Sáng ngày hôm sau, cô lại đến gầm cầu, bà A Hương thấy cô trở về cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Bà còn tưởng cháu sẽ bị giam hai ngày chứ, còn đang cảm thấy tiếc cho cháu đây, không ngờ hành động của mấy a sir này cũng nhanh như vậy.”

Tô Niệm Tinh ngáp một cái: “Phải ạ.”

Bà A Hương chần chừ một lúc rồi hỏi: “Thế bọn họ có nói khi nào sẽ đưa cháu tới cục di dân không?”

Tô Niệm Tinh xua tay: “Bọn họ nói phải đợi điều tra xong vụ án hoặc là kết án đã.”

Bà A Hương vui vẻ, cười tươi như hoa nở: “Thế ngược lại cũng tốt, có bọn họ mở miệng, sau này cháu gặp phải cảnh sát mặc quân trang cũng không sợ nữa.”

Tô Niệm Tinh không hiểu ý này cho lắm, cô bị cảnh sát phát hiện rồi còn có thể là chuyện tốt sao? Bà A Hương vừa cười vừa giải thích: “Vụ án này rõ ràng là do cái đám giang hồ kia làm, phỏng chừng tổ trọng án phải điều tra đến một năm mới có thể tìm được hung thủ, đến khi ấy cháu đã gom đủ tiền, trở về ngồi tù tám tháng là có thể lấy lại tự do?”

Tô Niệm Tinh sững sờ, vậy mà mất tận một năm sao? Vậy tại sao Trương Chính Bác kia lại nói chỉ nửa năm đã có thể điều tra xong? Anh ta cần gì phải lừa cô chứ?

Bà A Hương nháy mắt với cô: “Sau khi hoạt động kinh trập qua đi, bà cảm thấy cháu có thể bày sạp xem quẻ bói bà.” Bà ta phẩy tờ báo đã mua được vào sáng nay, vụ án anh Hổ bị giết ngay trên phố đã được đưa lên trang nhất của tờ báo, trước mắt, phía cảnh sát đã tìm được một nghi phạm gây án, đối phương là một bà thầy bói, lời tiên tri mà cô đã nói cho anh Hổ bị đào bới ra. Tối hôm qua về nhà muộn quá nên bên truyền thông vẫn chưa biết cô đã được rửa sạch hiềm nghi, nhưng người đoán mệnh thần toán như cô chắc chắn sẽ được tâng bốc: “Nhân lúc bây giờ có chút danh tiếng, cháu hãy tranh thủ kiếm ít tiền đi, qua đợt này, cháu muốn kiếm cũng không có cơ hội đâu.”

Tô Niệm Tinh biết bà ta đang tính toán cho mình nhưng cũng khó tránh khỏi bị suy nghĩ bất thình lình nảy ra của bà ta làm giật mình: “Bà không sợ cháu gặp phản phệ sao?”



“Với loại người dính dáng đến án mạng như Hổ ca kia, cháu cũng chỉ được tính là nói như đúng là mà sai thôi, ví dụ như mấy lời nghe có vẻ đường hoàng như phúc họa tương y kia. Cũng vậy, người bình thường hỏi chuyện hôn nhân cũng không có vấn đề gì cả, còn nếu như gặp phải loại đàn ông tiện, cháu nói trước cho cô ta biết sẽ tương đương với việc nhắc nhở cô ta đừng giẫm vào hố, đây hành thiện tích đức, chính là chuyện tốt, tương lai sẽ được báo đáp.” Bà A Hương rõ ràng rất có kiến giải của mình về chuyện tiết lộ thiên cơ này.” Còn nữa, đợi cháu kiếm được tiền rồi, sau khi trở về lại rửa tay gác kiếm, nội địa cũng không tin mấy thứ này, tất cả lại bắt đầu lại từ đầu thôi.”

Tô Niệm Tinh quả thật có hơi động lòng rồi, cô cũng coi như đã tạm thời giải quyết xong vấn đề thân phận, có thể đi lại giữa đường phố, bị cảnh sát mặc quân trang hỏi cũng không cần lo lắng sẽ lập tức bị chuyển đến cục di dân.

“Nhưng chú Phúc và thím Phúc phải làm sao ạ?”

Bà A Hương nghĩ ngợi: “Cháu từ từ bàn bạc với bọn họ đi, có thể chỉ làm nửa ngày hoặc là kêu bọn họ đi tuyển một người mới?”

Tô Niệm Tinh có hơi ngại mở miệng, chú Phúc và thím Phúc đối xử với cô rất tốt.

Bà A Hương biết cô còn trẻ tuổi, da mặt mỏng nên chủ động gánh vác chuyện này: “Để bà đi nói cho nhé.”

Ai làm việc của người nấy, chuyện của mình làm sao có thể làm phiền bà A Hương được. Tô Niệm Tinh quả quyết lắc đầu: “Hay là để cháu tự nói đi.”

Khách hàng tới cửa, hai người cũng ngừng tán gẫu.

Buổi tối tan làm, bà A Hương nhân lúc Tô Niệm Tinh đang thu dọn đồ mà đặc biệt đi tìm chú Phúc và thím Phúc, nói lại tình hình một lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện