“Còn không phải đứa con gái nhà họ Lâm kia, trước đây nghe nói đối phương là phần tử tri thức, Chu Việt Thâm còn cho cô ta ba nghìn tệ sính lễ!”

“Không, không phải nói cô gái kia không phải con ruột, không chấp nhận nên hỏng rồi sao?”

“Cô ta không phải con ruột, nhưng con gái ruột của người ta quay về rồi, thay thế Lâm Tư Tư tìm tới nhà!”

Lưu Quế Phương lập tức sốt ruột: “Cái gì, sao lại như vậy, vậy con phải làm sao?”

“Hừ, có thể làm sao, đuổi cô ta đi thôi, đừng nói mẹ ở đây, mấy đứa mồ côi kia cũng sẽ không để cô ta dễ chịu như thế, yên tâm.”

Thím Lưu nghĩ bà ta chịu thiệt ở chỗ Tư Niệm, trong lòng còn ghi hận, liền nghĩ từ ngày mai mình không đi nữa, tới lúc đó xem cô chăm sóc ba đứa nhỏ thế nào, đợi Chu Việt Thâm hết cách phải tìm tới mình, bà ta lại lươn lẹo cáo trạng nói Tư Niệm làm khó dễ bà ta! Nghĩ tới đây, thím Lưu thích thú, bản thân bà ta không có cháu trai cháu gái, còn phải chăm sóc giúp người khác, nếu không phải vì con gái và số lợi ích ở nhà anh, sao bà ta có thể nguyện ý làm bảo mẫu cho người ta.

Lúc này hất cằm lên, không tin Chu Việt Thâm không chủ động tới nhà xin lỗi.

Nghĩ như vậy, trong lòng lập tức thoải mái.

Mà lúc này, trong thành phố, nhà họ Tư.

Nhà họ Tư đang ngồi xúm lại trước bàn ăn cơm, mẹ Tư than thở: “Cũng không biết Niệm Niệm như thế nào, ở nông thôn có quen hay không.”

Trên mặt cha Tư cũng xẹt qua một tia thua thiệt, khi đó thấy con gái ruột đáng thương, không biết suy nghĩ kiểu gì lại lóe lên suy nghĩ để Tư Niệm gả thay, đứa con gái mình dốc lòng chăm sóc mười mấy năm, cứ hời cho tên nông dân kia như vậy, trong lòng ông ta cũng không dễ chịu.

“Cha, mẹ, hay là con đi khuyên Niệm Niệm đừng giận nữa, bảo cô ấy về, con sẽ tiếp tục khuyên cha mẹ nuôi con trả tiền cho người ta, cùng lắm con cố gắng kiếm tiền, kiểu gì cũng phải trả số tiền sính lễ này lại, con không học nữa, con đi làm thuê kiếm tiền, con sẽ không khiến cha mẹ khó xử.” Lâm Tư Tư ngồi một bên, trong mắt ngậm nước mắt, áy náy nói.

Vừa nghe cô ta thôi học, hai người lập tức sốt ruột: “Thế sao mà được, con là con gái của nhà họ Tư chúng ta, sao có thể đi làm thuê.”



Vốn dĩ là người từ nông thôn tới, hai người luôn lo lắng bên phía nhà họ Phó khinh thường.

Nhưng nghe nói cô ta còn đi học, trong lòng cũng coi như thở phào, dù sao thì phần tử tri thức ở niên đại này cũng được coi là nạm vàng.

Nếu cô ta học giỏi giống Tư Niệm, không sợ người bên nhà họ Phó khinh thường cô ta.

Nếu lúc này đi làm thuê, người ta sẽ nghĩ thế nào!

Hơn nữa đó là ba nghìn tệ, không phải ba trăm tệ, bây giờ người bình thường một tháng cũng chỉ kiếm được ba bốn mươi tệ mà thôi, tới khi nào cô ta mới có thể kiếm được từng đó tiền, cũng không biết người đàn ông đó làm gì, thế mà lại lấy ra nhiều tiền sính lễ như vậy.

Nếu ít một chút, ví như mấy trăm, có thể họ còn sẽ miễn cưỡng lấy ra.

Nhưng mấy nghìn tệ, đó không phải là một con số nhỏ.

Cũng không muốn làm công tử Bạc Liêu, trả tiền thay nhà họ Lâm.

“Thôi thôi, chuyện này cứ như vậy đi, sau này chiếu cố thêm chút ít là được rồi.”

Vừa không muốn để con gái thôi học đi làm, vừa không muốn bỏ số tiền này ra, vậy chỉ có thể để Tư Niệm chịu ấm ức.

Mặc kệ là tình cảm gì, một khi dính dáng tới lợi ích, khoảnh khắc đó đều sẽ trở nên không đáng một văn tiền.

Lâm Tư Tư thở phào, sao cô ta có thể vì Tư Niệm mà đi làm thuê, cô đã giành cuộc sống tươi đẹp của mình mười mấy năm, cô còn chưa hồi báo lại nữa.

Đây chỉ là bắt đầu mà thôi, Lâm Tư Tư đã tính toán nhà này không thể lấy ra ba nghìn tệ giải nạn cho Tư Niệm, cũng không thể để mình đi làm thuê, cho nên mới cố ý nói như vậy.

Mục đích chính là khiến họ hoàn toàn từ bỏ Tư Niệm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện