Chú Phúc vừa nghe nói sau khi đứa trẻ này trở về còn phải ngồi tù cũng đau lòng vô cùng: “Đứa nhỏ này thật đáng thương, không cần tuyển người mới đâu, cứ cho con bé làm nửa ngày cũng được. Khoảng thời gian còn lại để nó đi bày hàng chung với bà đi. Trước đó chúng tôi nói muốn thêm một bếp thật ra cũng không phải muốn qua cầu rút ván, dù sao thì con bé cũng đã tìm được một chiếc máy tốt như vậy cho chúng tôi rồi. Đợi sau khi con bé đi, chúng tôi sẽ mướn một người làm thời vụ, như vậy cũng có thể tiết kiệm được không ít tiền.”
Thuê công nhân chui quá nguy hiểm, cũng may mà nhân phẩm của Tô Niệm Tinh tốt, không khai bọn họ ra, nếu gặp phải người có lòng dạ xấu xa thì nói không chừng hai vợ chồng già bọn họ đã bị phạt tiền rồi.
Trên đường trở về, Tô Niệm Tinh nói ra chuyện mình muốn làm nửa ngày công thôi, nửa ngày còn lại sẽ theo bà A Hương bày sạp xem quẻ.
Chú Phúc đồng ý ngay lập tức: “Được chứ.”
Thế này cũng thuận lợi quá rồi, Tô Niệm Tinh có hơi sững sờ nhưng vẫn cảm thấy khá áy náy: “Là cháu nuốt lời, lẽ ra cháu nên giữ lời làm đúng hợp đồng, nhưng…”
Thím Phúc lại rất hiểu ý người, bảo: “Làm cá viên rất nhàm chán, người trẻ tuổi bây giờ đều không chịu khổ được. Cháu đã là một người làm lâu nhất rồi, hơn nữa, còn giới thiệu cho chú thím một chiếc máy tốt như vậy nữa, thím cảm ơn cháu còn không kịp nữa là. Chỉ làm nửa ngày công cũng rất tốt, vừa vặn đủ lượng cho chú thím bán trong một ngày.”
Chú Phúc và thím Phúc nói chuyện dễ nghe như thế khiến Tô Niệm Tinh lại càng xấu hổ hơn, nghĩ đến dự tính trước kia của bọn họ, cô hỏi dò: “Nhưng trước đó chú thím nói muốn thêm một hàng cá viên chiên nữa mà?”
“Không thêm nữa.” Thím Phúc quả quyết lắc đầu: “Chảo chiên nguy hiểm lắm, lỡ như lật vậy cũng không hay.”
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, chuyện này đã được quyết định như vậy.
Sau khi ba ngày kinh trập qua đi, bà A Hương chia tiền cho Tô Niệm Tinh, bà ta trực tiếp chia đều tiền, mỗi người được 6440 đồng.
Tô Niệm Tinh là một người đánh bừa, cô chẳng hiểu một tí gì về cầu phúc cả nên được được chia một nửa là quá nhiều, thấy vậy, cô vội vàng đẩy về: “Cho cháu mấy trăm là được rồi, từ đầu đến cuối năm bà chỉ trông mong vào có ba ngày này thôi mà.”
Bà A Hương lại nói: “Bà không thể kiếm quá nhiều, bây giờ bà đã có thể nhận trợ cấp rồi, nếu như thu nhập quá cao thì sẽ không được nhận nữa.”
Trước đây bà ta bày sạp là vì đợi cháu gái, bây giờ đã tìm được cháu gái rồi, bày sạp cốt chỉ để giết thời gian mà thôi, ngược lại kiếm tiền cũng chỉ là thứ yếu.
Trước đây, Tô Niệm Tinh xem phim Hồng Kông cũng từng nghe nói về trợ cấp rồi nhưng cô cũng không biết đó là gì, thông qua lời giải thích của bà A Hương, cuối cùng mới biết đây là chính phủ cung cấp nhu cầu cơ bản cho những người không có cách nào tự lo được cho mình để kéo kinh tế đi lên, nếu như thu nhập quá cao thì bà A Hương sẽ không thể nhận được trợ cấp nữa.
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, chẳng qua, cô cảm thấy hành động này của bà A Hương cũng chỉ là muốn cho cô mang theo ít tiền về nội địa mà thôi, cho nên trong lòng vô cùng cảm động.
Bà A Hương cười bảo: “Năm ngoái không có cháu bà cũng chỉ kiếm được có hơn bốn nghìn, năm nay may mà nhờ có cháu, người trẻ tuổi đúng là tay chân tháo vát quá.”
Tô Niệm Tinh bị bà ta chọc cười.
Buổi tối về nhà nhét tiền xuống dưới gối đầu, cộng thêm hơn năm nghìn mà cô đã kiếm được trước kia, vậy là bây giờ đã có khoản tiết kiệm khoảng một vạn hai rồi.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh chưa từng kiếm một xu tiền nào nên cô cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ kích động chỉ vì kiếm được hơn một vạn như thế.
Nếu cha cô nhìn thấy cô siêng năng chịu khó như vậy chắc chắn sẽ tự hào về cô.
Nghĩ đến cha mẹ, cô thở dài một tiếng, thuận tiện lại nghĩ đến mẹ ruột của nguyên chủ.
Thuê công nhân chui quá nguy hiểm, cũng may mà nhân phẩm của Tô Niệm Tinh tốt, không khai bọn họ ra, nếu gặp phải người có lòng dạ xấu xa thì nói không chừng hai vợ chồng già bọn họ đã bị phạt tiền rồi.
Trên đường trở về, Tô Niệm Tinh nói ra chuyện mình muốn làm nửa ngày công thôi, nửa ngày còn lại sẽ theo bà A Hương bày sạp xem quẻ.
Chú Phúc đồng ý ngay lập tức: “Được chứ.”
Thế này cũng thuận lợi quá rồi, Tô Niệm Tinh có hơi sững sờ nhưng vẫn cảm thấy khá áy náy: “Là cháu nuốt lời, lẽ ra cháu nên giữ lời làm đúng hợp đồng, nhưng…”
Thím Phúc lại rất hiểu ý người, bảo: “Làm cá viên rất nhàm chán, người trẻ tuổi bây giờ đều không chịu khổ được. Cháu đã là một người làm lâu nhất rồi, hơn nữa, còn giới thiệu cho chú thím một chiếc máy tốt như vậy nữa, thím cảm ơn cháu còn không kịp nữa là. Chỉ làm nửa ngày công cũng rất tốt, vừa vặn đủ lượng cho chú thím bán trong một ngày.”
Chú Phúc và thím Phúc nói chuyện dễ nghe như thế khiến Tô Niệm Tinh lại càng xấu hổ hơn, nghĩ đến dự tính trước kia của bọn họ, cô hỏi dò: “Nhưng trước đó chú thím nói muốn thêm một hàng cá viên chiên nữa mà?”
“Không thêm nữa.” Thím Phúc quả quyết lắc đầu: “Chảo chiên nguy hiểm lắm, lỡ như lật vậy cũng không hay.”
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, chuyện này đã được quyết định như vậy.
Sau khi ba ngày kinh trập qua đi, bà A Hương chia tiền cho Tô Niệm Tinh, bà ta trực tiếp chia đều tiền, mỗi người được 6440 đồng.
Tô Niệm Tinh là một người đánh bừa, cô chẳng hiểu một tí gì về cầu phúc cả nên được được chia một nửa là quá nhiều, thấy vậy, cô vội vàng đẩy về: “Cho cháu mấy trăm là được rồi, từ đầu đến cuối năm bà chỉ trông mong vào có ba ngày này thôi mà.”
Bà A Hương lại nói: “Bà không thể kiếm quá nhiều, bây giờ bà đã có thể nhận trợ cấp rồi, nếu như thu nhập quá cao thì sẽ không được nhận nữa.”
Trước đây bà ta bày sạp là vì đợi cháu gái, bây giờ đã tìm được cháu gái rồi, bày sạp cốt chỉ để giết thời gian mà thôi, ngược lại kiếm tiền cũng chỉ là thứ yếu.
Trước đây, Tô Niệm Tinh xem phim Hồng Kông cũng từng nghe nói về trợ cấp rồi nhưng cô cũng không biết đó là gì, thông qua lời giải thích của bà A Hương, cuối cùng mới biết đây là chính phủ cung cấp nhu cầu cơ bản cho những người không có cách nào tự lo được cho mình để kéo kinh tế đi lên, nếu như thu nhập quá cao thì bà A Hương sẽ không thể nhận được trợ cấp nữa.
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra, chẳng qua, cô cảm thấy hành động này của bà A Hương cũng chỉ là muốn cho cô mang theo ít tiền về nội địa mà thôi, cho nên trong lòng vô cùng cảm động.
Bà A Hương cười bảo: “Năm ngoái không có cháu bà cũng chỉ kiếm được có hơn bốn nghìn, năm nay may mà nhờ có cháu, người trẻ tuổi đúng là tay chân tháo vát quá.”
Tô Niệm Tinh bị bà ta chọc cười.
Buổi tối về nhà nhét tiền xuống dưới gối đầu, cộng thêm hơn năm nghìn mà cô đã kiếm được trước kia, vậy là bây giờ đã có khoản tiết kiệm khoảng một vạn hai rồi.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh chưa từng kiếm một xu tiền nào nên cô cũng chưa bao giờ từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ kích động chỉ vì kiếm được hơn một vạn như thế.
Nếu cha cô nhìn thấy cô siêng năng chịu khó như vậy chắc chắn sẽ tự hào về cô.
Nghĩ đến cha mẹ, cô thở dài một tiếng, thuận tiện lại nghĩ đến mẹ ruột của nguyên chủ.
Danh sách chương