“?”
Ai đi thăm bệnh mà lại còn đem theo một con mèo tới. Tần Tiêu nhìn qua một cái đã nhận ra Bạch Hạ Hạ, đôi mắt hai màu xanh khác nhau, đôi mắt này khiến cho anh có ấn tượng sâu sắc với nó.
Anh cho con mèo nhỏ này ăn hai lần, sau đó thì không thấy nó đâu nữa. Tần Tiêu cũng không mấy để ý, chỉ nghĩ là con mèo đói không có chỗ để đi, nếu không cho nó chút đồ ăn có thể nó sẽ chết đói.
Vậy nên anh mới liên tục trong mấy ngày đều mang thức ăn cho nó.
Sau đó không thấy mèo nhỏ nữa, Tần Tiêu cũng không để trong lòng, không ngờ lại gặp được nó ở phòng bệnh.
“Trung Đoàn Trưởng.” Tần Tiêu nhìn Tống Bắc, trong mắt hiện rõ sự tò mò.
“Nó cứu được cậu mà, tất nhiên là sẽ muốn tới thăm.” Quách Triều Minh nháy mắt với Tần Tiêu, loay hoay lấy mấy hộp cơm từ trong túi nilon ra.
Tần Tiêu nhìn Tống Bắc rồi lại nhìn Quách Triều Minh.
Lời nói này của Quách Triều Minh có ý gì đó.
Ánh mắt anh nhìn hai người này, rồi lại dời đến con mèo Ba Tư đang ngồi chồm hổm trên người.
Con mèo này bây giờ trông chật vật hơn so với những lần trước anh gặp, cả người dính đầy bùn đất, đen đen xám xám không sót chỗ nào.
Thứ mà có thể làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc nhất là đôi mắt hai màu kia, hiện rõ vẻ linh hoạt. Đối mặt với nó lâu cảm giác như cái mặt mèo nó đang cười.
“Ừ…” Tần Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Hạ Hạ: “Nó đã cứu tôi?”
Tống Bắc xúc động không thể giải thích được, lời nói của Quách Triều Minh thì đầy ẩn ý, thêm phong thái không bình thường của Bạch Hạ Hạ.
Với kinh nghiệm phong phú của anh, đội trưởng Tần xác định vị trí của Bạch Hạ Hạ.
Tống Bắc cười ôn hòa: “Tiểu Tần, cậu phải cảm ơn nó cho thật tốt.”
“Cho nên tôi nói, là cậu gặp may, ông trời không để cho cậu chết được.”
Trung Đoàn Trưởng Tống cảm xúc dạt dào rất mong cấp dưới của mình sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc.
Sự mong đợi trong lòng của Trung Đoàn Trưởng Tống tất nhiên ông ấy sẽ không để lộ ra ngoài, dù sao ông ấy cũng là một lão Trung Đoàn Trưởng vẻ ngoài vững như Thái Sơn.
Trung Đoàn Trưởng Tống già dặn nghiêm túc ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Tần Tiêu.
Nói chuyện với người đang không hiểu gì, đúng là có cảm giác khác biệt.
Quách Triều Minh cũng muốn nói.
Tống Bắc: ... Tôi thấy là cậu không muốn tìm vợ đấy.
Vì vậy nên ông ấy từ chối việc Quách Triều Minh muốn sáp lại gần, nói: “Cậu nói chuyện ba bốn câu làm rối bòng bong lên, hay là để tôi nói đi.”
Quách Triều Minh: … Cấp trên đè ép người khác, thôi, cho ông ấy chút mặt mũi vậy.
Tống Bắc xoa tay, lời nói mượt mà chuyên nghiệp, kể chuyện ly kỳ huyền bí, giọng nói trầm bổng làm cho Tần Tiêu bị cuốn theo câu chuyện thần kỳ về mấy con vật.
[Chấn động! Mãnh hổ to lớn cõng quân nhân bị thương xuống núi.]
[Quá trâu bò! Truyền thuyết mèo Ba Tư nhiều lần đã kết nối với con người, tìm người đến cứu quân nhân bị thương.]
[Đây là kỳ tích ngàn năm có một! Hổ và mèo thông minh, liều mạng bảo vệ người bị thương, đấu trí cùng kẻ buôn lậu.]
[Mèo thật có linh tính, sau mọi chuyện mèo Ba Tư chủ động muốn đi theo xe xuống núi thăm bệnh.]
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Tiêu không có biến hóa gì, nhìn con mèo nhỏ trên người dính bẩn đang kiêu ngạo ưỡn ngực một cái, cái bụng mềm mại giờ đang lép xẹp.
“À.”
Ánh mắt đầy mong chờ của Tống Bắc bỗng tắt phụt: “?”
Chỉ thế này thôi? Cả khuôn mặt không có gì thay đổi, vui mừng kích động gì đó cũng không có? ‘Cậu được mèo cứu đấy! Một con hổ đưa cậu xuống núi! Nguy hiểm rình rập, có khả năng cậu sẽ bị bắt làm con tin. Là con hổ và mèo Ba Tư đó vì cậu mà đấu trí liều mạng với mấy tên tội phạm, còn cào thân dưới tên đó đến …’
Trung Đoàn Trưởng Tống không cam lòng: “Cậu không muốn nói gì hả? Nói ra cảm xúc của mình một chút chẳng hạn?” Ví dụ như nói chuyện với con mèo này mấy câu.
Dù sao cũng nên hiện ra vẻ mặt vui vẻ chứ! Tống Bắc cảm thấy ông ấy nói đến như vậy mà Tần Tiêu chẳng có phản ứng gì, đúng là khó chịu!
“Nói như vậy thì ba người lão Liêu đã bị bắt hết.” Ánh mắt Tần Tiêu vẻ sâu xa: “Vụ án ở Bắc An có điểm đột phá rồi.”
Tống Bắc: … Chàng trai à, lĩnh vực cảnh sát hợp với cậu hơn đấy.
Tống Bắc rất muốn thấy sắc mặt của Tần Tiêu thay đổi khi được mèo cứu, đây là rất may mắn đấy, là một kỳ tích đáng được ghi nhận.
Dùng làm tiêu đề trên bảng tin cũng đủ để trở thành một truyền thuyết đó!
Kết quả là mặt người này không hề biến sắc một chút nào, biểu cảm lạnh lùng, hoàn toàn không có chút biểu hiện vui mừng hạnh phúc gì.
Người trong cuộc thì lạnh nhạt không quan tâm, ngược lại so với những người ngoài cuộc như họ… Còn kích động hưng phấn hơn anh mấy lần.
Đúng là không thú vị!
Từ lúc Tống Bắc gặp Tần Tiêu đến giờ, ông ấy chưa bao giờ thấy Tần Tiêu thay đổi sắc mặt. Cấp dưới này của ông ấy luôn luôn có một biểu cảm lạnh lùng đó, không có chút cảm xúc nào.
Khi làm nhiệm vụ cũng vậy, ngày thường cũng vẫn thế, cho dù buồn phiền hay vui vẻ cũng là một biểu cảm đó, làm cho Tống Bắc rất là lo lắng.
‘Tống Bắc còn tưởng rằng có thể làm cho Tần Tiêu thay đổi, dù sao cậu cũng phải phản ứng với tôi một chút chứ! Đồ không có lương tâm này!’
“Bộp bộp bộp!” Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên, Quách Triều Minh cổ vũ Tống Bắc: “Trung Đoàn Trưởng, ông nói hay quá! Nghe còn tưởng là ông đã tận mắt chứng kiến tất cả, nghe rất hấp dẫn.”
Tống Bắc liếc anh ta một cái, người cần có phản ứng thì không thèm phản ứng, người không cần thiết thì lại nhiệt tình như vậy.
Cậu hăng hái thế thì có ích lợi gì?
Tiểu Quách này quá thừa năng lượng, cả ngày tinh lực dồi dào vô hạn, nếu anh ta mà chia cho Tần Tiêu một ít thì tốt.
Tống Bắc thay đổi thái độ khác hẳn, nghiêm mặt khiển trách Quách Triều Minh: “Không phải chuyện của cậu, cậu chuẩn bị cơm nước ra đi, bác sĩ nói tiểu Tần mất máu quá nhiều, phải bồi bổ cho thật tốt.”
Quách Triều Minh: “... Vâng.” Trung Đoàn Trưởng lại bị anh Tần đả kích nên tâm trạng không tốt, anh ta hiểu.
Tần Tiêu vẫn có phản ứng, anh nghiêng người lấy một cái túi đỏ trên tủ đầu giường, bên trong túi đựng đầy những quả táo lớn.
Tần Tiêu chỉ bị thương ở bụng, hai tay vẫn hoạt động bình thường không hề bị ảnh hưởng. Anh mở túi quân dụng lấy dao, rũ mắt thong thả gọt táo.
Vỏ táo được gọt tỉ mỉ thành sợi dài rồi rơi xuống, Tần Tiêu gọt một miếng táo nhỏ rồi dùng dao gọt trái cây cắm vào như cái dĩa, đưa tới cạnh Bạch Hạ Hạ.
Cái mũi nhỏ xinh ướt át của Bạch Hạ Hạ giật giật, chóp mũi ngửi được mùi thơm nức của táo, không nhịn được phải nuốt nước miếng.
Bạch Hạ Hạ đã rất đói rồi. Cả một ngày không được một giọt nước, cũng không được ăn gì.
Vừa rồi còn vội vội vàng vàng leo hai tầng lầu.
Ai đi thăm bệnh mà lại còn đem theo một con mèo tới. Tần Tiêu nhìn qua một cái đã nhận ra Bạch Hạ Hạ, đôi mắt hai màu xanh khác nhau, đôi mắt này khiến cho anh có ấn tượng sâu sắc với nó.
Anh cho con mèo nhỏ này ăn hai lần, sau đó thì không thấy nó đâu nữa. Tần Tiêu cũng không mấy để ý, chỉ nghĩ là con mèo đói không có chỗ để đi, nếu không cho nó chút đồ ăn có thể nó sẽ chết đói.
Vậy nên anh mới liên tục trong mấy ngày đều mang thức ăn cho nó.
Sau đó không thấy mèo nhỏ nữa, Tần Tiêu cũng không để trong lòng, không ngờ lại gặp được nó ở phòng bệnh.
“Trung Đoàn Trưởng.” Tần Tiêu nhìn Tống Bắc, trong mắt hiện rõ sự tò mò.
“Nó cứu được cậu mà, tất nhiên là sẽ muốn tới thăm.” Quách Triều Minh nháy mắt với Tần Tiêu, loay hoay lấy mấy hộp cơm từ trong túi nilon ra.
Tần Tiêu nhìn Tống Bắc rồi lại nhìn Quách Triều Minh.
Lời nói này của Quách Triều Minh có ý gì đó.
Ánh mắt anh nhìn hai người này, rồi lại dời đến con mèo Ba Tư đang ngồi chồm hổm trên người.
Con mèo này bây giờ trông chật vật hơn so với những lần trước anh gặp, cả người dính đầy bùn đất, đen đen xám xám không sót chỗ nào.
Thứ mà có thể làm cho người ta có ấn tượng sâu sắc nhất là đôi mắt hai màu kia, hiện rõ vẻ linh hoạt. Đối mặt với nó lâu cảm giác như cái mặt mèo nó đang cười.
“Ừ…” Tần Tiêu nhìn chằm chằm Bạch Hạ Hạ: “Nó đã cứu tôi?”
Tống Bắc xúc động không thể giải thích được, lời nói của Quách Triều Minh thì đầy ẩn ý, thêm phong thái không bình thường của Bạch Hạ Hạ.
Với kinh nghiệm phong phú của anh, đội trưởng Tần xác định vị trí của Bạch Hạ Hạ.
Tống Bắc cười ôn hòa: “Tiểu Tần, cậu phải cảm ơn nó cho thật tốt.”
“Cho nên tôi nói, là cậu gặp may, ông trời không để cho cậu chết được.”
Trung Đoàn Trưởng Tống cảm xúc dạt dào rất mong cấp dưới của mình sẽ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngây ngốc.
Sự mong đợi trong lòng của Trung Đoàn Trưởng Tống tất nhiên ông ấy sẽ không để lộ ra ngoài, dù sao ông ấy cũng là một lão Trung Đoàn Trưởng vẻ ngoài vững như Thái Sơn.
Trung Đoàn Trưởng Tống già dặn nghiêm túc ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Tần Tiêu.
Nói chuyện với người đang không hiểu gì, đúng là có cảm giác khác biệt.
Quách Triều Minh cũng muốn nói.
Tống Bắc: ... Tôi thấy là cậu không muốn tìm vợ đấy.
Vì vậy nên ông ấy từ chối việc Quách Triều Minh muốn sáp lại gần, nói: “Cậu nói chuyện ba bốn câu làm rối bòng bong lên, hay là để tôi nói đi.”
Quách Triều Minh: … Cấp trên đè ép người khác, thôi, cho ông ấy chút mặt mũi vậy.
Tống Bắc xoa tay, lời nói mượt mà chuyên nghiệp, kể chuyện ly kỳ huyền bí, giọng nói trầm bổng làm cho Tần Tiêu bị cuốn theo câu chuyện thần kỳ về mấy con vật.
[Chấn động! Mãnh hổ to lớn cõng quân nhân bị thương xuống núi.]
[Quá trâu bò! Truyền thuyết mèo Ba Tư nhiều lần đã kết nối với con người, tìm người đến cứu quân nhân bị thương.]
[Đây là kỳ tích ngàn năm có một! Hổ và mèo thông minh, liều mạng bảo vệ người bị thương, đấu trí cùng kẻ buôn lậu.]
[Mèo thật có linh tính, sau mọi chuyện mèo Ba Tư chủ động muốn đi theo xe xuống núi thăm bệnh.]
Khuôn mặt đẹp trai của Tần Tiêu không có biến hóa gì, nhìn con mèo nhỏ trên người dính bẩn đang kiêu ngạo ưỡn ngực một cái, cái bụng mềm mại giờ đang lép xẹp.
“À.”
Ánh mắt đầy mong chờ của Tống Bắc bỗng tắt phụt: “?”
Chỉ thế này thôi? Cả khuôn mặt không có gì thay đổi, vui mừng kích động gì đó cũng không có? ‘Cậu được mèo cứu đấy! Một con hổ đưa cậu xuống núi! Nguy hiểm rình rập, có khả năng cậu sẽ bị bắt làm con tin. Là con hổ và mèo Ba Tư đó vì cậu mà đấu trí liều mạng với mấy tên tội phạm, còn cào thân dưới tên đó đến …’
Trung Đoàn Trưởng Tống không cam lòng: “Cậu không muốn nói gì hả? Nói ra cảm xúc của mình một chút chẳng hạn?” Ví dụ như nói chuyện với con mèo này mấy câu.
Dù sao cũng nên hiện ra vẻ mặt vui vẻ chứ! Tống Bắc cảm thấy ông ấy nói đến như vậy mà Tần Tiêu chẳng có phản ứng gì, đúng là khó chịu!
“Nói như vậy thì ba người lão Liêu đã bị bắt hết.” Ánh mắt Tần Tiêu vẻ sâu xa: “Vụ án ở Bắc An có điểm đột phá rồi.”
Tống Bắc: … Chàng trai à, lĩnh vực cảnh sát hợp với cậu hơn đấy.
Tống Bắc rất muốn thấy sắc mặt của Tần Tiêu thay đổi khi được mèo cứu, đây là rất may mắn đấy, là một kỳ tích đáng được ghi nhận.
Dùng làm tiêu đề trên bảng tin cũng đủ để trở thành một truyền thuyết đó!
Kết quả là mặt người này không hề biến sắc một chút nào, biểu cảm lạnh lùng, hoàn toàn không có chút biểu hiện vui mừng hạnh phúc gì.
Người trong cuộc thì lạnh nhạt không quan tâm, ngược lại so với những người ngoài cuộc như họ… Còn kích động hưng phấn hơn anh mấy lần.
Đúng là không thú vị!
Từ lúc Tống Bắc gặp Tần Tiêu đến giờ, ông ấy chưa bao giờ thấy Tần Tiêu thay đổi sắc mặt. Cấp dưới này của ông ấy luôn luôn có một biểu cảm lạnh lùng đó, không có chút cảm xúc nào.
Khi làm nhiệm vụ cũng vậy, ngày thường cũng vẫn thế, cho dù buồn phiền hay vui vẻ cũng là một biểu cảm đó, làm cho Tống Bắc rất là lo lắng.
‘Tống Bắc còn tưởng rằng có thể làm cho Tần Tiêu thay đổi, dù sao cậu cũng phải phản ứng với tôi một chút chứ! Đồ không có lương tâm này!’
“Bộp bộp bộp!” Tiếng vỗ tay bất chợt vang lên, Quách Triều Minh cổ vũ Tống Bắc: “Trung Đoàn Trưởng, ông nói hay quá! Nghe còn tưởng là ông đã tận mắt chứng kiến tất cả, nghe rất hấp dẫn.”
Tống Bắc liếc anh ta một cái, người cần có phản ứng thì không thèm phản ứng, người không cần thiết thì lại nhiệt tình như vậy.
Cậu hăng hái thế thì có ích lợi gì?
Tiểu Quách này quá thừa năng lượng, cả ngày tinh lực dồi dào vô hạn, nếu anh ta mà chia cho Tần Tiêu một ít thì tốt.
Tống Bắc thay đổi thái độ khác hẳn, nghiêm mặt khiển trách Quách Triều Minh: “Không phải chuyện của cậu, cậu chuẩn bị cơm nước ra đi, bác sĩ nói tiểu Tần mất máu quá nhiều, phải bồi bổ cho thật tốt.”
Quách Triều Minh: “... Vâng.” Trung Đoàn Trưởng lại bị anh Tần đả kích nên tâm trạng không tốt, anh ta hiểu.
Tần Tiêu vẫn có phản ứng, anh nghiêng người lấy một cái túi đỏ trên tủ đầu giường, bên trong túi đựng đầy những quả táo lớn.
Tần Tiêu chỉ bị thương ở bụng, hai tay vẫn hoạt động bình thường không hề bị ảnh hưởng. Anh mở túi quân dụng lấy dao, rũ mắt thong thả gọt táo.
Vỏ táo được gọt tỉ mỉ thành sợi dài rồi rơi xuống, Tần Tiêu gọt một miếng táo nhỏ rồi dùng dao gọt trái cây cắm vào như cái dĩa, đưa tới cạnh Bạch Hạ Hạ.
Cái mũi nhỏ xinh ướt át của Bạch Hạ Hạ giật giật, chóp mũi ngửi được mùi thơm nức của táo, không nhịn được phải nuốt nước miếng.
Bạch Hạ Hạ đã rất đói rồi. Cả một ngày không được một giọt nước, cũng không được ăn gì.
Vừa rồi còn vội vội vàng vàng leo hai tầng lầu.
Danh sách chương