Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Mấy người đàn ông cười nói, Đông Mạch ngồi tựa vào lưng ghế phía sau, ghế ngồi còn có mùi da, cô ngửi thấy thì lại càng cảm thấy khó chịu hơn, chỉ là nghĩ đến so với đi xe buýt rung lắc thì sẽ nhanh về nhà hơn, cũng phải cố gắng chịu đựng.

Đang nói chuyện, không biết làm sao lại nhắc đến chuyện ly hôn của Thẩm Liệt, hai người đàn ông cũng tự nhiên an ủi Thẩm Liệt, là người đàn ông không có vợ, nhưng dáng vẻ của Thẩm Liệt dường như là cũng không quan tâm.

Đông Mạch uể oải dựa ra sau, trong lòng lại nhớ tới những lời hàng xóm lải nhái, nói là Tôn gia nên xin lỗi anh, đám tiệc cùng với lễ vật hai trăm đồng cũng trả lại cho anh, còn những thứ khác, một xu tiền anh cũng không cần.

Mọi người thấy tiếc thay cho anh, còn với cô gái làm ra loại chuyện này, là hại người khác tốn tiền của, cũng tiếc cho số tiền anh bỏ ra, nhưng còn có cách gì, người ta không muốn chính là không muốn.

Dĩ nhiên cũng có người cho là anh coi như còn nhân nghĩa, là một người đàn ông, người phụ nữ không muốn chung sống, thì cũng đành chịu, đi theo phía sau người phụ nữ đòi tiền thì được gì? Lúc này, Lâm Vinh Đường cũng đã đến nhà anh hai, xe dừng lại, Lâm Vinh Đường cảm ơn Lộ Khuê Quân, Đông Mạch cũng cảm ơn, Lâm Vinh Đường liền đỡ Đông Mạch xuống xe.

Sau khi xuống xe, còn nhìn người ta vẫy tay một cái, người ta liền lái xe đi.

Lúc này gió lạnh buốt thổi tới, Đông Mạch lại cảm thấy tốt hơn nhiều, người cũng tỉnh táo hơn, liền cùng Lâm Vinh Đường đi lên lầu hai.

Anh hai của Lâm Vinh Đường, Lâm Vinh Dương làm ở công xưởng hóa chất Lăng Thành, cưới chị dâu là y tá ở bệnh viện tốt nhất Lăng Thành, hai người cũng rất bận rộn, bây giờ cũng không có ở nhà.

Hì hục đi lên lầu hai, vận khí tốt, chị dâu của Lâm Vinh Đường đang ở nhà.

Chị dâu của anh là Đới Hướng Hồng, da trắng, dưới mắt có một nốt ruồi lớn, tính cách của cô ôn nhu, vui vẻ, cũng hiểu chuyện, Đông Mạch mặc dù chỉ mới gặp qua có mấy lần, nhưng cũng rất kính trọng cô.

Đới Hướng Hồng nhìn thấy hai người Lâm Vinh Đường vừa tới, vội vàng mời hai người vào, thấy bọn họ mang theo nửa túi bột ngô, liền vui vẻ, cái này nhà mình làm so với bên ngoài bán thì tốt hơn, lại rót nước cam cho bọn họ uống.



Đới Hướng Hồng hỏi hai người bọn họ tới Lăng Thành làm gì, Lâm Vinh Đường có chút lúng túng, liền đứng dậy đi nhà vệ sinh tránh đi, Đông Mạch liền kể lại chuyện này với Đới Hướng Hồng.

Đới Hướng Hồng nghe, cười nói: "Mới kết hôn không tới một năm, thật ra thì không cần phải gấp gáp, chuyện sinh con thật ra là duyên phận, chỉ là mẹ chồng nếu có nói, thì ngày mai chị đưa hai đứa tới bệnh viện, hai đứa cũng đi kiểm tra một chút là được."

Đông Mạch có chút mơ hồ: "Cũng đi kiểm tra một chút?"

Đới Hướng Hồng: "Đúng vậy, cũng nên đi kiểm tra một chút! Không có vấn đề gì, đây không phải là gấp gáp sao, gấp gáp thì cũng nên đi kiểm tra một chút."

Đông Mạch hiểu: "Cho nên nếu chúng em không sinh được em bé, thì có thể là em có vấn đề, hoặc anh ấy có vấn đề, cũng có thể là hai chúng em cũng không có vấn đề gì, chỉ là chưa có thôi."

Đới Hướng Hồng cười: "Đúng, chính là như vậy!"

Đông Mạch bừng tỉnh, sau đó dường như mở ra thế giới mới.

Trước kia, mẹ chồng nói cô là gà mái không có trứng, cũng không hẳn nói là vấn đề của ai, không kiểm tra làm sao biết?

Dĩ nhiên, bây giờ tới Lăng Thành kiểm tra, nếu thật là cô có vấn đề, thì cô liền tỉnh táo, nhanh chóng ly hôn, còn nếu như không phải, sau này mẹ chồng có nói gì cô, cô cũng sẽ có thể đáp lại.

Cho nên, kiểm tra một chút cũng không phải là chuyện xấu.

Đới Hướng Hồng ngược lại lại thích cô em dâu này, cảm thấy cô thật thà đáng yêu, dáng vẻ cũng không tệ, ai lại không thích một cô em dâu trong sáng như thế.

"Tóm lại, em không cần gấp gáp, mai chị sẽ đưa em đến bệnh viện kiểm tra, cái này để chị sắp xếp là được."

Đông Mạch nghe xong, qua được cơn say xe, tâm tình sáng tỏ, thông suốt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện