Trong nhà, Chu Việt Hàn đang nằm bò trên bàn làm bài tập.

Nhìn thấy cô về, vội vàng ngồi thẳng người.

Nhưng không nhìn thấy em gái mình, cậu lập tức lộ ra ánh mắt khủng hoảng.

“Dao Dao, Dao Dao đâu…” Cậu phát ra tiếng kinh hô.

“Anh, anh cả, Dao Dao biến mất rồi! Anh cả, dì ta mang Dao Dao…” Tiếng thét của cậu bỗng im bặt khi nhìn thấy Chu Việt Đông dắt em gái đi vào.

Mấy chữ dì ta bán em gái đi rồi kẹt cứng trong cuống họng.

Chu Việt Đông quét mắt nhìn em trai.

Tư Niệm nhíu mày nhìn Chu Việt Hàn: “Mẹ mang em gái đi đâu?”

Chu Việt Hàn run lên, vội vàng cúi đầu, lắp bắp nói: “Không, không có gì.”

“Con tới đây.” Tư Niệm chậm rãi lên tiếng.

Chu Việt Hàn đỏ mắt, chân nhỏ run cầm cập, chân trước đá loạn chân sau, loạng choạng đứng không vững, không dám tới.

Cậu không đi, cậu đi nhất định sẽ bị người phụ nữ xấu xa đó đánh, hu hu, cậu sắp ăn đòn rồi.

Chu Việt Hàn đưa ánh mắt cầu cứu lên người anh cả của mình.

Anh cả không nói câu nào.

Hu hu, ngay cả anh cả cũng mặc kệ cậu rồi sao? Em gái tạo phản, anh cả cũng tạo phản rồi sao?

Nhìn dáng vẻ bài xích này của cậu, Tư Niệm thở dài.



Mình là đầu trâu mặt ngựa gì sao?

Ngay lúc Chu Việt Hàn nhũn chân muốn ngồi phịch xuống nền, trước mắt bỗng nhiên đặt xuống một món đồ.

Cậu ngẩn người, dụi đôi mắt lờ mờ, nhìn kỹ lại, lại nhìn thấy một cặp sách hai quai màu lam.

Loại cặp sách này, cậu từng thấy có người đeo ở trường, nghe nói nhà đối phương rất giàu có, người khác đều là cặp một đai vải bạt, chỉ có cậu ta đeo cặp hai quai.

Mọi người đều rất ngưỡng mộ cậu ta.

Chu Việt Hàn lại dụi mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm, trừng to mắt.

“Đây, đây là?”

“Cặp sách của hai đứa đều hư rồi, vừa hay vào thành phố, mua cho con và anh con mỗi đứa một cái, các con tự chọn đi.”

Tư Niệm lấy hết đồ mình mua từ trong cặp sách ra, đặt cặp sách trước mặt hai đứa.

Chu Việt Hàn kích động tới mức quên chuyện mình vừa đắc tội người ta, kích động ôm miệng.

“Mua, mua cho chúng con?”

Nước mắt trào ra bởi vì sợ hãi vừa nãy, lúc này lại vì kích động không thể tin mà rơi xuống.

“A a a ~” Dao Dao thấy anh hai khóc, loạng choạng đi tới, nhét kẹo hồ lô trong tay vào trong miệng cậu.

Chu Việt Hàn không có định lực mạnh như Chu Việt Đông, vừa ngậm kẹo hồ lô vừa khóc.

Thấy bộ dạng không có chí khí của em trai, Chu Việt Đông thực sự không muốn nhìn.

Tư niệm cũng không chê cười cậu, cô bỏ đồ đã mua vào nhà bếp, chuẩn bị cơm tối hôm nay.

Vừa vào bếp, nhìn thấy trong nồi nhà bếp đặt sườn đã cắt xong.

Tư Niệm đờ ra.



Đồ tốt, thời này thịt lợn rất đắt, đặc biệt là sườn, gia đình bình thường không ăn nổi.

Cô đang muốn nói với Chu Việt Thâm, hay là gửi thêm chút thịt về, không ngờ anh chủ động gửi về rồi.

Lần này, Tư Niệm quyết định, tối nay ăn lẩu sườn!

Nước xương có dinh dưỡng lại ngon, nấu lẩu cũng vô cùng ngon.

Chủ yếu là hầm vô cùng đơn giản.

Người đàn ông này là một người tinh tế, đoán chừng là lo mình không chặt được, cho nên còn tỉ mỉ chặt thành từng miếng nhỏ, mỗi miếng đều được chặt rất đều.

Ngoài hầm sườn, Tư Niệm còn định làm một phần sườn kho tương, trẻ nhỏ thích ăn.

Cô rửa sạch sườn để ráo nước, đổ nước lạnh vào nồi, bỏ hành, gừng vào khử tanh.

Chẳng mấy chốc trên mặt nước đã nổi lên bọt bóng màu trắng, cô gạt bỏ bọt đi, cho ra lò.

Lúc này đã hơi muộn, hầm sườn cần thời gian rất dài, Tư Niệm định nấu sườn kho tương cho bọn trẻ lót bụng trước, rồi từ từ hầm nước dùng.

Bỏ dầu vào chảo làm nóng, bỏ thêm đường trắng tạo màu, sau đó bỏ sườn vào lên màu, để đề phòng lửa lớn cháy xém, cho nên Tư Niệm còn phải khống chế độ lửa một chút.

Sau khi lên màu đều, bỏ thêm hành, ớt, tỏi, rượu gia vị, đảo đều một phút, đổ tương dầu và một số gia vị đơn giản, trong nhà không có tương đậu nành thì thôi, Tư Niệm đổ nước trắng vào trong chảo, để lửa nhỏ om khoảng mười lăm phút là được.

Chẳng mấy chốc, trong nhà bếp nhà họ Chu tràn ra một mùi thơm khó tin.

Chu Việt Hàn đang ôm cặp sách không nỡ rời tay ở bên ngoài chảy cả nước miếng, mắt sáng lên: “Tốt quá rồi, tối nay lại có thịt ăn!”

Chu Việt Đông nhìn cậu, vẻ hạnh phúc tràn trên gương mặt em trai khiến người ta không nỡ phá bỏ.

Quả thực, mấy hôm nay họ ăn ngon gấp trăm lần mấy năm trước.

Thế nên quá hạnh phúc ảo mộng, khiến người ta có chút không phân biệt rõ là hiện thực hay là giấc mơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện