Lúc tắm lần nước đầu tiên, không tài nào tạo bọt được.
Thực sự quá bẩn.
May mà cô nấu nhiều nước nóng, cộng thêm trời cũng không lạnh, đứa trẻ ngâm mãi ngâm mãi tựa hồ cũng cảm thấy thoải mái, ngoan ngoãn chìa tay, cúi đầu.
Còn thường phát ra tiếng cười khúc khích.
Chu Việt Đông đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười của em gái từ bên trong truyền tới, gương mặt căng thẳng của cậu mới giãn ra.
Có lẽ người phụ nữ này sẽ không ra tay với họ nhanh như vậy, người phụ nữ trước kia cũng qua một tháng mới ra tay với họ.
Cho nên cậu còn có thời gian, khoảng thời gian này, cậu nhất định phải nghĩ cách giải quyết người phụ nữ này.
Tuyệt đối không thể để em trai, em gái bị bức hại nữa! Chu Việt Đông siết chặt nắm tay, trên mặt lộ ra nham hiểm không phù hợp với độ tuổi của cậu.
Xuống lầu, Chu Việt Hàn ăn một cái bánh bao đã không dám ăn nữa, nhưng cậu lén lút giấu một cái, thấy Chu Việt Đông xuống, lén lút đưa cho cậu: “Anh, anh ăn.”
“Anh không ăn.” Chu Việt Đông cúi đầu nhìn bánh bao thịt thơm phức, bất giác nuốt nước bọt, mới xoa đầu em trai.
Chu Việt Hàn cẩn thận dè dặt nhìn cậu: “Anh, có phải anh giận em không? Em đã ăn bánh bao do người phụ nữ xấu làm.”
Lúc đầu Chu Việt Hàn chính vì ham ăn mới trúng độc, khi đó cậu hộc máu dọa Chu Việt Đông sợ điên, Chu Việt Hàn cũng có bóng ma tâm lý, nhưng cậu thật sự rất muốn ăn.
Bánh bao to này vừa mềm vừa thơm, là bánh bao ngon nhất mà cậu từng ăn.
Khoảnh khắc cho vào miệng, cậu suýt rơi nước mắt.
Chắc chắn anh trai rất ghét mình, không có chút định lực nào, tùy tiện bị đồ ăn do người phụ nữ xấu xa mua chuộc.
Cậu đảm bảo nói: “Anh, anh yên tâm, cho dù em đã ăn bánh bao của cô ta, em cũng sẽ không nhận cô ta làm mẹ, sau này em cũng không ăn đồ của cô ta nữa, em còn ăn nữa em chính là cún.”
*
Thím Lưu về tới nhà, con gái Lưu Quế Phương nhìn thấy trong làn của bà ta trống rỗng, lập tức nhíu mày: “Mẹ, thịt đâu? Không phải mẹ nói hôm nay sẽ có thịt?”
Thím Lưu nghĩ tới chuyện này liền nổi máu, chọc vào đầu cô ta mắng: “Thịt thịt thịt, một ngày chỉ nghĩ ăn thịt, còn không phải con vô dụng, nếu con có thể khiến Chu Việt Thâm thích, mẹ có tới mức ngày nào cũng đi sớm về khuya chăm sóc mấy đứa mồ côi kia sao? Bây giờ vợ người ta đã tìm tới nhà, mẹ xem con làm thế nào!”
Nhìn thân thể ngày càng béo ú, làn da thô sạm, ăn mặc quê mùa của con gái, lại nghĩ tới cô vợ thành phố trắng tới phát sáng của Chu Việt Thâm, thím Lưu hận sắt không thành thép.
Con gái của bà ta đã hai mươi tư rồi, thím Lưu chỉ có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ cũng chiều chuộng, khiến Lưu Quế Phương tâm cao hơn trời, luôn cho rằng mình có thể gả vào thành phố.
Khó khăn lắm mới nói được một mối, kết quả chưa được hai tháng, chồng đã chết rồi.
Mọi người cảm thấy bát tự của cô ta không tốt, khắc phu, lại đuổi người về.
Tái hôn vốn đã không còn thơm nữa, cộng thêm con gái lớn tuổi, người trong thôn cô ta không ưng, người trong thành phố lại không ưng cô ta, chòng chành như vậy, đã sắp hai mươi lăm vẫn chưa kết hôn.
Năm ngoái Chu Việt Thâm lấy vợ, kết quả chưa được mấy tháng đã ly hôn.
Thế là thím Lưu nhắm vào Chu Việt Thâm, mỗi ngày chủ động đến phụ giúp, qua lại riết cũng quen, bà ta đề ra có thể phụ giúp chăm sóc bọn trẻ, đúng lúc Chu Việt Thâm bận rộn, liền đồng ý.
Vốn tưởng như vậy rồi tìm cơ hội đưa con gái tới, nghĩ qua lại riết có lẽ cũng thuận mắt.
Nhưng con gái từng đến giúp mấy lần, Chu Việt Thâm đều không thèm nhìn thêm một cái.
Lúc này người ta lại cưới vợ mới.
Nghe thấy mẹ nhắc tới Chu Việt Thâm, trên mặt Lưu Quế Phương xẹt qua vài phần xấu hổ.
Vốn dĩ cô ta cũng không quá thích Chu Việt Thâm, thời này hộ cá thể đương nhiên không bằng nhân viên công chức.
Mục tiêu của cô ta vẫn luôn là vào thành phố, trước đây mẹ cô ta bảo cô ta tới nhà họ Chu, cô ta còn rất không vui.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Việt Thâm, cô ta liền thay đổi ý.
Nghe thấy bà ta nói vậy, lập tức sốt ruột: “Khoan đã, mẹ, mẹ nói gì? Vợ gì?”
Thực sự quá bẩn.
May mà cô nấu nhiều nước nóng, cộng thêm trời cũng không lạnh, đứa trẻ ngâm mãi ngâm mãi tựa hồ cũng cảm thấy thoải mái, ngoan ngoãn chìa tay, cúi đầu.
Còn thường phát ra tiếng cười khúc khích.
Chu Việt Đông đứng ngoài cửa, nghe thấy tiếng cười của em gái từ bên trong truyền tới, gương mặt căng thẳng của cậu mới giãn ra.
Có lẽ người phụ nữ này sẽ không ra tay với họ nhanh như vậy, người phụ nữ trước kia cũng qua một tháng mới ra tay với họ.
Cho nên cậu còn có thời gian, khoảng thời gian này, cậu nhất định phải nghĩ cách giải quyết người phụ nữ này.
Tuyệt đối không thể để em trai, em gái bị bức hại nữa! Chu Việt Đông siết chặt nắm tay, trên mặt lộ ra nham hiểm không phù hợp với độ tuổi của cậu.
Xuống lầu, Chu Việt Hàn ăn một cái bánh bao đã không dám ăn nữa, nhưng cậu lén lút giấu một cái, thấy Chu Việt Đông xuống, lén lút đưa cho cậu: “Anh, anh ăn.”
“Anh không ăn.” Chu Việt Đông cúi đầu nhìn bánh bao thịt thơm phức, bất giác nuốt nước bọt, mới xoa đầu em trai.
Chu Việt Hàn cẩn thận dè dặt nhìn cậu: “Anh, có phải anh giận em không? Em đã ăn bánh bao do người phụ nữ xấu làm.”
Lúc đầu Chu Việt Hàn chính vì ham ăn mới trúng độc, khi đó cậu hộc máu dọa Chu Việt Đông sợ điên, Chu Việt Hàn cũng có bóng ma tâm lý, nhưng cậu thật sự rất muốn ăn.
Bánh bao to này vừa mềm vừa thơm, là bánh bao ngon nhất mà cậu từng ăn.
Khoảnh khắc cho vào miệng, cậu suýt rơi nước mắt.
Chắc chắn anh trai rất ghét mình, không có chút định lực nào, tùy tiện bị đồ ăn do người phụ nữ xấu xa mua chuộc.
Cậu đảm bảo nói: “Anh, anh yên tâm, cho dù em đã ăn bánh bao của cô ta, em cũng sẽ không nhận cô ta làm mẹ, sau này em cũng không ăn đồ của cô ta nữa, em còn ăn nữa em chính là cún.”
*
Thím Lưu về tới nhà, con gái Lưu Quế Phương nhìn thấy trong làn của bà ta trống rỗng, lập tức nhíu mày: “Mẹ, thịt đâu? Không phải mẹ nói hôm nay sẽ có thịt?”
Thím Lưu nghĩ tới chuyện này liền nổi máu, chọc vào đầu cô ta mắng: “Thịt thịt thịt, một ngày chỉ nghĩ ăn thịt, còn không phải con vô dụng, nếu con có thể khiến Chu Việt Thâm thích, mẹ có tới mức ngày nào cũng đi sớm về khuya chăm sóc mấy đứa mồ côi kia sao? Bây giờ vợ người ta đã tìm tới nhà, mẹ xem con làm thế nào!”
Nhìn thân thể ngày càng béo ú, làn da thô sạm, ăn mặc quê mùa của con gái, lại nghĩ tới cô vợ thành phố trắng tới phát sáng của Chu Việt Thâm, thím Lưu hận sắt không thành thép.
Con gái của bà ta đã hai mươi tư rồi, thím Lưu chỉ có một đứa con gái như vậy, từ nhỏ cũng chiều chuộng, khiến Lưu Quế Phương tâm cao hơn trời, luôn cho rằng mình có thể gả vào thành phố.
Khó khăn lắm mới nói được một mối, kết quả chưa được hai tháng, chồng đã chết rồi.
Mọi người cảm thấy bát tự của cô ta không tốt, khắc phu, lại đuổi người về.
Tái hôn vốn đã không còn thơm nữa, cộng thêm con gái lớn tuổi, người trong thôn cô ta không ưng, người trong thành phố lại không ưng cô ta, chòng chành như vậy, đã sắp hai mươi lăm vẫn chưa kết hôn.
Năm ngoái Chu Việt Thâm lấy vợ, kết quả chưa được mấy tháng đã ly hôn.
Thế là thím Lưu nhắm vào Chu Việt Thâm, mỗi ngày chủ động đến phụ giúp, qua lại riết cũng quen, bà ta đề ra có thể phụ giúp chăm sóc bọn trẻ, đúng lúc Chu Việt Thâm bận rộn, liền đồng ý.
Vốn tưởng như vậy rồi tìm cơ hội đưa con gái tới, nghĩ qua lại riết có lẽ cũng thuận mắt.
Nhưng con gái từng đến giúp mấy lần, Chu Việt Thâm đều không thèm nhìn thêm một cái.
Lúc này người ta lại cưới vợ mới.
Nghe thấy mẹ nhắc tới Chu Việt Thâm, trên mặt Lưu Quế Phương xẹt qua vài phần xấu hổ.
Vốn dĩ cô ta cũng không quá thích Chu Việt Thâm, thời này hộ cá thể đương nhiên không bằng nhân viên công chức.
Mục tiêu của cô ta vẫn luôn là vào thành phố, trước đây mẹ cô ta bảo cô ta tới nhà họ Chu, cô ta còn rất không vui.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Việt Thâm, cô ta liền thay đổi ý.
Nghe thấy bà ta nói vậy, lập tức sốt ruột: “Khoan đã, mẹ, mẹ nói gì? Vợ gì?”
Danh sách chương