Quan hệ của hai người không tồi, bình thường thường tán gẫu chuyện gia đình.
Cũng biết chuyện thím Lưu giúp nhà họ Chu chăm sóc bọn trẻ.
Thím Lưu nghi hoặc hỏi bà ta: “Tư Niệm? Chị hỏi cái này làm gì?”
Thím đó thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa nãy nhìn thấy Tư Niệm cho bà ta biết.
Nghe xong, thím Lưu lập tức đố kỵ tới đỏ mắt.
Bà ta rõ ràng hơn ai hết, Chu Việt Thâm hào phóng cỡ nào.
Tư Niệm tới đây mấy ngày như vậy đều không đi làm gì, chém gió cái gì, còn nói mình là phát thanh viên.
Nếu cô là phát thanh viên, tới mức tới nông thôn rách nát này sao? Bà ta lập tức cho rằng Tư Niệm nói dối, thực tế là lấy tiền của Chu Việt Thâm tiêu pha cũng không biết chừng.
Hai hôm nay thím Lưu vốn luôn đợi Chu Việt Thâm tìm tới nhà, thầm nghĩ mình còn muốn mượn cơ hội tăng lương.
Ai biết người không chỉ không tới đã đành, còn biết tin Tư Niệm cầm tiền của Chu Việt Thâm tiêu xài.
Thế là bà ta không ngồi yên được nữa, vội vàng muốn chạy tới nhà họ Chu, thế nhưng nghĩ tới gì đó, bà ta xoay người lại tới trại chăn nuôi.
**
Nhà họ Phó.
Hôm nay tâm trạng của Phó Thiên Thiên rất tốt, ngâm nga về nhà, gặp phải gương mặt âm trầm của anh trai nhà mình.
Cô ta bị dọa giật mình, hỏi: “Anh, anh làm gì trừng em?”
Phó Dạng híp mắt, trầm giọng nói: “Phó Thiên Thiên, hôm nay em nói gì với Tư Niệm?”
Phó Thiên Thiên ngớ người, phản ứng lại nói: “Không nói gì cả.”
“Không nói gì? Em không nói cô ta biết hôm nay anh sẽ tới bến xe?” Phó Dạng mang theo vài phần tức giận nói: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói với bất cứ ai hành tung của anh, đặc biệt là người nhà họ Tư, em không coi lời anh nói ra gì sao?”
“Anh, anh nói gì, sao em nghe không hiểu, em nói cho người khác biết hành tung của anh khi nào?”
Nghe anh ta đột nhiên trách tội, Phó Thiên Thiên cũng hơi tức giận, quát lên.
Đáy mắt Phó Dạng xẹt qua một tia nghi hoặc: “Hôm nay chỉ có em tiếp xúc với Tư Niệm, ngoài em, ai sẽ nói cho cô ta biết anh tới bến xe?”
Nghe vậy, Phó Thiên Thiên ngốc người, bị sự tự luyến của anh trai mình làm cho phát ngốc: “Anh, không phải anh cho rằng Tư Niệm tới bến xe là vì canh anh đó chứ?”
Phó Dạng híp mắt: “Em có ý gì?”
Phó Thiên Thiên cười phụt một tiếng: “Anh, anh cũng tự luyến vừa thôi, ha ha ha, người ta tới bến xe sao lại vì canh anh, rõ ràng Tư Niệm là bắt xe về nhà, trong thành phố này cũng chỉ có một bến xe về nhà, cũng không phải chỉ có anh được đi, anh, đầu anh không bị sao chứ?”
Nói xong, cô ta vươn tay sờ đầu của Phó Dạng: “Không sốt, sao lại nói lung tung chứ.”
Sắc mặt Phó Dạng lập tức đen lại.
Phó Thiên Thiên thấy biểu cảm không thể trêu chọc này của anh ta, lúc này mới thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh, anh yên tâm, em thật sự không nói, hơn nữa, sao em biết hôm nay anh tới bến xe chứ, anh cũng chưa từng nói với em, người ta tới đó cũng chỉ đơn thuần là để về nhà, lẽ nào cô ta thật sự chặn anh ở bến xe hay sao?”
Phó Thiên Thiên hiếu kỳ hỏi.
Nếu không phải như vậy, anh cả cũng không cần tức giận như vậy.
Phó Dạng ngơ ra, phản ứng lại, biểu cảm có chút vi diệu.
Quả thực Tư Niệm không…chặn anh ta, chỉ là xuất hiện ở đâu đó mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, có chút kỳ quái.
Nếu cô thật sự đi chặn mình, không thể nào còn có tâm trạng ăn cơm.
Nghĩ tới khả năng hiểu lầm nào đó, biểu cảm của Phó Dạng còn khó coi hơn nuốt phải ruồi.
**
Mặt trời xuống núi, cuối cùng Tư Niệm cũng tới nhà.
Bên ngoài, Chu Việt Đông đang ngồi trên đòn nhỏ ở cổng giặt quần áo.
Đại Hoàng ngoài cửa nằm bò thiu thiu ngủ.
Tư Niệm đi vào, Đại Hoàng đứng lên trước, vẫy vẫy đuôi, bày tỏ mình đói rồi.
Chu Việt Đông nhìn thấy cô, cũng ngơ ra một giây, sau đó vội vàng đứng dậy, lau tay trên quần áo.
Nhìn thấy Chu Việt Đông, Dao Dao đi chơi một ngày rất kích động, vội vàng buông tay Tư Niệm bước bước đi chập chững chạy tới.
Chu Việt Đông ôm lấy em gái.
“A a a ~” Dao Dao nhét kẹo hồ lô trong tay vào miệng anh trai, tuy không biết nói chuyện, nhưng biểu cảm đó của cô bé đang viết ‘rất ngon, anh trai mau ăn’.
Chu Việt Đông vội vàng ngăn lại: “Dao Dao ăn, anh không ăn.”
Dao Dao lại liếm một miếng, thực ra kẹo hồ lô đã hơi chảy, nhưng cô bé ăn rất ngon lành, đôi mắt to xinh đẹp híp lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Tư Niệm quét mắt rồi đi vào nhà.
Cũng biết chuyện thím Lưu giúp nhà họ Chu chăm sóc bọn trẻ.
Thím Lưu nghi hoặc hỏi bà ta: “Tư Niệm? Chị hỏi cái này làm gì?”
Thím đó thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vừa nãy nhìn thấy Tư Niệm cho bà ta biết.
Nghe xong, thím Lưu lập tức đố kỵ tới đỏ mắt.
Bà ta rõ ràng hơn ai hết, Chu Việt Thâm hào phóng cỡ nào.
Tư Niệm tới đây mấy ngày như vậy đều không đi làm gì, chém gió cái gì, còn nói mình là phát thanh viên.
Nếu cô là phát thanh viên, tới mức tới nông thôn rách nát này sao? Bà ta lập tức cho rằng Tư Niệm nói dối, thực tế là lấy tiền của Chu Việt Thâm tiêu pha cũng không biết chừng.
Hai hôm nay thím Lưu vốn luôn đợi Chu Việt Thâm tìm tới nhà, thầm nghĩ mình còn muốn mượn cơ hội tăng lương.
Ai biết người không chỉ không tới đã đành, còn biết tin Tư Niệm cầm tiền của Chu Việt Thâm tiêu xài.
Thế là bà ta không ngồi yên được nữa, vội vàng muốn chạy tới nhà họ Chu, thế nhưng nghĩ tới gì đó, bà ta xoay người lại tới trại chăn nuôi.
**
Nhà họ Phó.
Hôm nay tâm trạng của Phó Thiên Thiên rất tốt, ngâm nga về nhà, gặp phải gương mặt âm trầm của anh trai nhà mình.
Cô ta bị dọa giật mình, hỏi: “Anh, anh làm gì trừng em?”
Phó Dạng híp mắt, trầm giọng nói: “Phó Thiên Thiên, hôm nay em nói gì với Tư Niệm?”
Phó Thiên Thiên ngớ người, phản ứng lại nói: “Không nói gì cả.”
“Không nói gì? Em không nói cô ta biết hôm nay anh sẽ tới bến xe?” Phó Dạng mang theo vài phần tức giận nói: “Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được nói với bất cứ ai hành tung của anh, đặc biệt là người nhà họ Tư, em không coi lời anh nói ra gì sao?”
“Anh, anh nói gì, sao em nghe không hiểu, em nói cho người khác biết hành tung của anh khi nào?”
Nghe anh ta đột nhiên trách tội, Phó Thiên Thiên cũng hơi tức giận, quát lên.
Đáy mắt Phó Dạng xẹt qua một tia nghi hoặc: “Hôm nay chỉ có em tiếp xúc với Tư Niệm, ngoài em, ai sẽ nói cho cô ta biết anh tới bến xe?”
Nghe vậy, Phó Thiên Thiên ngốc người, bị sự tự luyến của anh trai mình làm cho phát ngốc: “Anh, không phải anh cho rằng Tư Niệm tới bến xe là vì canh anh đó chứ?”
Phó Dạng híp mắt: “Em có ý gì?”
Phó Thiên Thiên cười phụt một tiếng: “Anh, anh cũng tự luyến vừa thôi, ha ha ha, người ta tới bến xe sao lại vì canh anh, rõ ràng Tư Niệm là bắt xe về nhà, trong thành phố này cũng chỉ có một bến xe về nhà, cũng không phải chỉ có anh được đi, anh, đầu anh không bị sao chứ?”
Nói xong, cô ta vươn tay sờ đầu của Phó Dạng: “Không sốt, sao lại nói lung tung chứ.”
Sắc mặt Phó Dạng lập tức đen lại.
Phó Thiên Thiên thấy biểu cảm không thể trêu chọc này của anh ta, lúc này mới thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Anh, anh yên tâm, em thật sự không nói, hơn nữa, sao em biết hôm nay anh tới bến xe chứ, anh cũng chưa từng nói với em, người ta tới đó cũng chỉ đơn thuần là để về nhà, lẽ nào cô ta thật sự chặn anh ở bến xe hay sao?”
Phó Thiên Thiên hiếu kỳ hỏi.
Nếu không phải như vậy, anh cả cũng không cần tức giận như vậy.
Phó Dạng ngơ ra, phản ứng lại, biểu cảm có chút vi diệu.
Quả thực Tư Niệm không…chặn anh ta, chỉ là xuất hiện ở đâu đó mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, có chút kỳ quái.
Nếu cô thật sự đi chặn mình, không thể nào còn có tâm trạng ăn cơm.
Nghĩ tới khả năng hiểu lầm nào đó, biểu cảm của Phó Dạng còn khó coi hơn nuốt phải ruồi.
**
Mặt trời xuống núi, cuối cùng Tư Niệm cũng tới nhà.
Bên ngoài, Chu Việt Đông đang ngồi trên đòn nhỏ ở cổng giặt quần áo.
Đại Hoàng ngoài cửa nằm bò thiu thiu ngủ.
Tư Niệm đi vào, Đại Hoàng đứng lên trước, vẫy vẫy đuôi, bày tỏ mình đói rồi.
Chu Việt Đông nhìn thấy cô, cũng ngơ ra một giây, sau đó vội vàng đứng dậy, lau tay trên quần áo.
Nhìn thấy Chu Việt Đông, Dao Dao đi chơi một ngày rất kích động, vội vàng buông tay Tư Niệm bước bước đi chập chững chạy tới.
Chu Việt Đông ôm lấy em gái.
“A a a ~” Dao Dao nhét kẹo hồ lô trong tay vào miệng anh trai, tuy không biết nói chuyện, nhưng biểu cảm đó của cô bé đang viết ‘rất ngon, anh trai mau ăn’.
Chu Việt Đông vội vàng ngăn lại: “Dao Dao ăn, anh không ăn.”
Dao Dao lại liếm một miếng, thực ra kẹo hồ lô đã hơi chảy, nhưng cô bé ăn rất ngon lành, đôi mắt to xinh đẹp híp lại, trên mặt mang theo nụ cười thỏa mãn.
Tư Niệm quét mắt rồi đi vào nhà.
Danh sách chương