão Liêu, vồ vập lấy vận phú quý.
Khi Bạch Hạ Hạ còn bé đã từng nghe cha mẹ kể về sự hỗn loạn của thời kỳ này.
Chú Ba của cô tính tình không được tốt, đần độn. Thường ngày vẫn hay đi gây rối, đánh nhau với mọi người. Cũng không biết là hôm đó đã đắc tội với ai, trong một lần đi trên đường vào ban đêm, đã bị người ta ném thẳng xuống sông, nghe nói sau này cũng không tìm được hung thủ.
Người thì cứ như vậy mà biến mất.
Cục cưng Bạch Hạ Hạ run rẩy, càng quyết tâm phải kiếm được một anh bộ đội cường tráng, ăn cơm nhà nước, làm con sen cho mình, trải qua những ngày tháng yên bình trong căn cứ.
Nghe tiếng bước chân trong gió ngày càng gần, âm thanh cành lá gãy vụn vì bị giẫm lên, giống như đang từng bước giẫm lên lòng người.
Trái tim của Bạch Hạ Hạ từ từ thắt lại.
Cô chật vật nuốt nước miếng, miệng lưỡi đắng ngắt.
Bộ lông trắng muốt lóe sáng, lập lòe giữa rừng cây, nhìn chằm chằm ra ngoài.
Ba người Lão Liêu muốn bắt Tần Tiêu làm con tin, không phải vạn bất đắc dĩ thì sẽ không động đến Tần Tiêu, có thể…
Thương thế của Tần Tiêu quá nặng, tuyệt đối không thể để người khác di chuyển, sẽ bị thương nặng thêm, vậy thì còn cứu cái quỷ gì nữa!
Trực tiếp tiễn anh lên trời luôn.
Bạch hạ Hạ không phải thánh mẫu, nhưng cô cũng không thể bỏ lại Tần Tiêu rồi chạy trốn được.
Bạch Hạ Hạ không làm vậy được.
“Chú Bạch Nhị, cái tên nhóc nằm dưới đất có phải cái tên khốn khiếp kia không.” Lão Liêu là người đầu tiên xuất hiện, đứng cách Tần Tiêu khoảng chừng 7,8 mét, không đến gần mà nhíu mày, cảnh giác quan sát một cách tỉ mỉ.
Bạch Nhị và Vương Bằng theo sát đằng sau, từ trong bụi rậm đi ra, ánh sáng quá chói, bọn hắn nhíu mày nheo mắt.
Sau khi nhìn rõ thì bọn hắn vui mừng nhìn nhau: “Là nó! Chắc chắn là nó.”
Vương Bằng là người trẻ tuổi nhất trong ba người, là một thanh niên trẻ tầm 20 tuổi, tóc cạo ngắn, mắt to, mày rậm, sống mũi cao. Xương lông mày hung ác, chứa đầy sát khí, nhìn không dễ chọc.
Sau khi xác định chắc chắn thì bắt đầu cười khà khà, rồi đi sang chỗ Tần Tiêu đang bất tỉnh, xoa xoa tay: “Cái tên khốn khiếp, mày là mồng 1 thì tao là ngày rằm! Xem thường bọn tao à, bây giờ thì xui xẻo rơi vào tay tao rồi.”
“Chờ đã.”
Bạch Nhị vội vàng bước hai bước, tóm lấy cánh tay của Vương Bằng. Cảnh giác nhìn xung quanh, chỗ hai người đứng cách Tần Tiêu hơn một mét.
Vương Bằng vùng vẫy hai lần nhưng vẫn không thể bỏ tay của Bạch Nhị ra, không nhịn được mà nhăn mày, bực bội nói: “Trên đường chúng ta đi ngay cả một con quỷ cũng chưa gặp! Yên tâm đi, sẽ không có bẫy đâu.”
Vương Bằng vô cùng sốt ruột, cứ cảm thấy Bạch Nhị với Lão Liêu bị bọn lính hù cho vỡ mật rồi.
Bạch Nhị trước đây thì gan to bằng trời, dám kéo cậu ta vượt biên dường như đã hoàn toàn thay đổi rồi. Đúng là một đám không có gan, mất đi tính cách ban đầu, đều là lũ hèn nhát cả.
Bạch Nhị có gương mặt vuông, làn da ngăm đen, dáng vẻ chất phác thật thà. Nhìn không khác gì đàn ông trung niên làm nông.
Đôi mắt của ông ta mờ mịt, gắt gao đè cánh tay của Vương Bằng lại, nhìn xung quanh mấy lần rồi nói: “Lúc nãy chúng ta đã đi được bao xa? Cậu nhìn thử tên lính này một chút xem, khuôn mặt sắp giống như cương thi rồi. Mất máu nhiều như vậy, có thể tự chạy đến chỗ này à? Cũng có phải mình đồng da sắt đâu.”
“Cái này…” Vương Bằng bị hỏi thì không biết phải trả lời thế nào.
Lão Liêu cũng chậm rãi bước đến, cẩn thận quan sát sắc mặt của Tần Tiêu.
Tái mét và xanh xao, vạt áo của quân phục cũng đã bị màu thấm ướt đẫm rồi. Một mảnh đỏ thẫm khiến người khác vô cùng sợ hãi.
Lão Liêu mặc chiếc áo jacket màu đen, dáng người gầy gò như một con khỉ, tìm que diêm để châm thuốc lá, kỳ quái nói: “Đúng là rất kỳ lạ, nhưng cũng chẳng có gì. Vì đuổi theo tội phạm buôn lậu như chúng ta, bọn họ có thể liều mạng mà.”
“Giống như một lũ ngốc, không biết suy nghĩ. Chỉ vì mấy trăm đồng? Còn chả đủ một bữa cơm của tôi nữa.” Lão Liêu liếc mắt, tức giận nói: “Được rồi, Bạch Nhị. Quan tâm nó chạy đến nơi này làm gì. Nhìn thằng chó này bị thương thành thế này rồi.Chúng ta làm việc nhanh lên, nhân cơ hội nó còn chưa chết vẫn có thể lợi dụng, mau tìm cách đi. Nếu thật sự đã có người tìm được nó và báo về căn cứ của bộ đội thì sao để nó ở lại đây được?”
“Đã đưa đến bệnh viện từ sớm rồi.” Bỏ anh ở đây tự lo liệu? Đùa đấy à!
Bạch Nhị cũng thấy hợp lý: “Cũng đúng! Ông trời có mắt! Chúng ta đi đến đường cùng, lại gặp được con tin.”
Ba người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười lên ha ha.
Sống lưng của Bạch Hạ Hạ cong đi, những cọng lông trắng cũng dựng đứng cả lên.
Nghe ba người này châm chọc Tần Tiêu rồi lại lên kế hoạch, không thể không tức giận được.
Một lũ chó vô nhân tính, sớm muộn gì mấy người cũng phải đẹp mặt thôi.
Đại Hoa từ sớm đã làm theo những gì mà Bạch Hạ Hạ căn dặn, luôn ở trong trạng thái chiến đấu. Nửa người trên của nó hơi hạ xuống, vuốt thịt sắc nhọn đặt trên mặt đất, trạng thái tấn công có thể lao ra và cắn vào cổ họng đám người đó bất cứ lúc nào.
“Ai đó?”
Lão Liêu là người đứng ngoài cùng bên phải, có lẽ vì đứng cách bụi cây khá gần nên khi Đại Hoa để lộ sự hung ác thì ông ta đã nghiêng đầu theo bản năng.
Nắm chặt dao găm rồi lạnh lùng quát lên.
Động tác của Vương Bằng và Bạch Nhị cũng không hề chậm, theo bản năng, một người lấy dao găm ra, một người thì cầm súng.
Cơn gió thổi qua bụi cây khiến lá kêu xào xạc.
Bầu không khí yên tĩnh, ba người Bạch Nhị nhìn khắp nơi nhưng vẫn không phát hiện ra tiếng động gì cả.
“Lão Liêu.”
Bạch Nhị cau mày, nhìn Lão Liêu. Lão Liêu cũng đang cau mày thật chặt, không nói lời nào, từng bước lại gần bụi cây.
Bạch Nhị suy nghĩ một chút rồi cũng duy trì cảnh giác, đi sau ông ta, chầm chậm bước về phía bụi cây rậm rạp mà Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đang núp.
Mồ hôi lạnh của Bạch Hạ Hạ túa ra không ngừng, đã bị phát hiện rồi ư? Lợi hại quá vậy? Kiếp trước cô chỉ là một người bình thường, đến trường đi học rồi tìm việc làm.
Danh sách chương