Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đông Mạch bị dọa sợ đến choáng váng, cô một mực núp trong chăn run rẩy.
Lúc đầu cô nhìn thấy Thẩm Liệt, cô nhìn thấy trên mặt Thẩm Liệt có một vết sẹo dài, còn có râu, giống như một tướng cướp, cười cũng nhìn rất xấu xa, cô cảm thấy Thẩm Liệt không phải là người tốt, giống như mới từ ngục giam thả ra ngoài.
Cô sợ Thẩm Liệt.
Sau đó, cô từ từ không sợ nữa, cô phát hiện Thẩm Liệt vô cùng tốt, anh cho những người phụ nữ trong thôn cơ hội kiếm tiền, anh cố ý cho cô chọn những đồng tiền mới, trả lại cho cô khoai hòng, mùa đông lạnh như vậy, mùi hương khoai nướng thơm ngát đó cô vẫn còn nhớ.
Cô cảm thấy Thẩm Liệt là người tốt.
Nhưng bây giờ, người này lại muốn cưỡng bức cô.
Đông Mạch nhớ tới người đàn ông vừa rồi mới mãnh liệt nằm trên người cô, cô ôm chăn run lẩy bẩy, anh tại sao có thể như vậy! Coi như là có uống rượu say, nhưng như vậy cũng thật quá đáng!
Mà ngay lúc này, cô nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân chật vật, tập tễnh.
Trong lòng cô run lên, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy chính là chồng mình, Lâm Vinh Đường.
Lâm Vinh Đường trên mặt chỗ đỏ chỗ xanh, lỗ mũi còn dính máu, máu còn chảy xuống, chảy lên môi anh, anh cố sức mở cửa.
Đông Mạch ôm chăn, trầm mặc hồi lâu, mới nghiêng đầu, hỏi anh: "Vừa rồi, sao anh không có ở nhà?"
Cô thiếu chút nữa bị Thẩm Liệt cưỡng bức, cô ở đó gào thét, nhưng khi đó, anh đang ở đâu, anh không phải đang cùng Thẩm Liệt uống rượu sao, làm sao Thẩm Liệt biết đi tới căn phòng này, nhưng anh lại không thấy? Lâm Vinh Đường hít sâu một hơi, đến gần Đông Mạch, tiến lên muốn ôm Đông Mạch.
Đông Mạch lại đẩy anh ra: "Anh nói cho em, tại sao? Người phụ nữ của anh mới vừa rồi thiếu chút nữa bị người ta cưỡng bức anh biết không? Khi đó anh ở đâu? Tại sao anh ta biết mà đến đây? Anh ta chút nữa đã cưỡng bức em!"
Lâm Vinh Đường không lên tiếng, cũng không giải thích, ỷ vào sức lực đàn ông, ôm chặt lấy cô.
Đông Mạch nhưng giống như điên rồi vậy, đánh vào ngực, vào cánh tay anh, đẩy anh ra: "Anh đừng đụng vào người em, anh phải giải thích rõ, tại sao, tại sao anh không ở đây, anh đã đi đâu? Tại sao anh để một người phụ nữ và một người đàn ông đã uống say ở nhà?"
Lâm Vinh Đường không cách nào giải thích, cũng không có ý định giải thích, anh bị Đông Mạch đánh, cũng không chống trả, cứ như vậy liều mạng ôm Đông Mạch, ôm chặt.
****************
Ăn tết, Lâm Vinh Đường mặt sưng đỏ như đầu heo, một mực tránh ở nhà không ra ngoài, Vương Tú Cúc thấy anh như thế sợ hết hồn, hỏi ép anh chuyện gì xảy ra, anh liền nói mình uống rượu say không cẩn thận nên bị té, Vương Tú Cúc không tin, hỏi Đông Mạch, Đông Mạch mặt lạnh, căn bản cũng không trả lời bà.
Từ lần Đông Mạch nổi loạn, Vương Tú Cúc ở trước mặt Đông Mạch lại giống như yếu thế hơn một chút, chỉ là lúc này, mẹ chồng vì chuyện này mà phát tiết, mắng Đông Mạch một trận, nói vợ không biết chăm sóc chồng, nói cô không ra hình ra dạng, Đông Mạch cũng không chút phản ứng, bà mắng liền mắng, mắng cũng không ít đi miếng thịt nào.
Vương Tú Cúc từ chỗ thầy thuốc thôn bên cạnh mua được ít thuốc tím, để cho Đông Mạch thoa cho Lâm Vinh Đường, còn nói Lâm Vinh Đường năm nay không cần đi thăm bà con, cứ nói bị đau chân.
"Chỗ cô con, cậu con, không cần đi, để mẹ nói với bọn họ, chỉ có thể như vậy, bằng không ra ngoài, người ta lại cười nhạo!"
"Thật may anh cả và anh hai con đều về, có bọn họ đi thăm họ hàng, cũng được rồi."
Vương Tú Cúc dặn dò mấy câu, rồi rời đi.
Đông Mạch dùng bông gòn thấm thuốc tím xoa cho Lâm Vinh Đường, Lâm Vinh Đường trên mặt cũng không có biểu tình gì, tùy ý để cho Đông Mạch thoa thuốc, Đông Mạch thoa thuốc cho anh, anh cứ như vậy nhìn Đông Mạch.
Đông Mạch cũng chỉ thoa thuốc, rồi để bông gòn qua một bên, lại đóng nắp bình thuốc tím, Lâm Vinh Đường chợt nắm lấy tay cô.
Đông Mạch lạnh lùng giương mắt.
Lâm Vinh Đường liền ôm lấy Đông Mạch: "Đông Mạch, anh yêu em."
Đông Mạch cũng không giãy giụa, cứ để anh ôm như vậy, nhưng trong đầu xuất hiện một vấn đề, yêu là gì?
Lúc cô còn đi học, trong lớp nữ sinh đã từng len lén chuyển qua một ít sách, có một quyển đã bị xé bìa, góc bên cũng bị đốt qua, cô len lén đi theo mọi người cùng nhau xem, bên trong nữ chính gọi là Anna - Tạp Liệt Ni Na, ở trong đó nhắc tới tình yêu.
Đó là một bản thiếu không có mở đầu, cũng không có kết thúc, cô xem mơ mơ hồ hồ, sau khi xem xong chẳng qua là chỉ cảm thấy khổ sở, cô không hiểu tình yêu là gì, trong lòng chỉ loáng thoáng biết, có một thứ như vậy.
Sau đó cùng bạn học trò chuyện, bạn học nói, tình yêu chính là điều khiến con người ta không tiếc nuối bất cứ điều gì, coi như bỏ mạng cũng cam tâm tình nguyện.
Bây giờ, Lâm Vinh Đường nói, anh yêu cô.
Đông Mạch bị dọa sợ đến choáng váng, cô một mực núp trong chăn run rẩy.
Lúc đầu cô nhìn thấy Thẩm Liệt, cô nhìn thấy trên mặt Thẩm Liệt có một vết sẹo dài, còn có râu, giống như một tướng cướp, cười cũng nhìn rất xấu xa, cô cảm thấy Thẩm Liệt không phải là người tốt, giống như mới từ ngục giam thả ra ngoài.
Cô sợ Thẩm Liệt.
Sau đó, cô từ từ không sợ nữa, cô phát hiện Thẩm Liệt vô cùng tốt, anh cho những người phụ nữ trong thôn cơ hội kiếm tiền, anh cố ý cho cô chọn những đồng tiền mới, trả lại cho cô khoai hòng, mùa đông lạnh như vậy, mùi hương khoai nướng thơm ngát đó cô vẫn còn nhớ.
Cô cảm thấy Thẩm Liệt là người tốt.
Nhưng bây giờ, người này lại muốn cưỡng bức cô.
Đông Mạch nhớ tới người đàn ông vừa rồi mới mãnh liệt nằm trên người cô, cô ôm chăn run lẩy bẩy, anh tại sao có thể như vậy! Coi như là có uống rượu say, nhưng như vậy cũng thật quá đáng!
Mà ngay lúc này, cô nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân chật vật, tập tễnh.
Trong lòng cô run lên, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy chính là chồng mình, Lâm Vinh Đường.
Lâm Vinh Đường trên mặt chỗ đỏ chỗ xanh, lỗ mũi còn dính máu, máu còn chảy xuống, chảy lên môi anh, anh cố sức mở cửa.
Đông Mạch ôm chăn, trầm mặc hồi lâu, mới nghiêng đầu, hỏi anh: "Vừa rồi, sao anh không có ở nhà?"
Cô thiếu chút nữa bị Thẩm Liệt cưỡng bức, cô ở đó gào thét, nhưng khi đó, anh đang ở đâu, anh không phải đang cùng Thẩm Liệt uống rượu sao, làm sao Thẩm Liệt biết đi tới căn phòng này, nhưng anh lại không thấy? Lâm Vinh Đường hít sâu một hơi, đến gần Đông Mạch, tiến lên muốn ôm Đông Mạch.
Đông Mạch lại đẩy anh ra: "Anh nói cho em, tại sao? Người phụ nữ của anh mới vừa rồi thiếu chút nữa bị người ta cưỡng bức anh biết không? Khi đó anh ở đâu? Tại sao anh ta biết mà đến đây? Anh ta chút nữa đã cưỡng bức em!"
Lâm Vinh Đường không lên tiếng, cũng không giải thích, ỷ vào sức lực đàn ông, ôm chặt lấy cô.
Đông Mạch nhưng giống như điên rồi vậy, đánh vào ngực, vào cánh tay anh, đẩy anh ra: "Anh đừng đụng vào người em, anh phải giải thích rõ, tại sao, tại sao anh không ở đây, anh đã đi đâu? Tại sao anh để một người phụ nữ và một người đàn ông đã uống say ở nhà?"
Lâm Vinh Đường không cách nào giải thích, cũng không có ý định giải thích, anh bị Đông Mạch đánh, cũng không chống trả, cứ như vậy liều mạng ôm Đông Mạch, ôm chặt.
****************
Ăn tết, Lâm Vinh Đường mặt sưng đỏ như đầu heo, một mực tránh ở nhà không ra ngoài, Vương Tú Cúc thấy anh như thế sợ hết hồn, hỏi ép anh chuyện gì xảy ra, anh liền nói mình uống rượu say không cẩn thận nên bị té, Vương Tú Cúc không tin, hỏi Đông Mạch, Đông Mạch mặt lạnh, căn bản cũng không trả lời bà.
Từ lần Đông Mạch nổi loạn, Vương Tú Cúc ở trước mặt Đông Mạch lại giống như yếu thế hơn một chút, chỉ là lúc này, mẹ chồng vì chuyện này mà phát tiết, mắng Đông Mạch một trận, nói vợ không biết chăm sóc chồng, nói cô không ra hình ra dạng, Đông Mạch cũng không chút phản ứng, bà mắng liền mắng, mắng cũng không ít đi miếng thịt nào.
Vương Tú Cúc từ chỗ thầy thuốc thôn bên cạnh mua được ít thuốc tím, để cho Đông Mạch thoa cho Lâm Vinh Đường, còn nói Lâm Vinh Đường năm nay không cần đi thăm bà con, cứ nói bị đau chân.
"Chỗ cô con, cậu con, không cần đi, để mẹ nói với bọn họ, chỉ có thể như vậy, bằng không ra ngoài, người ta lại cười nhạo!"
"Thật may anh cả và anh hai con đều về, có bọn họ đi thăm họ hàng, cũng được rồi."
Vương Tú Cúc dặn dò mấy câu, rồi rời đi.
Đông Mạch dùng bông gòn thấm thuốc tím xoa cho Lâm Vinh Đường, Lâm Vinh Đường trên mặt cũng không có biểu tình gì, tùy ý để cho Đông Mạch thoa thuốc, Đông Mạch thoa thuốc cho anh, anh cứ như vậy nhìn Đông Mạch.
Đông Mạch cũng chỉ thoa thuốc, rồi để bông gòn qua một bên, lại đóng nắp bình thuốc tím, Lâm Vinh Đường chợt nắm lấy tay cô.
Đông Mạch lạnh lùng giương mắt.
Lâm Vinh Đường liền ôm lấy Đông Mạch: "Đông Mạch, anh yêu em."
Đông Mạch cũng không giãy giụa, cứ để anh ôm như vậy, nhưng trong đầu xuất hiện một vấn đề, yêu là gì?
Lúc cô còn đi học, trong lớp nữ sinh đã từng len lén chuyển qua một ít sách, có một quyển đã bị xé bìa, góc bên cũng bị đốt qua, cô len lén đi theo mọi người cùng nhau xem, bên trong nữ chính gọi là Anna - Tạp Liệt Ni Na, ở trong đó nhắc tới tình yêu.
Đó là một bản thiếu không có mở đầu, cũng không có kết thúc, cô xem mơ mơ hồ hồ, sau khi xem xong chẳng qua là chỉ cảm thấy khổ sở, cô không hiểu tình yêu là gì, trong lòng chỉ loáng thoáng biết, có một thứ như vậy.
Sau đó cùng bạn học trò chuyện, bạn học nói, tình yêu chính là điều khiến con người ta không tiếc nuối bất cứ điều gì, coi như bỏ mạng cũng cam tâm tình nguyện.
Bây giờ, Lâm Vinh Đường nói, anh yêu cô.
Danh sách chương