Cô giáo quan sát cô một lần, chân thành nói: “Bạn học Nhạc Hỷ, thực ra dựa trên cơ sở của em, cô không kiến nghị em thi Đại học.

”Nhạc Hỷ 囧, được rồi, nguyên thân là người học kém, cô cũng không tính là thông minh nhiều, vừa đến đã muốn thi Đại học có hơi nói chuyện viển vông.

Nhưng khi còn trẻ ai lại không có mộng tưởng chứ, đến thời điểm tốt như vậy, có tuổi tốt như này, cô muốn thực hiện một ước mơ, thi thử xem Bắc Đại Thanh Hoa như thế nào?“Em chỉ muốn thử chút, nếu không sẽ không cam lòng, cô nói cho em biết những bạn học khác chuẩn bị như thế nào để thi Đại học là được rồi.

”Không thử thì làm sao biết có được hay không, nếu như cá muối chuyển mình giấc mơ thành thật thì sao.

Cô có lòng tiến bộ như vậy, tự nhiên cô giáo cũng không ngăn cản thêm nữa, nhưng dựa vào mối quan hệ cô trò, cô ấy vẫn khuyên nhủ thêm hai câu như cũ.

Học sinh thi Đại học đều tập trung ở các lớp cao hơn, muốn vừa vào phải nộp phí báo danh phí tư liệu, ngoài ra kỳ thi vào Đại học năm nay diễn ra rất nhanh, bây giờ Nhạc Hỷ mới hành động, cho dù bỏ tiền tham gia, sợ là cũng sẽ không có kết quả gì.


Lúc đó còn có thể bỏ lỡ mất vị trí làm việc thích hợp, tiêu phí cũng không ít tiền, trong nhà cô có thể đồng ý sao?Nhưng mà cô giáo đã tìm hiểu hoàn cảnh gia đình của từng học sinh, trong đó Nhạc Hỷ là người cô ấy quan tâm nhất, nghe nói người mẹ kế kia của cô khá tốt, nhưng cụ thể như thế nào ai mà biết được.

Căn cứ vào điểm này, lại thêm cơ sở của Nhạc Hỷ không tốt lắm, cô ấy mới trực tiếp khuyên cô thay vì tham vọng cao hơn năng lực, không bằng tìm công việc làm đến nơi đến chốn.

Nhưng Nhạc Hỷ cũng có sự kiên trì và cách nghĩ của cô: “Cô giáo, cảm ơn cô, nhưng em vẫn muốn thử, em sẽ đăng ký lớp cao trước, đợi về nhà lại bàn bạc với cha mẹ, sẽ đến đây đi học.

”Cô giáo thở dài, gật đầu không nói gì thêm: “Vậy được, em về nhà nói với cha mẹ, cô đợi tin của em, còn tài liệu ôn tập, lớp cao đã chuẩn bị hết, đến lúc em vào, các giáo viên sẽ đưa cho.

”Nếu không làm sao phải nộp phí tài liệu, thực ra đều dùng trên người của chính học sinh.

Nói xong chuyện này, thời gian thấm thoát đã sắp đến trưa, cô giáo muốn đi ăn cơm nghỉ ngơi, Nhạc Hỷ hợp thời tạm biệt, đi đến trường tiểu học Nhật Hóa đón Nhạc Nhạc trước, sau đó chị em hai người tay trong tay về nhà.


Lúc đến nhà, mẹ kế vừa quay về nấu cơm xong, ăn cơm chỉ có ba người bọn họ, Nhạc Thuận bận làm việc, buổi trưa không về nhà, sau đó trong nhà sẽ đưa qua cho ông ấy.

Vốn dĩ Uông Hồng Anh vẫn luôn đưa, nhưng Nhạc Hỷ không phải nhàn rỗi, còn muốn tìm cha ruột lén lút bàn bạc chuyện đăng ký vào lớp cao thi Đại học, nên tích cực nhận công việc này, bày tỏ muốn đưa qua giúp.

Uông Hồng Anh cũng không muốn tranh với cô, gói hộp cơm xong bảo cô mang đi, trước khi ra cửa còn dặn dò: “Đưa cơm cho cha con xong thì quay về sớm chút, buổi chiều có người đến nhà, đến lúc đó con không thể không ở đâu đó.

”Nhạc Hỷ ý thức được bà ấy muốn làm gì, lập tức líu lưỡi: “Không phải thực sự muốn xem mắt chứ?”“Có thể giả sao?” Vẻ mặt mẹ kế vui mừng, nói mình đã đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, bảo Nhạc Hỷ nhất định phải về nhà gặp người, nghe nói thằng bé đó không tệ.

Đồng thời, cô họ của Vệ Thành cũng tìm được trạm chăm sóc thú y, nói với cháu trai lớn là bà ấy đã tìm được bà mai liên hệ một người xem tướng được chọn.

Đợi anh buổi chiều tan làm thì về sớm chút, nghe nói đó là cô gái tốt.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện