Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cũng bởi vì con gái chết yểu này, mẹ cô rất muốn có một đứa con gái, lúc ấy Đông Mạch bị cha mẹ vứt bỏ, bà liền đem cô về nuôi.
Bây giờ hai người anh đều đã lập gia đình và ở cùng mẹ cô, nhưng có việc gì hay là cùng nhau họp lại ăn cơm, tuy thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, nhưng là trên mặt cũng có thể bỏ qua đi.
Không ngờ, khi cô vừa bước vào nhà, mẹ cô và chị dâu cô cũng hỏi về chuyện của Tôn Hồng Hà, dù gì loại chuyện này cũng quá hiếm gặp, nghe cũng chưa từng nghe qua, vừa vào cửa nhà người ta, giấy chứng nhận cũng đã lấy, lại ầm ĩ đòi ly hôn.
Đông Mạch còn có thể làm gì nữa, cô lại đem tất cả những gì mình biết nói một lần nữa, mẹ và chị dâu cô ấy tập trung vào tình hình của Thẩm Liệt, cô thực ra cũng không quá thích Thẩm Liệt, tuy nhiên không thể khôn nói Thẩm Liệt thực ra cũng không tệ lắm, vì vậy liền kể một ít chuyện, nói về gia đình Thẩm Liệt, Thẩm Liệt làm lính lập được công lớn, Thẩm Liệt cho họ cá, Thẩm Liệt bắt thỏ, và Thẩm Liệt đi theo Đường Khuê Quân làm lông dê.
Mẹ cô, Hồ Kim Phượng, vừa nghe liền nói: "Cậu ta cũng không tệ a, rất có năng lực, không phải là một con rể tốt sao, sao lại không cần?"
Đông Mạch càng thêm bất đắc dĩ: "Con cũng không biết, nói cậu ta nghèo..."
Chị dâu của cô, Tạ Hồng Ny nói: "Chị hiểu rồi, thật ra chính là nghèo, không có tiền, lại hào phóng, không thể trách được."
Hồ Kim Phương suy nghĩ một chút, cảm thấy hợp lý.
Đông Mạch: "Đoán là vậy."
Tạ Hồng Ny: "Nhà họ Tôn lại đang ngang nhiên tìm con rể cho con gái, nghe nói đã bắt đầu xem mắt rồi nhưng cũng không tốt lắm, nhà cô ấy cứ như vậy bày trước mặt con rể một đạo, em nói xem ai dám lấy a? Mẹ của Tôn Hồng Hà tức giận nghe nói cũng không ăn trôi cơm, có điều Tôn Hồng Hà cũng khá cởi mở, cách đây vài ngày vào vụ mùa còn thấy cô ấy đi dọn cỏ. "
Đông Mạch: "Người ta có thể thấy không sao là được, người ta dám làm chuyện như thế này, chứng tỏ rằng họ có ngọn nguồn, dù sao, quyết định của họ, họ có thể chịu đựng là được."
Đông Mạch nói như vậy, nhưng là nghĩ, mình muốn một đứa con thật khó khăn, sau này khó tránh khỏi sẽ bị khinh bỉ, nếu được, sẽ dứt khoát ly hôn.
Khi cô vừa nói như vậy, Hồ Kim Phượng và Tạ Hồng Ny đột nhiên cùng nhau nói cô, thậm chí lấy Lâm Vinh Đường làm ví dụ.
"Nếu như con và con rể chúng ta, nếu như ngày nào đó con ầm ĩ đòi ly hôn, nhất định phải có nguyên nhân, con rể tốt, sao có thể tùy tiện bỏ?"
Khi cô vừa nói câu này, anh trai của cô Giang Xuân Canh vừa vặn bước vào, nghe vậy, anh nói: "Nếu Đông Mạch muốn ly hôn, khẳng định là do Lâm Vinh Đường không tốt, muốn bỏ thì liền bỏ, đánh cho tên đó một trận nữa!"
Hồ Kim Phượng trừng mắt nhìn anh: "Mẹ và em con đang nói chuyện, con nói bậy bạ gì đó!"
Đông Mạch cười với anh trai: "Vẫn là anh tốt nhất!"
Anh trai của cô hơn cô bảy tuổi, năm lớp ba tiểu học đã thôi học, trình độ văn hóa không cao, nhưng là đánh nhau không ít lần, nổi danh mấy thôn xa gần.
Lúc mười mấy tuổi, lúc gặp phải đại đội làm ầm ĩ, có người đến nhà đập nồi, anh nhặt một viên gạch lên nói đây là chỗ ăn cơm, ai dám đập, tôi sẽ liều mạng với hắn.
Người còn trẻ nhưng ra tay thực sự rất hung hãn, những người đó thật sự bị kinh sợ.
Những ngày sau đó, Giang Xuân Canh dựa vào cục gạch trong tay, khiến ai gặp cũng phải sợ, người có thể sang nhà khác gây rối, nhưng chắc chắn không thể đến nhà này, cuộc sống của Giang gia cuối cùng cũng được yên bình, trải qua thời gian đó.
Giang Xuân Canh mặc dù ở bên ngoài đánh lộn, nhưng anh rất thương cô em gái Đông Mạch này, khi còn bé, Hồ Kim Phượng bận bịu đi làm đồng không thể trông coi Đông Mạch, có thể nói Đông Mạch đã lớn lên trên lưng của Giang Xuân Canh.
Cũng bởi vì con gái chết yểu này, mẹ cô rất muốn có một đứa con gái, lúc ấy Đông Mạch bị cha mẹ vứt bỏ, bà liền đem cô về nuôi.
Bây giờ hai người anh đều đã lập gia đình và ở cùng mẹ cô, nhưng có việc gì hay là cùng nhau họp lại ăn cơm, tuy thỉnh thoảng có chút mâu thuẫn mẹ chồng con dâu, nhưng là trên mặt cũng có thể bỏ qua đi.
Không ngờ, khi cô vừa bước vào nhà, mẹ cô và chị dâu cô cũng hỏi về chuyện của Tôn Hồng Hà, dù gì loại chuyện này cũng quá hiếm gặp, nghe cũng chưa từng nghe qua, vừa vào cửa nhà người ta, giấy chứng nhận cũng đã lấy, lại ầm ĩ đòi ly hôn.
Đông Mạch còn có thể làm gì nữa, cô lại đem tất cả những gì mình biết nói một lần nữa, mẹ và chị dâu cô ấy tập trung vào tình hình của Thẩm Liệt, cô thực ra cũng không quá thích Thẩm Liệt, tuy nhiên không thể khôn nói Thẩm Liệt thực ra cũng không tệ lắm, vì vậy liền kể một ít chuyện, nói về gia đình Thẩm Liệt, Thẩm Liệt làm lính lập được công lớn, Thẩm Liệt cho họ cá, Thẩm Liệt bắt thỏ, và Thẩm Liệt đi theo Đường Khuê Quân làm lông dê.
Mẹ cô, Hồ Kim Phượng, vừa nghe liền nói: "Cậu ta cũng không tệ a, rất có năng lực, không phải là một con rể tốt sao, sao lại không cần?"
Đông Mạch càng thêm bất đắc dĩ: "Con cũng không biết, nói cậu ta nghèo..."
Chị dâu của cô, Tạ Hồng Ny nói: "Chị hiểu rồi, thật ra chính là nghèo, không có tiền, lại hào phóng, không thể trách được."
Hồ Kim Phương suy nghĩ một chút, cảm thấy hợp lý.
Đông Mạch: "Đoán là vậy."
Tạ Hồng Ny: "Nhà họ Tôn lại đang ngang nhiên tìm con rể cho con gái, nghe nói đã bắt đầu xem mắt rồi nhưng cũng không tốt lắm, nhà cô ấy cứ như vậy bày trước mặt con rể một đạo, em nói xem ai dám lấy a? Mẹ của Tôn Hồng Hà tức giận nghe nói cũng không ăn trôi cơm, có điều Tôn Hồng Hà cũng khá cởi mở, cách đây vài ngày vào vụ mùa còn thấy cô ấy đi dọn cỏ. "
Đông Mạch: "Người ta có thể thấy không sao là được, người ta dám làm chuyện như thế này, chứng tỏ rằng họ có ngọn nguồn, dù sao, quyết định của họ, họ có thể chịu đựng là được."
Đông Mạch nói như vậy, nhưng là nghĩ, mình muốn một đứa con thật khó khăn, sau này khó tránh khỏi sẽ bị khinh bỉ, nếu được, sẽ dứt khoát ly hôn.
Khi cô vừa nói như vậy, Hồ Kim Phượng và Tạ Hồng Ny đột nhiên cùng nhau nói cô, thậm chí lấy Lâm Vinh Đường làm ví dụ.
"Nếu như con và con rể chúng ta, nếu như ngày nào đó con ầm ĩ đòi ly hôn, nhất định phải có nguyên nhân, con rể tốt, sao có thể tùy tiện bỏ?"
Khi cô vừa nói câu này, anh trai của cô Giang Xuân Canh vừa vặn bước vào, nghe vậy, anh nói: "Nếu Đông Mạch muốn ly hôn, khẳng định là do Lâm Vinh Đường không tốt, muốn bỏ thì liền bỏ, đánh cho tên đó một trận nữa!"
Hồ Kim Phượng trừng mắt nhìn anh: "Mẹ và em con đang nói chuyện, con nói bậy bạ gì đó!"
Đông Mạch cười với anh trai: "Vẫn là anh tốt nhất!"
Anh trai của cô hơn cô bảy tuổi, năm lớp ba tiểu học đã thôi học, trình độ văn hóa không cao, nhưng là đánh nhau không ít lần, nổi danh mấy thôn xa gần.
Lúc mười mấy tuổi, lúc gặp phải đại đội làm ầm ĩ, có người đến nhà đập nồi, anh nhặt một viên gạch lên nói đây là chỗ ăn cơm, ai dám đập, tôi sẽ liều mạng với hắn.
Người còn trẻ nhưng ra tay thực sự rất hung hãn, những người đó thật sự bị kinh sợ.
Những ngày sau đó, Giang Xuân Canh dựa vào cục gạch trong tay, khiến ai gặp cũng phải sợ, người có thể sang nhà khác gây rối, nhưng chắc chắn không thể đến nhà này, cuộc sống của Giang gia cuối cùng cũng được yên bình, trải qua thời gian đó.
Giang Xuân Canh mặc dù ở bên ngoài đánh lộn, nhưng anh rất thương cô em gái Đông Mạch này, khi còn bé, Hồ Kim Phượng bận bịu đi làm đồng không thể trông coi Đông Mạch, có thể nói Đông Mạch đã lớn lên trên lưng của Giang Xuân Canh.
Danh sách chương